Mục lục
Nuôi dưỡng nhân vật phản diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Lớp phó và Tiễn Mân Văn phải ở lại phòng giáo vụ nghe chủ nhiệm giáo dục tiến hành bài diễn thuyết giáo dục tư tưởng. Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành rời đi trước.

Cuộc thi chạy 1500 mét dành cho nữ đã kết thúc, ngay sau đó chính là chạy 1500 mét dành cho nam.

MC đã nhắc tập trung vài lần qua radio, yêu cầu tuyển thủ dự thi chạy 1500 mét có mặt ở trong sân.

Tiễn Ý Ý không kịp nói gì nhiều, đi theo Lương Quyết Thành tới đường đua.

Những thí sinh khác cũng đã tụ tập đầy đủ.

Lương Quyết Thành cởi áo khoác đồng phục, đưa cho Tiễn Ý Ý.

"Cầm."

Tiễn Ý Ý ôm áo khoác của anh, trừng mắt nhìn, chợt phát hiện mấy nữ sinh giúp những nam sinh dự thi ôm quần áo, đại đa số đều là tiểu tình nhân của nhau.

Cô cùng Lương Quyết Thành... cũng được coi là như vậy nhỉ?

Ít nhất thì trong mắt người khác thì chính là như vậy.

Đầu óc cô có chút rối. Không nói thêm gì nữa, im lặng đi bên cạnh anh y như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn làm đúng chức trách của một cô bạn gái.

"Chờ đã."

Lương Quyết Thành dừng chân, khóe miệng hơi câu lên, anh xoay người đặt tay lên vai Tiễn Ý Ý, đỡ cô xoay người qua.

"A?"

Tiễn Ý Ý có chút mộng.

"Lên bên trên ngồi." Ngữ điệu anh bình tĩnh nói.

Tiễn Ý Ý bây giờ mới phát hiện mình đang đứng ở trong đám thí sinh dự thi. Cô đã không suy nghĩ gì mà trực tiếp theo anh vào tận trong sân rồi?

Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng ôm áo anh chạy.

Lương Quyết Thành có chút buồn cười.

Tiễn Ý Ý một mực đi đằng sau anh theo hẳn vào trong sân, cô có phải hay không là đang nghĩ tới anh cho nên mới lỗ mãng như vậy?

Lương Quyết Thành hoạt động tay chân.

1500 mét, chạy xong thì tới chỗ ủy viên thể dục cầm ảnh chụp của Tiễn Ý Ý về.

Cái khác không cần nghĩ tới, hiện tại nó mới là mục tiêu duy nhất của anh.

"Vào vị trí...chuẩn bị ~ Bắt đầu!"

Tiếng súng vang lên, thí sinh trên đường băng cùng một lúc lao đi.

Khoảng cách 1500 mét, không ít thí sinh luyện tập đều bảo trì thể lực lúc ban đầu. Mà Lương Quyết Thành thì không giống, anh vừa chạy đã dùng tốc độ nhanh nhất ném mọi người ở phía sau, vươn lên đứng thứ nhất, giữ một khoảng cách nhất định với người thứ hai.

Mấy nam sinh ban thể dục nhìn thấy phía trước có người cách mình xa như vậy, căn bản có đuổi cũng không kịp. Trong lòng lập tức hoảng hốt, nhanh chóng gia tăng tốc độ.

Chạy dài 1500 mét, bọn họ dùng tốc độ như chạy 100 mét.

Mà mấy thí sinh ban thể dục chạy lên sau đó, tốc độ dần dần chậm lại.

Lương Quyết Thành ở phía sau ổn định tốc độ chạy, từng chút từng chút vượt qua bọn họ.

Nam sinh thể dục ngây người, một lần nữa gia tăng tốc độ.

Sau hai lần cứ lên lên xuống xuống, Lương Quyết Thành vẫn như cũ dẫn đầu ở một khoảng cách khá xa, bước chân vững vàng y như người máy.

Nhóm học sinh thể dục phía sau đều muốn khóc.

Đây là người sao!? Tại sao có thể duy trì được tốc độ cao như thế xuyên suốt quá trình chứ, chạy ba vòng rồi còn không thấy thở gấp!? Hắn không mệt à!?

Lương Quyết Thành cũng thực sự không mệt.

Từ nhỏ anh đã theo sư phụ ở võ quán tập luyện, chạy dài ngày nào cũng làm, bảo trì được tốc độ nhanh nhất mà vẫn có thể bỏ xa đám người ở phía sau. Vừa vặn mỗi lần đạt tới cực hạn của mình là anh lại tiến bộ thêm một chút.

Dựa theo lời sư phụ nói, đáng tiếc Lương Quyết Thành không gia nhập đội tuyển của bọn họ, nếu không thì anh đã được đưa đi thi quốc gia rồi.

Cả đoạn đường, Tiễn Ý Ý đều nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành.

Anh bỏ xa người phía sau, đường đua như thể chỉ có một mình anh, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi thân ảnh của anh vậy.

Nhóm học sinh thể dục phía sau đã muốn tắc thở, cuối cùng chỉ có thể bảo trì thể lực, quyết đinh tranh hạng hai, ba.

Hạng nhất? Lão đại, ngài cầm đi! Đi thong thả, không tiễn!

Chạy 1500 mét cuối cùng cũng kết thúc, Lương Quyết Thành được hạng nhất, thời gian 4p45s.

Tiễn Ý Ý sớm đã chuẩn bị nước ấm ở bên cạnh chờ anh.

Lương Quyết Thành hướng phía cô đi tới, Tiễn Ý Ý liền giơ cốc nước lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.

Báo danh xong, anh đi tìm ủy viên thể dục lấy ảnh của Tiễn Ý Ý về.

Tiễn Ý Ý cũng không chịu thua, cô cũng muốn có ảnh chụp của Lương Quyết Thành.

Kỳ thật mà nói, cô không có tham gia thi đấu. Nhưng ai bảo cô có cái quyền sở hữu Lương Quyết Thành đâu. Ảnh chụp chỉ là một cái cớ thôi, cho nên ủy viên thể dục cũng đáp ứng đưa ảnh cho Tiễn Ý Ý.

Mấy cái ảnh khác cũng không liên qua đến hai người.

Trong lúc diễn ra đại hội, trường học cũng không quản quá nghiêm, lại thêm hai người Tào Khung và Hà Ứng Hoan dụ dỗ, Tiễn Ý Ý liền mang theo Lương Quyết Thành trốn ra ngoài.

Lương Quyết Thành không thân quen với hai người họ, Tiễn Ý Ý không thể vì bọn Tào Khung mà bỏ anh ở lại, cũng không thể vì Lương Quyết Thành mà không quan tâm bạn tốt của mình. Đơn giản nghĩ một chút, quyết định đi quán net.

Bốn người cùng nhau tiến vào bên trong quán net chơi game.

Trò chơi Đại hỏa ai cũng từng chơi qua một, hai lần. Tào Khung lại càng khỏi phải nói, hắn chơi đặc biệt tốt, chuẩn bị ở trước mặt Tiễn Ý Ý khoe ra trình độ siêu đẳng của mình.

Lúc nhận ra cái tâm tư này của Tào Khung, Tiễn Ý Ý chỉ muốn hô ngừng lại. Không cần thiết, thực sự không cần thiết mà.

Tào Khung vừa rơi xuống đất liền cấp tốc đi tìm tòi đồ trong phòng, chỉ vài phút đã thu được rất nhiều linh kiện súng ống đạn dược, một bên phòng thủ một bên tấn công, toàn bộ quá trình đều là hắn làm chủ.

Tào Khung chơi quá giỏi, Lương Quyết Thành ngược lại lại không có biểu hiện gì.

Anh vừa chạy xong 1500 mét, sau khi thay quần áo còn có chút mệt, tay đặt ở trên bàn phím ngẫu nhiên mới động một chút.

Vừa đi vào một căn phòng, Lương Quyết Thành liền đứng ở bên góc, gọi Tiễn Ý Ý: "Tôi không có súng."

"Được được được, tớ giúp cậu!"

Tiễn Ý Ý nhảy ra, đem súng và một số viên đạn nhặt được ném tất tới bên chân Lương Quyết Thành.

"Không có mũ giáp."

"Tớ có!"

Tiễn Ý Ý lập tức đem ba cái mũ vừa nhặt được đưa cho anh.

Lương Quyết Thành đi một vòng, đối diện có người chĩa súng vào anh.

"Bảo vệ tôi."

Tiễn Ý Ý lập tức vọt ra.

"Xem tớ đây!"

Cô liên tục nã súng, hướng phía đối diện truy kích.

Tào Khunh nhìn chằm chằm bọn họ, quay đầu khó chịu trừng mắt nhìn Lương Quyết Thành.

"Cậu không có tay sao!?"

Hắn vẫn là nhìn anh không vừa mắt nổi đi. Từ đầu đến cuối đều không vừa mắt được.

Lương Quyết Thành chậm rãi ấn xuống bàn phím một cái, dùng tư thế lão nhân gia tản bộ, chậm chạp nói: "Tôi có bạn gái, vì cái gì phải tự mình dùng tay?"

Mặt mũi Tào Khung tối sầm: "Đệch mẹ, cái đồ không biết xấu hổ!"

Anh đang nói cái gì vậy!!!!

Đây là lão đại cấm dục sao!!!

Lương Quyết Thành nói xong cũng phát hiện ra cái mình nói còn có nghĩa khác... quá biến thái rồi.

Anh rũ mắt, trong nháy mắt liền thẹn thùng.

Tiễn Ý Ý nếu nghe hiểu ý anh, sẽ không nghĩ là anh muốn... Khụ, sẽ không đâu. Anh là một người được bao dưỡng có đạo đức, trừ phi kim chủ muốn, anh mới động thủ thôi... Kỳ thật, cũng không nhất định là như vậy. Nếu kim chủ không muốn, anh cũng có thể tạo điều kiện để kim chủ muốn cũng được.

Anh đưa mắt nhìn Tiễn Ý Ý.

Tiễn Ý Ý... Tiễn Ý Ý còn thực sự nghe hiểu được.

Cô nghe hiểu là một chuyện, nhưng lại cảm thấy lão đại khẳng định không phải có ý đó.

Nam sinh ở cái tuổi này đầu óc sẽ có một ít phế liệu đồi trụy, nhưng nó tuyệt đối không bao gồm cả lão đại.

Lương Quyết Thành chính là người cả tâm cả thân đều không lẫn tạp niệm...

Thật sao?

Ngón tay cô nhẹ ấn.

Ở bên ngoài trường nghe được cái này, câu nói kia của anh là có ý gì?

Tiễn Ý Ý không dám nghĩ sâu sa.

Có một số việc, kỳ thật nghĩ đơn giản thì tốt hơn.

Tiễn Ý Ý nhanh chóng bảo vệ cho Lương Quyết Thành, cái gì tìm được đều ném hết cho anh, đem anh nâng trên lòng bàn tay.

Người được nâng trong lòng bàn tay - Lương Quyết Thành y như một tiểu bạch kiểm, đứng sau lưng Tiễn Ý Ý lắc lư, cơ hồ đều không nổ súng, toàn bộ quá trình đều để cô bảo vệ mình.

Cái hành động này làm cho Tào Khung tức đến sôi máu.

Hắn dự định sẽ thể hiện tài năng của mình trước mặt Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành, bất kể là anh có vui hay không thì Tiễn Ý Ý cũng sẽ khích lệ hắn vài câu, ít nhất cũng có thể làm hắn vui vẻ một chút.

Nhưng bây giờ thì sao đây?

Đây là cái quỷ gì!

Tiễn Ý Ý thao tác so với hắn còn muốn giỏi hơn! Lại còn có thể bảo vệ cả Lương Quyết Thành!

Hắn là đến thể hiện tài năng, hai người này lại đến show ân ái!

Tào Khung mất khống chế, thiếu chút nữa muốn xông vào cùng Lương Quyết Thành đồng quy vu tận. Hà Ứng Hoan thấy vậy liền nhanh chóng đem hắn tách ra khỏi Lương Quyết Thành thật xa.

Tiếp tục chơi, người ta chơi là bốn người một đội, bọn họ lại chơi sân 2 VS 2.

Một hồi chém chém giết giết, Tào Khung ăn no một bụng thức ăn cho chó, không nghĩ muốn ở lại ăn cẩu lương một chút nào nữa, hừ một tiếng, xoa đầu Tiễn Ý Ý rồi rời đi.

Cũng đến thời gian phải về rồi.

Hai người sóng vai đi, Tiễn Ý Ý đi được một đoạn đột nhiên hỏi: "Lúc tớ về tìm giày thể thao có nghe cậu nói một câu."

Lương Quyết Thành dừng bước.

"... Hửm."

Anh khô cằn không trả lời, cũng không giải thích.

Đây là kim chủ tính toán khích lệ anh sao?

Khóe miệng anh hơi mỉm cười/

Nếu kim chủ muốn ôm ôm, anh nên làm thế nào đây?

Tiễn Ý Ý cũng không vòng vo.

"Lúc tớ nghe thấy cậu nói lời này, cảm thấy cậu thật chuyên nghiệp."

Chuyên nghiệp?

Lương Quyết Thành mím môi thành một đường thẳng tắp.

Cô nói anh chuyên nghiệp...

"Đối với cậu mới có thể chuyên nghiệp." Lương Quyết Thành dừng một chút, xoay người đối mặt với cô, "Tôi còn có thể chuyên nghiệp hơn."

Ánh mắt của anh toát ra độ ấm, tựa hồ có thể thiêu đốt người trước mặt.

Anh đem Tiễn Ý Ý kéo tới ôm vào lòng.

Tiếng hít thở của anh vang lên bên tai cô, tựa hồ có một chút...áp chế không được mà khàn khàn.

"Ôm một chút, coi như là phúc lợi dành cho sự chuyên nghiệp của tôi."

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Lương Lương không vui, muốn ôm ôm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK