Mục lục
Tổng tài ngoài giá thú sủng vợ tận trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51


Liếc sang bên góc phòng thấy Hoàng Sơn đang cuộn tròn người lại chuẩn bị đi ngủ, Hàn Nhi mới thắc mắc lên tiếng.


“Không hiểu sao trong ngôi nhà này không ai ưa cậu chủ hết vậy nhỉ.Tôi thấy cậu chủ cũng đâu có tệ làm đâu.”


Nghe Hàn Nhi nói tới đây Hoàng Sơn chỉ cười khẩy, anh ta nói.


“Cô chắc chứ?”


“Chắc chắn”


Cậu chủ có bao giờ đối xử tệ bạc với cô bao giờ đâu.


Một roi cũng chưa bao giờ đánh thế mà qua lời kể của mọi người cậu chủ giống như một tên ác ôn.


Hàn Nhi vừa dứt lời liền thấy Hoàng Sơn cởi áo ngoài ra, tưởng rằng anh ta có ý đồ xấu nên vội vàng hít vào một hơi thật nhiều để la hét.


Một đống oxi vừa chui vào trong bụng của Hàn Nhi chưa kịp thoát ra ngoài đã bị tan biến, Hàn Nhi đờ người ta một lát.


Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin hắt lên người Hoàng Sơn, cô có thể nhìn thấy rõ rất nhiều vết sẹo to lớn chẳng chịt hết cả vai của anh ta.


Sẹo lớn sẹo nhỏ, sẹo lồi sẹo lõm đều có đủ cả.


Ngay cả vết sẹo còn đang đỏ ửng trên vai như mới bị đánh cách đây không lâu cũng thu hút sự chú ý của cô.


“Đây…đây là gì?”


Hàn Nhi không dám tin vào mắt mình, tại sao trên người Hoàng Sơn lại có những vết sẹo giống y đúc Tống Vu Quân vậy?


“Nhìn rõ chưa? Đây chính là vết tích mà cậu chủ lương thiện của cô để lại trên người của tôi đó.Hẳn ta không khác gì một tên ác quỷ thích đánh đập người khác, một người hung dữ tàn bạo như vậy mà cô còn bênh vực?”


Sự tức giận căm thù của Hoàng Sơn hẳn lên từng câu chữ thốt ra, ngay cả ánh mắt cũng không giấu nổi điều đó.


Trong mắt của bọn họ Tống Vu Quân không khác gì một con quỷ hung ác.


Dừng lại một chút, anh ta nói tiếp.


“Từ lúc đứa con hoang được công nhận là cậu chủ của gia tộc quyền thế đã không ngừng phô trương quyền lực, bắt đầu đối xử với chúng tôi không khác gì một con vật.Cô là người mới tới nên không hề biết chuyện kinh khủng khiếp nào đã xảy ra ở đây”


Đổi diện với sự giận dữ của Hoàng Sơn, Hàn Nhi cúi gäằm mặt xuống đất ánh mắt còn mang vẻ đượm buồn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.


“Là do mọi người không hiểu.Vốn dĩ cậu chủ từng bị hành hạ còn ác độc hơn các người gấp trăm lần”


“Cô nói sao? Cô đang đùa à?” Hoàng Sơn cười khẩy nhìn Hàn Nhi, cô gái này có phải đang chọc cười anh ta không đấy? Đường đường là cậu chủ mà phải bị đòn roi như đám người ở thấp kém này sao? Nói chuyện không có chút logic nào cả, có muốn bênh vực Tống Vu Quân thì phải chọn lý do nào hợp lý một chút chứ.


“Những điều tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật, tin hay không thì tùy.


Nhưng bản chất của cậu chủ không phải là một người tàn bạo như các người nói đâu.” Hàn Nhi biết chắc chắn sẽ không ai tin lời nói của mình, cô cũng không biết bản thân nói ra những lời này để làm gì.


Biết là bọn họ không tin nhưng cô không muốn Tống Vu Quân bị hiểu lầm.


Theo như cô cảm nhận qua những ngày vừa rồi, Tống Vu Quân không xấu như bọn họ nói.


“Tốt? Tốt chỗ nào? Cô nói cho tôi xem” Hoàng Sơn không giấu nổi nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên môi, nói Tống Vu Quân tốt thì không khác nào nói ác quỷ lương thiện.


Sau bao nhiêu trận đánh mắng của Tống Vu Quân, Hoàng Sơn từ lâu đã không coi anh là con người nữa rồi.


“Lần đầu tiên tôi gặp cậu chủ vì một sự cố nhỏ, lúc đó tôi còn hất cả xô thức ăn thừa vô người nhưng cậu chủ không hề tức giận hay đánh mắng tôi.” “Thức ăn thừa? Hahaha Tống Vu Quân cũng có ngày thảm hại như vậy sao?” Hoàng Sơn cắt ngang câu nói của Hàn Nhi, anh ta ôm bụng cười lăn lộn trên nền đất bẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK