—— Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên cảm thấy, cậu mời Tống Nhạc – cựu gia sư vô cùng quan tâm việc học hành của mình – làm người đại diện là một quyết định sai lầm vô cùng tận! Trước mặt Tống Nhạc – người đại diện luôn biết tường tận lịch làm việc của cậu – thì tất cả những lý do lý trấu của cậu đều bị chọc thủng, cho nên, Tưởng Trạch Thần đáng thương không thể không kiên trì đối mặt với ‘đại quái vật’ mang tên thi thử cuối kỳ đang tới!
Bình thường cậu học hành đã không cố gắng, trước cuộc thi còn chẳng có chuẩn bị gì cả, tới lúc nước tới chân mới nhảy cũng có lẽ đã muộn!
—— Bị đề thi hung tàn đả kích cho đầy thương tích, cho nên cho dù nghỉ đông đã đến và bộ phim thần tượng cậu đóng phát sóng đúng vào kỳ nghỉ lần này cũng không thể giúp tâm tình Tưởng Trạch Thần ấm lại giữa trời đông giá rét.
Bộ phim thần tượng kia tên là [Tinh Nguyện Hải], thoạt nghe có vẻ rất văn nghệ, kỳ thực chỉ là dùng tên ba nhân vật nam chính ghép lại mà thôi. Tưởng Trạch Thần diễn vai nhân vật có nick name là A Tinh, chiếm vị trí đầu tiên trong tên phim, cũng là một ám chỉ từ đạo diễn và biên kịch rằng cậu là vai nam chính.
Đại khái là do Tưởng Trạch Thần đã đắp nặn thành công hình tượng thông qua bộ phim trinh thám lần trước cho nên Tưởng phu nhân đối với nghề diễn viên này cũng có cái nhìn mới, hoặc là do bà đã có được sự ủng hộ của Tưởng Trạch Thần và trong cuộc họp ban giám đốc có thể nhờ thế mà đánh bại Tưởng Trạch Hàm nên tâm tình vô cùng tốt. Tưởng phu nhân hôm đó phá lệ lôi kéo Tưởng Trạch Thần cùng đi xem [Tinh Nguyện Hải], hơn nữa còn hưng trí bừng bừng thảo luận về tình yêu cùng nội dung phim, khiến Tưởng Trạch Thần ngồi ở một bên muốn che mặt đi mà không được.
—— Tưởng Trạch Thần lần đầu tiên biết, mẫu thân đại nhân nhà mình vẫn còn một tâm hồn thanh xuân dào dạt nha.
Cùng lúc với phim được phát sóng trên truyền hình, trên mạng cũng mở ra diễn đàn chính thức của [Tinh Nguyện Hải], diễn đàn chuyên dùng để tuyên truyền và thực hiện hứa hẹn lúc đầu — giao lưu cùng khán giả. Trong diễn đàn, khán giả chỉ cần đăng ký ID là có thể thảo luận nội dung phim, nhân vật thậm chí là đề xuất ý kiến và mở rộng cho phần sau của bộ phim. Quan trọng nhất vẫn là, vote một phiếu ‘quý giá’ để chọn ra nam chính cuối cùng, mà phía đoàn phim cũng sẽ có giải thưởng nho nhỏ cho người xem đã bầu chọn, tỷ như tặng poster, ảnh có ký tên và vân vân.
Tuy rằng không có hứng thú với bộ phim thần tượng này, nhưng căn cứ vào thái độ nghiêm túc mà một diễn viên chuyên nghiệp nên có với vai mình thủ diễn, Tưởng Trạch Thần vẫn thường xuyên đăng nhập diễn đàn để xem phản ứng từ khán giả, từ đó cậu có thể rút ra một ít kinh nghiệm từ chỗ chưa được của mình. Chỉ tiếc, khán giả xem phim thần tượng bây giờ chỉ xem mặt không xem diễn xuất, thứ hai là dưới sự ‘làm nền’ của hai diễn viên nam khác, diễn xuất của Tưởng Trạch Thần căn bản là hạc trong bầy gà, cho nên trên cơ bản cậu cũng chẳng tìm kiếm được thông tin gì hữu ích cả.
[Tinh Nguyện Hải] đã tạo ra rất nhiều đề tài, khen chê ngang nhau nhưng phải công nhận rằng tỷ lệ người xem của bộ phim rất cao, cả đoàn phim ai cũng vui mừng khôn xiết.
Cùng với dự tính của mọi người không khác là mấy, Tưởng Trạch Thần là người đóng vai nam nổi tiếng vượt xa những người khác. Gần như là không cần bàn bạc gì nữa, đạo diễn và biên kịch cùng nhất trí gọi cậu về tiếp tục đọc nốt kịch bản, trong phần cuối cậu sẽ chính thức là nam diễn viên chính.
—— Cho nên nói, cái gì mà giao lưu với khán giả, chẳng qua chỉ là mẹo lừa gạt mà thôi. Không ai hiểu biết khẩu vị của khán giả bằng các đạo diễn và biên kịch, họ biết rất rõ khán giả muốn xem gì, thích nhân vật ra sao, tình tiết thế nào. Cho nên, cái chuyện giao lưu bỏ phiếu này cũng chỉ là một màn khán giả bị đạo diễn biên kịch nắm mũi dắt đi mà thôi.
So với Tưởng Trạch Thần là người lăn lộn trong giới diễn nghệ đã lâu cho nên rất bình tĩnh, phần lớn những diễn viên còn lại đều là lần đầu tiên được chú ý. Những bình luận trong diễn đàn vẫn khiến họ có cảm giác lâng lâng, cứ rảnh rỗi lúc quay phim là lại tụm năm tụm ba vào diễn đàn và cùng trò chuyện về đủ loại bài post cùng bình luận.
Vì thế, khi Tưởng Trạch Thần mới vừa diễn xong một cảnh rống to hét lớn tranh giành người yêu, đang yên lặng ngồi ở trên ghế uống nước cho nhuận cổ họng thì nữ nhân vật chính Lưu San San đã chạy tới ngồi bên cạnh, vô cùng vui vẻ chia sẻ cho cậu một bài post. Cô nàng nói, “Anh Thần nè, em cảm thấy bài viết này nói hay lắm nha!”
Tưởng Trạch Thần tiếp nhận di động, mới vừa nhìn thì mí mắt đã run lên, “Em cảm thấy nó hay lắm hả?”
“Dạ! Đúng vậy~” Lưu San San tươi cười ngọt ngào, mang theo một chút lấy lòng khó phát giác.
“……” Tưởng Trạch Thần im lặng không nói gì, nhẹ giọng đọc, “[Tuy rằng trong phần giới thiệu nhân vật có nói A Tinh là một người có tính cách nóng nảy nhưng tớ lại cảm thấy giống như là dạng xù lông hơn,sau khi xù lông lại được vuốt ve một phen thì trở nên ngạo kiều, còn sau khi đùa giỡn thành công thì lại có chút phúc hắc và dương dương tự đắc, đáng yêu đến mức làm người ta muốn xoa bóp một phen nha.]?” [Đọc là biết tác phẩm của hủ đây mà]
Đọc xong, Tưởng Trạch Thần nhìn về phía Lưu San San, nhướng mày hỏi, “Em chắc chứ?”
“A… Không phải câu này đâu, là mấy câu sau cơ!” Nhìn thấy sắc mặt Tưởng Trạch Thần, Lưu San San vội vàng lướt trang xuống tiếp, sau đó bày ra vẻ mặt vô tội, “Câu này, [Nhân vật A Tinh là sinh động nhất trong bộ phim này, cậu ấy không máy móc dựa vào kịch bản mà tự tạo ra linh hồn riêng cho nhân vật, giúp nhân vật có suy nghĩ tình cảm riêng biệt độc đáo. Trừ bỏ cậu ấy thì nào có ai xứng đáng với nhân vật chính trong phim này nữa chứ?]“
Biết Lưu San San đang có ý lôi kéo làm quen nhưng Tưởng Trạch Thần cũng không ghét hành động của cô nàng, dù sao trong cái thế giới này mỗi người đều có cách sinh tồn của riêng mình, mà trong giới giải trí thì kẻ thanh cao sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Cậu cười với Lưu San San một cái rồi lễ phép nói tiếng cảm ơn, Tưởng Trạch Thần ôn hòa đáp lại khiến Lưu San San tươi cười càng thêm vui vẻ, không nghĩ tới còn chưa chờ cô nàng kéo gần quan hệ thì đã có một giọng nữ cao vút xen vào.
“Em ngược lại cảm thấy bài post phía dưới còn thú vị hơn kìa.” Mao Mẫn sắm vai nữ số hai chậm rãi đi tới, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng lộ ra một nụ cười trào phúng, cô nàng đọc lên, “[ATinh là nhân vật duy nhất trong phim tôi có thiện cảm, cho nên, xin cho tôi hét lên một tiếng. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh cậu ấy yêu cái bà nhân vật nữ chính ngực lớn và ngốc nghếch kia, đây là một minh chứng chân thật cho câu tục ngữ ‘Đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu’ đó! Nếu cậu ấy là nam nhân vật chính, tôi nghĩ tôi sẽ không dám tin tưởng vào tình yêu nữa đâu!]“.
Thấy Lưu San San đột nhiên biến sắc, Mao Mẫn cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Tưởng Trạch Thần và nói, “Không phải rất thú vị sao? Tuy rằng bài viết này nói chưa đủ ý nhị, nhưng mà rõ ràng đã cho thấy, bọn em diễn xuất không xứng với Tưởng tiền bối.”
“Anh Thần đương nhiên là diễn rất giỏi rồi, tôi cũng vẫn biết bản thân mình kém quá xa, thậm chí ngay cả Mao tiểu thư cũng kém anh ấy rất nhiều.” Lưu San San mặt mày cứng ngắc, gắng gượng cười nói, “Tôi đã không thành công khi không thể tạo ra một nữ chính ngây thơ thuần khiết, không bằng Mao tiểu thư đã diễn xuất quá giỏi cái vai nữ phụ ác độc lại tâm kế, quả thực là diễn xuất cứ như tả lại con người thật vậy!”
Tưởng Trạch Thần hơi hơi đau đầu, Mao Mẫn cùng Lưu San San từ lúc vào nghề đã không hợp nhau, tranh đấu gay gắt từ đầu tới tận lúc đóng phim này, xác thực đã thêm không ít phiền toái cho người khác. Nhưng chỉ tiếc rằng, hai cô nàng này đều là diễn viên có ‘ô dù’, chỉ cần không gây ra việc lớn thì cũng không ai tình nguyện xen vào chuyện giữa hai cô để bị ghi hận.
Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần cũng không muốn trở thành đối tượng kẹp giữa hai người để cho các cô nàng tranh giành đấu đá, một bên mỉm cười có lệ tỏ vẻ bản thân còn nhiều chỗ thiếu sót nên cũng không dám nhận nhiều khích lệ như thế, một bên vứt cho Tống Nhạc một ánh mắt ra hiệu, cầu xin giúp đỡ.
Người đại diện nhanh nhạy vẫn luôn chú ý đến Tưởng Trạch Thần thấy vậy lập tức ngầm hiểu, tìm cớ kéo cậu từ ‘gió lốc’ đi ra.
“Anh không phải đã dặn em cách xa đám nữ diễn viên kia rồi hay sao? Lần trước bị phóng viên chụp ảnh em cùng đi ăn với Lưu San San còn chưa đủ hả? Em thực sự muốn cùng cô nàng đó tạo ra scandal thật đấy à?” Bất mãn nhìn Tưởng Trạch Thần một cái, trong giọng nói của Tống Nhạc có chút bất đắc dĩ.
“Ai nha ai nha, scandal nhiều là bình thường thôi mà, không scandal mới không bình thường đó anh à! Thật ra bên nhà sản xuất còn ước gì em cùng với nữ chính tạo ra một cái scandal để lôi kéo càng nhiều chú ý đó!” Tưởng Trạch Thần nhún vai, “Hơn nữa, em cũng rất muốn tìm một đối tượng scandal đứng đắn. Em chịu không nổi mỗi khi nhắc tới scandal của em, mọi người đều sẽ hi hi ha ha mà đem Lê Chu kéo vào. Em cam đoan rằng em với cậu ta không có nửa điểm quan hệ gì cả nha?! — Đương nhiên, em sẽ tìm một đối tượng biết điều và đứng đắn, anh yên tâm.” Thấy Tống Nhạc trừng mình, Tưởng Trạch Thần lập tức trấn an, ý đồ đánh tan bất mãn của người đại diện nhà mình.
“Em hiện tại còn quá nhỏ tuổi, phải duy trì một hình tượng tích cực!” Tống Nhạc khẽ hừ một tiếng, “Ít nhất không thể làm người dẫn đầu cho phong trào yêu sớm.”
Tưởng Trạch Thần yên lặng che mặt — cậu hận chết số tuổi của mình.
“Nhưng em cũng đã ‘yêu sớm’ ở không ít bộ phim nha.”
“Phim khác hiện thực khác, anh thấy em hình như không phân biệt được hai điều này thì phải?”
“Anh đừng coi em là trẻ con nữa, em hiểu biết nhiều lắm đó!”
“Tóm lại, anh có nghĩa vụ đốc thúc và giúp em phát triển khỏe mạnh cả về thân thể và tâm hồn, đó cũng công việc mà anh trai em đã dặn dò anh.”
“Tiền lương của anh là chia phần trăm hoa hồng từ tiền lương của em đấy nha!”
“Muốn có ý kiến thì em cứ đi nói trực tiếp với anh trai em, chỉ cần cậu ấy đồng ý, anh sẽ không có ý kiến.”
“……”
——Tống Nhạc đã thông đồng cùng Tưởng Trạch Hàm từ khi nào vậy chứ, mỗi lần Tưởng Trạch Thần phản kháng sự ‘thống trị áp bức’ của Tống Nhạc đều sẽ bị đàn áp không lưu tình.
Chiến tranh giữa Lưu San San cùng Mao Mẫn cuối cùng chấm dứt vì Mao Mẫn phải đi quay cảnh tiếp. Đuổi đi kẻ quấn chân, Lưu San San lại lần nữa chạy tới bên người Tưởng Trạch Thần, vẻ mặt không có tự tin tí nào mà cầu chỉ dẫn.
Tưởng Trạch Thần cầm lấy kịch bản đọc qua phần diễn mà cô nàng bảo ‘Không tìm thấy cảm xúc diễn’ kia, phát hiện đó là cảnh nhân vật của cậu trong một lần cãi vã đã vì kích động mà lần đầu tiên thổ lộ với nữ nhân vật chính.
“Thực xin lỗi anh Thần, em chưa bao giờ yêu đương nên không thể nào hiểu được cảm xúc lúc ấy.” Lưu San San ra vẻ vừa tự trách vừa cầu chỉ bảo, đôi mắt trông mong nhìn Tưởng Trạch Thần, giọng nói ỏn ẻn mang theo chút ít nũng nịu, cô nàng nói, “Anh Thần có thể giúp em tập diễn không? Em sợ tới lúc diễn thật sẽ bị đạo diễn hô cắt nhiều lần lắm.”
Tưởng Trạch Thần ban đầu có chút hoài nghi động cơ của Lưu San San nhưng cũng không hề phản đối, dù sao cũng chỉ là tập diễn hết sức bình thường mà thôi. Có điều sau vài lần tập diễn, cỗ hoài nghi này của cậu lập tức tan thành mây khói — bởi vì, cô nàng này đích xác tìm không thấy cảm giác, diễn đến rối tinh rối mù!
“Tuy rằng nữ nhân vật chính quả thật rất thẹn thùng, nhưng cảm giác mạnh hơn đó là khó tin và kinh ngạc… Kinh ngạc… Em diễn vẻ kinh ngạc rất khoa trương!” Tưởng Trạch Thần đỡ trán.
“Làm gì vậy, đây là đang làm gì vầy nè?” Tiếng nói quen thuộc xen vào, mang theo nồng đậm ý cười cùng trêu chọc, Tưởng Trạch Thần bất đắc dĩ quay đầu lại, dùng biểu tình ghét bỏ mà hỏi, “Tại sao cậu lại chạy tới đây?”
“Bạn bè thân thiết thăm hỏi nhau thì có gì kỳ quái đâu nào? Dù sao cậu cũng chẳng thèm tới tìm tớ, cho nên tớ đành phải chạy tới tìm câu đấy nha!” Giọng điệu Lê Chu nói hơi có chút chỉ trích và u oán, lập tức cậu ta lại đột nhiên thay bằng biểu tình cợt nhả, thuần thục choàng tay lên bả vai Tưởng Trạch Thần, “Chúng ta là một đôi CP mà!”
“Ai là đôi CP với cậu chứ! Lăn qua một bên đi!” Tưởng Trạch Thần nhe răng.
Tuy rằng không chung một đoàn phim, nhưng mà trường quay của Lê Chu lại rất gần với trường quay của Tưởng Trạch Thần, vô cùng thuận tiện để Lê Chu chạy lại đây thả lỏng thần kinh, đùa giỡn bạn tốt của mình một lúc. Cứ qua qua lại lại như thế thường xuyên, Lê Chu cũng quen gần hết mọi người trong đoàn phim của Tưởng Trạch Thần — đương nhiên, điều này phần nhiều cũng là do những người khác cũng rất sốt sắng chạy đi lấy lòng cậu ta.
Không để ý đến tên bạn thân đang xù lông, Lê Chu quay đầu nhìn về phía Lưu San San, thân thiện cười nói, “Sao thế em, đang tập diễn đấy à? Hai người gặp phải phiền toái?”
Lưu San San nháy cái đỏ mặt, không biết là bởi vì thẹn thùng hay là xấu hổ, nhỏ giọng nói ra phiền toái của mình.
“A, cái này thì dễ rồi, để anh giúp em!” Lê Chu cười hì hì xung phong nhận việc, thái độ hết sức thân thiết, “Anh diễn vai em một lần, còn em thì quan sát xem anh diễn như thế nào, được không?”
“Có thể chứ ạ?” Lưu San San hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu, “Em sẽ nghiêm túc học tập!”
Lê Chu vừa lòng cười cười, sau đó chuyển hướng Tưởng Trạch Thần, nói, “Đến đây đi!”
“Đến cái gì.” Tưởng Trạch Thần nhếch khóe miệng, hết sức bất mãn vì đối phương không thèm hỏi qua ý kiến của cậu.
“Tỏ tình nha! Tỏ tình với tớ nha~” Lê Chu tràn đầy chờ mong.
“Ông đây không có hứng thú tỏ tình với con trai!” Tưởng Trạch Thần xù lông lên, “Cậu diễn xuất lợi hại như vậy hẳn là không cần tớ diễn cùng đâu nhỉ? Chính cậu tự làm mẫu cho cô bé không phải được rồi sao?”
“Cậu xem trọng tớ quá rồi. Tớ cũng không quen kịch bản của cậu, rất khó nhập vai nha!” Lê Chu có chút bất mãn, “Cậu kích động như vậy làm gì? Đọc lời kịch thôi mà, thực bình thường nha!”
“Bình thường cái đầu cậu ấy.” Tưởng Trạch Thần không thèm nói gì nữa. Nhưng dưới sự kiên trì của Lê Chu cùng sự chờ mong của Lưu San San cậu lại không thể bỏ của chạy lấy người, đành phải cố gắng nặn ra một ít cảm xúc, hít sâu vào một hơi.
“Chờ đã, tớ nhớ hình như trong kịch bản cậu phải gọi tên nữ nhân vật chính. Hay là cậu gọi tên tớ đi, như thế cảm xúc của tớ mới có thể dâng trào, để một lần liền đạt.” Lê Chu nghiêm trang nhắc nhở.
Gân xanh trên thái dương Tưởng Trạch Thần co giật vài cái, cậu hiện tại xác định, đây đích thực là trò mà Lê Chu mới nghĩ ra để chỉnh cậu — Cái tên này luôn luôn lấy đùa giỡn cậu làm vui, đủ loại tư tưởng quái dị của tên này đã khiến cậu tức tới ứa gan! Nhưng mà, vì đã bị chỉnh quen nên Tưởng Trạch Thần biết, nếu cậu không phối hợp thì chắc chắn Lê Chu sẽ quấn quýt đến chết bắt cậu đồng ý mới thôi, lúc đấy thì càng thêm phiền toái. Lười tranh luận nữa, Tưởng Trạch Thần mặc niệm một tiếng mình là người lớn nên không thèm chấp trẻ con. Sau khi lườm Lê Chu một cái, cậu chỉnh sửa lại sắc mặt, thay đổi bằng bộ mặt đỏ ửng vì tức giận, sau đó tỏ ra quá kích động nên lỡ lời nói ra lời yêu thương. Sau khi nói ra lời tỏ tình thì lại ra vẻ bình tĩnh, còn có chút khinh thường và kiêu ngạo, nhưng đó chỉ là mặt ngoài thôi, trên thực tế nội tâm cậu đang mãnh liệt lo sợ và bối rối.
Theo một giây khi Tưởng Trạch Thần nói ra lời tỏ tình, biểu tình Lê Chu cũng từ ban đầu phẫn nộ đến không thể tin và kinh ngạc, cuối cùng dừng ở ngượng ngùng, lo sợ nghi hoặc cùng hoài nghi.
Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu phối hợp rất ăn ý, hai người mất không đến nửa phút ngắn ngủi và một lời thoại đã bày ra rất nhiều biểu tình phức tạp đan xen, khiến Lưu San San đứng xem bên cạnh trợn mắt há hốc mồm và bội phục vô cùng.
“Thật lợi hại!” Đây là Lưu San San thực lòng cảm khái, phần diễn khiến cô đau đầu rất lâu nhưng lại không thể diễn ra cảm xúc, vào tay Lê Chu – một người không quen thuộc kịch bản và nhân vật – lại diễn đến sinh động chân thật như thế. Điều này khiến Lưu San San càng thêm ý thức được sự chênh lệch giữa mình cùng Lê Chu, cô nói, “Vì sao em rõ ràng cũng biết trình tự thay đổi tình cảm, nhưng mà lại không thể diễn ra, hoặc là diễn ra thì quá khô khan hoặc khoa trương?”
“Cái này á…” Lê Chu chớp chớp mắt, “Quen tay hay việc đi? Em cũng không cần bội phục anh đâu, kỳ thực Thần Thần cũng có thể diễn xuất ra như thế mà!” Thân mật vỗ đầu Tưởng Trạch Thần một cái, Lê Chu vui vẻ rút ra điện thoại trong túi, quơ quơ trước mặt cậu, điều này nhận được ánh mắt kỳ quái từ Tưởng Trạch Thần.
“Làm gì vậy?” Dự cảm không tốt cứ tự nhiên mà sinh ra, Tưởng Trạch Thần nhìn chằm chằm di động của Lê Chu, ngữ khí nguy hiểm.
Lê Chu đắc ý dào dạt mà cười nhưng không nói, nhẹ nhàng trượt trên màn hình một cái liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm Tưởng Trạch Thần, “Đến cái gì?”
“Tỏ tình nha! Tỏ tình với tớ nha~” — đây là thanh âm Lê Chu.
“Ông đây không có hứng thú tỏ tình với con trai!”
Tưởng Trạch Thần sắc mặt càng ngày càng đen, không đợi đến lúc câu tỏ tình có tên ‘Lê Chu’ kia phát ra, cậu đã phẫn nộ tức mức gầm nhẹ một tiếng rồi nhào về phía Lê Chu, “Cậu dám ghi âm! Cậu là tên tiểu nhân phẩm đức thấp kém! Không, phải là không có nhân phẩm!”
Sớm có chuẩn bị nên Lê Chu chỉ cười, nhẹ nhàng mà né tránh, quay đầu liền chạy ra phía ngoài, trước khi đi còn không quên vẫy tay tạm biệt Lưu San San đã sửng sốt đến ngây ngẩn tại chỗ — Bộ dạng tiêu dao của cậu ta hoàn toàn chọc giận Tưởng Trạch Thần.
“Tưởng Trạch Thần! Cậu còn trong đoàn phim đó nha! Nơi này vẫn là trong đoàn phim đấy! Cậu nói nhỏ một chút cho tôi!” Cho dù là đạo diễn luôn khoan dung với Tưởng Trạch Thần cũng không nhịn được cau mày rồi lớn tiếng cảnh cáo cậu – người bị hại đáng thương.
Nghe thấy đạo diễn kêu tên mình, Tưởng Trạch Thần dừng lại theo phản xạ, quay đầu ngại ngùng xin lỗi. Vì vậy, cậu cũng không có cơ hội đuổi theo Lê Chu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tên bạn khốn nạn thanh thanh thản thản rời đi, cậu phẫn nộ nghiến răng.
—— Quân tử báo thù mười năm không muộn! Phẫn nộ mà phát thệ mình nhất định phải trả thù Lê Chu một lần, không thể để cho cậu ta ngày càng càn rỡ. Sau một giây, Tưởng Trạch Thần cũng đem chuyện đùa giỡn này vứt khỏi đầu, không hề ngờ rằng nó sẽ đem lại phiền toái cho mình trong tương lai.
—— Hừm, một loại phiền toái theo một nghĩa nào đó.