Sự tức giận của bác sĩ hơi kỳ lạ, ngay từ đầu Liễu Ngọc Hàm cũng không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ thấy thắc mắc trong lòng, ben nói ra vấn đề của mình, không ngờ bác sĩ lại có phản ứng mạnh như vậy.
Thấy Liễu NGọc Hàm không tin, cậu còn lấy lời bác sĩ mình đi khám lần trước nói ra, bác sĩ liền xụ mặt: "Sao cậu lại so sánh tôi với những thầy thuốc tầm thường ở bên ngoài được? Cậu nghĩ tôi giống cá muối như cậu à? Có phải hôm nay cậu muốn ăn đòn hay không?"
Phản ứng của bác sĩ quá mạnh, nói xong câu này, lửa giận càng bùng lên cao, cơ bản hắn không để ý Tần Mạc cũng đang ở đây, nắm lấy tay Liễu Ngọc Hàm ý muốn đánh cậu.
Liễu NGọc Hàm bị sự tức giận vô cớ của bác sĩ làm cho hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt mơ màng khó hiểu.
Cậu không biets chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu có thể nhận ra rằng bác sĩ không cố ý.
Trong lòng Tần Mạc lại có suy đoán khác. Anh biết trong lòng bác sĩ có một vết thưỡng không bao giờ lành được, cho nên không tỏ vẻ gì với bác sĩ, chỉ giơ tay cản hắn lại, đồng thời kéo Liễu Ngọc Hàm ra phía sau lưng mình, dùng giọng điệu bình thản nói ra một sự thật.
"Liễu Ngọc Hàm cũng là người bị hại, cậu không nên giận chó đánh mèo với em ấy." Tần Mạc nói, "Em ấy cũng không biết gì."
Từ nạn nhận đâm thẳng vào vết thương lòng của bác sĩ, thoáng cái đã khiến anh ta dừng động tác như người điên lại, lẩm bẩm lui về sau hai nước, rồi ngẩn người đứng đó.
"Xin lỗi đã làm cậu sợ." Hắn xin lỗi Liễu Ngọc Hàm.
Liễu NGọc Hàm vội vàng lắc đầu, cũng xin lỗi lại bác sĩ: "Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là quá ngạc nhiên."
Thật ra nghĩ kỹ lại, Liễu Ngọc Hàm có thể phát hiện ra trong khoảng thời gian này mình bị Tần Mạc cố ý kéo đi đông tây, sự chú ý đã bị dời đi, chắc chắn có liên quan đến việc mở khóa GEN không cảm giác đau đớn lần này.
Nhưng lúc ấy Liễu Ngọc Hàm mới tỉnh lại khỏi trạng thái khó hiểu này, lại đột nhiên được thông báo đã mở khóa GEN, cậu không thể tin nổi, trong đầu không nghĩ ra được nhiều thứ như vậy, cũng không cảm nhận được sự thay đổi trên người mình, liền hỏi thẳng bác sĩ nói sự thật cho mình.
Nếu thường ngày đặt ra câu hỏi, có lẽ bác sĩ chỉ trêu cậu một vài câu, sau đó giải đáp cho cậu. Nhưng may mắ của cậu không quá tốt, chẳng những không tìm được cách khống chế giác quan thứ sáu, cảm nhận được di chứng của mở khóa GEN, lại kéo cả bác sĩ vào.
Bác sĩ thở dài, cả người mất tinh thần. Hắn gọi Liễu Ngọc Hàm kiểm tra lại, chắc chắn khóa GEN của cậu đã được mở hoàn hảo, cảm thấy mệt mỏi lấy tay đấm lưng.
Có một số vết thương chỉ có thể liếm láp một mình, chắc chắn Tần Mạc sẽ không ép buộc bác sĩ làm chuyện gì vào lúc này.
Đây không chỉ là bác sĩ riêng của anh mà còn là bạn chơi từ thời thơ ấu của mình, anh không có thể tàn nhẫn đến mức không cho bạn của mình con đường sống nào.
Dẫn Liễu Ngọc Hàm rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tần Mạc nắm tay Liễu Ngọc Hàm đang hơi thấp thỏm, an ủi nói: "Đừng sợ, không sao cả. Bây giờ em cảm thấy như nào?"
Vấn đề này làm cho tin thần Liễu NGọc Hàm dao động, ánh mắt cũng sáng lên theo: "Rất tốt, từ trước tới giờ chưa bao giờ tốt như này."
Hiện tại cậu không tham gia bất kỳ khóa huấn luyện nào thích ứng với sự thay đổi của bản thân, cảm giác cũng không quá rõ ràng, nhưng chính là vì Liễu Ngọc Hàm chưa bao giờ mở khóa GEN, cho đến bây giờ cũng chửa từng cảm nhận được cảm giác sau khi cấp bậc GEN tăng lên làm cơ thể thoải máu hơn nhiều, bây giờ là lần đầu tiên cảm nhận được thay đổi trên người mình.
Cậu biết thay đổi này rất tốt, thậm chí trước đây cậu cong không dám nghĩ đến cho nên tam trạng lúc này rất tốt.
Cho dù vừa bị bác sĩ dọa cho một trận, cũng không ảnh hưởng đến trạng thái tốt của cậu.
Sau tất cả, điều này có nghĩa cậu đang ở gần an toàn hơn một bước.
Tần Mạc dịu dàng gật đầu, nắm hơi chặt tay Liễu Ngọc Hàm: "Qua vài ngày nữa, em qua nói xin lỗi cậu ta lần nữa."
Tần Mạc hiểu Liễu NGọc Hàm còn hơn bản thân cậu, anh có ý bảo vệ bác sĩ, nhưng với Liễu Ngọc Hàm thì càng bao bọc hơn, nếu như không phải trong lòng Liễu Ngọc Hàm có suy nghĩ đó, chắc chắn anh sẽ không nói thẳng ra như vậy.
Liễu NGọc Hàm bị Tần Mạc nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, thấy hơi xấu hổ lấy ngón tay sờ mũi, ánh mắt di chuyển: "Tôi biết rồi, thiếu tướng."
Cậu thấy hành động của mình không tốt thì phải xin lỗi người ta đàng hoàng, phải đợi qua mấy ngày nữa vì thấy hơi sợ, hành vi không đẩy lỗi của mình lên người người khác của cậu làm cho lòng Tần Mạc mềm nhũn.
Tần Mạc vẫn luôn thích điều đó, cho dù Liễu Ngọc Hàm trong mắt một số người là quá tốt bụng đến ngu ngốc.
Liễu Ngọc Hàm có ân cứu mạng với Tần Mạc, nhưng người cứu mạng cũng đủ làm Tần Mạc chú ý đến cậu, báo ơn cho cậu, điều hấp dẫn Tần Mạc để anh từng bước đặt cậu ở trong lòng cũng không phải là việc to lớn gì mà chỉ là những hành động của cậu.
Luôn kính trọng với tất cả quân nhân Liên Bàng, cho dù không quan tâm đến chiến tranh, vẫn mang đến lời chúc tốt đẹp nhất cho họ khi xuất quân, hưởng ứng lời kêu gọi của Liên Bang, chăm sóc bà mẹ anh hùng cô đơn, lặng lẽ đóng góp cho sự nghiệp phúc lợi của quốc gia...
Những điều này mọi người đều có thể làm được, rất nhỏ, nhưng ở thời đại tinh tế nơi mà lợi ích cá nhân ngày càng nặng nề, tình người càng lạnh lẽo, lại biến những điều mộc mạc trong Liễu Ngọc Hàm thành điểm sáng.
Hơn nữa tính cách hoạt bát sáng sủa, lanh lợi mọi việc, bản thân có tài văn hóa cổ xua, không bị quà của người xem mê hoặc, vẫn biết mình muốn gì, những điều này không còn là những thứ đơn giản nữa mà xâu thành một chuỗi dây chuyền, khiến Tần Mạc càng ngày càng thích để ý đến chuyện của cậu.
Dáng vẻ Tần Mạc thích đều ở trên người cậu.
Tính cách tốt, thái độ hòa nhã không phải là độc nhất vô nhị nhưng sẽ không thể đẩy Liễu Ngọc Hàm xuống dưới khi ở trong đám đông, mà sẽ dần khiến bản thân cậu càng tỏa sáng hơn.
Đến lúc đó, sẽ càng có nhiều người chú ý đến, khen ngợi cậu, mà Tần Mạc là người phát hiện ra những điều tốt đẹp đó trước tiên, phải luôn để đối phương trong tầm mắt của mình.
Cho nên Liễu NGọc Hàm không cần quá lo lắng về thái độ với Tần Mạc.
Sự dịu dàng của Tần Mạc với cậu không khó để tìm ra, chỉ là chính cậu không hiểu rõ mà thôi.
Mặc dù có cậu vô tri thì không sợ, nhưng đôi khi vô tri cũng có vấn đề rất lớn, ví dụ như Liễu Ngọc Hàm vẫn luôn nghi ngờ sự thật lòng của Tần Mạc.
Vốn Tần Mạc định dùng thời gian để chứng mình điều này, lại không ngờ có cơ hội đưa ngay đến trước mặt.
Sau khi bọn họ rời khỏi tòa nhà Nguyên Khang, thế nhưng lại có một nhóm người đuổi theo họ, bám đuôi theo xe bay cá nhân của Tần Mạc, nhìn cách đuổi theo không dứt đuôi là biết không có ý tốt.
Liễu NGọc hàm phát hiện ra tình huống này trước.
Không biết đây có phải là phản ứng dây chuyền do mở khóa GEN mang đến hay không, hiện tại Liễu Ngọc Hàm rất mẫn cảm với ác ý từ người khác. Rõ ràng cách nhau một khoảng rất xa, hai bên đều ở trong xe, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được chiếc xe phía sau có ác ý nồng đậm với họ.
Tình huống của Liễu Ngọc Hàm, Tần Mạc và trợ lý đều hiểu rõ, cho nên sau khi cậu nói ra lòng mình, hai người chú ý đến mấy chiếc xe phía sau.
Sau đó, trong vòng chưa đến hai phút, họ xác định những chiếc xe sau đuôi có vấn đề.
Đẩy mã lực của xe lên mức tối đa, trợ lý của Tần Mạc nghiêm mặt, sau khi phát hiện ra vấn đề, không phải hắn không thử cắt đuôi nhưng thử mấy lần đều không được, ngược lại càng làm xe đăng sau điên cuông hơn.
Lại thử cắt đuôi lần nữa, trợ lý của Tần Mạc dần phát hiện ra: "Thiếu tướng, bọn chúng không nhắm vào anh."
Những người này bám không rời, thoạt nhìn quyết tâm rất lớn, nhưng rất rõ ràng, hành vi của bọn chúng không có quá nhiều kế hoạch, càng không có ý định che dấu, tính ở trên đường lớn làm ra một cuộc đua xe bay.
Nếu như bọn họ biết người ngồi trong xe là cuuj thiếu tướng Liên Bang sẽ không dám để lộ sơ hở lớn như vậy.
Ở trên đường công khai xuống tay với một vị thiếu tướng, bọn chúng chê mình sống quá lâu hay cảm thấy khả năng thành công của mình rất cao?
Người lái xe hôm nay không phải Tần Mạc, trợ lý của Tần Mạc đưa ra phán đoán rất đáng tin, nhưng chưa kịp nói câu tiếp theo, Tần Mạc đã phất tay cắt ngang.
"Không quan tâm bọn chúng nghĩ gì, sự thật hiện tại, người chúng nhắm vào là tôi." Tần Mạc nói như vậy, nắm chặt lấy tay Liễu Ngọc Hàm đang ngồi bên cạnh mình, "Liên lạc với những người khác nhanh chóng đến."
Hiện tại Liễu NGọc Hàm thấy rất lo lắng: "Thiếu tướng, tôi cảm thấy tình huống của họ không đúng lắm."
Đương nhiên cũng chỉ là cảm giác của Liễu Ngọc Hàm, không có chứng cứ gì, thế nhưng vào lúc này, mỗi câu nói của cậu đều được Tần Mạc tin tưởng.
"Tấn công tự sát?" Nhìn kỹ mấy chiếc xe đằng sau, hai người nhanh chóng dựa vào dấu vết để đua ra đáp án khả năng nhất, "Bọn chúng không có ý định bắt sống."
Tần Mạc nheo mắt lại, đưa tay ôm Liễu Ngọc Hàm đang hơi run vào trong lòng: "Đừng lo lắng, bọn chúng không thành công được."
Liễu Ngọc Hàm miễn cưỡng nở nụ cười, dự cảm không tốt luôn bao trùm lên cậu, làm cho tâm trạng cậu rất nôn nóng, nhưng cậu không rõ chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên không thể bình tĩnh lại được.
Tần Mạc ôm chặt cậu hơn nữa, muốn dùng cách này an ủi cậu nhưng một khắc sau anh không thể không thả lỏng ta, máy liên lạc nhận được thông tin.
Giọng nói của một người dưới trướng truyền đến, thấy rõ sự tức giận kinh hoảng: "Thiếu tướng, họ Trâu kia vượt ngục rồi! Là đám Đế Quốc làm!"
Trong mắt Tần Mạc hiện qua tia tối, dường như đoán ra ngay lý do sao mấy chiếc xe kia lại làm như vậy...
Nghĩ sĩ Trâu muốn thoát khỏi tù, chắc chắn là cung cấp tình báo giả cho Đế Quốc.
Danh Sách Chương: