Anh bắt taxi đi đến quán bar, tìm thấy bọn họ, ngay ở trước mặt Thang Thành sờ cổ và sườn mặt Hạ Thính Nam, lòng bàn tay áp vào động mạch chủ, tràn đầy tính chiếm hữu.
Anh gật đầu và nói cảm ơn Thang Thành. Mỗi người đỡ một người, đợi xe ở lối vào của quán bar.
Thang Thành kéo cánh tay của Trần Thiến, sợ cô ngã, sau đó hỏi Từ Bỉnh Nhiên: “Hai người ở cùng nhau à?”
Từ Bỉnh Nhiên liếc nhìn Hạ Thính Nam trong lồng ngực, gật đầu.
“Được đấy, có thể khiến Hạ Thính Nam thả lỏng, xem ra cậu ấy thật sự rất thích anh. Suy cho cùng, cậu ấy trông rất cởi mở nhưng thực ra lại rất nhát gan, thiếu quyết đoán, làm việc gì cũng cẩu thả, luôn cho rằng điều này tốt, điều kia tốt, cái nào cũng không nỡ, cuối cùng thì điều kia chả vớt vát được gì.”
Từ Bỉnh Nhiên không thích giọng điệu của cậu ta, như thể cậu ta hiểu biết Hạ Thính Nam rất rõ. Ngay cả khi Thang Thành nói thật, mỗi câu đều khắc họa chính xác về Hạ Thính Nam.
Đối với Thang Thành, Từ Bỉnh Nhiên chưa bao giờ có ấn tượng tốt về cậu ta, luôn cảm thấy cậu ta không ngay thẳng như vẻ bề ngoài. Nhưng để nói thật cậu ta làm điều gì xấu thì không có, có thể trở thành bạn tốt của Hạ Thính Nam, cũng đủ để chứng minh cậu ta là người tốt.
Anh chưa bao giờ phản đối việc Hạ Thính Nam kết giao hay đi chơi nơi nào khác, bởi vì anh không đủ lập trường và Hạ Thính Nam cũng là một người độc lập. Ngoại trừ Hạ Thính Nam, bất cứ ai đều không có quyền can thiệp, anh chỉ hy vọng rằng ánh mắt của Hạ Thính Nam sẽ đặt lên người anh nhiều hơn một chút.
Suy cho cùng, thế giới này muôn màu muôn vẻ, có quá nhiều thứ thu hút Hạ Thính Nam nhưng Từ Bỉnh Nhiên lại chỉ có một Hạ Thính Nam.
Thanh Thành nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên không khỏi cười rộ lên, đúng là một chút kích động cũng không được, thật là ghen tị. Vừa khéo, xe cậu gọi đã đến, cậu rất quyết đoán nhét Trần Thiến vào ghế sau xe, sau đó tự mình ngồi xuống.
Trước khi rời đi, cậu hạ cửa sổ xuống và nói với Từ Bỉnh Nhiên: “Người anh em, rảnh rỗi nhớ chơi một trận game.”
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Từ Bỉnh Nhiên đưa Hạ Thính Nam về nhà, khi lên lầu, có có vẻ tỉnh hơn một chút, không ngừng đẩy tay anh ra, một lúc sau lại nhắm mắt lại để anh ôm cô.
Anh tìm nửa ngày vẫn không thấy chìa khóa nhà cô, anh đưa tay sờ tới sờ lui vào bốn túi quần phía trước, phía sau. Lớp vải bố trong túi mỏng đến mức anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đùi Hạ Thính Nam, nóng như mặt cô vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bên trong hoàn toàn không có chìa khóa.
Anh ấn chuông cửa một lúc nhưng không có ai ra mở cửa. Vì vậy, anh bế Hạ Thính Nam vào nhà mình, đi vào phòng của anh rồi đặt cô nằm lên giường. Thật lòng mà nói, có đôi khi Hạ Thính nam không biết tốt xấu, để bản thân uống thành một bãi bùn lầy vào ban đêm, bị rơi vào tay của một kẻ có dã tâm với cô, loại kết cục này dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ diệu.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cô một hồi, đi tới vỗ nhẹ lên mặt cô, giống như trước kia anh gọi cô rời giường vậy.
“Hạ Thính Nam, tỉnh đi.”
Hạ Thính Nam cau mày nhưng không mở mắt.
Làn da dưới bàn tay anh vừa mịn màng lại trơn nhẵn, hẳn là hôm nay Hạ Thính Nam không trang điểm, sờ vào có cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Ngón tay của Từ Bỉnh Nhiên bắt đầu từ giữa lông mày lướt theo sống mũi xuống bờ môi, giống như ở khách sạn bên ngoài trường đại học năm đó, nhẹ nhàng lướt theo ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, mỗi một tấc đều là nhịp tim của anh.
Hạ Thính Nam hơi ngứa, mơ màng mở mắt ra.
“Anh là ai?”
“Từ Bỉnh Nhiên.”
“Tỉnh rồi à?”
“Không.”
“…”
Ngón tay lại một lần nữa hoạt động, vải quần áo nhăn nhúm chất thành đống, giãn ra một giây tiếp theo, áo lót của cô không có gọng hay miếng lót ngực, bởi vì nằm xuống nên ngực cô trông phẳng hơn bình thường một chút. Thậm chí, Từ Bỉnh Nhiên có thể cảm thấy xương ức khi quét qua, cứng như trái tim của cô.
Có điều sò nghêu cũng sẽ há mồm, rùa đen cũng sẽ thò đầu, không phải sao?
Từ Bỉnh Nhiên ôm cô vào bồn cầu nhà vệ sinh nôn một lúc, nhìn Hạ Thính Nam vịn bồn cầu với vẻ mặt thống khổ, Từ Bỉnh Nhiên lấy điện thoại di động ra, hướng camera về phía cô, giống như những gì năm đó Hạ Thính Nam đã làm với anh khi anh say rượu, định ghi lại xong gửi cho Hạ Thính Nam còn bản thân ngồi thưởng thức.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Hạ Thính Nam, anh không biết nên tức giận hay buồn cười hơn. Theo luật hình sự của đất nước, nhặt xác trong quán bar là phạm pháp nhưng vẫn có rất nhiều người có ý đồ xấu lợi dụng sơ hở. Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất muốn cảm ơn Thang Thành, may mắn thay, cậu ta là một người đáng tin cậy, nếu không Hạ Thính Nam và người bạn Trần Thiến gì đó có thể đã ở trong hang sói rồi.
Nước mắt nước mũi Hạ Thính Nam chảy ròng ròng, khóe miệng còn dính chút bẩn, Từ Bỉnh Nhiên cất điện thoại, lấy một ít khăn giấy giúp cô lau sạch rồi ném vào thùng rác. Anh kéo Hạ Thính Nam lại, vuốt ve đốt ngón tay cô, rửa tẩy sạch sẽ, sau đó bế cô về giường nằm.
“Bây giờ đã tỉnh chưa?” Anh áp trán mình vào cô, muốn trong mắt cô chỉ có anh.
Hạ Thính Nam mê mẩn nhìn anh, cảm thấy đại não đang cố gắng hoạt động.
Ký ức như đang hiện ra, cô nhìn khuôn mặt lúc nào cũng thiếu biểu cảm mà trong đầu lại nghĩ đến sách chất đầy trên kệ sách, ánh đèn nhợt nhàn của hành lang bệnh viện, giọt nước lấp lánh ở bể bơi, cây đại thụ dưới lầu ký túc xá đại học, còn có những tay vịn cầu thang thô ráp phát ra tiếng động lạ. Sau đó, mọi thứ hóa thành bọt biển và tan trên mặt nước, tất cả đều là cảnh tượng huyền ảo, cuối cùng chỉ có cậu nhóc cáu kỉnh đang nhìn cô, mặc áo đồng phục màu xanh, cưỡi xe đạp, bực bội kéo tay cô ôm lấy cậu, tóc tung bay theo gió.
Dường như đang bay mãi mãi.
Cô xoay người, vùi mặt vào cánh tay, một giọng nói ậm ừ phát ra từ khe hở: “Em thật phiền phức.”
Mùi rượu thoang thoảng trong phòng, ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên dừng ở cổ tay đeo đồng hồ của Hạ Thính Nam.
Anh hỏi: Phiền cái gì?
Hạ Thính Nam nói mình không biết.
Anh kéo tay cô ra, ôm lấy nửa khuôn mặt của cô, dừng ngón tay cái dụi dụi khóe mắt cô, có hơi đỏ, không phải say rượu mà giống như khóc, Hạ Thính Nam đời này cũng chưa từng khóc mấy lần, những lần cô khóc dường như đều liên quan đến anh.
Điều khiến anh tan nát cõi lòng nhất chính là dáng vẻ khóc của Hạ Thính nam vào cái này cha qua đời, tim anh như bị một đôi tay thô bạo nắm lấy, không thở nổi, đến bây giờ vẫn còn đau đến tê dại.
Một lúc sau, Hạ Thính Nam xoay người lại, bỗng nhiên nói: “Từ Bỉnh Nhiên, hôn một cái.’’
Từ Bỉnh Nhiên cúi xuống hôn cô không hề do dự.
Hạ Thính Nam nhìn anh, mặt không kiềm chế được càng đỏ hơn, tim đập không ngừng, kêu thình thịch như khẩu súng liên thanh.
Từ Bỉnh Nhiên và cô nhìn nhau vài giây, sau đó lại cúi xuống, khi anh định hôn cô lần thứ hai, Hạ Thính Nam hơi hoảng sợ quay đầu đi.
Anh dừng lại, ngồi thẳng dậy, vuốt tóc cô hỏi: “Hạ Thính Nam, em có thích anh không?”
Hạ Thính Nam nghi hoặc nhíu mày.
Anh kiên nhẫn, đổi cách hỏi: “Em thích anh?’’
Hạ Thính Nam mờ mịt: “Hả? Hình như không.”
Từ Bỉnh Nhiên tức đến bật cười.
Hai ngày trước anh ăn cơm với mẹ một bữa, hầu như ngày nào bà cũng gọi điện hỏi thăm, thậm chí còn muốn tới tìm anh, Từ Bỉnh Nhiên không chịu được nên hứa sẽ dành chút thời gian gặp bà.
Hai người dùng bữa ở một nhà hàng bên ngoài, bà gọi tất cả các món mà Từ Bỉnh Nhiên thích ăn trước đây.
Bà quan tâm hỏi anh trải qua như thế nào, tại sao gần đây không trả lời tin nhắn của bà, sao lại bận rộn như vậy, vì sao không đi tìm nửa kia cho mình, liệu có phải anh còn thích Hạ Thính Nam không…
Hàng loạt câu hỏi tại vào mặt, Từ Bỉnh Nhiên mất hết cả hứng, cảm thấy nghẹt thở thở, nhất là khi nghe thấy bà nhắc tên Hạ Thính Nam.
Bà biết trước đây anh từng theo đuổi Hạ Thính Nam, cũng biết chuyện Hạ Thính Nam từ chối anh. Mặc dù, bà cũng rất thích Hạ Thính Nam nhưng bà vẫn khuyên Từ Bỉnh Nhiên nên chấm dứt mối tình không mấy tốt đẹp này càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì bản thân cũng sẽ hối hận vì đã lãng phí nhiều thời gian vào những việc không cần thiết. Theo ý của bà, nếu đã không thích thì chính là không thích, cho dù Từ Bỉnh Nhiên có cố gắng thế nào đi nữa, Hạ Thính Nam cũng sẽ không thích anh.
Đó là kinh nghiệm của bà, rất thực tế cũng rất vô tình, tựa như bà hối hận vì đã kết hôn với ba của Từ Bỉnh Nhiên, cho dù gia đình này có vẻ hoàn chỉnh như thế nào đi chăng nữa, trên thực tế nó đã thực sự rách nát từ trong ra ngoài.
Nhưng Từ Bỉnh Nhiên không đồng ý, nghiêm túc nói với bà, anh không phải là bà, mặc kệ kết quả như thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Cuộc đời của Từ Bỉnh Nhiên vẫn luôn rất sáng suốt, anh chỉ làm những gì anh nghĩ mình nên làm, không làm những gì người khác nghĩ anh nên làm, bởi vì như vậy mới có thể đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ hối hận.
Có người khuyên anh không nên làm cảnh sát, có vô số công việc tốt nhưng anh không nghe. Có người khuyên anh không nên chuyển công tác về nơi cư trú, sẽ gây bất lợi cho việc thăng tiến sau này, anh cũng không nghe. Lại có người khuyên anh đừng theo đuổi Hạ Thính Nam, hơn nữa chính Hạ Tử Nam cũng khuyên anh nhưng anh vẫn như cũ.
Từ Bỉnh Nhiên không làm những chuyện động trời, anh có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình, anh chỉ nghe theo trái tim mình.
Bây giờ, anh đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với những hành vi bù đắp khác nhau của mẹ mình, anh chỉ hy vọng bà có thể tập trung vào gia đình hiện tại và đừng làm ra chuyện gì xấu. Dù sao thì anh thực sự rất bận, chút sức lực còn lại cũng chỉ muốn dành cho Hạ Thính Nam.
Còn Hạ Thính Nam…
Ai nói không có kết quả?
Anh nhìn chằm chằm Hạ Thính Nam đang ngủ say, trong lòng thở dài, đúng là vừa nhát gan vừa vụng về, không biết có giả dối không nữa, haizz…