• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm thăm thẳm tĩnh mịch lặng lẽ buông xuống, vài ánh sao ảm đạm chợt lóe chợt tắt càng khiến bóng đêm thêm cô tịch.

Bóng trăng lành lạnh treo cao giữa không trung, ánh trắng nhàn nhạt lặng lẽ đổ xuống, len qua ô cửa sổ nhỏ, phủ lên thân người đang ngủ say.

Người nọ thở đều, áo ngủ bằng gấm màu vàng phủ lên trên phần bụng đã nhô cao. Vì mang thai mà đường nét sắc sảo trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, thân thể tuy trông hơi mập mạp nhưng không hề to béo.

Tô Dẫn Nguyệt ngừng thở, chậm rãi đến gần giường, nhìn ánh trăng trắng nhạt phủ trên người người nọ, đột nhiên trái tim khẽ động, một cảm xúc không biết tên chợt từ đáy lòng dâng lên.

Cảm giác này là sao? Một thứ cảm xúc chậm rãi, kiên định, nhói đau đang len lỏi vào trái tim y, khiến y hốt hoảng, làm y mông lung. Trong nháy mắt, một vài cảnh tượng chợt thoáng qua đầu, vô cùng quen thuộc lại lạ lẫm xa xôi.

Đêm sâu tĩnh lặng, mọi âm thanh im lìm, một mình y nằm trên giường, trằn trọc, bất an.

Đại quân Lưu thị vây quanh kinh đô, hoàng triều Quân thị nguy ở sớm tối, nhưng vị Hoàng đế này lại không hề đáp trả. Không đối chọi gay gắt, cũng không có ý đầu hàng. Y hạ lệnh ngừng chiến, bao vây mấy ngày, vốn muốn quan sát Hoàng đế này, đợi hắn tự động thoái vị, sau đó sẽ cười nhạo hắn. Vậy mà khó hiểu thay, hắn lại vô cùng bình tĩnh. Lẽ nào phía sau có cao nhân tương trợ? Hoặc là hắn có âm mưu quỷ kế gì? Dù là thế nào, cũng không thể không đề phòng.

Nào ngờ mấy ngày trôi qua, Hoàng đế không biểu lộ chút bất an nào cả. Vẫn cai quản quốc gia của hắn, vẫn trấn an con dân của hắn, vẫn sống cuộc sống như thường ngày. Y không khỏi sinh lòng hoài nghi, là một Hoàng đế, sao có thể nhẫn nhịn được đến vậy? Lòng hiếu kỳ một khi đã dâng lên thì rất khó đè xuống. Y nghĩ tới nghĩ lui, lật qua lật lại, trong đầu chỉ toàn chuyện của vị Hoàng đế này. Hắn là người thế nào? Tướng mạo ra sao? Có suy nghĩ gì? Trong lòng dần nóng lòng muốn biết. Tính cách y vốn cao ngạo lạnh lùng, dù là Lưu Sắt tài trí hơn người là vậy y cũng không để vào mắt. Nhưng với vị Hoàng đế chưa từng gặp này, hành động của hắn lại khiến y vô cùng hứng thú muốn tìm hiểu.

Hôm nay trăng sáng sao thưa, y nằm trên giường suy nghĩ, dù sao cũng không ngủ được, liền xuống giường mặc quần áo, đi quanh trướng mấy vòng.

Y nhìn về phía kinh đô. Hôm qua Lưu Sắt đã tới Loan Châu, hai người chia quân ra làm hai, vây chặt kinh thành. Kinh đô dựa hướng nam, mà đúng như tên gọi, đứng ở đây cũng có thể trông thấy dáng vẻ phồn hoa rực rỡ của chốn kinh thành. Hoàng cung Dục Tiện tọa lạc ở nơi cao nhất trong kinh đô, có ý nhìn khắp bá tính. Thị lực của y vốn tốt, lại có võ công tuyệt thế cho nên đứng ở nơi này y cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy hoàng cung Dục Tiện.

Bóng đêm đen đặc, bao trùm khắp nơi, ngay cả kinh đô ngày thường phồn hoa cũng trở nên ảm đạm, chỉ có một vài ánh đèn lóe lên, cho nên nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Ai ở nơi đó, không cần nghĩ nhiều cũng có thể biết được.

Hoàng đế Dục Tiện tự xưng cần mẫn thương dân, làm việc đến tận đêm khuya, không phải hắn còn có thể là ai?

Tô Dẫn Nguyệt nhìn nơi ánh đèn le lói, đột nhiên trong lòng chấn động, như có một sức mạng vô hình bao vây lấy y, thu hút tầm mắt y. Cơ thể y động đậy, chân bất giác di chuyển.

Tô Dẫn Nguyệt giật mình, chợt hoàn hồn, nhận thức được tâm trạng và động tác của mình, y không khỏi sửng sốt.

Sửng sốt qua đi, y thở hắt ra một hơi, thả lỏng.

Y vốn là kẻ cao ngạo, làm việc gì cũng theo ý mình, nếu đã định gặp mặt vị Hoàng đế kia thì sớm một ngày hay muộn một ngày có gì khác nhau đâu? Nói không chừng, khi nhìn thấy y, vị Hoàng đế kia sẽ nhát như chuột, không ngừng hô to gọi thị vệ cứu giá. Cũng có thể hắn sẽ khinh miệt cười nhạo y. Vả lại, mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn án binh bất động, rất khả nghi, nhân tiện y sẽ tìm hiểu tình hình trong Hoàng cung xem sao.

Nghĩ vậy, y bật cười, tâm tình thoải mái.

Bóng đêm thâm trầm, yên tĩnh an nhiên. Cả kinh thành ngủ say trong bóng đêm, đột nhiên một bóng trắng bay vụt qua không trung, không để lại dấu vết.

Có lẽ bởi vì đang mang thai, Quân Doanh Thệ ngủ rất sâu. Chỉ là bụng lớn đè ép khiến nhịp thở của hắn hơi nhanh. Trong giấc ngủ, hắn trở mình rất nhiều lần để tìm tư thế thoải mái hơn.

Trên người chỉ phủ chăn gấm mỏng, không khí lạnh giá, hắn trong mơ thấy hơi lạnh, bất giác vòng tay ôm lấy mình, lông mi nhíu lại.

Mơ hồ cảm nhận được gió lạnh thổi tới, mơ màng nhớ một cánh cửa sổ vẫn mở, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, lạnh giá. Hắn trở mình, chăn gấm trượt xuống, muốn dậy đóng cửa sổ, nhưng mí mắt lại vô cùng nặng nề, không sao mở ra được.

Bụng cảm thấy lạnh, hắn mơ màng nhận ra chăn gấm đã trượt khỏi người. Mắt vẫn nhắm, tay quờ quạng, lại bất ngờ chạm phải một bàn tay. Bàn tay kia khẽ run lên, cứng đờ một lát, rồi tiếp tục nhấc chăn gấm, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.

Quân Doanh Thệ vốn vừa giật mình, nhưng lập tức cảm thấy thoải mái, chắc hẳn là Tiểu Trác hầu hạ bên cạnh rồi, nếu không sao lại đắp chăn cho mình. Hắn mơ màng trở mình, lẩm bẩm nói: “Tiểu Trác… Đóng cửa sổ lại…”

Tô Dẫn Nguyệt chấn động, con ngươi xinh đẹp tối lại, một lúc lâu sau mới đi ra đóng cửa sổ.

Ánh trăng trắng nhạt lập tức bị chặn lại, trong phòng rơi vào bóng đêm, vươn tay không thấy năm ngón. Quân Doanh Thệ không còn thấy lạnh nữa, thoải mái trở mình, tiếp tục thiếp đi.

Gương mặt say ngủ, bụng nhô cao, giữa lông mày thoáng hiện ưu sầu, tất cả y hệt cảnh trong mơ. Ánh mắt Tô Dẫn Nguyệt lóe lên, trong lòng rung động, ma xui quỷ khiến vươn tay ra, muốn chạm vào, nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay của y lan ra, y giật mình, tay run lên, chợt nhận ra mình đang làm gì.

Thật kỳ lạ. Y lùi lại mấy bước, tay rụt lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên giường, sửng sốt.

Đã nghe nói Hoàng đế Dục Tiện một mình mang thai, y vốn tưởng rằng chuyện này rất nực cười. Đường đường là một nam tử lại hạ mình mang thai cho kẻ khác, quả thật hoang đường! Quả thật rất hoang đường! Nhưng nào giờ, ngay khi vừa nhìn thấy hắn, nhìn thấy phần bụng nhô cao kia, tầm mắt của y như bị hút chặt lấy.

Đó là một sức mạnh vô hình, tựa như lưới trời lồng lộng, không gì phá được, không thể gỡ ra, chỉ có thể mặc nó dẫn đến đâu hay đến đó.

Trong phòng tối đen, Quân Doanh Thệ khó chịu trở mình, đột nhiên bàn chân đau nhói, cẳng chân rút gân, đau đến làm hắn tỉnh giấc.

A! Chuột rút… Bàn tay Quân Doanh Thệ túm chặt ga giường, miệng mím chặt, đau đớn thở gấp, chờ cơn đau qua đi.

Đứa nhỏ càng lớn, hắn bị chuột rút ngày càng nhiều lần, nhất là vào đêm, gần như đêm nào cũng bị đau mấy lần. Những lúc thế này hắn đều không gọi thái giám, hắn không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ cuối cùng không đè nén được nữa mà tràn qua bờ môi.

Trái tim Tô Dẫn Nguyệt thắt lại theo tiếng rên, mỗi tiếng càng thắt chặt hơn.

Quân Doanh Thệ nhớ lại cách giảm chuột rút thái y bày cho, cố gắng giữ lòng bàn chân thẳng. Thường ngày làm như vậy, cơn co rút sẽ từ từ giảm bớt, nhưng không hiểu sao hôm nay đã làm mấy lần nhưng vẫn không có hiệu quả. Trán Quân Doanh Thệ rịn mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu chặt vì đau. Hắn bất lực thở dốc, rồi lại tiếp tục cố gắng duỗi thẳng lòng bàn chân.

Dây thần kinh của cẳng chân tựa như bị kéo đứt từng đoạn, Quân Doanh Thệ thở gấp vài hơi, không dám động đậy, thân thể cứng đờ, thái dương chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn cắn răng, khẽ rên vài tiếng.

Trong một góc tối của ngự thư phòng, Tô Dẫn Nguyệt đứng đó, trong lòng nhói đau như bị người khoét thịt, máu tươi chảy đầm đìa, đau đớn đến khiến y ngạt thở.

Võ công của y cao cường, tai thính mắt tinh, trong căn phòng tối đen nhưng hình bóng kia vẫn hiện rõ trước mắt. Chính bởi vì vậy, trước khi y kịp suy nghĩ, thân thể đã hành động trước đầu óc, bước nhanh tới giường.

Quân Doanh Thệ đau đến thần trí mơ hồ, mồ hôi đầm đìa, hắn mơ màng cố gắng duỗi thẳng bàn chân, nhưng đau đớn vẫn bao trùm bắp chân hắn, rồi lan truyền khắp người.

“Ưm…”

Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân hắn, từ trên xuống dưới, chậm rãi làm khối cơ căng cứng dần thả lỏng. Quân Doanh Thệ thở chậm lại, cố sức hé mắt, nhưng trước mắt chỉ thấy tối đen: “Tiểu Trác… phải không?”

Đôi tay kia chợt khựng lại, nhưng chỉ dừng một lát, rồi tiếp tục chậm rãi xoa bóp.

“Lại… đánh thức… Ưm… ngươi hả… Xin lỗi…” Cảm giác đau đớn dần giảm bớt theo bàn tay nhẹ nhàng của y. Quân Doanh Thệ cười gượng, cảm thấy có chút áy náy.

Người nọ xoa bóp rất cẩn thận, dần dần di chuyển xuống bàn chân căng cứng của hắn, xoa một hồi, rồi nhẹ nhàng ấn lên mấy huyệt dưới lòng bàn chân. Quân Doanh Thệ gắng gượng chịu đựng thêm một lát, cảm giác đau đớn chậm rãi giảm bớt, chân không còn đau như lúc trước nữa. Hắn thử động đậy chân, nói: “Tiểu Trác, không ngờ ngươi lại khéo léo như thế… Đã đỡ nhiều rồi…”

Tô Dẫn Nguyệt vừa đấm chân cho hắn, vừa liếc mắt nhìn hắn. Một lúc lâu, thấy hắn không phát giác ra, dường như cũng không nhận thấy có gì bất thường, cảm thấy yên tâm, lúc này mới quan sát kỹ hắn.

Đầu mày hếch cao, lại thoáng vẻ u buồn. Khí thế uy nghi, lại lộ vẻ mệt mỏi…

Lòng Tô Dẫn Nguyệt chấn động, ánh mắt ngắm bụng mượt nhô cao của hắn, suy nghĩ lẫn lộn.

Quân Doanh Thệ dụi mắt, ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Tiểu Trác, Trẫm mệt rồi, chân cũng không còn đau nữa, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi…” Nói xong động đậy chân, mặc dù còn hơi cứng ngắc, nhưng không đau nữa.

Tô Dẫn Nguyệt khẽ run, hoàn hồi, vội vã tránh ánh mắt của hắn, thầm tức giận vì mình lại thất thần.

Đứa nhỏ càng lớn, người càng thích ngủ. Đặc biệt là mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc, Quân Doanh Thệ chớp mắt, uể oải nói: “Lui ra đi. Trẫm mệt rồi…” Dứt lời, nằm xuống giường, chẳng bao lâu sau đã rơi vào mộng đẹp.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn ngủ, trong lòng rung động, đầu đột nhiên đau như nứt ra.

Một đêm mộng đẹp, Quân Doanh Thệ ngủ rất say, đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK