• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiểu Tịch ? Nghe hai chữ thân thiết phát ra từ miệng Hàn Đông, Yến Huân cảm thấy ngứa tai gai mắt, bên cạnh anh ta còn có cả đứa em gái ngây thơ Hàn Diệp.
Lần trước anh đã gọi điện trực tiếp nói chuyện với Hàn Diệp về việc Hàn Đông có ý định theo đuổi Viên Tịch, nhưng cô chỉ nói đại khái qua loa.
- Nếu sau này anh chia tay Viên Tịch thì ít ra cô ấy vẫn còn có người để dựa dẫm, hơn nữa em thấy anh trai em thật lòng thích em ấy.
Đối với Hàn Diệp cũng có mắt nhìn giống Hàn Đông, bọn họ đều cho rằng tình cảm của cả hai không hề lâu dài, cùng lắm thì vài tháng, trụ lâu thì một năm.
Tuy về sau Hàn Đông vẫn tiếp tục hỏi về Viên Tịch nhưng Hàn Diệp tiết lộ khép kín hơn, cô đã tự đưa mình vào vị trí của tất cả mọi người, cuối cùng kết luận rằng bản thân đã làm sai.
Cho dù yêu nhau lâu dài hay không cũng là việc của Yến Huân và Viên Tịch, cô không thể xen vào, càng không thể tiếp tay giúp người khác phá hoại bọn họ.
Nhìn thấy Hàn Đông, cô hơi ngỡ ngàng, chỉ nghĩ đơn giản là anh ta đến tìm Hàn Diệp.
- Chào anh.
Hàn Diệp đứng đối diện bốn người bọn họ, cảm thấy ánh mắt Yến Huân không mấy dịu dàng lập tức gạt bỏ ý định hẹn riêng Viên Tịch ra ngoài.


Trước đó, Hàn Đông muốn tìm cái cớ thích hợp để trực tiếp nói chuyện với cô, ban đầu cô em gái không đồng ý, nhưng anh ta dùng tài chính ra uy hiếp, cuối cùng Hàn Diệp quyết định thỏa hiệp.
Cứ nghĩ Viên Tịch sẽ đồng ý ra ngoài gặp riêng Hàn Đông, nhưng có lẽ Yến Huân đã cố tình cản trở.
Anh ta đứng đối diện Viên Tịch nở một nụ cười rạng rỡ, dù sao cũng không thể công khai mình đang cố tình đập chậu cướp hoa được, bèn đưa mắt nhìn những người xung quanh.
- Chào mấy em...
Lục Hữu Diên và Vương Nhậm gật đầu chào lại, nhưng Yến Huân thì vẫn đứng im bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông.
Để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt như muốn giết người này, Hàn Diệp cười ngượng mở miệng nói.
- Ờ...!anh em tới đây để trao đổi với giáo viên một số việc ấy mà.

Không ngờ lại gặp mọi người ở đây, trùng hợp quá.
Ba mẹ Hàn Diệp ra nước ngoài mấy tháng, Hàn Đông về nước cũng chỉ vì chăm sóc Hàn Diệp, hiện tại anh đang đại diện phụ huynh Hàn Diệp để đến đây gặp mặt giáo viên chủ nhiệm.
Hàn Đông đưa mắt nhìn Viên Tịch, cô cố tình né tránh, cô biết ý anh ta nhưng cô không đáp lại, cho dù Yến Huân có mặt ở đây hay không cô cũng sẽ hành động như vậy.
- Các em rảnh không ? Lâu rồi không gặp, đi uống chút gì được không ?
Còn nửa 20 phút nữa mới đến giờ vào học, Viên Tịch không muốn đi, cô chỉ xem Hàn Đông là bạn bè xã giao, không quá mức thân thiết.

Nếu đám Vương Nhậm đi thì có thể, còn cô thì...
Đang suy nghĩ, mọi người cũng đưa mắt về phía Yến Huân, anh chỉ lạnh giọng đáp lại.

- Bạn gái tôi còn nhiều bài tập, không rảnh đâu.

Tôi cũng không thể tách rời cô ấy nên chúng tôi không đi được, mọi người cứ đi trước.

Yến Huân cũng đâu thân thiết gì với Hàn Dông, anh cứ việc nói thẳng chẳng cần nể mặt.

Nói xong còn ôm Viên Tịch quay người rời đi, được vài bước thì quay đầu lớn giọng nói.
- Bạn gái tôi tên Viên Tịch, nhớ gọi cho đúng.
Anh muốn nhắc nhở đến Hàn Đông rằng cái tên "Tiểu Tịch" mà anh ta đang gọi chỉ một mình Yến Huân được phép gọi, anh không muốn để bất cứ ai gọi cô với cái tên thân mật đó.
Hàn Đông nhìn bóng lưng Viên Tịch, trong lòng vừa tức vừa cảm thấy mất mát, nhưng không sao, anh ta kiên trì nổi.
Anh không đưa Viên Tịch về lớp mà nhân lúc rảnh rỗi cùng cô đi dạo một vòng, nghĩ đến bộ dạng anh lúc đanh đá nói bóng gió Hàn Đông, Viên Tịch lập tức bật cười.
- Anh đang bực lắm đó, em còn ở đó cười.
Viên Tịch ngước mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ bực bội rõ ràng trên khuôn mặt, không khỏi hài lòng, nụ cười chợt rộng ra.
- Anh bực việc anh, em cười việc em.
- Nhưng anh không thích, bớt cãi đi.
Anh gằn giọng lên, tuy khuôn mặt khổ sở vì đụng mặt Hàn Đông, nhưng tay vẫn ôm chặt cô cùng nhau đi dạo.


Nghe anh nói đến đây Viên Tịch liền nghĩ đến câu nói của anh lúc nãy, một câu "bạn gái tôi" hai câu cũng là "bạn gái tôi", cảm giác này khiến cô thực sự rất thoải mái.
- Anh ghen sao ?
Viên Tịch nghiêm túc hỏi anh, Yến Huân không nhìn cô cũng không nghĩ ngợi gì, đáp.
- Ừ.
- Ừ.
Cô cũng nhẹ giọng ừ lại anh, đôi môi mỉm cười dịu dàng.

Đã rất lâu cô không còn cảm nhận được sự ấm áp mà người khác mang lại, nghĩ đến đây cô chợt bừng tỉnh.
Tuần sau chuẩn bị đến ngày giỗ của chị cô rồi, mà mấy ngày trước dì Xuân của cô cũng gọi điện hỏi thăm, biết thừa bà ta chỉ hỏi về tiền bảo hiểm nên Viên Tịch ngập ngừng một chút cũng cúp máy.
Mọi năm ngày giỗ của Viên Mạn đều làm ở nhà của dì, nên năm nay cô không thể không tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK