Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên liếc mắt nhìn nhau, Lục Cảnh Niên nhún vai, "Anh không biết, đừng nhìn anh."
Dư Tri Ý thở dài, nói lời thấm thía, "Em không phát hiện tâm trạng Đàm Vĩ mấy ngày nay như muốn bùng nổ sao? Vốn định chơi đấu địa chủ để dập, em lại khen ngược, đốt thêm lửa."
Úc Lê gãi gãi ót, "Em cũng có chọc gì anh ấy đâu?"
Đang nói chuyện, tiệm của Úc Lê có khách tới, chiếc Audi đen mở ra, một người đàn ông toàn thân hàng hiệu đến trước cửa hàng bán hoa gõ gõ cửa kính, gọi một tiếng: "Cô Úc, đúng lúc đi ngang qua, tôi muốn mua trà sữa cho nhân viên trong công ty, bây giờ cô có rảnh không?"
Úc Lê thả que cay trong tay xuống, nhấc mông chạy đi, "Có rảnh có rảnh, tới ngay đây!"
Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên nhún vai, "Anh Niên, nếu lúc trước anh cũng mơ màng như Úc Lê, có lẽ chúng ta chỉ có thể bên nhau trong mơ."
Úc Lê cười với anh trai hàng hiệu, "Anh lại tới nữa à, nhân viên công ty anh thật tốt, giúp tôi cảm ơn họ nha, à không đúng, phải cảm ơn anh chứ, lần nào cũng đến chỗ tôi mua, hôm nay muốn mua loại gì?"
Dư Tri Ý hóng kịch không chê lớn chuyện, chạy tới trước cửa tiệm Đàm Vĩ gõ gõ mặt bàn, "Đừng chơi điện thoại nữa, làm cho anh ly nước chanh, không đường, càng chua càng tốt."
Đàm Vĩ nhìn Dư Tri Ý đang chọc mình, bất đắc dĩ nói: "Anh, anh cũng đừng đến trêu em nữa."
"Nếu không thì sao, lần này là Audi, lần sau là xe hoa, em muốn làm nhà mẹ đẻ hay muốn làm nhà chồng?"
"Là sao?"
Lục Cảnh Niên trước giờ không thích xem náo nhiệt, lúc này cũng đi theo lại đây, "Ý của anh Dư cậu là, muốn làm nhà chồng thì cậu phải cố gắng trở thành chồng của cô ấy, còn làm nhà mẹ đẻ thì cứ nhắm mắt, không cần phải làm gì cả, chờ nhận tiền biếu."
"Khá lắm, anh Niên cậu có ý thức giác ngộ rất cao, cậu theo nên đi theo anh Niên mà học tập."
Khóe miệng Đàm Vĩ co giật, "Như hai anh không phải người thường có thể học theo được, nếu em mà giống anh Niên, cô ấy có khi còn nghĩ em muốn mượn tiền mất, thôi bỏ đi."
"Em chưa bao giờ nghĩ tới việc nói rõ với cô ấy sao?" Dư Tri Ý hỏi.
Đàm Vĩ lắc đầu, "Nói thẳng thì cô ấy không những nghĩ em muốn mượn tiền mà còn nghĩ chắc em điên rồi."
"Nếu không thì, em làm vậy đi."
Dư Tri Ý thò đầu lại gần, bày kế cho Đàm Vĩ.
"Được, để em chuẩn bị, làm theo cách của anh Dư."
***
Cho dù không muốn thế nào thì kỳ nghỉ vẫn qua.
Hai người dành đêm cuối cùng ở ngôi nhà nhỏ núi Tô Phong, sáng sớm Dư Tri Ý lái xe chở Lục Cảnh Niên đến ga tàu, đài trên xe tình cờ phát một bài hát xưa Tiễn tình lang, Lục Cảnh Niên cười trêu: "Đây là bài hát của ông chủ Dư đúng không?"
"Không phải, nếu là bài hát của ông chủ Dư thì sẽ là Đừng hái hoa dại bên đường."
"Vậy chi bằng ông chủ Dư biểu diễn trực tiếp luôn đi."
Dư Tri Ý bật cười thành tiếng, "Được, em hát, em ở nơi này chờ anh trở về, chờ anh trở về, trở về ngắm hoa đào nở...."
"Hát cả bài."
"Không, em chỉ muốn anh nghe đoạn này thôi."
"Hiểu rồi, anh sẽ nhớ kỹ, nếu tuần sau không bận anh sẽ về."
"Không cần đầu, em chỉ muốn nói với anh vậy thôi, không cần phải chạy đi chạy lại suốt, quá mệt, chúng ta đều đã qua cái tuổi yêu đương bồng bột, không có anh ở bên em cũng biết tự chăm sóc bản thân, em cũng sẽ chăm sóc hoa của chúng ta, chúng ta là tế thủy trường lưu, tháng tháng đổi dời."
Lục Cảnh Niên nắm lấy tay anh, "Được."
Hạng mục Lục Cảnh Niên phụ trách cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, sau tiệc mừng công, Lục Cảnh Niên nộp đơn xin chuyển công tác, lãnh đạo nói cho hắn 3 ngày suy nghĩ lại, sau khi gọi vào văn phòng thì trực tiếp hỏi hắn có ý kiến gì với chức vị hiện tại, phó lãnh đạo ở đơn vị sắp rời chức, Lục Cảnh Niên là ứng cử viên thích hợp nhất để chọn, bằng cấp cao, tư lịch tốt, chưa từng phạm sai lầm trong công việc, con đường công danh ngày càng rộng mở trước mặt, đang êm đẹp lại muốn đến nơi khổ hơn, lãnh đạo nghĩ mãi cũng không hiểu.
"Tôi cũng hỏi bên kia rồi, có thể điều cậu sang bên kia, nhưng mà đi rồi thì không thể trở lại, phòng làm việc ở bên kia chỉ có 3 người, trong đó một người là bảo vệ, việc thăng chức ở bên kia còn khó hơn lên trời, cậu còn trẻ, phải suy nghĩ thật kỹ."
"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người suốt mấy năm qua, tôi đã suy nghĩ kỹ, không hối hận."
"Vậy nếu cậu đã quyết định rồi, thì chọn thời gian mọi người cùng đi ăn một bữa, chúc cậu tiền đồ rộng mở."
Lục Cảnh Niên đứng dậy bắt tay với lãnh đạo, "Cảm ơn."
Mấy ngày sau, đơn xin chuyển công tác được thông qua, thời gian chính thức là ngày 4 tháng 1, sau tết Nguyên Đán, hai tháng này dùng để bàn giao công việc với người mới và cấp dưới, Lục Cảnh Niên tạm thời chưa nói tin này cho Dư Tri Ý.
Buổi tối gọi video call, Dư Tri Ý hắt hơi mấy cái, "Đừng lo lắng, em không phải bị cảm, chỉ là thời tiết thay đổi đột ngột nên có hơi khó chịu."
"Anh không lo lắng, không có anh ở cạnh, em chắc còn lo lắng cho thân thể mình hơn anh."
Dư Tri Ý nói giọng mũi, "Đúng thật vậy, em sợ em bị ốm anh lại bỏ hết công việc bên kia chạy lại đây, lỡ như không tới được anh thì lại tự trách, em là người lớn, thỉnh thoảng bị đau đầu nóng sốt cũng bình thường, không phải chuyện gì to tát, anh đừng để trong lòng, cũng đừng lo lắng."
"Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp.
Thời tiết này, hạ nhiệt độ cái là như tủ lạnh chỉ còn 7, 8 độ, em xem dự báo thời tiết nhiệt độ ở Quảng Châu cũng hạ.
"Ừm, hôm nay anh mặc áo dài tay."
"Vậy thì tốt, em còn tưởng anh không sợ lạnh."
Dư Tri Ý nghĩ đến cái gì, anh chạy xuống lầu, mở đèn lầu 1 lên, lấy một bó hoa trong tủ giữ tươi ra, để trước camera, "Anh Niên, anh xem, chủng loại mới, hoa hồng moonstone, mùi hương nhẹ nhàng, nghe nói kỳ hoa rất dài, không biết có chờ được đến khi anh tới không, em muốn cho anh xem."
Lục Cảnh Niên cách màn hình chỉ nhìn thấy một bó hoa hồng trắng đầu to, cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhụy hoa có màu đậm hơn một chút, Lục Cảnh Niên không biết là hồng nhạt hay là xám.
Dư Tri Ý chỉ vào bó hoa nói cho hắn nghe: "Đây là giống mới của cơ sở, cành hoa dài, đóa hoa lớn, cánh hoa dưới ánh sáng mạnh sẽ có màu trắng lạnh, còn bình thường nhìn sẽ có màu trắng sữa, các cạnh của cánh hoa có màu tím nhạt, ở giữa hơi hồng."
Cuộc nói chuyện hàng đêm đều như thế này, đơn giản bình thường, toàn những chuyện phiếm hàng ngày, đến 11 giờ, Lục Cảnh Niên sẽ giả vờ ngáp một cái, để Dư Tri Ý đi ngủ, sau đó hắn sẽ lại tiếp tục xử lý công việc hoặc làm những chuyện khác.
Hai người nằm ở trên giường tiếp tục nói chuyện, Dư Tri Ý kể với hắn: "Cách em chỉ cho Đàm Vĩ đã bị thất bại, phương thức viết thư tình này hình như lỗi thời rồi, Úc Lê đọc xong chỉ biết cười ha hả."
Kể lại chuyện ngày đó Dư Tri Ý cũng không kìm được mà bật cười, Đàm Vĩ vận dụng hết tế bào não suốt ba ngày mới được một bức thư tình đậm màu nghệ thuật, còn không dám ký tên, đến giữa trưa dúi vào tay Úc Lê, chỉ nói một câu: "Bận không? Cho em đó."
Úc Lê cầm lấy, mở ra xem, ban đầu vẫn yên lặng đọc, đọc được một nửa lại nhíu mày bắt đầu niệm: "Em như giọt sương trên cánh hoa, trong vắt sáng ngời, khiến cho lòng anh run rẩy..."
Đọc đến đoạn sau, cô bỗng phá ra cười như điên, "Cái quỷ gì thế này, đây là học sinh tiểu học viết văn hay gì? Cười chết mất!"
Đàm Vĩ đen mặt giật bức thư quay đi, chỉ còn lại Úc Lê đang cười không ngừng được với Dư Tri Ý đỡ trán thở dài.
Lục Cảnh Niên nhìn Dư Tri Ý trong video cười nói: "Em không hợp làm quân sư rồi, em còn chưa viết cho anh bức thư nào, lại đi bày cho Đàm Vĩ làm vậy, em đúng là người anh tốt."
"Em sao lại chưa viết cho anh, em viết rồi mà."
"Ừm, viết rồi, mỗi đóa hoa, mỗi tin nhắn hàng ngày nhớ ăn cơm, uống nhiều nước, Tan làm đi về cẩn thận, tất cả đều là thư tình."
Dư Tri Ý kiêu ngạo nói, "Ai da, tài ăn nói của anh Lục dạo này thật tiến bộ, có tham gia lớp học hùng biện nào sao?"
"Không có", Lục Cảnh Niên khiêm tốn nói, "Là thầy Dư dạy giỏi."
"Lại nói, Đàm Vĩ có mánh khóe mới, cậu ấy tìm đâu cô em họ bà con xa giả làm bạn gái, ngày nào cũng tới quán, không đưa cơm thì đưa canh, tới giờ thì đến đón tan làm, em thấy mấy ngày nay Úc Lê ngày càng yên tĩnh, không nói tiếng nào, cũng không còn đùa giỡn như trước, 80% là để ý rồi."
"Vậy để bọn họ tự giải quyết với nhau đi."
Thấy đã khuya, Lục Cảnh Niên bảo Dư Tri Ý nghỉ ngơi sớm một chút, hai người chúc nhau ngủ ngon mang theo nỗi nhớ về người kia đi vào trong giấc ngủ.
Hết chương 51.
Danh Sách Chương: