• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"3..

2..

1..

Diễn."
Dưới ánh chiều tà, Yên Linh - vai của Giai Tuệ, bước đi trên cánh đồng hoa lưu ly tuyệt đẹp đang nở rộ, cô mặc một chiếc váy màu trắng trông vô cùng nổi bật trên nền sắc đỏ của hoa lưu ly, mái tóc xõa dài nhìn cô lúc này mang một vẻ đẹp tinh khôi, dịu dàng và có chút e ấp của người thiếu nữ.
Yên Linh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô, anh chính là người mà cô yêu nhất trong cuộc đời này.
"Yên Linh biết tại sao anh lại dẫn em đến cánh đồng hoa lưu ly này không?"
"Em không biết, tại sao vậy ạ?"
"Bởi vì, hoa lưu ly còn có một cái tên khác đó là Forget me not (Xin đừng quên tôi) em là người mà anh chẳng thể nào quên được và cũng không bao giờ muốn quên đi."
Người đàn ông ấy từ từ cúi đầu xuống, Yên Linh khẽ nhắm mắt lại phối hợp theo anh.
Giây phút môi của hai người sắp chạm nhau thì..
"Đạo diễn..

Không xong rồi đạo diễn ơi." Trợ lý của đạo diễn Trần đột nhiên từ phía xa, la thất thanh, chạy đến trước mặt đạo diễn Trần.

"Cắt!..

Quốc Anh, Giai Tuệ hai người tạm ngừng một chút nhé..

để tôi xử lý cái thằng trợ lý này đã."
Đạo diễn Trần quay qua nhìn trợ lý của ông.
"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Tự nhiên lại la làng lên..

có biết tôi đang quay phim hay không..

tôi cần một sự yên tĩnh tuyệt đối cậu có hiểu không..

mà cậu la lên như vậy làm như là sắp tận thế không bằng." Đạo diễn Trần quát vào mặt trợ lý.
"Trời ơi! Gặp tận thế còn đỡ, cái này còn ghê hơn tận thế nữa."
"Cái gì? Nói mau! Nếu không tôi sẽ không thể giữ bình tĩnh được nữa mà đập cậu ngay tại đây luôn đó."
"Đột nhiên..

nhà đầu tư đến thị sát đoàn phim của mình kìa."
"Hả? Cậu nói thật hay đùa vậy?" Đạo diễn hốt hoảng, có chút bất ngờ hỏi lại.
"Đạo diễn Trần, nhìn mặt tôi giống đùa lắm sao."
Đạo diễn Trần nhìn vào khuôn mặt tái mét của cậu trợ lý, thì cũng hiểu ra chuyện này là thật rồi.
Theo ông được biết thì từ trước đến giờ Âu Lãnh Thiên có bao giờ thị sát đoàn phim do mình đầu tư bao giờ..

sao tự nhiên đến lượt ông lại nổi hứng ngang xương vậy trời!
Từ bên ngoài, một dàn siêu xe đang chạy vào.
Người đàn ông cao lớn, đẹp như tạc tượng uy quyền bước xuống xe.
Đạo diễn Trần vội vàng bước ra nghênh đón "ông thần" này.
Đạo diễn Trần đưa tay ra chào hỏi Âu Lãnh Thiên: "Chào, Âu tổng."
Âu Lãnh Thiên lịch sử bắt tay Đạo diễn Trần: "Chào, đạo diễn Trần."
"Tôi biết hôm nay đoàn phim sẽ quay cảnh cuối, nên tôi đến để xem thử."

"Chúng tôi vẫn đang quay nếu Âu tổng có hứng thú thì ngồi xem."
Đạo diễn Trần tuy ngoài mặt trong rất bình tĩnh nhưng, nội tâm đang liên tục gào thét, khóc thầm, nếu lỡ làm điều gì sơ xuất khiến Âu Lãnh Thiên không hài lòng chắc chắn bộ phim này của ông sẽ bay màu theo Kiều Hạnh Dung luôn quá!
Âu Lãnh Thiên ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Trần, từ hướng ngồi này, anh có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái anh yêu, dáng vẻ xinh đẹp này đáng lẽ chỉ để một mình anh nhìn thấy mà thôi, ấy vậy mà, hôm nay anh phải ngồi đây chịu đựng biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào cô gái của anh, lại còn cảnh cô sắp hôn thằng khác nữa chứ.
Nghĩ đến đây thôi mà máu nóng trong người anh đã sôi sục cả lên, không khéo mà phùng phát đập nát nơi này mất.
"Chuẩn bị..

3..

2..

1..

diễn."
Lúc này, Giai Tuệ cảm nhận được cặp mắt Âu Lãnh Thiên đang đặt lên người cô, khiến cô lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén lại để hoàn thành phân cảnh này..
Giai Tuệ nhắm mắt, khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì..
"Cắt!"
Bỗng một tiếng hô "cắt" vang lên rất lớn, nhưng nó lại không phát ra từ phía đạo diễn Trần, mà là từ phía Âu Lãnh Thiên.
Đạo diễn Trần ngơ ngác quay qua nhìn Âu Lãnh Thiên.
Ủa..

chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông là đạo diễn ở đây mà..

"Đạo diễn Trần, đây cũng gọi là hôn đấy sao?"
Đạo diễn Trần vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như sức mạnh của nội tại tìm ẩn bên trong đã giúp ông hiểu được tất cả sự việc trong thời khắc quyết định này.
"Âu tổng..

Thật ra Giai Tuệ chỉ là người mới còn non trẻ chưa có kinh nghiệm..

nếu không phiền ngài có thể lên chỉ dạy cho cô ấy được không ạ?" Đạo diễn Trần chầm chậm nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Âu Lãnh Thiên.
"Nếu đạo diễn Trần đã nói như vậy rồi thì tôi đành phải hy sinh một chút để giúp đỡ cho người mới này."
Sự hy sinh của anh thật lớn lao!
"Quốc Anh..

cậu vào nghỉ ngơi đi..

về luôn cũng được, ở đây hết cảnh của cậu rồi." Đạo diễn Trần lại trước mặt Hà Quốc Anh nói những lời vô tình với anh.
Đạo diễn Trần đúng là bị Âu Lãnh Thiên làm cho một phen hú hồn mà!
Hôm nay, nếu ông không thông minh nhớ ra Giai Tuệ là tình nhân của anh thì lần này ông sẽ chết là cái chắc luôn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK