51: BỐN MẮT NHÌN NHAU
“Chuyện này, cha con nói đúng, con phải mau xin lỗi anh trai mình đi!" Giang San gắt gao! Cô hướng về phía Tịnh Văn, thay đổi ánh mát.Con gái lớn của bà cũng thật là ương ngạnh!Chưa nói ai đúng ai sai, mấy ngày nay có rất nhiều người bị mắc kẹt đây thế này, cũng chỉ có Nhạc Phong mới có thể cứu được cô, lúcnày cô lại làm ầm lên, thật là phiền phức!"Me..."Tịnh Văn hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn Giang San, cô không ngờ mẹ cô lại trách mình!Cô chưa kịp nói xong, Giang San đã lạnh lùng ngắt lời, không chút nghi ngờ: "Không cần phải nói, nhanh lên xin lỗi anh trai con!" Hùm!Tất cả nhất thời im lặng, mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, không ai dám ra mặt khuyên ngăn.
Rốt cuộc, Tịnh Văn là không có lý do gì để gây rắc rối, và ai cũng biết sự thật hiển nhiên này.“Còn chưa xin lỗi sao?" Nhìn thấy Tịnh Văn sững sờ ở đó, không nói câu nào, Âu Dương Chấn Nam hoàn toàn tức giận, hét to một tiếng, hai mắt đỏ như máu!Nhìn thấy cảnh này, Tịnh Văn cắn chặt môi, trong lòng vô cùng kháng cụ, nhưng lại chậm rãi bước tới nói với Nhạc Phong: "Nhạc Phong ...!Em xin lỗi, em nói sai rồi ..." Giọng nói rất nhỏ, chỉ có một số người gần đó có thể nghe thấy.Lúc này, Tịnh Văn không thể nói nên lời và thống khổ!Dựa vào đầu chú.Hiểu Thiên chết vì Nhạc Phong, cô lại phải đi xin lỗi Nhạc Phong.
Dựa vào đầu chú...Cô chỉ bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Có gì không phải sao?!Tại sao mọi người đều nghĩ rằng đó là lỗi của riêng cô?!Hừm...Nhìn Tịnh Văn, Nhạc Phong không chút dao động, huống chi là đáp lại.
Tịnh Văn này kiêu ngạo, ngang tàng, tự cho mình là đúng, không có chút tu dưỡng nào, anh cũng không muốn nói gì với cô ấy.Nhìn thấy Nhạc Phong không lên tiếng, thân thể Tịnh Văn khẽ run lên, nội tâm tức giận dâng trào!Ý gì đây chứ?Không có phản ứng gì cả, có phải anh ta cố ý làm mình khó xử?"Được rồi.
"Lúc này Tô Khinh Yên không chịu nổi nữa, nắm lấy cánh tay Nhạc Phong, nhẹ giọng nói: "Anh mau tha thứ cho cô ấy đi, nói thế nào địchăng nữa, cô ấy cũng là em gái nuôi của anh."Thấy Tô Khinh Yên nói, Nhạc Phong hít sâu gật đầu.Ngay sau đó, Nhạc Phong liếc nhìn Thinh Văn, nhẹ nói: "Được rồi, anh cũng không trách em!"Nói rồi, Nhạc Phong vừa quay đầu cười với Âu Dương Chấn Nam: "Cha nuôi, đừng nóng giận, chúng ta đi ra ngoài!"Rừng hoa đào này trong mắt mọi người là một ma trận cực lớn, nhưng đối với Nhạc Phong, nó hoàn toàn giống như vườn sau của chính mình.
Thật dễ dàng khi muốn rời khỏi đây.Nghe vậy Âu Dương Chấn Nam gật đầu.Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của Nhạc Phong, tất cả mọi người đều vui vẻ bước ra khỏi rừng hoa đào!Nửa giờ sau, trong đại sảnh.Mọi người ăn một chút gì đó và uống một ít nước, và sắc mặt của họ đã cải thiện rất nhiều."Nhạc Phong!"Lúc này, Điêu Thuyền đứng dậy, cười nhẹ với Nhạc Phong: "Có thể nói vài câu không?""Được!"Nhạc Phong gật đầu, đi tới sảnh phụ bên cạnh Điêu Thuyền.Vào lúc này, Tiêu Ngọc Nhược và Tô Khinh Yên đã ngầm hiểu và không muốn làm phiền.“Nhạc Phong, cậu đã học được tâm pháp của huyết chiến tám phương rồi phải không?"Điêu Thuyền nhìn Nhạc Phong và chậm rãi hỏi khi anh ngồi xuống.“Đúng vậy." Nhạc Phong gật đầu thừa nhận mà không cần suy nghĩ.Thành thật mà nói, nếu là người khác, Nhạc Phong sẽ không trả lời đơn giản như vậy, nhưng Điêu Thuyền thì khác.Dù gì thì cô ấy cũng là người phụ nữ của Lữ Bố.
Bản thân đã học được tâm pháp của Lữ Bố, cũng nên thành thật khách khí với cô ấy.Tuy nhiên, trong khi đáp lại, Nhạc Phong không thể không nhìn Điều Thuyền.Phải nói Điêu Thuyền xứng danh là một trong tứ đại mỹ nhân nổi tiếng, gương mặt thanh tú, quyến rũ hoàn hảo, không một chút khuyết điểm, vòng eo thon thả vạn người mê..
Nguồn khóa chương, nội dung này sẽ được cập nhật sau, mong độc giả thông cảm!