Thẩm Băng Đàn rất chắc chắn, thái độ cứng rắn: "Em nhất định phải trông chừng anh, nếu không thì không yên lòng, anh nhớ phải nói cho mọi người biết chuyện này đấy."
"Được." Tần Hoài Sơ gõ gõ ngón tay lên thành ghế sô pha, nhướng mày, "Vậy thì anh sẽ nói với bọn họ là em muốn dọn vào văn phòng của anh, anh sợ vợ, không dám phản bác."
"?"
"Vậy sao được?" Thẩm Băng Đàn luống cuống.
Cô nghĩ đến chuyện sáng nay bị mọi người vây quanh hỏi về hot search trên Weibo, nếu họ lại biết cô và Tần Hoài Sơ đã kết hôn...
Cô không muốn nhận thêm quá nhiều sự chú ý của mọi người nữa đâu, quá khó tiếp nhận.
"Anh không được nói lung tung, văn phòng thư ký toàn người thích buôn dưa lê bán dưa chuột thôi." Cô lay cánh tay Tần Hoài Sơ, lời nói vừa mang tính uy hiếp, lại làm ra vẻ nũng nịu.
Tần Hoài Sơ nhìn bộ dáng của cô lúc này, trong lòng chợt nổi lên một tia vui mừng.
So với Thẩm Băng Đàn trầm mặc ít nói, thận trọng trước đây, anh càng thích cô của bây giờ hơn.
Cô đang dần thay đổi, giống như những cô gái khác, biết tức giận, biết làm nũng và có những cảm xúc nhỏ nhặt của riêng mình.
Không biết từ khi nào, đôi mắt trầm tĩnh và muộn phiền của cô bắt đầu có ánh sáng.
Có lẽ là vì có thể trở lại sân khấu, hoặc có lẽ là vì chuyện nhận cha con với Lục Kế Thần.
Hoặc có thể, là vì anh nữa.
Tần Hoài Sơ khẽ miết lòng bàn tay của cô, cưng chiều nói: "Được rồi, không nói cho bọn họ biết."
Anh gọi điện cho trợ lý Tề: "Gần đây tôi cần một trợ lý. Bảo người chuyển bàn làm việc của Thẩm Băng Đàn đến văn phòng của tôi."
Sau khi cúp máy, anh nhìn Thẩm Băng Đàn, lưu manh cong môi: "Vậy được rồi chứ? Em thu dọn đồ đạc đi, từ nay về sau ở đây với anh."
Thẩm Băng Đàn thả lỏng tâm trạng.
Nhưng nhìn thấy anh khoanh tay, hơi nâng cằm lên, như đang mong chờ cô dọn vào phòng làm việc của mình, Thẩm Băng Đàn khẽ cau mày.
Anh có tiền án rồi, rất giỏi lừa cô.
Thẩm Băng Đàn nghĩ trong bụng, cúi người lại gần, không chắc chắn nhìn anh: "Sẽ không phải là anh đã sớm muốn để em ở gần anh hơn, nên mới mưu đồ gài bẫy em đấy chứ?"
Tần Hoài Sơ bị phản ứng của cô chọc cười, đưa tay nhéo mũi cô, uể oải nói: "Sao thế, em còn mắc chứng hoang tưởng người bị hại hả?"
"..."
Lúc Thẩm Băng Đàn trở lại phòng thư ký thu dọn đồ đạc, Tiết Văn rất khó hiểu: "Sao đột nhiên Tần tổng lại điều em làm trợ lý cho anh ấy thế nhỉ? Ngay cả chỗ làm việc cũng bị chuyển đến ngay dưới tầm mắt ảnh luôn, đáng sợ quá đi mất."
Không biết tại sao mọi người lại đều cảm thấy ở riêng với Tần Hoài Sơ là khổ sai.
Chắc là do anh rất khó ứng phó nên mới vậy.
Thẩm Băng Đàn mỉm cười: "Tần tổng nói gần đây cần trợ lý riêng, Trợ lý Tề còn có rất nhiều việc phải làm nên kêu em qua."
Tiết Văn vẫn là không yên tâm: "Bình thường em chỉ phiên dịch bản thảo, không hiểu gì về mấy dự án, có tham gia được không? Tần tổng có những yêu cầu rất khắt khe đối với cấp dưới, có khả năng anh ấy chỉ tùy ý sai bảo một người làm trợ lý riêng cho mình thôi, không biết trình độ thực sự của em. Có cần chị tìm trợ lý Tề nói giúp em báo lại với Tần tổng không?"
Thẩm Băng Đàn vội nói: "Không sao đâu ạ, em có thể làm được. Em cũng làm tương đối nhiều công việc dịch thuật ở văn phòng Tần tổng rồi, Tần tổng cũng biết trước đó em chủ yếu làm phiên dịch."
Nghe cô nói vậy, Tiết Văn thấy thoáng yên tâm hơn một chút.
Nhưng vẫn cảm thấy cô có ít kinh nghiệm làm việc quá, làm trợ lý riêng cho Tần tổng không phải là chuyện tốt.
Editor: quattutuquat
—————
Khi Thẩm Băng Đàn đã thu dọn đồ đạc rời đi rồi, Tiết Văn vẫn còn đang băn khoăn.
Trợ lý Tề đến tìm cô bàn chuyện công việc, Tiết Văn hỏi anh ta: "Lão Tề, anh nói xem tại sao Tần tổng lại kêu Thẩm Băng Đàn làm trợ lý cho anh ấy vậy, còn chuyển đến văn phòng ảnh nữa? Chẳng phải chuyện Thẩm Băng Đàn mắc lỗi hồi mới vào làm đều đã qua rồi sao, trong khoảng thời gian này tôi thấy Tần tổng cũng không tiếp tục nhắm vào cô ấy nữa, sao đột nhiên lại gây áp lực cho cô ấy như thế?"
Trợ lý Tề khó hiểu: "Sao cô cứ luôn cho rằng Thẩm Băng Đàn sẽ phải chịu áp lực lớn khi làm việc dưới tầm mắt Tần tổng thế?"
Tiết Văn chỉ vào người trong văn phòng: "Anh thử hỏi bọn họ đi, xem có ai chịu làm việc dưới tầm mắt Tần tổng không?"
Đám Phạm Dương, Lưu Tuấn, Dương Hiên liền vội vàng lắc đầu.
Nếu không có việc gì phải vào văn phòng tổng giám đốc thì bọn họ sẽ tuyệt đối không vào, ở riêng với một người nghiêm khắc và sắc bén như Tần tổng còn khó chịu hơn cả việc giết chết bọn họ.
Trợ lý Tề tốt bụng nhắc nhở: "Có phải mọi người quên một chi tiết quan trọng rồi không?"
Tiết Văn: "?"
Trợ lý Tề: "Thẩm Băng Đàn là nữ, lại còn là một mỹ nhân. Nhỡ đâu Tần tổng lại có hứng thú với Thẩm Băng Đàn nên mới đặc biệt quan tâm như thế thì sao? Chuyện này không phải là không thể."
Tiết Văn chắp tay, thiếu chút nữa trợn trắng mắt: "Thôi anh dẹp dẹp đi, uổng phí cho việc là người ở cạnh Tần tổng lâu nhất đấy, còn không hiểu rõ bằng tôi."
Trợ lý Tề bật cười: "Tôi nói sai chỗ nào sao?"
"Sai lè lè luôn!"
Tiết Văn liếc nhìn toàn bộ văn phòng thư ký, "Trong văn phòng thư ký của chúng ta có rất nhiều đồng chí cán bộ nam, anh nói ai có ý với Thẩm Băng Đàn tôi đều tin hết, chưa biết chừng đám người này thích thầm thật đấy, chỉ là không dám theo đuổi thôi."
Các đồng nghiệp chột dạ: "..."
"Còn về phần Tần tổng—— "
Tiết Văn vỗ vai Trợ lý Tề, nhắc nhở anh ta, "Anh quên à? Trong chuyến team building lần trước của công ty, Tần tổng từng nói, anh ấy có mối tình đầu rồi, mà lại theo như lời ảnh nói thì ảnh vẫn còn nhớ mãi không quên cô nàng ấy đấy."
"Tần tổng vì mối tình đầu mà giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, rõ ràng không phải là người tùy tiện. Thẩm Băng Đàn quả thực rất xinh đẹp, rất xuất sắc, biết nhảy múa lại còn có danh tiếng, điểm nào cũng tốt hết, nhưng Tần tổng nhà mình si tình như thế, sao có thể dễ dàng thay lòng được?"
Tiết Văn quay đầu hỏi Phạm Dương: "Cậu nói xem có đúng không?"
Phạm Dương gật đầu.
Các đồng nghiệp khác cũng thi nhau phụ họa theo.
Dựa trên sự hiểu biết của họ về Tần tổng, phân tích hiện tại của chị Văn càng có sức thuyết phục hơn.
Trợ lý Tề thấy thế thì rất vui vẻ: "Hoá ra tất cả đều nghĩ thế à? Nghe mọi người nói vậy, tôi thấy đúng là hợp lý thật, Tần tổng nhà mình quả thực rất si tình."
Tiết Văn không nghe ra "ý ở ngoài lời" của Trợ lý Tề, vô cùng đắc ý: "Đúng không, anh đúng là loanh quanh luẩn quẩn trước mặt Tần tổng mà chẳng được tích sự gì, còn chẳng bằng tôi."
Trợ lý Tề: "..."
Thẩm Băng Đàn đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thu dọn qua loa bàn làm việc của mình rồi ngồi chếch ở đối diện với Tần Hoài Sơ.
Đang định bắt đầu làm việc cô chợt nhớ tới gì đó: "Anh có muốn uống gì không? Có muốn uống cà phê không?"
Thấy Tần Hoài Sơ nhìn sang, cô nói, "Từ giờ trở đi, nếu như ngày nào tuyết rơi lớn mà anh không thể đi bộ thì không cần đi, nếu có việc gì cần em sẽ làm chân chạy vặt cho anh, đồng thời cũng có thể mang bữa trưa về cho anh."
Tần Hoài Sơ nghịch bút, ký tên vào văn kiện trong tay: "Em định để anh ăn cơm trong văn phòng à?"
Anh lắc đầu, "Thôi quên đi, anh không thể chịu được mùi đồ ăn trong văn phòng đâu."
Tần Hoài Sơ là người rất có tính kỷ luật, trong công việc cũng hơi mắc bệnh sạch sẽ.
Nhiều khi bận đến rất muộn, anh thà nhịn đói chứ cũng không ăn uống ở văn phòng.
Cũng vì thế mà dẫn đến các vấn đề về dạ dày.
Thẩm Băng Đàn: "Anh có thể ra ngoài phòng khách ăn cơm, dù sao cũng tốt hơn so với việc xuống nhà ăn."
Động tác cầm bút của Tần Hoài Sơ khựng lại, anh đóng tập văn kiện.
Nhìn thấy phía xa xa trên ghế sô pha có hai tập văn kiện, anh định đứng dậy đi lấy.
Thẩm Băng Đàn nhanh trước một bước chạy tới, lấy hai tập tài liệu kia đặt lên bàn anh.
Sau đó lại quay về bàn làm việc của mình và ngồi xuống: "Em đã bảo là anh có việc gì thì gọi em, hai ngày tới đừng di chuyển lung tung rồi mà."
Vẻ mặt Tần Hoài Sơ hơi thay đổi, ngồi xuống, mở văn kiện ra nhìn qua, đột nhiên nhướng mi nói: "Em chăm sóc anh chu đáo như thế, muốn làm đôi chân của anh luôn à? Anh tự có chân để đi mà."
"Gần đây anh rất bất tiện mà." Thẩm Băng Đàn liếm môi, chậm rãi nói, "Đợi hai ngày nữa thời tiết tốt lên, em mới yên tâm hơn."
Cô vừa nói vừa bấm vào điện thoại mở xem dự báo thời tiết mới nhất.
Gần đây mưa tuyết rất nhiều.
Đôi mày xinh đẹp của cô hơi cau lại.
"Giá mà mùa đông này có thể trôi qua nhanh thì tốt biết mấy." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt chợt tối đi vài phần, toàn thân trở nên u ám, "Đông qua thì lại đến hè, mà mùa hè thì mưa suốt."
Tần Hoài Sơ nhìn cô chăm chú một lát, trong ánh mắt có chút phức tạp cùng thương xót.
Chốc lát sau, ánh mắt anh lại rơi vào chân phải của mình.
Nếu anh không làm phẫu thuật, liệu có phải cô sẽ không bao giờ vui vẻ nữa không?
Phẫu thuật chưa chắc đã tốt lên mà thậm chí còn có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Anh đã từng làm phẫu thuật chân nhiều lần bên chỗ giáo sư Decker Will, biết rõ những rủi ro phải đối mặt trong mỗi ca phẫu thuật.
Trước kia "vò nẻ không sợ nứt", anh muốn chữa thế nào thì chữa, dù sao cũng tàn phế rồi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Phải mất bốn năm anh mới có thể đi lại như một người bình thường như bây giờ.
Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên cô gái anh thích.
Nếu tiếp tục điều trị, một khi ca phẫu thuật thất bại, rất có thể anh ta sẽ trở thành một kẻ tàn tật vĩnh viễn.
Làm sao một người què có thể xứng với cô đây?
Anh có thể chịu đựng đau đớn, nhưng anh không thể chịu đựng được ý nghĩ không bao giờ có thể cùng cô đi dạo trên phố như một người bình thường nữa.
Khóe miệng Tần Hoài Sơ cong lên một nụ cười cay đắng.
Hai người quay về bên nhau, vốn đã là khổ tận cam lai, nhưng anh đột nhiên mất đi dũng khí như trước.
Cho dù có 1% khả năng trở nên què quặt, anh cũng không dám đánh cược.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô lo lắng phiền muộn cho mình như vậy, Tần Hoài Sơ lại có chút đau lòng.
Nếu chân anh không thể lành lại, trong lòng cô sẽ cảm thấy tự trách biết bao?
Cũng không thể để cô sống chung với anh suốt quãng đời còn lại với cảm giác tội lỗi sâu sắc được.
Anh nhấp vào WeChat trên màn hình máy tính.
Sáng nay ba đã gửi tin nhắn cho anh nhưng anh vẫn luôn lần lữa chưa trả lời.
Tần Hi: 【 Con đã liên lạc với giáo sư Decker Will chưa? Mẹ con ngày nào cũng cằn nhằn về chuyện này, đừng khiến bà ấy lúc nào cũng phải lo lắng 】
Ngón tay thon dài trắng nõn Tần Hoài Sơ đặt lên bàn phím, chậm rãi gõ chữ: 【 Con sẽ sắp xếp. 】
Tắt giao diện WeChat, điện thoại trên bàn reo lên.
Là khách hàng lớn trong một dự án, anh nhận máy.
Trong lúc anh trò chuyện công việc, Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng, cẩn thận phiên dịch bản thảo trong tay.
Văn phòng rộng lớn nhưng cũng có hạn, không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng nói từ bên kia phòng vọng tới.
Bàn xong chuyện công việc, đối phương đang nói chuyện phiếm với Tần Hoài Sơ.
Người đó nói rằng mình có một cô cháu gái là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại học Oxford, học chuyên ngành tài chính, chắc chắn có chủ đề chung để trò chuyện với Tần Hoài Sơ, hỏi anh khi nào có thời gian thì có thể sắp xếp cho hai người làm quen với nhau.
Rõ ràng mục đích là giới thiệu đối tượng cho anh.
Đầu năm nay, đối tác làm ăn còn phụ trách cả việc mai mối nữa hả?
Thẩm Băng Đàn làm mặt xấu, cầm cốc nước lên, đi đến bình nước bên cạnh rót nước.
Khi cô cầm cốc quay trở lại, người kia vẫn đang trò chuyện với anh về cô cháu gái tốt nghiệp đại học Oxford kia, khoe khoang đến long trời lở đất.
Thẩm Băng Đàn đi tới, tri kỷ đặt cốc nước vào tay anh, ra hiệu anh uống chút đi.
Tần Hoài Sơ nghe câu được câu chăng, nhìn thấy cốc nước trong tay cũng không nghĩ nhiều, lập tức đưa lên miệng uống một ngụm.
Không ngờ lại là nước nóng.
Miệng Tần Hoài Sơ bị bỏng, môi và đầu lưỡi tê dại, không khỏi ho khan mấy tiếng.
"Tần tổng, sao vậy?" Giọng nói của đối phương phát ra từ điện thoại.
Tần Hoài Sơ liếc nhìn Thẩm Băng Đàn đang đứng bên cạnh, đặt cốc nước lên bàn: "Kỳ tổng, vợ tôi đang ở bên cạnh nghe cùng, anh giới thiệu đối tượng cho tôi là muốn tôi phải quỳ ván giặt đồ đúng không?"
Kỳ tổng ở phía đối diện nghẹn họng một hồi lâu: "Anh kết hôn rồi?"
Tần Hoài Sơ mỉm cười nhìn Thẩm Băng Đàn, tự nhiên đáp: "Kết hồn rồi, khi nào tổ chức đám cưới tôi sẽ mời anh uống rượu mừng."
Kỳ tổng: "... Ờ gì nhở, tôi cúp máy đây, anh bận đi."
Thấy anh cúp điện thoại, Thẩm Băng Đàn đang định quay người rời đi thì lập tức bị anh kéo lại, thuận đà ngồi lên đùi anh.
"Anh làm gì thế?"
Thẩm Băng Đàn sợ có người tiến vào, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô không thả, dường như còn rất vui vẻ, "Tốt quá, còn biết ghen cơ này, tiến bộ rồi đấy."
"..."
Thẩm Băng Đàn vẫn còn có chút không thoải mái: "Anh ta nói với anh rõ lâu, giới thiệu cho anh cô gái xinh đẹp bao nhiêu tốt đẹp nhường nào, sao anh không ngăn cản anh ta ngay từ đầu?"
Tần Hoài Sơ thản nhiên cong môi, cặp mắt hoa đào thâm thúy mê người, giọng nói nhàn nhạt: "Chẳng phải là đang muốn xem thử xem phản ứng của Kiều Kiều nhà ta khi ghen sẽ như thế nào sao, nên anh mới đáp lại anh ta đôi ba câu."
Bàn tay to lớn của anh siết chặt eo cô, cánh môi mỏng gợi cảm dán vào tai cô, "Không ngờ lại tàn nhẫn quá, cho anh uống nước nóng bỏng lưỡi."
Thẩm Băng Đàn đỏ mặt, nghiêng đầu né tránh.
Ánh mắt cô khẽ đảo, nhìn sang: "Vừa nãy anh nói bây giờ anh phải quỳ ván giặt đồ à?"
Tần Hoài Sơ hơi nhướng mày: "Trong văn phòng làm gì có ván giặt đồ, nếu không thì anh quỳ bàn phím nhé?"
"Quá nhẹ." Thẩm Băng Đàn bĩu môi, sau đó vòng tay qua cổ anh, nói sang cái khác, "Tối nay em muốn ăn sầu riêng, mình mua một quả mang về nhà nhé."
"Được, mua cho em quả siêu bự luôn."
"Được đấy, về nhà đợi anh quỳ xong thì em mới ăn."
"..."