Thiệu Dĩ Ninh cũng sững người một chút, chớp chớp mắt rồi bất ngờ thoải mái cười: "Được thôi."
Chỉ là nhảy một bài thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
*Tra meo:))
Cậu nhanh nhẹn đứng dậy, dáng người thon dài đứng trước mặt Già Lâu, như một cây non đầy sức sống. Sau đó, cậu chìa tay ra, những ngón tay trắng mịn chạm vào bàn tay hơi sẫm màu của Già Lâu.
Màu đen và trắng lại một lần nữa tương phản nhưng lại rất hòa hợp.
Lửa trại bùng cháy càng thêm dữ dội, không khí như được đẩy lên cao trào. Ở bãi đất trống bên cạnh, các con vật có cặp đôi đang nhảy múa tự do, không cần tuân theo quy luật hay âm nhạc gì cả, chỉ có tiếng hò reo và sự phấn khích, tạo nên một không gian ngập tràn niềm vui. Trong chốc lát, cả thảo nguyên chìm vào biển hạnh phúc.
Điệu nhảy ấy nguyên thủy, hoang dã, không bị gò bó bởi bất cứ quy tắc nào. Họ chỉ dựa vào bản năng và cảm xúc dâng trào từ trong lòng để thể hiện thân thể duyên dáng của mình --- đối với Già Lâu, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
... Rốt cuộc, dù là động vật, họ cũng có đủ cách thức đa dạng để theo đuổi bạn đời.
Ở báo đốm, điều này càng nổi bật hơn.
Báo đốm đen là loài độc nhất vô nhị trên thảo nguyên, cùng với tiểu miêu nhãi con hiếm có trước mặt, như thể trời sinh một cặp. Một người mạnh mẽ anh tuấn, một người dịu dàng và thanh tú, dưới ánh lửa trại ấm áp, họ cùng nhau nhảy một điệu nhảy đẹp đẽ và lôi cuốn.
Không có nhịp điệu, cũng không có quy luật. Nhưng tư thế mà các động vật truyền lại đủ để làm nên một màn trình diễn trang trọng. Chân trần đạp lên bùn đất, cánh tay mạnh mẽ di chuyển, tiếng vỗ tay cổ vũ hoặc tự tạo thành nhịp điệu, tất cả đều là một bức tranh tuyệt đẹp. Gió thiên nhiên thổi qua, lá cây rung động xào xạc, như hòa nhịp, lại như không kìm được cảm xúc. Thiệu Dĩ Ninh đỏ bừng mặt, để lộ hàm răng trắng tinh, reo lên đầy thanh thoát: "Già Lâu đại ca!"
Cậu hưng phấn đến nỗi cái đuôi cũng nhảy dựng lên. Cậu không ngờ, điệu nhảy này lại thú vị đến vậy. Khi Già Lâu vô tình tiến lại gần, thân hình cơ bắp lướt qua cơ thể cậu, cậu bất chợt đỏ mặt, tai rủ xuống, hơi đong đưa trong lông tóc.
... Điệu nhảy theo đuổi bạn đời, dĩ nhiên mang ý nghĩa theo đuổi bạn đời.
Ranh giới giữa cố ý và vô tình cũng không quá rõ ràng. Không khí dần dần trở nên mập mờ, các cặp đôi khác thậm chí đã bắt đầu cọ sát vào nhau, đuôi quấn lấy nhau. Cách đó không xa, Barkley và Mẫu Sư đã biến mất, có lẽ do đ ộng tình nên tìm góc riêng tư.
Vì nhảy múa đến hứng khởi, mái tóc dài của Thiệu Dĩ Ninh xõa tung, càng giống như một tinh linh trong rừng. Đôi mắt xanh lấp lánh, mũi cao duyên dáng ướt mồ hôi, một giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống mặt hồng hào, lăn xuống cơ thể, rồi tiếp tục nhỏ giọt. Chẳng mấy chốc, cậu ướt đẫm mồ hôi mỏng, sáng lên dưới ánh lửa.
Tim Già Lâu bất chợt lỡ nhịp.
Anh mời Thiệu Dĩ Ninh nhảy múa, đã quên mất ý định ban đầu, nhưng không nghi ngờ gì, anh đã cố ý cho việc này --- lâu lắm rồi, anh mới cảm nhận được cảm giác này với người khác.
Đó là cảm giác động lòng.
Hơn nữa, còn có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Tai mèo tam giác của Thiệu Dĩ Ninh dần dần đến gần, tai báo đốm tròn tròn cũng vậy, không biết từ lúc nào, hai người đã trở nên thân mật. Không ai chú ý đến họ, vì những cặp đôi động vật khác cũng đã tìm bạn tình và lén lút hẹn hò.
Mặt Thiệu Dĩ Ninh đỏ bừng.
Cậu chưa bao giờ thân cận với ai như vậy, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy bài xích. Hành động của hai người từ chuyển động sang tĩnh lặng, cuối cùng dựa vào bên lửa trại, không có động tác lớn.
Già Lâu và cậu không còn khoảng cách, hai người chạm vai nhau.
Ánh trăng dâng lên, họ không nói gì, nhưng trong lòng lại có một sự ăn ý vô danh. Thiệu Dĩ Ninh vốn có nhiều thắc mắc, nhưng lúc này cũng không thể thốt ra, chỉ theo bản năng dựa vào anh, tận hưởng sự yên tĩnh.
Già Lâu giơ cánh tay ra, đột nhiên đặt tay lên vai Thiệu Dĩ Ninh. Thiệu Dĩ Ninh nhỏ xinh không phản đối.
Tai mèo run lên, cái đuôi cứng đờ trong một khoảnh khắc, rồi từ từ thả lỏng, chầm chậm vung trái vung phải.
Cậu ngước nhìn Già Lâu, Già Lâu cũng nhìn lại. Khi bốn mắt chạm nhau, Thiệu Dĩ Ninh bất chợt cười: "Già Lâu đại ca..."
"Hãy gọi ta là Già Lâu."
Già Lâu chỉnh sửa cách gọi của cậu, đó chỉ là một ý tưởng bất chợt xuất hiện. Gọi tên sẽ gần gũi hơn gọi đại ca.
Dường như trong lòng anh có một ý niệm: Như vậy, không còn sự phân biệt lớn nhỏ.
Thiếu niên tai mèo trước mặt, cũng không còn nhỏ rồi.
Thiệu Dĩ Ninh gật đầu, gọi lại: "Già Lâu..."
Chỉ là thiếu hai chữ đại ca, nhưng cậu bỗng cảm thấy khó mở miệng.
Cái đuôi lại bắt đầu vung loạn, tai Thiệu Dĩ Ninh đỏ bừng, cậu ấp úng, lập tức quên mất mình định nói gì.
Trong mắt Già Lâu tràn đầy ý cười.
Dù rằng còn một chút nữa mới đạt được điều anh muốn, nhưng hiện tại như vậy cũng rất tốt.
A Ninh thực sự rất dễ xấu hổ.
Già Lâu cúi đầu, vừa vặn nhìn vào mắt cậu.
Dưới ánh trăng, Thiệu Dĩ Ninh ngơ ngác mở to mắt, giây tiếp theo, như biết điều gì sẽ xảy ra --- cậu nhắm mắt lại.
Rồi sau đó, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh ấy.
... Những ngày tiếp theo, như thể bị tua nhanh.
Sau ngày giao dịch, là thời kỳ mang thai và sinh con của nhiều loài thú. Báo đốm và mèo con đều là giống đực, không nghĩ tới việc sinh con. Khi các con vật khác bận rộn săn mồi, bổ sung dinh dưỡng, nuôi nấng con cái, hai người họ thì đi chơi.
Chính xác mà nói, họ đi hẹn hò khắp nơi.
Mỗi tấc đất trên thảo nguyên đều được họ đi qua. Hầu hết thời gian là hình dạng động vật, Thiệu Dĩ Ninh cưỡi trên lưng báo đen, tận hưởng gió thảo nguyên, mưa hè, và làn da ấm áp của báo đen, ngắm hoa và nước trên thảo nguyên.
Đôi khi, Già Lâu biến thành người, họ ngồi trên cây cao, tìm chỗ yên tĩnh để ngồi, dựa vào nhau, không có âm thanh gì —— hoặc chỉ có chút tiếng nước.
Không phải gì khác, chỉ là tiếng môi chạm nhau.
Thiệu Dĩ Ninh không biết, việc hôn môi lại có thể làm cậu say mê đến vậy.
Trên thân cây, gió nhẹ thổi tóc rối loạn; dưới tán cây, mùi cỏ tươi mát; trong bụi cỏ, tiếng côn trùng kêu vang; bên bụi hoa, hương thơm tự nhiên, cũng có thể là mùi mật hoa ngọt ngào thấm vào lòng.
Môi mỏng của Già Lâu có chút khô ráo, nhưng rất ấm áp, khi nhẹ nhàng đụng vào còn rất dễ chịu. Ngay sau đó, cậu đương nhiên sẽ dán lên, vuốt v e anh.
Chỉ là vuốt v e.
Hô hấp nóng rực dây dưa, lưu luyến không rời. Đôi mắt lục chăm chú nhìn cậu, trong mắt có sự ôn nhu không hòa tan được. Bọn họ dựa vào cây đại thụ, cái đuôi vô thức cuốn lấy nhau.
Một chút, lại một chút, lại một chút.
Dường như vĩnh viễn không đủ, hôn mãi không xong. Thiệu Dĩ Ninh mới đầu còn thẹn thùng, giờ đã thành thói quen. Nhưng khi ngậm môi mỏng của báo đen, muốn thâm nhập thì khuôn mặt cậu đột nhiên đỏ bừng, mạnh mẽ xoay đầu đi.
"Già, Già Lâu!"
Thiệu Dĩ Ninh cuối cùng cũng thuận lợi gọi tên Già Lâu, hoảng loạn đến nỗi không thể kiềm chế nổi. Mọi thứ diễn ra tự nhiên như nước chảy, không phải là cậu không muốn tiếp tục mà bởi vì giờ vẫn là ban ngày và ở nơi trống trải...
Chỉ có điều, các loài vật không có những cảm giác xấu hổ như vậy.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy một chút không thoải mái, trong lòng nhấm nháp hai chữ "xấu hổ", phát hiện ra đây là cảm giác chỉ mình cậu mới có.
Tại sao cậu lại khác biệt như vậy?
Cậu cảm thấy mình không thuộc về nơi này, không hòa hợp với nơi này. Ngoài Già Lâu ra, không có gì khiến cậu cảm thấy quen thuộc. Cậu hoàn toàn không biết mình là ai và làm thế nào mà đến được đây.
Thậm chí, cái tên A Ninh cũng rất mơ hồ. Cậu còn tự hỏi liệu mình có thật sự tên là A Ninh không?
Thiệu Dĩ Ninh chống đẩy, khiến Già Lâu dừng lại.
Già Lâu nhận ra trạng thái của cậu không ổn, có chút lo lắng, cúi xuống cẩn thận quan sát biểu cảm của A Ninh.
Trên mặt mèo con có vẻ hoang mang, nhưng cũng có chút suy nghĩ. Một lát sau, cậu ngước mắt hỏi: "Già Lâu, anh có cảm thấy điều gì không đúng không?"
"Ví dụ như... trong thế giới chúng ta đang sống, có điều gì không quá bình thường không?"
Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ mãi và chỉ có thể hỏi Già Lâu.
Dù Barkley và những người khác cũng không xa lạ, nhưng dường như họ luôn bị che phủ bởi một màn sương mờ ảo, giống như là giả tạo.
Già Lâu trầm ngâm, nhớ lại một số điều. A Ninh nói, có một số điều quả thật không hợp lý.
Anh biết rõ về tất cả mọi thứ ở thảo nguyên, nhưng cũng không quên dấu vết của quá khứ. Tuy nhiên, có một số chi tiết mà anh không nhớ rõ, chẳng hạn như hình dạng của mình trong hình người. Một số ký ức dường như đã bị ai đó chỉnh sửa, mờ nhạt và khó nắm bắt.
... Và còn có A Ninh.
Đến thời điểm hiện tại, Già Lâu đã rất chắc chắn về tình cảm của mình. Anh muốn ở bên A Ninh lâu dài, mãi mãi bảo vệ cậu.
Tuy nhiên, có một điều đáng ngờ. Tình cảm này tuy chân thật nhưng đến quá nhanh, như thể từ rất lâu trước đó anh đã xác định điều này rồi.
Nhìn thấy Già Lâu rơi vào trầm tư, Thiệu Dĩ Ninh không khỏi lẩm bẩm gọi: "Già Lâu?"
Báo đen đột nhiên đứng dậy: "Đúng là có điều gì đó không đúng."
Anh nghĩ rằng mình có thể tin tưởng A Ninh.
Báo đen biến trở về hình dạng động vật, đè thấp nửa người xuống, ý bảo Thiệu Dĩ Ninh lên lưng: "Ta sẽ mang ngươi vào rừng rậm."
Thiệu Dĩ Ninh cẩn thận leo lên, ngồi vững và theo bản năng nắm chặt lông ở cổ sau của anh. Trong chớp mắt, họ đã đến bên rừng rậm.
Lửa trại từ ngày hôm lễ vẫn còn gần đây. Thiệu Dĩ Ninh nhìn những tán cây lớn, đột nhiên nhớ lại một sự kiện.
Từ khi cậu đến đây, cậu dường như chưa từng bước vào rừng rậm và chưa từng thấy các con vật khác đi vào. Nhưng vào đêm trăng đó, Barkley còn nói về rừng rậm và răng thú...
Trước khi Thiệu Dĩ Ninh kịp hỏi, Già Lâu đã ngồi dậy và nói: "Nơi này là địa điểm kỳ lạ nhất."
Anh nhìn những cái cây mọc giống nhau một cách kỳ quái, nhàn nhạt nói: "Từ khi ta có nhận thức, tất cả các loài vật đều nói với ta rằng ta là người bảo vệ của rừng rậm. Nhưng ta không cảm thấy như vậy."
Anh cảm thấy mình nên là kẻ phá hủy, không phải là người bảo vệ. Anh không có cảm xúc tích cực đối với rừng rậm, ngược lại, anh rất không thích nơi này.
Khi anh chăm chú nhìn vào rừng rậm, nhìn vào những cây cối này, anh có một cảm giác bài xích và mong muốn nơi này biến mất.
Bảo vệ chân chính không phải là như thế.
... Chỉ khi anh nhìn thấy A Ninh, anh mới thực sự muốn bảo vệ, muốn mãi mãi bảo vệ cậu.
Già Lâu nhận ra điều này rất rõ ràng ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy A Ninh.