Buổi chiều tan tầm ở đường Hòa Bình lúc nào cũng bận rộn chen chút, mà trong dòng người như nước chảy này, Hoàng Phủ Nhất Đóa luôn là chói sáng nhất.
Thời tiết chuyển ấm, Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc đồ càng thêm minh diễm. Cô mặc một bộ đồ cung đình váy liền áo màu đỏ rực, trên eo cột một cái nơ con bướm tinh xảo, cổ áo là một tảng ren màu trắng. Xứng với đồ là một cái mũ dạ màu đỏ. Bên dưới mang đôi vớ màu trắng, dưới chân là đôi giày cao gót nhung đỏ, nhìn qua thật giống một cô công chúa thế kỷ trước.
Ở một bên cô A Kim mặc đồ kỵ sĩ màu đỏ, ngồi xổm bên người bảo vệ cô viết bản thảo. Lúc Hứa Tinh Không đến gần, A Kim quay đầu lại, dưới ánh mặt trời lông tóc vàng hoe, đứng dậy chạy về hướng Hứa Tinh Không.
Nó vừa chạy đi, Hoàng Phủ Nhất Đóa đã nhận ra, ngẩng đầu thấy Hứa Tinh Không, mắt cô sáng lên, chạy đến cùng A Kim.
"Chị!" Hoàng Phủ Nhất Đóa chạy tới ôm chặt Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không duỗi tay sờ sờ đầu cô, cười nói: "Em chạy tới, A Kim liền dừng lại."
"Hì hì." Hoàng Phủ Nhất Đóa hướng về phía A Kim vẫy vẫy tay, A Kim tiến lại gần, cô cười tủm tỉm vuốt đầu A Kim nói: "A Triết huấn luyện, em phải được ôm trước tiên."
Hứa Tinh Không cười rộ lên, sờ sờ đầu A Kim. A Kim ngây ngốc phun đầu lưỡi, khóe mắt cũng cong xuống dưới.
Chó và mèo vẫn là không giống nhau, nếu là Meo Meo, nếu Hoài Kinh ôm mình trước, nó tám phần sẽ cào anh.
Nghĩ đến Hoài Kinh, nụ cười trên môi Hứa Tinh Không chựng lại, cô cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa mang theo A Kim đi đến I Drink.
"Lý thành?" Sau khi Hứa Tinh Không nói ra ý định của mình, Hoàng Phủ Nhất Đóa hỏi một câu.
Trong tiệm hiện tại chỉ có 3 người bọn họ, Hứa Tinh Không cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa ngồi ở ghế cao, Đỗ Nhất Triết đứng ở quầy, đang làm trà sữa cho Hứa Tinh Không.
"Phải." Hứa Tinh Không gật gật đầu, giải thích: "Là giáo viên Bạch Trúc của mỹ thuật phòng tranh Vi Tuyền tổ chức, chị cũng muốn đi, cho nên muốn đem theo 2 em theo hỗ trợ, thuận tiện có thể thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình."
"Họa sĩ Bạch Trúc? Là người giống Bách Nguyên Sùng sao?" Hoàng Phủ Nhất Đóa mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Hai người hiện tại quen thân nhau như vậy?"
"Không phải." Hứa Tinh Không cười, sợ cô hiểu lầm, giải thích nói: "Anh ấy là con trai của giáo sư đại học của chị, chị và bạn đi chùa Khanh Bình có gặp nhau nên mới biết."
"À." Hoàng Phủ Nhất Đóa cười tủm tỉm: "Có duyên phận như vậy sao."
Duyên phận xác thật là có, nhưng sẽ không quá sâu.
Đỗ Nhất Triết làm xong trà sữa, sau khi cắm ống hút, đưa qua cho Hứa Tinh Không. Lúc đưa qua cho cô, cậu thuận tay sửa một chút mũ dạ trên đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa, hỏi: "Đi Lý thành là hỗ trợ cái gì?"
Uống một ngụm trà sữa, chất lỏng ngọt ngào theo cổ họng tiến vào trong bụng, Hứa Tinh Không mím môi, nói: "Tuần trước Bạch Trúc có tổ chức một triển lãm tranh, là về các em nhỏ bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©. Lần này đi Lý thành chính là muốn thăm các em đó."
Cô vừa nói dứt lời, Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa liếc nhau một cái, đều trầm mặc xuống. Tiệm trà sữa nho nhỏ chợt trở nên hơi nặng nề.
"Đi." Mắt Hoàng Phủ Nhất Đóa như gục xuống, cô nhìn nhìn Đỗ Nhất Triết, nói: "A Triết chúng ta đi đi."
"Ừ." Đỗ Nhất Triết sờ mặt cô, "Chúng ta sẽ đi hỗ trợ."
Thấy hai người đồng ý, Hứa Tinh Không cũng cười cười, nói: "Vậy định như vậy nhé."
Mọi người hẹn nhau đi Lý thành ngày thứ bảy, vì Lý thành không xa, cho nên chỉ đi trong ngày. Buổi tối thứ sáu, Hoàng Phủ Nhất Đóa cùng Hứa Tinh Không đi mua một ít đồ cho các em bé.
Sáng thứ bảy, Hứa Tinh Không kêu taxi đi quảng trường Giai Đình. Tới bãi đỗ xe ngầm, cô thấy được chiếc xe thương vụ của Bạch Trúc.
Lúc Hứa Tinh Không tới, Bạch Trúc đã tới, còn có 2 người phụ nữ khác. Một người gầy gầy hơn lùn mang mắt kính, có lẽ hơn 40 tuổi. Một người khác hơi béo, trên mặt có chút tàn nhang, khoảng 30 tuổi. Lúc Hứa Tinh Không ra khỏi thang máy, Bạch Trúc cũng đã nhìn lại. Anh nhìn cô cười cười, hướng tới chỗ cô muốn giúp đỡ đồ vật. Hứa Tinh Không cũng không đưa cho anh, chỉ cười: "Không nặng."
Bạch Trúc cũng không có kiên trì, đi đến trước mặt xe, anh giới thiệu một chút kia hai người phụ nữ kia với Hứa Tinh Không.
"Đây là giáo sư Nghê Giai, đây là trợ lý cô ấy, Phùng Thơ Đình. Các em ở thôn Bách Diêm là do hai vị này làm tâm lý phụ đạo."
Bạch Trúc cố định mỗi tháng đi một chuyến tới thôn Bách Diêm, một là đi thăm các em, hai là mang theo bác sĩ tâm lý phụ đạo cho bọn nhỏ.
Loại phụ đạo này đều là việc công ích, lúc ấy Bạch Trúc nhờ Dương Văn Du tìm kiếm, Nghê Giai cùng Phùng Thơ Đình đều thuộc đại học Hạ Thành.
"Xin chào, tôi là Hứa Tinh Không." Hứa Tinh Không duỗi tay ra bắt tay hai người, trong lòng cũng tràn đầy kính nể.
Nghê Giai là giáo sư, nhìn qua ít khi nụ cười, thần sắc cũng mang theo chút nghiêm túc. Phùng Thơ Đình rộng rãi hơn rất nhiều, còn có thể nói là hơi lảm nhảm.
Lúc mọi người đang chào nhau, Đỗ Nhất Triết cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa đã tới. Sợ xóc nảy nhiều, họ không mang theo A Kim, hai người vừa đến, tất cả lên xe chuẩn bị xuất phát.
Đỗ Nhất Triết cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa ngồi ở phía sau, lúc Phùng Thơ Đình lên xe, Hứa Tinh Không cũng cùng lên xe, cuối cùng Nghê Giai ngồi ở ghế phụ lái.
Lên xe rồi, Phùng Thơ Đình không ngừng nói chuyện. Ghế sau hai người ban đầu còn nói theo vài câu, nhưng sau bởi vì rời giường quá sớm, thật mau đã bắt đầu ngủ gật.
Vì thế đối tượng nói chuyện phiếm của Phùng Thơ Đình liền biến thành Hứa Tinh Không. Mà đúng lúc hai người nói chuyện, Phùng Thơ Đình phát hiện hai người là đồng cấp.
Tuy rằng đồng cấp không đồng hệ, nhưng cùng nhau ở trường hơn bốn năm học, luôn sẽ có một ít hồi ức cộng đồng.
Hàn huyên trong chốc lát khoảng thời gian ở đại học với Hứa Tinh Không, Phùng Thơ Đình đột nhiên hỏi một câu.
"Cô còn nhớ học kỳ một năm hai, kỳ thi cuối kỳ lúc ấy, có một nữ sinh treo biểu ngữ thông báo ở ký túc xá nam sinh không?"
Phùng Thơ Đình nói chuyện này, làm Hứa Tinh Không nhớ đến hồi ức lúc đó.
Cụ thể là có một nữ sinh thích một nam sinh làm phát thanh viên, buổi tối ngày hôm đó kéo biểu ngữ chăng phía dưới ký túc xá nam sinh thổ lộ với người đó, làm toàn bộ trường học oanh động vây lại xem.
Lúc đó Hứa Tinh Không vừa xong tiết tự học buổi tối về, đi ngang qua ký túc xá nam thấy được một màn này. Nhưng khi đó quá nhiều người xem náo nhiệt, Hứa Tinh Không cùng Trần Uyển Uyển đứng ở phía sau căn bản không nhìn thấy rõ tình huống bên trong là như thế nào.
Sau đó Trần Uyển Uyển đói bụng, bảo rằng ngày hôm sau có thể xem ảnh chụp trên Tieba, sau đó kéo cô đi ra cửa trường ăn mì chua cay.
Ngày hôm sau, trên diễn đàn trường bùng nổ thảo luận chuyện này.
Nữ sinh thổ lộ kết quả là thất bại, hơn nữa nam sinh đó có nhiều người theo đuổi, họ phát lên lời nói rất khó nghe, nói cái gì nữ sinh đó lại lùn lại béo, còn mặt tàn nhang, quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn thoáng qua tàn nhang trên mặt Phùng Thơ Đình, kinh ngạc mà mở to hai mắt, hỏi: "Nên không phải là......"
"Chính là tôi!" Phùng Thơ Đình sảng khoái mà tự hào mà nói.
Phùng Thơ Đình không bởi vì bị cự tuyệt mà cảm thấy mất mặt, cũng không bởi vì chuyện này trở thành đề tài chê bai tán gẫu của mọi người mà cảm thấy quẫn bách, ngược lại còn có chút tự hào.
Hứa Tinh Không cười cười, nói: "Cô thực sự có dũng khí."
"Ai." Phùng Thơ Đình cười, nói, "Không coi là dũng khí, tôi chỉ là tự tin, tôi tuy rằng không được bề ngoài, nhưng nội tâm tôi thú vị nha."
Nghe Phùng Thơ Đình nói như vậy, Hứa Tinh Không càng ngày càng thích nữ sinh này, cảm giác cùng cô ấy ở bên nhau sẽ được cảm nhiễm sự tự tin của cô ấy. Mà Nghê Giai tuyển cô ấy làm trợ lý, có lẽ cũng là nhìn trúng điểm này.
Hai người nói chuyện phiếm ở đây, phía trước Bạch Trúc lái xe cũng cười, tựa hồ cũng đang nghe.
"Kỳ thật tôi và cô nói chuyện trong chốc lát như vậy, có cảm giác cô có vẻ hơi trốn tránh người." Phùng Thơ Đình nhìn Hứa Tinh Không nói.
"Cái gì?" Hứa Tinh Không sửng sốt.
"Cô đừng khẩn trương." Phùng Thơ Đình nói ngay, "Mỗi người nhiều hay ít đều có chút vấn đề tâm lý, không phải quá chứ có người nói, thế giới là một khu bệnh viện tâm thần."
Nói tới đây, Phùng Thơ Đình tiếp tục.
"Nhân cách trốn tránh nói theo bình thường chính là trốn tránh, không theo đuổi. Biểu hiện là cô thích thứ gì, hoặc là thích người nào, cô sẽ không tự cổ vũ chính mình đi tranh thủ, ngược lại lại tạo ra một vỏ bọc làm chính mình từ bỏ. Cái này hẳn là do hoàn cảnh sinh trưởng tạo thành."
Phùng Thơ Đình nói tới đây, Hứa Tinh Không mới dần dần bình tĩnh lại. Kỳ thật cẩn thận phân tích, cô ấy nói rất có lý.
Bởi vì là con gái, Hứa Tinh Không ở Hứa gia cũng không được sủng ái, lúc ở nhà bà nội có đồ vật gì mà cô muốn, trước tới nay không bao giờ cô có được.
Sau đó, bởi vì cha mất sớm, ở dưới còn một em trai, mẹ cô nuôi nấng bọn họ thập phần vất vả. Có rất nhiều thứ, cô xác thật là rất thích nhưng chưa bao giờ nói muốn, thứ nhất cô cảm thấy cô không nên muốn, thứ hai cô cảm thấy cô muốn cũng không có được.
Nhưng trên thực tế, nói không chừng cô tranh thủ một chút là có thể được.
Nhưng, tranh thủ một chút, thật sự cô có thể làm sao?
"Cái này có thể thông qua tâm lý để trị liệu được không?" Phía trước Bạch Trúc đột nhiên hỏi một câu.
"A?" Phùng Thơ Đình ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói: "Có thể. Nhưng Tinh Không phải chính mình điều tiết, yêu cầu cô ấy phải tự đột phá chính mình."
Trên xe đột nhiên trầm mặc xuống, Hứa Tinh Không cười cười, "Cám ơn, tôi sẽ nỗ lực thử xem."
Cuối cùng bọn họ đã đến đích là thôn Bách Diêm ở Lý thành, thôn Bách Diêm ở giữa hai ngọn núi lớn, thông thương với bên ngoài chỉ có một con đường nhỏ, xe vào không được.
Mọi người xuống xe, mấy ngày nay ở Lý thành trời mưa, trên mặt đất thật lầy lội, đường đi không được tốt. Hứa Tinh Không tay cầm đồ vật, bước chân có chút không ổn.
Có mấy lần, Bạch Trúc duổi tay lại đỡ cô, Hứa Tinh Không chỉ ở thời điểm sắp té mới để anh đỡ. Hứa Tinh Không biết chính mình như vậy thật máu lạnh cũng ra vẻ thật cố tình, nhưng như vậy còn tốt hơn làm cho Bạch Trúc cho rằng cô đáp lại tình cảm của anh.
Thôn Bách Diêm là một thôn nhỏ cổ xưa mà khép kín.
Nơi này giao thông không tiện, muốn phát triển cũng không phải dễ dàng, người trẻ tuổi có sức lao động trong thôn đa số đều ra ngoài làm công, cho nên ở lại chỉ có con nít cùng người già.
Tuy rằng là một thôn xóm lạc hậu, nhưng cũng có chênh lệch giàu nghèo, hơn nữa từ phòng ốc các nhà đều có thể nhìn ra được.
Có một số gia đình là gạch xanh ngón đỏ, có một ít là nhà tranh dùng đá lũy xây, phía trên chỉ che lại đơn sơ.
Hứa Tinh Không đi theo phía sau Bạch Trúc, nhìn cái sân cũ nát, quay đầu vừa thấy đối diện sân là một hô nước hiện đã chứa đầy nước.
Mùa này đã không còn con nít chơi đùa bên hồ, nhưng lại có một ông già ngồi đó uống rượu.
Bên bờ nước, một cây liễu thô tráng đã có mầm mới, trên cành liễu thấy rõ một mảng xanh mơn mởn.
Phía trước Phùng Thơ Đình dẫn đường, vừa mới mở ra cánh cửa gỗ lùn ở ven tường, Phùng Thơ Đình đã cười, kêu một tiếng.
"Ngạn An."
Hứa Tinh Không đứng ở trong sân, nhìn đến cửa phòng nhỏ vừa mở ra, một cô bé cột tóc đuôi ngựa chạy ra.
Cô bé nghe được giọng Phùng Thơ Đình thì trong mắt lập lòa ánh vui vẻ. Mà nguyên bản muốn chạy tới, sau thấy được đi theo Phùng Thơ Đình là Hứa Tinh Không, cô bé liền đứng lại, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.
Ngạn An tên dễ nghe, lớn lên cũng xinh đẹp. Hứa Tinh Không trước chỉ xem qua bóng dáng cô bé, lần này mới thấy được bộ dáng rõ ràng.
Mắt to hai mí, cái mũi nho nhỏ, đôi môi ướt ướt, mắt ngọc mày ngài, giống từ một bức tranh mưa bụi mà đi ra.
Hứa Tinh Không nhìn ra được trong ánh mắt cô bé cảnh giác cùng sợ hãi, trong lòng tê rần, cô ngồi xổm xuống, đem con báo màu hồng trong tay đưa qua, ôn nhu cười nói: "Chào bé, dì là Hứa Tinh Không, dì muốn làm bạn với con, đây là quà dì đem cho con, xem nè."
Ngạn An nhìn cô, hai tròng mắt hơi lóe, giương mắt nhìn nhìn Bạch Trúc đứng ở bên người Hứa Tinh Không. Bạch Trúc hiểu được ý cô bé xin giúp đỡ, cười cười, gật gật đầu.
Được Bạch Trúc xác nhận, Ngạn An bắt đầu đi qua hướng bên này, cô bé đi có chút do dự, trong lòng vẫn không tín nhiệm Hứa Tinh Không.
Đến trước mặt Hứa Tinh Không, cô bé duỗi tay nhận món đồ chơi, cúi đầu nhìn nó, sau đó nói nho nhỏ tiếng cảm ơn.
Trước mặt Hứa Tinh Không tươi cười gia tăng, cô khống chế chính mình không đυ.ng vào Ngạn Anh, chỉ nghiêng đầu cười tủm tỉm mà trả lời một câu.
"Không khách khí."
Đã chịu thương tổn quá sâu, Ngạn An cùng bọn trẻ mâu thuẫn không thích tiếp xúc với người xa lạ. Hứa Tinh Không không nghĩ quá mức vội vàng, tránh làm cho cô bé mâu thuẫn tâm lý càng sâu. Vài người ở trong phòng nói chuyện cùng bà nội của Ngạn An, cô bé tay cầm báo hồng đi lại ven tường. Hứa Tinh Không không dám tùy tiện đi qua, nhưng Bạch Trúc gõ gõ bả vai cô, ý bảo cô cùng đi.
Làm thế nào ở chung với Ngạn An, Hứa Tinh Không trong lòng còn lưỡng lự, thậm chí nhìn thấy cô bé từ ven tường quay đầu nhìn lại còn có chút co quắp.
Có lẽ là do có Bạch Trúc bên người, Ngạn An cũng không chạy đi, Hứa Tinh Không theo Bạch Trúc đi đến bên cạnh Ngạn An.
Bạch Trúc nhìn cô bé ôm búp bê, cười hỏi: "Là ai cho Ngạn An đồ chơi này thế?"
Ngạn An quen với Bạch Trúc, cô bé nhìn anh một cái, lại nhìn nhìn Hứa Tinh Không bên cạnh, nói: "Là dì."
Bạch Trúc liếc mắt một cái, Hứa Tinh Không hiểu ý, hỏi: "Thích không?"
Cúi đầu nhìn con báo, Ngạn An gật gật đầu, ánh mắt thật trong trẻo.
"Thích, màu hồng phấn rất đẹp."
Cổ họng nghẹn nghẹn, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua Ngạn An quần áo màu than chì tay dài quần dài, mặt cô nhu nhu, cười nói: "Đúng vậy, màu hồng phấn rất đẹp, lần sau dì đem cho Ngạn An quần áo màu hồng phấn."
Ngạn An nhấc nhấc mắt lên, tay nhỏ nhéo móng vuốt con báo, ánh mắt nhảy nhót vài cái, sau nhấp môi: "Bà nội nói màu hồng phấn khó coi."
"Bà nội tuổi lớn rồi," Hứa Tinh Không nói, "Không hiểu trào lưu của người trẻ tuổi chúng ta."
Nghe Hứa Tinh Không nói, Ngạn An ngẩng đầu, khóe môi nổi lên một nụ cười.
Kế hoạch của bọn Bạch Trúc là đi về trong ngày, nhưng kế hoạch không bằng thời tiết biến hóa, trưa hôm đó, Lý thành lại nổi mưa.
Chờ tới lúc phụ đạo kết thúc, trời đã tối. Thôn Bách Diêm đi ra ngoài chỉ có một con đường, bởi vì mưa hôm nay mà đường trở nên thật lầy lội, thập phần khó đi. Tùy tiện đi ra ngoài, nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Cuối cùng người trong thôn khuyên Bạch Trúc ở lại, chờ ngày mai trời sáng lại đi. Bạch Trúc cũng không phải lần đầu tiên trụ ở chỗ này, hỏi qua bọn Hứa Tinh Không đồng ý rồi ở lại.
Nhà thôn trưởng Bách Diêm ở đầu thôn, xem như một nhà tương đối giàu có trong thôn. Nhà ông có hai gian phòng dành cho khách, Bạch Trúc trước kia ở qua, còn tính thoải mái. Bạch Trúc để bốn người phụ nữ ở lại nhà thôn trưởng, anh cùng Đỗ Nhất Triết đi đến nhà kế bên ở tạm.
Hứa Tinh Không cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa trụ ở phòng cho khách, ngoài trừ một cái giường, còn có một tủ cao bằng gỗ, ngăn tủ hiển nhiên là trong nhà thôn trưởng từ phòng lớn đưa vào, có chút cũ. Ở trên đầu tủ còn có một cái TV trắng đen, cũng là bị đào thải để ở đây.
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhát gan, vào cửa liền mở TV ra. TV kéo kéo, chỉ có thể thu được một đài, hiện tại đang phát tin tức buổi tối.
Hứa Tinh Không sau khi rửa chân, nói với Hoàng Phủ Nhất Đóa: "Em chờ ở đây, chị đi múc nước cho em."
Hoàng Phủ Nhất Đóa thần sắc căng thẳng, tay cầm chậu Hứa Tinh Không đưa: "Em tự đi múc, nhưng chị đi với em được không."
Xem bộ dáng tiểu cô nương sợ hãi, Hứa Tinh Không cảm thấy thập phần đáng yêu, cô xoa xoa tóc cô gái nhỏ, cười nói: "Được."
Đi lấy nước cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa xong, Hứa Tinh Không lên giường. Đầu giường có một quyển tạp chí "Tri âm", Hứa Tinh Không lấy lại đọc một chút. Hoàng Phủ Nhất Đóa rửa chân, nhìn Hứa Tinh Không cúi đầu đọc sách, cô hỏi.
"Chị, thầy Bạch Trúc có phải thích chị không?"
Ngón tay lật sách dừng lại, Hứa Tinh Không nhìn Hoàng Phủ Nhất Đóa, nói, "Chị..."
"Em biết." Hoàng Phủ Nhất Đóa cười nói, "Chị không thích anh ấy."
Hứa Tinh Không mím môi, không nghĩ tới chính mình biểu hiện rõ ràng như vậy.
Chân còn để trong chậu, Hoàng Phủ Nhất Đóa như người từng trải nói: "Thầy Bạch Trúc là khá tốt, nhưng chị ở bên cạnh anh ấy giống như là đang ở bên cạnh thầy giáo."
Hoàng Phủ Nhất Đóa dù sao cũng có yêu đương, ở phương diện này cảm giác vẫn thực nhạy bén. Hứa Tinh Không nghe cô phân tích, cảm thấy cô ấy thật giống như chuyên gia tình cảm.
"Vậy cùng với người mình thích là bộ dáng gì?"Hứa Tinh Không cười hỏi.
"Chị có nha." Hoàng Phủ Nhất Đóa cười tủm tỉm nói, "Có rất nhiều lần đều bị em thấy được."
Tầm mắt nâng lên khỏi tạp chí, Hứa Tinh Không đối diện với hai mắt Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhận cái nhìn chăm chú của Hứa Tinh Không, nghiêm túc nói: "Chị, kỳ thật chị có người yêu thích nha, cho nên mới trực tiếp cự tuyệt thầy Bạch Trúc như vậy. Có rất nhiều lần, chị từ trong tiệm đi ra, giống như là đi gặp người yêu vậy. Lúc ấy, chị đặc biệt vui vẻ vui sướиɠ, giống như một cô bé nhỏ."
Nói tới đây, Hoàng Phủ Nhất Đóa hơi thở dài, nhìn Hứa Tinh Không nói: "Nhưng chị vẫn luôn nói chị không có người yêu, có thể là chị còn không ý thức được mình thích người đó. Chị, mỗi lần chị vui vẻ đi gặp người kia, là ai vậy?"
Hứa Tinh Không thần sắc chấn động.
Đang lúc hai người nhìn nhau không nói gì, trên TV trắng đen đầy sọc ngang dọc đột nhiên phát ra tin tức.
"Tập đoàn châu báu IO nổi danh khắp quốc nội đang lâm vào một vụ lừa đảo kếch xù, số tiền bị lừa khả năng lên tới trăm triệu. Được biết, vụ lừa đảo này là từ hợp tác giữa IO và tập đoàn CG của Pháp. Phóng viên của chúng tôi đang đứng trước cao ốc tập đoàn IO, mà tổng tài tập đoàn Hoài Kinh đến nay vẫn chưa trả lời..."
MC phát thanh xong, TV chiếu một đoạn ghi hình. Nội dung là ở cửa cao ốc IO, đông đảo phóng viên đang vây xung quanh, một người đàn ông dưới sự bảo vệ của một số bảo tiêu, từ cửa đang hướng tới xe hơi màu đen.
Dáng người đ ĩnh bạt, ấn đường hơi nhíu, cằm căng chặt, cả người hình dáng thật hoàn mỹ. Anh tựa hồ không bị nhóm người này ảnh hưởng, quanh thân tản ra khí tràng thanh lãnh cường đại, phảng phất như siêu việt hơn những người xung quanh.
Hứa Tinh Không nhìn khuôn mặt tuấn dật, nghe lời nói vừa rồi của Hoàng Phủ Nhất Đóa, trong lòng như có đoàn tàu chạy ầm ầm qua, làm vỡ nát toàn bộ phòng ngự của cô.
Có lẽ là chị còn không ý thức được mình thích người đó.