Ba ngày sau, phụ hoàng băng hà. Cả triều đau buồn, toàn thành để tang. Bộ Lễ quyết định truy tặng ông là "Điệu".
"Điệu" có nghĩa là sợ hãi, nhưng cũng có nghĩa là thương tiếc, thương xót. Phụ hoàng không phải minh quân, nhưng ít nhất các quan lại tỏ ra nhân từ trong các văn chương của mình, không dùng những từ như "Lệ", "Dương".
Hầu hết các hoàng tử đều bị giết trong cuộc nổi loạn của Văn Phùng. Tứ hoàng tử và Vương phi lấy lý do bệnh tật trong vòng nửa tháng đã tựu phiên.
Thập lục đệ Lý Mộ Cẩn kế vị ngai vàng, hậu thế xưng là Tấn Thiếu đế. Mẫu thân mất sớm, tôn thứ mẫu Tiểu Chương thị như mẫu thân của mình trở thành Hoàng Thái hậu. Hạ chiếu chỉ mời Trấn Bắc Vương Phục Giám Minh đến hỗ trợ việc triều chính. Thậm chí ngay cả ta còn trở thành công chúa An Quốc đầu tiên sau nhà Đường có thể mở phủ.
Từ thái giám trở thành Vương khác họ, ngoài chiếu chỉ của phụ hoàng, trong cung nhân còn lưu truyền một cách nói khác là phụ hoàng biết Tướng quân Phục Thắng đã chết oan, để tránh bị kẻ gian hãm hại, ông đã đưa Phục Giám Minh vào cung để nuôi dạy. Lúc này trong triều không còn có thế lực nào phản đối. Dưới sự cường điệu của các quan văn, người dân đã thực sự tin vào lời nói này, ăn mừng kẻ xấu đã bị trừng phạt, Phục Thắng được giải oan, một người làm quan cả họ được nhờ. Đúng như câu nói của Từ Quân Dật, người dân không quan tâm đúng sai, không quan tâm đến các cuộc đấu tranh đảng phái trong triều đình. Họ chỉ cần có một căn nhà và vài mẫu đất, được ăn ngon mặc ấm, rảnh rỗi có thể đến quán ăn nghe kể chuyện là đã mãn nguyện rồi.
Sau khi trở thành nhiếp chính, hắn đã làm hai việc lớn. Một là sai Hàn Thiên Kỳ dẫn mười ngàn quân từ phía tây Trường An đến tiếp ứng cho tướng quân Tôn Hoá Cập, thu phục Chu Thành Triều; hai là tịch thu tài sản của các công hầu vương gia, toàn bộ vàng bạc, thư pháp và tranh vẽ đều được đưa vào quốc khố, hai mươi triệu mẫu đất được chia cho những tá điền ban đầu. Điều trớ trêu là lúc trước kêu gọi quân phí cho Tôn Hoá Cập đi chống giặc cướp, ai ai cũng khóc than, nhưng giờ đây mỗi gia đình đều vượt hơn một hai chục vạn cũng xem như là ít. Tổng số vàng bạc, đồ cổ, thư pháp, tranh vẽ dưới tên Thân các lão thích mặc áo vá là năm mươi vạn lượng, Chương gia có hàng ngàn vạn.
Từ Quân Dật nói đùa với ta: "Đây là việc tốt đối với Hộ bộ Dương Thận, không phải lo lắng về tiền bạc trong năm năm."
Cây đổ bầy khỉ tan; tường đổ mọi người đẩy. Các thế gia của các gia đình quý tộc sụp đổ, vô số cáo buộc luận tội ập đến như bông tuyết. Họ cướp đoạt dân nữ, nhận hối lộ, cho phép người hầu phong tỏa đất đai, một lời không hợp sẽ đánh chết hạ nhân, cấu kết với Nhu Nhiên để bán tin tức của triều đình... So với người thường, tội ác mà những công tử văn nhã này gây ra hàng trăm năm nhiều đến mức không thể liệt kê hết.
Quách Tử Dương được toàn quyền phụ trách về việc này, cuối cùng quyết định chặt đầu những nam tử trên mười hai tuổi trong gia tộc phạm tội, nữ tử và hài tử lưu vong đến biên giới Cửu biên. Theo luật của triều Đại Tấn, các nàng phải vào cung làm nô hoặc trở thành quan kỹ. Do ta đã đề xuất điều này với Từ Quân Dật. Đầu tiên là trong cung đang trải qua đại tang nên không cần nhiều cung nữ như vậy. Thứ hai là nam nhân phạm tội, những tiểu thư, phu nhân này đã quen sống trong nhung lụa, không cần phải làm quan kỹ, cho họ đến trấn quân sự biên giới thổi chút gió lạnh đi.
***
Ba tháng sau, đầu tháng 9, ta cầm theo chiếc rương đựng bạc đến phòng nhỏ của phủ công chúa. Một số quan chức trong triều đã nêu ý kiến với Từ Quân Dật để Trấn Bắc Vương và công chúa Quỳnh Hoa đổi một ngôi nhà lớn. Một số người thậm chí còn nịnh nọt chúng ta nên đến sống trong điện Thái Cực của cung Đại Minh. Từ Quân Dật chỉ nói hắn đã quen ở phủ công chúa, bây giờ là thời kì cả nước khó khăn không nên thay đổi quá lớn, từ chối từng chuyện một.
Thiếu niên ở phòng bên đọc Tả truyện của ta dưới ánh nến. Chúng ta là huynh đệ sinh đôi, thậm chí cả vết sẹo trên cổ cũng trùng hợp đến không ngờ. Sau gần trăm ngày dưỡng thương, huynh ấy đã dần dần bình phục.
Ta ngồi bên cạnh thất ca, huynh ấy đang đọc những chương trong Tả truyện dưới ánh trăng, "Thất ca cũng đọc Trịnh Bá Khắc đoạn Vu Yên à."
Ngoài cửa sổ, sân trong phủ công chúa trong vắt như nước đọng, bóng tối thưa thớt, hương thơm thoang thoảng.
Thấy thất ca không trả lời, ta nói tiếp: "Tài sản của Chương gia bị tịch thu, biểu tỷ và lão thái thái của Chương gia đều bị đày đến Kế Trấn, di mẫu có chút điên rồi, nàng là Hoàng Thái hậu cũng là người đã từng nuôi nấng ta, về tình về lý ta sẽ không động vào nàng."
"Các phi tần của huynh nguyện ý về nhà sẽ được người thân đón về, tự mình gả đi. Những người muốn ở lại, trong cung Đại Minh sẽ không thiếu một bát cơm cho bọn họ."
Trăng đêm là màn u mộng, gió thu mười dặm nhu tình. Thất ca nhìn tấm rèm hạt ta làm bằng đá cuội, cười nói: "Tiểu Nghiên đã lớn rồi cũng sống rất tốt, cần gì phải cứu ta? Ta là Thái tử, đáng chết ở đó."
Ta lấy ra chiếc rương nhỏ, trong đó có giấy thông hành huynh ấy đưa cho ta và số tiền riêng ta tích góp được, "Thái tử Lý Mộ Toàn đã chết, huynh chỉ là ca ca của Tiểu Nghiên, đi đến Giang Nam đi, nhưng mà ngân phiếu huynh đưa cho ta lần trước đã bị tịch thu đưa vào công quỹ, những năm qua Tiểu Nghiên chỉ tiết kiệm được một, hai ngàn lượng."
"Ta, ta có thể bắt đầu lại từ đầu được sao," Thất ca do dự, "Sự hèn nhát của ta đã giết chết Tưởng nhụ nhân, cũng hủy hoại chính ta."
"Vậy thì quãng đời còn lại huynh phải tưởng nhớ đến Tưởng nhụ nhân. Sau này nếu có tiểu thư thích hợp thì phải hết lòng đối xử với nàng ấy," Ta nắm lấy tay thất ca, khuyên nhủ: "Không ai sinh ra để làm Thái tử hay công chúa."
Thất ca cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, vươn tay sờ vào mắt ta: "Ngày mai cho Tiểu Nghiên một câu trả lời được không?"
Ngày hôm sau, người hầu đến báo thất ca đã rời khỏi Trường An một mình, chỉ lấy giấy tờ thông hành, không lấy vàng bạc gì trong rương.
Từ Quân Dật đứng ở bên cạnh ta, quan tâm hỏi: "Có cần ta phái người đi tìm hắn, hay là cho hắn một ít bạc không?"
"Không cần đâu." Trong lòng ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. Huynh ấy từng là Thái tử kim tôn ngọc quý, nhưng giờ đã trở thành một người bình thường không có gì. Cuối cùng, huynh ấy sẽ trải qua hỗn loạn của thế đạo, đau khổ của con người, những khó khăn của bách tích, ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi bước đi đều khó khăn.
Từ Quân Dật kéo ta vào phòng ngủ, ôm ta vào lòng, không ngừng ngửi mái tóc dài của ta, nhỏ giọng nói: "Gần đây bận việc triều chính, lại có quốc tang, đã nhiều ngày không thân mật với Ly nô."
Từ một thái giám trở thành một vị Vương khác họ với quyền lực to lớn, hắn nuôi bộ râu ngắn để xua tan sự nghi ngờ của một số người, lúc này hắn còn cố tình sượt râu lên cổ ta.
Ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, vòng eo lập tức mềm nhũn, ta rên rỉ rồi ngã gục trong lòng hắn. Nhìn thấy hắn đang muốn cởi nút áo của ta, ta vội đẩy đầu hắn ra, nhỏ giọng mắng: "Lão nam nhân không biết xấu hổ!"
Sau khi nuôi râu trông hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Quả thật là Trấn Bắc Vương lòng dạ thâm sâu, quyền khuynh thiên hạ, mà ta chỉ mới mười mấy tuổi, nói hắn là lão nam nhân cũng không quá lời.
Từ Quân Dật hừ lạnh một tiếng, đè ta xuống giường, nhấc chân trái của ta lên. "Ta có già hay không, bây giờ sẽ cho Vương phi biết."
"Chờ đã!" Ta rúc vào chăn quấn mình thành một quả bóng. "Trước tiên Vương gia trả lời vấn đề của Tiểu Nghiên đi."
Từ Quân Dật cởi ủng nằm trên giường với ta. "Được, ngươi nói."
"Tiểu Nghiên và quyền thế, bên nào quan trọng hơn?"
Hắn sững sờ một lúc, quay lại ôm ta cùng chăn bông vào lòng. "Có quyền thế mới có thể bảo vệ được Tiểu Nghiên."
"Nếu như ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như Tứ ca thì sao?"
"Ta không phải hắn. Ta sẽ không bao giờ để người ta yêu gặp nguy hiểm." Từ Quân Dật lột chăn lôi ta ra ngoài.
Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi ta rồi nắm tay ta áp vào tim hắn.
"Ta muốn thanh trừ ngoại địch, thanh tịnh thế giới, trả lại thái bình và thịnh vượng cho thiên hạ, mà công chúa vẫn luôn khống chế thần trong tay."
Hắn do dự một chút, nói: "Thật ra nếu như bây giờ Tiểu Nghiên trở thành Hoàng đế, sau này sẽ tránh cho chúng ta rất nhiều phiền toái."
"Tiểu Nghiên không thể trở thành Hoàng đế. Sau khi Hiếu Minh đế Nguyên Hủ băng hà, Thái hậu Hồ của triều Bắc Ngụy không muốn từ bỏ quyền lực. Bà nói dối nhi nữ duy nhất của Nguyên Hủ là hoàng tử, muốn nuôi một nữ hài lên ngôi hoàng đế, trực tiếp dẫn đến tình trạng bất ổn trong dân chúng, triều cục mất khống chế. Nhĩ Chu Vinh nhân cơ hội phát động cuộc đảo chính Hà Âm, nhấn chìm các Vương gia và quan chức trong triều đình. Từ tướng không sợ các phiên vương và quân trấn, nhưng Tiểu Nghiên không muốn tạo nhiều sát nghiệt, hơn nữa theo bọn họ, một hoàng tử sáu tuổi luôn tốt hơn một công chúa không rõ thân phận."
"Huống chi Tiểu Nghiên không làm Hoàng đế được." Chẳng hạn làm mấy việc như bắt tứ tẩu làm con tin, giết chết tất cả nam nhân thành niên của các gia đình quý tộc ở thành Trường An, chẳng hạn như giữ quân bất động để đảo chính, tùy ý để Chu Thành Triều tàn phá phía tây, ta biết đây là hành vi đúng đắn nhất, tiện lợi nhất của hắn, ta hiểu rõ Từ Quân Dật nhưng bản thân ta không thể làm được.
"Ta cùng lắm chỉ hỏi một câu, vậy mà rước được nhiều lời của ngươi như vậy," Từ Quân Dật hôn lên trán ta, "Phu thê là một thể, Hoàng đế và Hoàng hậu đều giống nhau, được rồi, ngày mai phải lựa chọn Thái phó cho tiểu thánh nhân."
Ta hiểu ý hắn là gì, thập lục đệ là Hoàng đế bù nhìn sẽ không thể đảm đương nổi mấy năm. Khi tình hình ổn định, đệ ấy sẽ nhường ngôi. Chúng ta không thể chọn một Thái phó không an phận để dạy cho đệ ấy thành vương giả độc đoán.
"Vương gia để Tiểu Nghiên đi?"
"Không được, ta sẽ không để những thứ này làm bẩn tay Tiêu Nghiên," Từ Quân Dật hôn lên tay trái của ta, "Ngày đó sẽ có người trở về gặp ngươi."
Từ Quân Dật cố tình khiến ta hồi hộp. Dù ta có cầu xin thế nào đi nữa hắn cũng không chịu hé miệng, ngay cả khi hắn cố gắng dỗ dành ta nhiều lần để ta học cách kêu như Ly nô ta cũng kêu.
"Ngoan, lại kêu một tiếng cho Giám Minh ca ca nghe." Hắn nâng cằm ta lên.
Hắn thực sự quá phiền. Ta lại rúc vào chăn cuộn mình thành một quả bóng.
***
"Lão nô thỉnh an tiểu điện hạ." Quế ma ma phong trần mệt mỏi, mái tóc bạc trắng, cả người gầy đi rất nhiều nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tinh thần tràn đầy chứ không hề uể oải.
"Ma ma," Ta vội đỡ bà dậy, để bà ngồi trên chiếc ghế thêu bên cạnh, "Ma ma về Trường An sao?"
Quế ma ma cười khổ nói: "Sau khi đến Lĩnh Nam, Quế Cửu Lang vẫn không chịu yên phận, lúc làm việc ở mỏ đá đã cãi nhau với người ta, luôn muốn lão nô trả tiền cho hắn để giải quyết phiền phức, thậm chí hắn vì muốn uống rượu mà ra tay với lão nô."
"Ma ma có bị thương ở đâu không?" Ta lo lắng hỏi bà.
Quế ma ma lắc đầu nói: "Vào lúc hắn nhấc tảng đá lên, lão nô đã hiểu rõ, hắn đâu phải nghĩa tử, rõ ràng là đến để lấy mạng già này. Lão nô theo hắn đến Lĩnh Nam cách xa ngàn dặm, nhưng đây chính là điều lão nô đã nhận được."
"Lão nô ở trong cung làm rất nhiều việc nặng nhọc, vẫn còn chút sức lực, cầm hộp khâu của mình dùng hết sức đánh hắn. May mắn thay Từ tướng đã bố trí quan chức địa phương đến chăm sóc, sau khi kiểm tra vết thương cho hắn, Quế Cửu Lang bị kết án tử vào mùa thu vì trong thời gian lưu đày lại vi phạm luật lệ một lần nữa."
"Đây là chuyện tốt," Ta nắm lấy tay Quế ma ma, "Sau này ma ma ở lại phủ công chúa, hoặc đi trông coi cửa hàng bên ngoài đi."
Quế ma ma rót trà cho ta theo thói quen, đầu tiên trách ta mặc y phục mỏng dễ bị cảm lạnh, sau đó quan tâm đến sáu tháng qua ta trải qua thế nào, Từ Quân Dật có bắt nạt ta hay không.
"Công chúa đã trưởng thành, lão nô ở trong phủ cũng e ngại Từ tướng. Không đúng, bây giờ nên gọi là Vương gia. Khi vào Trường An, lão nô tiêu hết tiền lại bị bệnh. May mắn có một người trẻ tuổi giúp đỡ, lão nô muốn nhận nuôi nàng."
Ta sợ hết hồn, không còn Quế Cửu Lang, đừng tiếp tục xuất hiện thêm Võ Đại Lang, Quế ma ma còn chưa đủ rắc rối sao.
Quế ma ma nhìn ra suy nghĩ của ta, cười sang sảng: "Vương gia nói, công chúa cũng biết người này, chính là cô nương Uyển Tình tới từ Kế Trấn. Hiện giờ là Tam chưởng quỹ của Trân Bảo các. Mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân là một kẻ vô dụng, lão nô muốn nhận nàng làm nghĩa nữ."
Danh Sách Chương: