Thời gian anh đi hơi lâu, giống như đang cố tình để cho cô có thời gian tắm rửa.
Anh lúc nào cũng tinh tế như thế.
Tô Đào không có áo ngủ dự phòng ở chỗ này, đành mặc tạm chiếc áo sơ mi nam mà Trần Gia Hữu đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Chiếc áo sơ mi trắng vốn rất vừa vặn trên người anh, nhưng khi cô mặc vào thì lại trở nên rộng thùng thình. Vạt áo sơ mi dài đến tận đùi, trông cô như một đứa trẻ trộm mặc đồ của người lớn.
Đang nghiêm túc cài cúc áo sơ mi, cửa phòng ngủ bật mở, Trần Gia Hữu bước vào.
Anh đã tắm xong rồi.
Mới vừa nãy, Tô Đào vẫn còn tò mò không biết anh tắm bằng một tay như thế nào.
Trần Gia Hữu cười trừ, “Muốn là sẽ có cách thôi, cẩn thận một chút là được mà.”
Dứt lời, anh huơ huơ bàn tay phải được cô băng bó cẩn thận, “Đây là do em tự tay băng cho anh, anh vẫn không nỡ tháo nó ra.”
Dù vậy, nhưng người đàn ông trong chiếc áo choàng tắm màu đen vẫn tiếp tục sải những bước chân đầy quyến rũ đi về phía cô.
Tô Đào mặc áo sơ mi trắng của anh, đôi chân thon dài cứ thế được phô bày ra trước mắt.
Cô vẫn chưa kịp mang dép đi trong nhà, đôi chân trần giẫm trên sàn nhà, trông cô có vẻ tay chân lóng ngóng.
Trần Gia Hữu bước tới, ôm cô vào lòng rồi ngồi lên giường.
Tô Đào ngồi trên đùi anh, hấp háy đôi mắt, “Anh…”
“Sao không chịu mang dép vào?” Người đàn ông dịu dàng hỏi.
“Em quên mất.”
Anh rủ mắt nhìn cô, giọng đã khàn đi, “Em mặc áo sơ mi của anh đẹp lắm.”
Mặt Tô Đào ửng đỏ, cúi đầu nhìn bản thân, “Thật sao, em cứ lo không hợp ấy chứ.”
Có lẽ cô vẫn chưa ý thức được sức hấp dẫn của áo sơ mi trắng đối với cánh mày râu.
Trần Gia Hữu, “Rất hợp với em, nhưng anh nghĩ sau này anh sẽ chuẩn bị thêm cho em nhiều thứ hơn nữa.”
“Hửm?”
“Có lẽ anh nên chuẩn bị sẵn đồ ngủ, dép lê và đồ dùng vệ sinh của em ở trong nhà.” Anh hơi dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói, “Hoặc là, em có thể nói cho anh biết mấy nhãn hiệu yêu thích của mình, anh sẽ giúp em chuẩn bị mọi thứ.”
Trông anh vô cùng nghiêm túc, khoé môi Tô Đào vô thức cong cong thành một nụ cười, “Vừa nãy anh ra ngoài bàn chuyện công việc sao?”
“Ừ.”
“Em đợi lâu quá hả?”
“Không phải.” Tô Đào nói nhỏ, “Em cứ tưởng anh ngại nên mới cố ý tránh mặt.”
Đôi môi Trần Gia Hữu vẽ lên một đường cong vô cùng đẹp mắt, “Xem ra sau này anh không thể tuỳ tiện nhận điện thoại mỗi khi ở bên em rồi.”
Tô Đào không có ý này, nghe anh nói giống như cô là một cô bạn gái quấn người vậy.
Thế là cô vội vàng giải thích, “Em không có ý này, anh đừng hiểu lầm.”
Trần Gia Hữu hạ tầm mắt.
Mùi hương trên người cô giống hệt với anh, đó chính là mùi sữa tắm của anh.
Hương thơm thoang thoảng giống nhau mang đến một sự rung động khó hiểu.
Anh vùi đầu vào hõm cổ Tô Đào, giọng nói đã khàn đi, “Mùi trên người em thơm thật.”
Tô Đào không kiềm lòng bật thốt, “Anh cũng dùng giống em mà.”
Cảm nhận bàn tay đang đặt bên eo mình dần dần siết chặt lại, Tô Đào vội vàng đẩy mạnh vào lồng ngực anh, nói, “Nói trước nhé, tối nay là em nghĩ tình anh bị thương đấy, nên là…”
“Anh chớ có lộn xộn.”
“Ừ.”
“Nghe theo em hết.” Không ngờ anh lại dễ nói chuyện như thế.
Một thoáng sau, anh nhìn cô, hỏi, “Đi ngủ nhé?”
“Ừm…”
Người đàn ông tắt đèn, trong phòng chỉ chừa lại ngọn đèn mờ ở đầu giường.
Tô Đào đắp chăn mỏng, nằm xuống bên cạnh anh.
Trần Gia Hữu tạm thời vẫn chưa ngủ, anh cầm một quyển sách trên tay, tựa nửa người lên đầu giườn. Ánh đèn leo lét hắt lên một bên mặt anh, phác hoạ lên một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Tô Đào hít một hơi thật sâu.
Hình như mọi chuyện không giống với tưởng tượng của cô.
Chính người này đã mời cô ngủ lại đây tối nay, thế mà bây giờ anh lại đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Làm cô phí mất vài giây bối rối khi nhận được lời mời ngủ lại đây của anh.
Hai người vừa mới xác định quan hệ, lại đang trong thời kỳ nồng nhiệt quấn quýt, hiển nhiên không tránh khỏi những khoảnh khắc xao động mất “lái”.
Tô Đào cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đắn đo rất lâu, nhưng cô lại không ngăn nổi sức hấp dẫn của Trần Gia Hữu với mình. Lý trí và tình cảm như đang giằng co với nhau, cuối cùng, tình cảm đã giành được chiến thắng.
Có lẽ đã nhận ra tầm mắt của cô cứ nấn ná trên người mình mãi, Trần Gia Hữu liếc mắt sang, hỏi cô, “Vẫn chưa buồn ngủ sao em?”
Tô Đào thật thà lắc đầu.
Lần đầu tiên ngủ lại đây, cô làm sao mà có thể thiếp đi dễ dàng như thế.
Trần Gia Hữu rướn môi cười nói, “Có cần anh kể chuyện dỗ em ngủ không?”
Tô Đào, “Anh đang đọc gì thế?”
Trần Gia Hữu gấp quyển sách lại, bình thản đáp, “Sách anh đọc chắc em không thích đâu.”
Cô nghiêng đầu ngó sang xem thử, đúng là một quyển sách có nội dung khá khô khan.
Dù anh có đọc cho cô nghe thì cũng chưa chắc khiến cô cảm thấy hứng thú.
Dường như phát hiện ra nếu để đèn thì cô sẽ không ngủ được, Trần Gia Hữu bèn tắt luôn ngọn đèn duy nhất bên giường.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Ánh trăng treo trên cao, xuyên qua kẽ rèm cửa không được kéo kín, phòng ngủ tối đen như mực, không khí tĩnh lặng như bao trùm khắp nơi.
Tô Đào nằm mãi một kiểu cũng hơi mệt, cô vốn định đổi tư thế, lại bất ngờ rơi vào lồng ngực của người đàn ông.
Lồng ngực anh vô cùng ấm áp, khiến người ta an tâm đến lạ.
Tô Đào không ngờ lại trùng hợp như thế.
Cô vừa trở mình, anh đã nương theo động tác của cô mà ôm cô vào lòng.
Như phát hiện ra nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc, Trần Gia Hữu nhẹ nhàng đặt lên vầng trán Tô Đào một nụ hôn.
“Em căng thẳng à?”
Tô Đào vùi vào lòng anh, cất giọng lí nhí, “Hơi hơi ạ.”
“Anh cứ nghĩ em sẽ từ chối.”
“Nhưng giờ nghĩ lại, khổ nhục kế của anh cũng có chút tác dụng nhỉ.” Anh cười trêu.
Tô Đào, “Đây không tính là khổ nhục kế, dù sao thì anh bị thương cũng một phần là do em.”
Trần Gia Hữu, “Nếu em nói với người khác biết chuyện anh vì một vết thương nhỏ xíu xiu đã khiến em lo sốt vó như thế, liệu họ có cười anh quá yếu đuối không?”
“Không đâu.” Tô Đào lập tức phản bác lại ngay, “Cũng bất tiện nhiều thứ mà, thế nên…”
“Đây không gọi là yếu đuối, bệnh nhân thì phải được chăm sóc cẩn thận.”
Một thoáng im lặng vụt qua trong căn phòng.
“Lần đầu tiên trong đời có người chủ động nói muốn chăm sóc cho anh đấy.” Giọng Trần Gia Hữu vô cùng êm tai, từng câu từng chữ chầm chậm rót vào tai cô, “Nếu anh nói, tối nay anh không làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon, liệu em có tin anh không?”
Tô Đào đưa tay vặn xoắn trên chiếc áo ngủ của anh, thỏ thẻ đáp, “Em tin mà.”
Cô trả lời quá nhanh, trái lại khiến Trần Gia Hữu không phản ứng kịp.
Một lát sau, anh đánh thượt một tiếng, “Có lẽ sau này anh phải rèn thêm ý thức đề phòng cho em thôi.”
Tô Đào không kìm được bật cười khúc khích, “Ai bảo chứ, người mà em tin tưởng vô điều kiện chỉ có anh thôi, với người khác thì em vẫn rất thông minh nhé. Người bình thường chẳng dễ gì lừa được em đâu.”
Tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, nhưng chỉ cần nghe âm thanh liếng thoắng của cô, anh cũng có thể mường tượng được dáng vẻ hiện tại của cô thế nào.
Anh cười hiền, “Đương nhiên, có một cô nàng hồ ly thông minh đã từng nói với anh như thế khi chúng ta vừa mới quen nhau không lâu.”
Nhớ đến khoảng thời gian vừa mới quen biết nhau của hai người, Tô Đào còn từng dõng dạc tự giới thiệu bản thân mình nữa chứ.
“Khi ấy anh có ấn tượng thế nào với em?”
Nghĩ đến chuyện Trần Gia Hữu đã biết cô chính là Đào mật ngay từ khi ấy, Tô Đào không nhịn được lại cọ lên lồng ngực anh đầy bất lực.
Anh dịu dàng đưa tay vuốt tóc cô, “Mô tả cực kỳ chuẩn.”
“Đúng là một cô nàng hồ ly khiến anh động lòng, hơn nữa lại còn rất quyến rũ.”
Tô Đào run lên, vội vàng nhắm mắt, lên tiếng, “Em ngủ đây.”
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, “Có cần anh kể chuyện cho em nghe không?”
“Tối nay không cần.”
“Bữa khác rồi tính.”
“Được.”
Bàn tay dày rộng của anh liên tục vỗ lên lưng cô, giống hệt như đang dỗ em bé.
Tô Đào lim dim chuẩn bị thiếp đi.
Ngay khi sắp sửa chìm vào giấc ngủ, cô lại giật mình tỉnh giấc vì hơi thở nóng rực của người đàn ông đang kề sát bên mình.
Anh ôm cô từ phía sau, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên gò má của cô.
Tô Đào nhận ra có điều bất thường, mặt mày đỏ lựng vội vàng quấn chăn lại lăn sang nửa giường bên kia, lí nhí hỏi, “Sao anh còn chưa ngủ?”
Trần Gia Hữu rủ hàng mi, giọng nói gần như khản đặc vang lên giữa màn đêm lại trở nên gợi cảm lạ thường, “Anh nghĩ…”
“Mình đã đánh giá cao khả năng tự chủ của bản thân rồi.”
Tô Đào cắn môi, như thể vừa trôi qua một trận đấu tranh nội tâm, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra một câu, “Chỉ còn một tay thôi mà anh cũng không ngoan được hả?”
Trần Gia Hữu lặng thinh một lúc, thế nhưng, anh không những không giận mà trái lại còn cười, lười nhác duỗi tay ra kéo cô quay trở lại lòng mình.
“Chê anh à?” Anh tì trán mình lên trán cô, giọng nói dịu dàng khó cưỡng.
Tô Đào lẩm bẩm, “Không phải chê, em chỉ sợ tay anh còn đau, chẳng may va phải thì có phải phí miếng băng ngày hôm nay không?”
Quan trọng nhất là, bây giờ cô buồn ngủ lắm rồi.
Tìm được cái cớ này đúng là quá hay.
Trần Gia Hữu khẽ đáp lại, “Thế em ngủ trước đi.”
Thấy anh đột ngột ngồi dậy, Tô Đào còn tưởng anh giận mình, cô cũng vội vàng ngồi dậy, nhanh mồm hỏi với theo, “Anh đi đâu thế?”
Trần Gia Hữu, “Anh ra ngoài ban công hút điếu thuốc, em ngủ trước đi.”
Lúc bấy giờ, Tô Đào mới yên tâm nằm trở lại, “Nhanh một chút nhé anh.”
Trần Gia Hữu, “Ừ.”
Tô Đào nhìn anh mở cửa ban công, sau đó bước ra ngoài hút thuốc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại nghe thấy bên phía phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Cô có hơi khó hiểu. Cái anh này sao lại đi tắm vào nửa đêm nửa hôm như thế.
Không biết qua bao lâu, một cái ôm ấm áp lại phủ xuống người cô, anh nhỏ giọng nói, “Ngủ đi em.”
Khi ấy Tô Đào đã ngủ được một giấc, cô chỉ cảm thấy Trần Gia Hữu đã rời giường rất lâu.
Cô cất giọng mơ màng, “Sao anh lại đi tắm thế?”
Trần Gia Hữu không trả lời, một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau.
Lúc rời giường, Tô Đào chợt phát hiện ra tối qua mình đánh một giấc thật ngon, hơn nữa còn không phải trên giường của mình.
Cô quay đầu, trông thấy Trần Gia Hữu đang đứng bên ngoài ban công.
Thấy cô đã thức dậy, anh thong thả bước vào.
“Tối qua ngủ ngon không em?”
Tô Đào thật thà gật đầu, “Còn anh?”
Trần Gia Hữu hơi khom người, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má của cô, “Thú thật là, em giày vò anh quá.”
Tô Đào mím môi.
Tối qua, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng động, nhưng vì lúc ấy buồn ngủ quá nên cô không nghĩ gì sâu xa, bây giờ đã tỉnh táo hơn, cẩn thận nhớ lại…
Đúng là khiến người ta phải đỏ mặt đỏ mày.
Trần Gia Hữu đứng dậy, đút một tay vào túi, “Nhưng anh cũng đã nói, sự xuất hiện của em là điều bất ngờ dành cho anh. Có em ở bên cạnh nên tối qua anh cũng ngủ rất ngon.”
Tô Đào bất ngờ, “Thật không?”
Trần Gia Hữu, “Ừ.”
Trên người cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, có điều cúc áo lại bị cài lệch hết mấy cúc, cô cài lại một lần nữa, tiện thể nói với anh, “Em muốn thay đồ, anh ra ngoài trước đi.”
Trần Gia Hữu thản nhiên hỏi lại, “Quần áo của em đâu?”
Tô Đào cũng vừa mới phát hiện ra vấn đề này, cô nhìn quanh quất, chợt nhớ ra đồ của mình đã được treo ở ban công từ tối qua.
Hơn nữa, nửa sau tối qua trời lại bắt đầu đổ mưa, đồ cô phơi cũng hứng trọn cơn mưa, bây giờ không thể nào mặc lại được.
Mà mặc áo sơ mi của anh, cô lại không thể đi ra ngoài.
Thế là, cô đành phải quay sang nhìn anh bằng đôi mắt cầu cứu, lí nhí nói, “Anh có thể lên lầu lấy đồ giúp em được không?”
Trần Gia Hữu tiện tay cầm áo sơ mi lên thay, hỏi, “Em muốn lấy cái gì?”
Đồ trong tủ của cô nhiều vô kể, Tô Đào tạm thời không nghĩ ra mình muốn mặc bộ nào.
“Anh cứ chọn đại là được.”
Trần Gia Hữu đáp lại, “Được rồi, đợi anh một lát.”
Đợi anh rời khỏi, Tô Đào đi lòng vòng quanh phòng, chán chường không biết phải làm gì.
Đương lúc quanh quẩn trong phòng, cô bỗng cau mày, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Đợi đã…
Trong tủ đồ của cô hình như vẫn còn có thứ khác nữa.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, bỗng nhìn thấy hình ảnh Trần Gia Hữu vừa gửi sang cho mình, anh hỏi, “Màu nào đây em?”
Tô Đào, “…”