Khang Hi kích động mở thư, đọc xong, hai tay cũng run lên, trước mắt cơ hồ tối sầm, vô thức lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt dọa người, phun ra một búng máu, "Bảo…Thành…"
Lương Cửu công công vội vàng đỡ lấy hắn, "Thái y.. nhanh truyền thái y!"Xuất cung, thái tử mang theo không nhiều nhân mã, tới khắp nơi dò xét. Tuy vụ ngựa điên lần này gây không ít thương vong nhưng may là dưới chân thiên tử, khôi phục cũng nhanh, cộng thêm ngay sau khi sự tình phát sinh, thái tử đã đưa ra một loạt biện pháp cứu viện, còn ban phát ngân lượng, yên ổn dân tâm, sự tình mới không thoát khỏi tầm khống chế. Mọi người cũng đối thái tử gia cảm kích không thôi, cho dù trên đường có chút lời đồn đãi chuyện nhảm cũng không gây ra bao nhiêu chấn động.
Dù sao những ngày này, kinh thành luôn trong trạng thái đề phòng, binh sĩ tuần tra trên đường không ít, một khi phát hiện có người đi rải lời đồn liền lập tức bắt giữ. Đây cũng là kết quả Dận Chân gây áp lực lên Cửu môn đề đốc mà có, thái tử gia không khỏi cảm thán Dận Chân phòng ngừa chu đáo, miễn cho y không ít phiền toái.
Nhìn thấy tốp năm tốp ba người tụ tập, thái tử gia còn xuống ngựa hỏi thăm một phen. Y cũng sợ tất cả những gì mình chứng kiến chỉ là biểu hiện giả dối cho nên đi hỏi không ít người. Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được thành ý của y, cũng thành tâm bẩm báo, đa số đều hài lòng, không có quá nhiều lời oán giận. Trong đó có một lão phu nhân, chỉ một câu đã làm thái tử gia chấn động sâu sắc, "Chiến loạn không ngừng, thật vất vả mới an định lại, chúng thảo dân không cầu gì nhiều, chỉ thầm nghĩ được sống bình an."
Lời này làm thái tử gia không tránh khỏi áy náy, hết thảy những chuyện này đều có lỗi lầm của y. Trên đường không còn náo nhiệt ngày xưa, nhiều nhà đại môn đóng chặt. Tuy vẫn có người đi ra buôn bán nhưng cũng một mảnh đìu hiu. Bù lại thì tâm lý mọi người vẫn bình tĩnh, hiển nhiên, trận ngựa điên vừa rồi không ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của bọn họ. Thái tử gia nảy sinh nghi ngờ, những lời đồn đãi y nghe ở đây hoàn toàn không giống những lời y nghe được trong cung, mà đám người làm loạn ngoài thành cũng hoàn toàn là một đám ô hợp, không cần quá nhiều tinh binh đã có thể giải quyết.
Hết thảy làm Dận Nhưng ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có người cố ý, tâm đề phòng một khi đã có sẽ làm tính cảnh giác tăng lên không ít, vội vàng muốn trở về.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân, đám thị vệ vội vã bảo hộ thái tử ở chính giữa.
Thái tử gia gặp nguy không loạn, cười lạnh, "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hừ, bớt sàm ngôn, để mạng lại!"
Không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có máu tươi bắn lên người y, thái tử gia chỉ hơi cau mày, kiếm trong tay lại chậm chạp chưa từng ra khỏi vỏ, chỉ có quanh thân phát ra hơi lạnh làm người ta sợ hãi.
Không thể không nói, Khang Hi lưu lại cho thái tử đều là tinh binh Hoàng kỳ, mỗi một người đều có thể dùng một địch ba, chỉ một hồi đám hắc y nhân đã bị diệt gần hết, hoàn toàn không cần y động thủ.
Đột nhiên, "Vèo", một mũi tên xé gió lao đến.
"Thái tử, coi chừng!" Một thị vệ kéo thái tử nhào xuống mặt đất, thay y chặn một mũi tên.
Một mũi tên bắn tới, kéo theo một trận mũi tên không ngừng đánh úp lại, đám thị vệ che chở cho Dận Nhưng lập tức đều ít nhiều trúng tên, lại như trước không chịu ngã xuống, một mực bảo hộ y. Trong mắt y có phẫn nộ cũng có không cam lòng. Cuối cùng vẫn trúng kế. Rõ ràng đám người này đã tính toán tốt, cố ý yên lặng chờ đợi.
Hắc y nhân cầm đầu phá lên cười, quát to về phía đám người bắn tên, "Không được tổn thương tính mạng hắn, ta muốn xem xem Khang Hi có thực sự yêu thương nhi tử bảo bối này không." Trong mắt lộ ra đắc ý.
Thái tử gia một thân cao ngạo, vừa nghe đến Khang Hi lại có chút động dung, nhưng chỉ lạnh lùng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, che mặt tính gì là hảo hán, có bản lĩnh thì nói ra tên người sau lưng ngươi, để cho gia thua cũng thua minh bạch."
Người ta căn bản không mắc mưu, một mũi tên hướng phía chân y bắn tới, Dận Nhưng cũng không né, chỉ nhắm mắt cười lạnh, đụng lên miệng vết thương. Quân tử bất lập nguy tường chi hạ, tính tình của y tuyệt đối không dễ dàng tha thứ chính mình trở thành tù binh của người khác, uy hiếp đến Khang Hi, uy hiếp đến triều đình. Nắm chặt kiếm trong tay hướng cổ cứa xuống.
Thời khắc mấu chốt, một hồi tiếng "Sát" truyền tới, hắc y nhân ào ào ngã xuống, thái tử gia nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi buông kiếm trong tay.
"Vi thần Long Khoa Đa khấu kiến thái tử điện hạ."
"Đứng lên đi." Thái tử gia bình tĩnh nói, trên gương mặt thanh tú còn là một bộ thản nhiên nhưng trong lòng thì không yên, chỉ kém một giây nữa là y đi gặp Diêm Vương rồi.
"Còn kẻ nào sống không?"
"Dẫn tới!" Long Khoa Đa một thân quân trang phất tay với thủ hạ, uy nghiêm nói.
"Nói cho ta biết ai sai khiến ngươi, ta tha cho ngươi tội chết." Trong mắt thái tử gia hiện lên nộ khí, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, khớp xương trắng bệch. Y kiềm chế, bảo trì khí độ bản thân, loại khí độ cao ngạo không thể với tới.
"Ha ha, hôm nay ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, muốn chém muốn giết tùy ngươi." Hắc y nhân cầm đầu một bộ không sợ hãi, giãy dụa nói.
"Hừ, dẫn hắn đi, ta ngược lại rất muốn xem đến cùng là ai muốn lấy mạng ta." Thái tử gia hất tay áo, hầm hừ xoay người muốn rời đi.
Tên hắc y nhân kia lại đột nhiên thoát được khỏi trói buộc, cầm dao găm phóng tới thái tử chỉ cách gã vài bước chân. Mọi người kinh hoảng, thái tử gia bị đâm trúng ngực, máu tươi lập tức không ngừng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch.
"Nhanh đưa thái tử hồi cung!" Mọi người nhanh chóng che chở thái tử gia rời đi, tên hắc y nhân kia cũng bị chém chết, chỉ là trước lúc ngã xuống, nụ cười của gã thật đắc ý.
Long Khoa Đa sợ muốn chết. Gã căn bản không còn được coi trọng, từ sau khi Đông gia cùng Đông quý phi rớt đài, cuộc sống của gã đã không dễ chịu. Là Tứ a ca sau khi xuất cung kiến phủ đề bạt cho gã một vị trí, tuy không lớn nhưng cũng nhiều béo bở.
Lần này, gã không hiểu vì cái gì Dận Chân lại sai mình bám theo thái tử xuất cung. Gã vẫn lén mang người vụng trộm đi theo thái tử đề phòng chuyện không may. Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện. Tại thời khắc mấu chốt, Long Khoa Đa do dự, có nên cứu hay không? Nếu không cứu, không ai nói gì gã, ngược lại thái tử chết rồi, Dận Chân vô cùng có khả năng sẽ lên thượng vị, đến lúc đó gã vinh hoa phú quý không phải là ít. Nếu cứu, chưa chắc thái tử đã cảm kích gã, gã biết rõ gia tộc Hách Xá Lý cùng Đông gia vốn không hợp nhau.
Nhưng vào một khắc cuối cùng, gã vẫn xuất thủ, chỉ bởi một câu của Dận Chân, "Nếu thái tử có nửa điểm bất trắc, ngươi cũng không cần tới gặp ta nữa." Thời khắc đó, trong mắt Dận Chân rõ ràng mang theo sát khí. Hắn hiển nhiên là nhìn thấu tính cách của Long Khoa Đa. Không thể tránh cho thái tử gia bị thương, Long Khoa Đa rất có cảm giác con vịt bắt đến tay lại bay mất. Lần này, đừng nói đến Khang Hi sẽ làm gì, chỉ sợ đến Dận Chân cũng sẽ không cho gã sắc mặt tốt.
Long Khoa Đa đối hắc y nhân kia tức giận không thôi, người ta chết rồi cùng không tha, liều mạng dùng roi quật nhưng lại vô tình quật rách quần áo, lộ ra làn da bên dưới có một chữ "Vương".
Cái này… gã coi như có cái để khai báo với Dận Chân rồi.
Bên ngoài ồn ào không ngừng, mọi người vội vàng chạy tới chạy lui, hiển nhiên là không khí khẩn trương lo lắng.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Dận Chân nhàn nhạt hỏi.
"Hồi bẩm tứ a ca, thái tử, bị, bị đâm." Thị vệ bối rối nói.
Dận Chân mất bình tĩnh đẩy thị vệ chạy ra ngoài, thị vệ gác cửa cũng bị ánh mắt của hắn dọa sợ không nhẹ.
Chạy ra lại đụng phải Long Khoa Đa, Dận Chân tất nhiên sắc mặt không tốt nhìn gã, hừ một tiếng đi qua, rõ ràng cho thấy hắn đang tức giận.
Long Khoa Đa thấy thế tranh thủ ngăn hắn lại, "Tứ gia, nô tài tuy không thể bảo vệ thái tử gia nhưng ở trên người tên cầm đầu phát hiện một chữ "Vương", sợ rằng không đơn thuần chỉ là hội Phản Thanh Phục Minh." Long Khoa Đa nói ra phát hiện của mình.
"Vương…" Dận Chân nhíu chặt mày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Ta thế nào lại quên mất nàng ta…"
"Phái người đi canh giữ chỗ ở của Mật phi, còn có hảo hảo điều tra lại chỗ chuồng ngựa, xem mấy ngày nay ngoại trừ thái tử còn có ai đi vào không. Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, bất luận nàng làm gì cũng không được manh động, hết thảy đợi hoàng thượng quyết định." Dận Chân phân phó.
"Rõ."
…
"Tiểu thư, thái tử bị đâm."
"Ha ha, thành công rồi, thành công rồi!" Mật phi mừng rỡ như điên cười to.
"Còn nghe được cái gì không?" Trong mắt nàng hiện rõ vẻ đắc ý, hỏi nha hoàn.
Nha hoàn kia nhìn bốn phía, ghé vào bên tai nàng nói khẽ.
"Chết là tốt, sẽ không còn ai biết. Đúng rồi, ngươi nhanh đem cái này đi xử lý, để người phát hiện sẽ không tốt." Mật phi vội vàng móc từ dưới giường ra một cái bình sứ đưa cho nha hoàn, nhẹ nhàng thở ra, "Ta cũng không tin mạng ngươi còn lớn đến thế." Trong mắt không che giấu hung ác.
Chỉ là nàng không biết, nhìn chằm chằm vào nàng không chỉ có một đôi mắt.
Bên kia Tứ gia nhận được tin tức cũng tức giận không thôi, "Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà." Sát ý tỏa ra rõ ràng.
"Gia, hiện tại phải làm gì?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến." Bình tĩnh trở lại, Dận Chân vẫn một hồi bất đắc dĩ, dù sao hiện tại hoàng đế không phải hắn.
Hắn chỉ cảm thấy sau lưng chuyện này không đơn giản như vậy, mà Khang Hi thực sự là con người đáng sợ. Căn cứ theo hắn biết, theo dõi Mật phi tuyệt đối không phải chỉ có mình hắn, phóng mắt khắp nội cung, ai sẽ đi chú ý một kẻ vô danh, đáp án chỉ có một, chính là người cùng hắn trọng sinh, Khang Hi. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được khả năng Khang Hi biết hắn cũng đã trọng sinh trở về.
Dận Chân nghĩ không ra, nếu Khang Hi đã biết rõ tất cả, tại sao lại cam nguyện để thái tử đi mạo hiểm? Hết thảy thật sự quá kỳ quái, cách nghĩ của Khang Hi hắn ngày càng đoán không nổi, chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
Đáng thương thái tử gia không may nằm trên giường vẫn hôn mê chưa tỉnh, thái y chẩn đoán trên dao găm kia có độc, giải độc cần một ít thời gian. Thái tử gia trong cơn ngủ mê không ngừng gọi Khang Hi, làm Dận Chân một mực thủ bên cạnh vừa tổn thương vừa ghen tị.