Trương Dịch Trạch đang chào hỏi khách khứa cách đó không xa đưa mắt ra hiệu cho cậu, cậu hiểu. Vì thế cậu cũng không nói rõ chuyện ngã xuống hồ cho người nhà, không muốn để bọn họ lo lắng vì chuyện của Mộ Tuyết.
“Qua đây Thần Thần, để dì giới thiệu cho con, đây là ba mẹ của Mộ Tuyết, chú Mộ và dì Mộ của con.” Mẹ Trương kéo cậu ngồi vào bàn chủ tiệc, bàn này toàn là người nhà hai bên với nhau.
“Chào bác trai bác gái, cháu là Nhạc Thần An.” Cậu cố gắng chào hỏi khéo léo với cha mẹ Mộ Hàn: “Là bạn của Mộ…bạn lớn lên cùng Trương Dịch Trạch ạ.”
“Cháu đang làm gì? Bao nhiêu tuổi rồi?” Trông mẹ của Mộ Hàn không lớn tuổi lắm, đôi mắt vô cùng đẹp, nhìn là biết chị em hai người được di truyền tướng mạo từ bà. Giọng điệu của bà tương đối khách sáo, giống như đang muốn làm dịu cuộc trò chuyện gượng gạo, không nghe ra sự tò mò thật lòng.
“Thần Thần nhà chúng tôi là nhϊế͙p͙ ảnh gia lớn đấy.” Mẹ Trương nhìn chăm chú Nhạc Thần An, vô cùng yêu quý cậu: “Đúng là càng ngày càng đẹp trai. Nó còn nhỏ hơn Dịch Trạch hai tuổi, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện. Năm ngoái còn âm thầm giành được cái giải thưởng gì mà số một thế giới ấy!”
Nhạc Thần An được bà thổi phồng đỏ mặt chột dạ một trận, vội vàng sửa chữa: “Không phải đâu dì, đó chỉ là một cuộc thi chụp ảnh bình thường thôi, National Geographic. Cái đó không phải số một thế giới đâu ạ.”
“Ầy không khác lắm mà, lúc trước Dịch Trạch cho nhà dì xem rồi, chụp ảnh trượt tuyết đúng không? Cực kỳ mạo hiểm luôn!” Bà nghiêng đầu nhìn Mộ Hàn đang bế Olivia ngồi ngay bên cạnh: “Tiểu Hàn cũng trượt tuyết đúng không? Dịch Trạch và Tiểu Tuyết nói, con trượt chơi thôi cũng vô địch thế giới!”
Phải, bất cứ điều gì mẹ Trương nói cũng chỉ là tùy tiện nghịch chơi mà thôi.
Mộ Tử Văn vẫn luôn nghiêm túc nghe thấy hai chữ trượt tuyết, gương mặt rõ ràng thoáng qua vẻ phiền muộn. Người vợ yêu kiều ngồi bên cạnh ông cũng bỗng nhiên căng thẳng, buông ly nước xuống, nơm nớp lo sợ nhìn chồng mình.
Mộ Xuyên lái sang chuyện khác đúng lúc: “Dì ơi, dì nếm thử món này đi.” Hắn múc cho mẹ Trương một chén canh: “Canh sườn trúc nấm tùng nhung đấy dì.”
“Có phải Tiểu Nhạc cũng quen Mộ Hàn nhà chúng tôi không? Bác nghe Mộ Tuyết nói, là nó đưa con về nhà thay quần áo?” Bỗng nhiên mẹ Mộ Hàn mở miệng hỏi khiến Nhạc Thần An sửng sốt, ngay sau đó cậu gật đầu một cái.
“Nhà Dịch Trạch xa nơi này quá, người trẻ tuổi mấy đứa đừng lái xe nhanh như thế.” Mộ phu nhân thấy chồng mình không có dấu hiệu nổi giận thì bình tĩnh lại: “Bộ vest của cháu đẹp thật, các cháu làm nghệ thuật nên có gu thẩm mỹ tốt, thiết kế rất khác biệt.”
Nhạc Thần An nhìn Mộ Hàn, không biết anh có nghe thấy cuộc đối thoại không, đang tập trung tinh thần đút cho đứa cháu ngoại nhỏ trong ngực ăn cơm. Cậu thầm thở dài trong lòng, khách sáo nói: “Cảm ơn bác gái.”
Bộ quần áo cậu đang mặc trêи người rõ ràng là của Mộ Hàn. Để tham dự những bữa tiệc chính thức khác nhau do bên tổ chức giải đấu chuẩn bị, huấn luyện viên cũ của anh đã đặc biệt giúp anh đặt một bộ vest, họa tiết caro trắng thời trang, bên phải cánh tay còn thêu một vòng tròn bằng tiếng Anh: Flying in the snowy night. Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp Mộ Hàn mặc bộ đồ này trêи vòng kết nối bạn bè của Mộ Tuyết gần đây.
Mộ Hàn không mặc vest nhiều lắm nên mẹ anh không hề nhận ra.
Nhạc Thần An nghĩ đến An Nhiên, mặc dù mẹ cậu thường xuyên vụng về, lúc nào cũng cần người khác chăm sóc nhưng rất yêu con trai và chồng, bà thể hiện cũng rất rõ ràng. Ánh mắt bà nhìn con trai mình luôn luôn chất chứa sự yêu mến và tán thưởng. Còn Mộ phu nhân, bề ngoài là một người phụ nữ thanh lịch nội trợ đảm đang nhưng hờ hững với con cái giống y như người chồng ngồi bên cạnh. Hóa ra Mộ Hàn lớn lên trong hoàn cảnh tình thân gia đình lạnh nhạt thế này, chẳng trách có khó chịu bực bội trong lòng thế nào anh cũng không muốn nói ra nhiều.
“Dì, bác gái, mọi người cứ trò chuyện tiếp đi ạ. Cháu đi xem Dịch Trạch thế nào, tránh để cậu ấy uống nhiều.” Trong lòng Nhạc Thần An có hơi không thoải mái, che che giấu giấu rất mệt mỏi. Cậu vốn dĩ không giỏi lá mặt lá trái(*), tốt nhất nên để lòng bàn chân không được đứng yên, tiết kiệm công sức phải diễn kịch.
(*) Thành ngữ được dùng để chỉ thói lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.
Tiệc cưới của giới thượng lưu từ đầu đến cuối chỉ có xã giao theo kiểu chén chú chén anh, Nhạc Thần An không nói được gì, càng không uống được rượu. Còn phù dâu, tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng tửu lượng kinh người, cứ đi đi lại lại như con thoi, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo Mộ Tuyết.
“Yo, cậu em đẹp trai, uống một ly với chị đi?”
“Không được không được, em không uống được rượu.” Nhạc Thần An chột dạ liếc Mộ Hàn, anh vẫn đang chuyên tâm trông trẻ con, không nhìn cậu lấy một cái: “Em bị dị ứng với cồn, thật sự không được đâu.” Cô gái cũng không làm khó cậu, đến đây thì thôi.
Bầu không khí trêи bàn rượu trong nước thì ngược lại, phần sau các nhà kinh doanh dẫn theo vợ con đã lặng lẽ tụ tập thành một nhóm, rượu còn chưa uống được bao nhiêu đã bắt đầu nghiêm túc nói về phương diện làm ăn. Trương Dịch Trạch và Mộ Tuyết cũng quay về chỗ ngồi ăn gì đó, Nhạc Thần An không còn cách nào khác cũng đành đi theo về. Mộ Tuyết cố ý sắp xếp chỗ ngồi, để cậu ngồi bên cạnh Mộ Hàn. Không khéo là, bên kia lại là phù dâu.
Rõ ràng cô gái trẻ uống rất hăng, tính tình vốn đã hào sảng hướng ngoại, vào lúc này càng thích táy máy tay chân quan tâm đến Nhạc Thần An.
“Cậu em đẹp trai, không cân nhắc chuyện đến Canada phát triển sao?” Cô rất tự nhiên cầm một miếng bánh tart anh đào đưa tới bên mép Nhạc Thần An.
Nhạc Thần An vội vàng di chuyển mặt, hai tay nhận lấy: “Cảm ơn, chị cứ ăn đi, không cần để ý đến em đâu, em đang giảm cân.”
“Em? Giảm cân?” Phù dâu bóp bóp cánh tay cậu: “Vóc người em đẹp thế này cần gì phải giảm cân!” Cô cười lấy điện thoại di động ra: “Nếu em có kế hoạch sang đây thì tìm chị, chị giúp em. Thêm WeChat đi.”
Bầu không khí bàn chủ tiệc vẫn luôn rất yên tĩnh, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Nhạc Thần An lạnh nhạt lấy điện thoại ra, quét mã QR của cô gái. Cậu nhìn thấy tên tiếng Anh của phù dâu là Jessica, hình đại diện là ảnh cô đang đứng bên cạnh một chiếc phân khối lớn, trông rất ngầu.
“Thần Thần nhà bọn em còn nhỏ, chị Jess đừng có bắt nạt nó.” Trương Dịch Trạch ở bên cạnh bận rộn gắp thức ăn cho Mộ Tuyết, tự dưng nói chen vào một câu.
“Trông cậu ấy cũng đâu dễ bị bắt nạt đâu…” Phù dâu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, nheo mắt đánh giá Nhạc Thần An.
Từ sau khi Mộ Hàn rời đi, hình đại diện WeChat của cậu đã đổi thành ảnh của anh. Đó là ảnh chụp chính diện lấy từ bức ảnh khi hai người mặc áo sơ mi trắng chụp chung, chỉ lấy gương mặt hoàn hảo của Mộ Hàn, anh đang mỉm cười nhìn chăm chú ai đó.
Làm nhϊế͙p͙ ảnh gia luôn luôn có lợi thế.
Người không quen biết nhìn thấy ảnh này, có lẽ sẽ cảm thấy đây là ảnh người mẫu hoặc ảnh ngôi sao nào đó mà cậu thích lấy từ trêи mạng xuống. Người quen sẽ cảm thấy đây là tác phẩm cậu tâm đắc, chỉ có những người gần gũi mới biết, đây là người cậu thích.
Mặc dù Jess không quen cậu lắm nhưng người trong hình đang ngồi ngay bên cạnh, lại còn quen cô rõ lâu. Điều này rất đáng suy nghĩ, có bạn bè cùng giới bình thường nào lại lấy ảnh của bạn mình làm hình đại diện không? Đáng buồn cười hơn là, rõ ràng hai người quen nhau nhưng cả ngày hôm nay hoàn toàn không thấy trao đổi bất cứ câu nào. Trước khi nhìn thấy hình, cô cảm thấy có thể do hai người không có tiếng nói chung, nhưng lúc này thấy rồi thì lại thấy mọi chuyện rất dễ hiểu. Họ muốn che giấu.
Cô ghé đầu qua khẽ giọng thì thầm với Nhạc Thần An: “Hoa có chủ rồi sao không nói sớm?”
Mặt mũi Nhạc Thần An hớn hở, hạ thấp giọng trả lời: “Chị hỏi em có bạn gái chưa, đúng là em không có mà. Em chỉ có bạn trai, còn đẹp trai đến mức long trời lở đất luôn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Jess cười nghiêng ngả: “Anh bạn nhỏ, em lại trêu chị!”
Thấy những người xung quanh không hẹn mà cùng phóng ánh mắt thăm dò sang bên này, Nhạc Thần An vội vàng giơ ngón trỏ lên suỵt với cô, tỏ ý cô mau im lặng.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Mộ Tuyết không trở về cùng người nhà họ Mộ nữa. Những cảnh quay người người bịn rịn rơi nước mắt khi chia xa không hề xuất hiện giống trong các video quay đám cưới trước đây, đối mặt với Mộ Tuyết đang rưng rưng nước mắt, vợ chồng Mộ Tử Văn chỉ hời hợt vỗ nhẹ lên bả vai cô, lịch sự khéo léo chào tạm biệt nhà thông gia rồi xoay người lên xe. Mộ Xuyên thì ngược lại, hắn kéo Mộ Tuyết sang một bên, tránh cha mẹ Trương Dịch Trạch rồi căn dặn cô cẩn thận.
“Cưới xong thì nghỉ ngơi cho tốt, không cần quay về công ty gấp đâu.” Mộ Xuyên nói.
“Vâng.” Mộ Tuyết cúi đầu giống như cô bé ngoan.
“Bên bác sĩ tâm lý em phải kiên trì, đừng dừng lại.”
“Vâng.”
…
Mộ Xuyên mở miệng nhưng không nói gì nữa, vào giây phút hắn xoay người lên xe, Nhạc Thần An không biết có phải mình nhìn nhầm không. Cỗ máy làm việc không cảm xúc luôn luôn lạnh lùng vô tình ấy dường như có phần lưu luyến không nỡ.
Hai bên trái phải Mộ Hàn đều dắt một đứa cháu ngoại, ba người đứng xếp hàng ngoan ngoãn.
Trẻ con của gia đình này được nuôi dưỡng kiểu gì mà trông đứa nào cũng lạnh nhạt. Mệt mỏi ồn ào cả một ngày dài mà hai nhóc hoàn toàn không quấy nhiễu không khóc lóc, từng bước từng bước đi sát theo người lớn, dáng vẻ hoàn toàn không giống một đứa trẻ con bình thường ở tuổi này nên có.
“Mộ Hàn, về nhà.” Người trong xe thúc giục.
Mộ Hàn kéo hai đứa bé vào ghế an toàn cho trẻ con trêи xe rồi thắt dây cẩn thận, xoay người ôm chặt chị gái một cái. Cuối cùng Mộ Tuyết không nhịn được nữa rơi nước mắt.
“Đừng khóc, ngày mai em sẽ đến thăm chị.” Mộ Hàn thấp giọng nói. Nói xong, anh nhìn Nhạc Thần An một cái rồi kéo cánh cửa xe ở ghế phó lái ngồi vào.
Ban đêm, Nhạc Thần An lăn lộn trêи giường mãi không ngủ được, vết thương trêи lưng đau nhói mỗi khi cậu trở mình, giống như đang nhắc nhở cậu chuyện xảy ra sáng nay.
Cậu quyết định mặc áo khoác chạy ra ngoài ban công hít khí lạnh. Nghiêng đầu sang một bên, ở ban công bên cạnh cách mấy mét, Trương Dịch Trạch đang hút thuốc. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu nhìn Nhạc Thần An một cái, điếu thuốc kẹp bên mép chập chờn lúc sáng lúc tối trong màn đêm tối tăm. Bên phòng hắn không sáng đèn, Nhạc Thần An không nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn.
Mùa đông ở Vancouver rất kỳ lạ, cậu nhớ giáo viên Địa lý hồi cấp ba từng nói, nếu nhìn từ vĩ độ, Vancouver và Cáp Nhĩ Tân không khác nhau lắm, nhưng nếu nhìn từ nhiệt độ mà nói, nó giống như thành phố Giang Nam nước ta. Chỉ có điều Giang Nam ấm áp hơn. Nơi đây luôn chiếm một vị trí trong top 10 những thành phố đáng sống nhất thế giới, Nhạc Thần An lại hoàn toàn không cảm giác được sự thoải mái khi ở đây. Có lẽ do nơi này, tình cảm con người đạm bạc quá.
Cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộ Hàn. Tiếng chuông vang lên một tiếng cậu mới nhớ ra, giờ này chắc anh đã ngủ say rồi.
“Em chưa ngủ à?” Giọng Mộ Hàn vẫn khàn khàn do vừa ngủ, miễn cưỡng vọng vào ống nghe, mang theo chút nhiệt độ của đêm đông.
“Không ngủ được, nhớ anh.” Cậu nhìn ra xa, ánh trăng soi sáng mặt hồ tĩnh lặng, không ai nghe thấy tiếng nước thầm lăn tăn: “Mộ Hàn, anh có muốn đi cùng em không?”
“Đi đâu?” Anh hỏi.
“Trọng điểm của câu này không phải đi đâu.” Nhạc Thần An thở dài: “Là em nói chưa đủ rõ hay gần đây anh không thông minh lắm?”
“Không đủ rõ.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng mở cửa, có lẽ Mộ Hàn đứng dậy đi ra ban công.
“Em muốn đưa anh ra khỏi nhà anh, giống như Trương Dịch Trạch đón Mộ Tuyết về nhà mình vậy.”