Tô Nhiên cất thẻ xong thì nói.
"Tìm việc làm?"
Diệp Cửu Trung còn tưởng mình nghe lầm.
"Đương nhiên rồi! Giờ thẻ ngân hàng của tôi đều bị người nhà đóng băng, nếu không tìm việc làm thì chẳng lẽ hai chúng ta phải chết đói hay sao?" Tô Nhiên nói.
"Nhưng mà, không phải là..."
Diệp Cửu Trung vừa định nói, không phải mình có tấm thẻ đen kia sao?
Nhưng mới nói nửa câu, Tô Nhiên đã nói thẳng: "Đừng nghĩ tới tấm thẻ đen kia nữa! Tôi cho anh biết nhé, Tiểu Trung Trung, tiền của người khác tôi không muốn sử dụng! Lại càng không cần thiết phải dùng! Hơn nữa, nguồn gốc của nó không rõ ràng, thậm chí ngay cả ai đưa chúng ta cũng không biết, anh bảo, tôi có thể sử dụng nó được sao?"
Diệp Cửu Trung gãi đầu một cái, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Được rồi, anh đi xuống lầu đi, tôi phải nghĩ cách tìm việc đã."
Vừa nói, cô vừa đẩy Diệp Cửu Trung xuống lầu.
Diệp Cửu Trung đi xuống cũng thấy hơi uất ức.
"Xem ra, để lão Chu đưa tiền là quyết định sai lầm rồi!"
"Không biết ông ta thu mua xí nghiệp Tô thị thế nào rồi?"
...
Nhà họ Tô.
Từ khi Tô Nhiên rời đi cùng Diệp Cửu Trung, nhà họ Tô rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử.
Hiện tại, tập đoàn Trung Hải đã hoàn toàn ngưng hợp tác cùng xí nghiệp Tô thị.
Công ty dược Tô thị đang đối mặt với ba tháng chậm lương của nhân viên, sắp tới bờ vực phải phá sản!
Bây giờ ai nấy trong Tô gia đều thấy rất bàng hoàng.
Bên trong đại sảnh, một tiếng hét giận dữ vang lên.
"Thằng hai, bắt đầu từ hôm nay, con gái chú không còn là người nhà họ Tô nữa, cũng không xứng làm người nhà họ Tô!"
"Với thân phận gia chủ của mình, tôi sẽ gạch thân phận người nhà họ Tô của nó, từ nay về sau, nó không còn mang họ Tô nữa, cũng không được bước vào cửa nhà họ Tô nửa bước!"
Dĩ nhiên, người nói câu này chính là Tô Thiên Hoành.
Sắc mặt ông ta âm trầm ngồi ở vị trí cao nhất, quát mắng về phía này.
"Anh cả, Nhiên Nhiên chỉ bị thằng đàn ông kia lừa thôi, chúng ta phải làm đến mức đó sao?" Tô Thanh Hà muốn cầu xin.
"Lừa à?"
"Ha ha, chuyện tới nước này rồi, lẽ nào chú còn muốn giữ đứa con gái ti tiện đó sao?" Tô Thiên Hoành khinh bỉ nói.
"Nếu không phải cô ta để thằng nhãi kia đánh Triệu thiếu gia, Tô thị chúng ta có lưu lạc tới mức sắp phá sản như thế này không? Tôi cho chú biết, đều là do cô ta gieo gió gặt bão!"
Tô Thanh Hà nói: "Anh cả à, dù sao đi nữa con bé cũng là cháu gái ruột của anh, xin anh cho nó một cơ hội đi mà!"
"Không! Tô Thiên Hoành tôi không có một đứa cháu gái vô liêm sỉ như vậy!"
"Tô Cẩm, lấy gia phả đến đây!"
Sau khi Tô Thiên Hoành nói, Tô Cẩm lập tức lấy gia phả nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tô Thiên Hoành.
Tô Thiên Hoành cầm lấy gia phả, trực tiếp lấy bút gạch tên của Tô Nhiên ra.
"Bắt đầu từ lúc này, Tô Nhiên không còn mang họ Tô nữa, cũng không phải là người nhà họ Tô!"
"Nếu ai dám để cho nó bước nào cửa nhà này nửa bước, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo!"
Sau khi nói một câu lạnh lùng như vậy, cứ thế, Tô Nhiên hoàn toàn bị gạch tên ra khỏi gia phả.
Tô Thanh Hà đỏ cả mắt!
Nhưng mà ông biết làm sao được.
Khi trở về phòng, bà Tô chạy lại đây: "Chồng ơi, thế nào rồi?"
Tô Thanh Hà than thở nói: "Còn có thể làm gì được nữa? Con gái tôi sẽ bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô mãi mãi rồi!"
Cái gì?
Nghe nói vậy, nhất thời Trần Vân không chấp nhận nổi, bà ngã ngồi xuống đất.
"Xong rồi! Sau này Nhiên Nhiên sẽ trách ông cho xem!!"
Mẹ Tô khóc nói.
Tô Thanh Hà cũng lau nước mắt trên khóe mắt, dù ông giận con gái của mình thật, nhưng dù sao đây cũng là cốt nhục của ông!
Cuối cùng ông yên lặng lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tô Nhiên!
Cũng nói cả chuyện cô bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô.
Ở Minh Châu Hoa Phủ.
Tô Nhiên đang ở trên lầu tìm việc làm thì nhận được tin nhắn của bố mình, nói cô bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô, không được bước vào cửa nhà họ Tô nửa bước, điện thoại bỗng rơi xuống đất.
Ngay sau đó, nước mắt cô khóc òa.
Danh Sách Chương: