"Đừng chạm vào tôi!" Thẩm An hét lên, giơ tay định hất tay Lâm Hạc ra.
Nhưng cậu đánh trượt, Lâm Hạc tránh được.
Hai người họ im lặng một lúc.
Đột nhiên đồng thời lên tiếng.
"Cậu có biết mình sai chưa?".
"Cậu có biết cậu quá đáng lắm không!"
Thẩm An nghe hắn nói như vậy, như Lâm Hạc hoàn toàn không ý thức được vi xấu xa của hắn!
Lâm Hạc khó hiểu nhìn cậu, không hiểu tại sao Thẩm An đã làm ra chuyện không đầu không não như vậy mà còn tự mình tức giận thành thế này.
Nhưng Lâm Hạc tối hôm qua cũng đã trút giận xong, hiện tại đã bình tĩnh lại. Hơn nữa, Thẩm An trông còn rất đáng thương, bên má bị mình m út đến đỏ bừng, giống như một trái cây chín mọng, đôi mắt hình quả hạnh sưng tấy, chưa kể đến vết tích trên người.
Quần áo trên người cậu là do Lâm Hạc mặc cho, là quần áo cũ của Lâm Hạc, mặc trên người Thẩm An hơi rộng, Lâm Hạc đứng đó còn có thể nhìn thấy những vết đỏ lốm đốm từ cổ đến xương đòn và ngực cậu.
Lâm Hạc thật sự không nghĩ tới mình dùng nhiều sức như vậy, hắn cho rằng là do làn da của Thẩm An quá trắng, khiến những vết này lộ rõ đến mức chói mắt.
Thẩm An cảm giác được tay Lâm Hạc lại chuẩn bị chạm vào mình, hắn kéo cổ tay Thẩm An, một vật hình chiếc vòng lạnh lẽo dán vào đó.
Thẩm An giật mình, vội vàng hất tay ra: "Cậu làm gì vậy!?"
Lúc giãy giụa Lâm Hạc không để ý suýt chút nữa đã bị cậu vứt cái vật nhỏ kia đi.
Lâm Hạc cau mày, nắm lấy cổ tay cậu mạnh hơn một chút, nói: "Sao vậy? Cậu tưởng tôi sẽ buộc dây trói cậu ở nhà sao?" Hắn đeo chiếc vòng tay vào cho Thẩm An.
Hắn đeo xong buông tay, đã thấy mặt Thẩm An lúc này tức đến đỏ bừng.
Thẩm An tức giận, trong lòng còn chưa tha thứ cho Lâm Hạc, sau khi Lâm Hạc buông cậu ra, cậu nhanh chóng rút tay lại, nhìn thấy trên cổ tay mình có một chiếc vòng giống như cao su màu xanh lá cây, còn có một hình con ếch trong phim hoạt hình.
Con ếch giương đôi mắt to có ngơ ngác nhìn đôi mắt hạnh sưng vù của Thẩm An.
Lâm Hạc nói: "Để đuổi muỗi, không biết có tác dụng hay không."
Khi mùa hè đến, trên người Thẩm An toàn là vết muỗi cắn, ban đêm ngứa không ngủ được, cái miệng nhỏ nhắn kêu liên tục khiến Lâm Hạc cũng không thể ngủ nổi.
Thẩm An mím môi nghẹn ngào: "Có người còn khó chịu hơn muỗi! Muỗi không cắn hắn nhiều như thế!"
Lâm Hạc không nói nữa.
Nhưng Thẩm An tựa hồ nghe được Lâm Hạc thở dài. Hắn khẳng định không cảm thấy mình làm sai cái gì, bởi vì hắn thậm chí nhìn qua cũng không có muốn hướng Thẩm An xin lỗi.
Hắn đối diện với Thẩm An bị bắt nạt thành thế này mà thở dài.
Cứ như Thẩm An thật sự không hiểu chuyện, luôn tạo ra phiền phức, còn hắn thì bao dung, chiều chuộng Thẩm An.
Thẩm An nhìn chiếc vòng đuổi muỗi mà Lâm Hạc vừa đeo trên tay, ánh mắt đột nhiên trở nên chua xót.
Lâm Hạc đưa tay che mí mắt cậu, thấp giọng nói: "Tôi không khóc được nữa." Mí mắt dưới tay run lên hai lần, lại ướt át.
"Nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với cậu một chút..." Thẩm An cuối cùng vẫn khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy dọc theo ngón tay của Lâm Hạc.
Cậu tủi thân chết mất.
Còn không bằng cứ tiếp tục tranh cãi với mình, càng nói những lời này, Lâm Hạc càng cảm thấy khó chịu.
Hắn nói: "Không cần." Hắn lặp lại: "Thực sự không cần."
"Tôi không cần cậu phải chia sẻ gì với tôi cả, cậu cứ như đứa trẻ phổ thông bình thường mà sinh hoạt là được, tôi không cần cậu đi làm kiếm tiền."
"Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa!" Thẩm An phản bác.
Cậu cảm thấy Lâm Hạc không để mình làm việc là vì cho rằng mình làm không tốt, cho rằng cậu cái gì cũng không biết.
"Nhưng mấy người bạn kia của cậu thi xong đại học không đi làm, bọn họ không cần đúng không? Vậy cậu cũng không cần. Cho dù tôi không thể để cậu sống trong điều kiện tốt như trước nữa, nhưng cũng sẽ cố gắng hết sức để cậu sống như một đứa trẻ trong gia đình bình thường. Cũng giống như những đứa trẻ khác, ở độ tuổi này học tập là tốt rồi, cậu không cần phải lo lắng về tiền bạc hay cảm thấy áp lực." Lâm Hạc dừng lại và nói: "Tôi sẽ làm tốt."
Nhưng việc Thẩm An có thể nghĩ đến việc làm thêm để kiếm tiền đã chứng tỏ Lâm Hạc làm không tốt.
Tâm trạng của Lâm Hạc cũng có chút bất ổn, hắn hiếm khi nóng nảy nói ra những lời như vậy.
"Cậu như vậy khiến tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng..." Lâm Hạc hít một hơi, cảm thấy có chút may mắn đã đưa tay che mắt Thẩm An, nên Thẩm An không cần phải nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của hắn như vậy.
Thẩm An không nói nữa, cậu ngơ ngác, Lâm Hạc sao có thể dùng từ "vô dụng" để miêu tả mình? Trong lòng đột nhiên xoắn lại, cậu cảm thấy còn tệ hơn cả việc Lâm Hạc gọi cậu là đồ vô dụng.
Cậu không nói nữa, nhưng nước mắt lại càng chảy mạnh hơn.
Cậu cảm nhận được Lâm Hạc đến gần mình, như muốn hôn cậu, nhưng hắn lại rất gần, lại không chạm vào cậu, anh nói: "Thẩm An, đừng đi làm, nếu như tối qua tôi không bắt gặp, cậu phải làm sao đây?" Giọng hắn càng về sau càng nhẹ.
Nhưng Thẩm An vẫn nghe được, không chỉ mình mà Lâm Hạc cũng đang sợ hãi.
Lâm Hạc trước khi ra ngoài đặt hai cuốn sách lên bàn, nói với Thẩm An: "Nếu ở nhà không có việc gì thì có thể xem qua. Tôi đã chọn ra mấy trường rồi, cậu có thể xem qua."
Thẩm An đợi đến khi nghe thấy tiếng Lâm Hạc rời đi, đóng cửa lại mới ngồi dậy khỏi giường.
Anh nhìn thấy cái nồi trên bếp ga đã đậy nắp, bước tới mở nắp ra thì thấy cơm đang bốc hơi ngào ngạt bên trong.
Buổi tối khi Lâm Hạc đến làm việc chỗ Hồ Khả Nhậm, hắn ở phòng phía sau đóng cánh cửa sắt thành một tiếng kinh thiên động địa, Hồ Khả Nhậm sắc mặt không mấy tự nhiên nhìn Lâm Hạc.
Hắn lấy bộ quần áo Thẩm An để quên trong tủ ra, gấp lại.
Hồ Khả Nhậm nhìn thấy hắn như vậy không chịu được: "Thôi nào, tổ tông của tôi ơi, tôi làm sao biết được cậu ta là gì của cậu..."
Lâm Hạc vẫn không nguôi giận, lạnh lùng đáp: "Trên người cậu ấy mặc là quần áo của em! Em chỉ có chút quần áo mặc đi mặc lại, anh còn nhận không ra?"
Hồ Khả Nhậm không biết Lâm Hạc còn có thể cẩn thận đến như vậy, liền thở dài giải thích: "Ánh sáng mờ mịt nên tôi không nhận ra..."
Kỳ thật Lâm Hạc cũng biết việc này có chút bắt chẹt người ta, Hồ Khả Nhậm bận rộn như vậy, cửa hàng này cũng không phải là duy nhất, anh còn phải quản lý rất nhiều việc kinh doanh như vậy nữa, thậm chí ngay cả khi anh thật sự không nhớ được Lâm Hạc mặc quần áo gì, cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng, Hồ Khả Nhậm vẫn là một người tốt bụng, đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Lâm Hạc gấp quần áo, khoanh tay đi ra khỏi phòng thay đồ, Hồ Khả Nhậm đi theo hắn: "Được rồi được rồi, tổ tông đừng tức giận nữa, bây giờ ở đây phát hỏa còn được, một lát nữa ra ngoài nhiều người như vậy cậu đừng không để cho tôi thể hiện nào..."
Hồ Khả Nhậm cảm thấy Lâm Hạc đã làm việc cho anh ở đây lâu như vậy rồi, ngày nào cũng câu mặt, tính cách lạnh lùng, hiện tại khó lắm mới tìm được đối tượng, ngày ngày tận tâm phục vụ, kết quả chút nữa xảy ra chuyện trong quán, lại còn là người anh phỏng vấn, anh đã quen coi mình như đàn anh trước mặt Lâm Hạc, lúc này thực sự cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau những gì Lâm Hạc nói ngày hôm đó, Thẩm An miễn cưỡng tha thứ cho Lâm Hạc.
Trên mặt cậu vẫn còn vết đỏ, cũng không đi ra ngoài nữa, như đã nhận thức được chính mình, đang suy nghĩ chuyện khác.
Cậu bắt đầu nấu ăn cho Lâm Hạc.
Sau khi nghiên cứu xong xem nên vặn bếp gas theo hướng nào, chiếc bếp gas này tuy rất cũ nhưng Lâm Hạc thường xuyên giữ gìn sạch sẽ.
Buổi trưa ngày đầu tiên nấu cháo, xào cà chua với trứng.
Cháo nấu có chút cháy, nhưng buổi trưa khi Lâm Hạc trở về vẫn rất kinh ngạc, thậm chí còn ăn hết bát Thẩm An đưa cho.
Tuy rằng hắn trịnh trọng uống hết cháo trong bát, nhưng hắn cũng không hề nói dối Thẩm An rằng cậu làm rất ngon.
Anh chỉ nhắc nhở Thẩm An, lửa không nên quá lớn, thời gian nấu cũng không nên quá lâu.
Thẩm An nghiêng đầu dùng đũa chọc cơm, vẻ mặt có chút lơ đãng, cái này so với cậu nghĩ không giống nhau lắm.
Nhưng từ ngày hôm ấy, Lâm Hạc buổi trưa sau khi đi làm về có thể ăn một bữa nóng hổi, hương vị khá nhạt nhưng cũng không khó ăn.
Thỉnh thoảng hai người nhắn tin trao đổi, khi trở về Lâm Hạc sẽ mua một ít món ăn Thẩm An yêu thích.
Ở nhà ba ngày, Thẩm An không nhịn được nữa, chơi hết game trên điện thoại, vô tình trượt tay làm rơi xuống.
Cuối cùng cậu soi thấy nhiều vết trên mặt đã mờ đi, chỉ còn lại một vết hồng nhạt.
Nhưng cậu vẫn có chút lo lắng, vì vậy đeo khẩu trang đi đến nhà Cố Tần Nhiên, cầm theo điện thoại di động và hai cuốn sách trên bàn.
Cậu đã gửi tin nhắn trước cho Cố Tần Nhiên, khi đến nhà, Cố Cầm Nhiên tình cờ đi xuống mở cửa cho cậu.
Bố mẹ Cố Tần Nhiên đi du lịch, nhà chỉ còn một mình Cố Tần Nhiên.
Thẩm An vào phòng, cuối cùng cũng mát mẻ, cậu ta bật điều hòa rất thấp, trên bàn bày đầy soda và đồ ăn vặt, máy tính còn có giao diện game.
Cố Tần Nhiên nhìn thấy cậu đang mùa hè còn đeo khẩu trang che mặt, trên người càng khoa trương hơn, áo khoác đồng phục kéo lên tận cổ.
Vì thế nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tự dưng nghiêm túc vậy làm gì?"
"Tôi... tôi bị cảm." Thẩm An lúc tới gần như bị say nắng, mặt nóng đến đỏ bừng, trên trán là từng mảng lớn mồ hôi.
"Giọng nói này của cậu nghe cũng không giống lắm." Cố Tần Nhiên nhìn cậu cảm thấy ngột ngạt gần chết.
Thẩm An vội vàng tức giận nói: "Thật mà..." Cậu lại ho khan hai tiếng phụ họa.
"Cậu thế này là nóng mà cảm!" Cố Tần Nhiên nhịn không được đưa tay kéo khóa áo của Thẩm An: "Mùa hè cậu mặc như thế này còn có thể không bị bệnh!"
Không ngờ Thẩm An lại sợ hãi xua tay lại, như thể Cố Tần Nhiên cởi áo khoác như muốn lột một tầng da của mình.
——————————————————-
Mị: Ôi cái tư tưởng gia trưởng không cho vợ đi làm này 🙃
Danh Sách Chương: