• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, sau khi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Diệp Chính Thần xong, thông báo cho anh biết là anh đã có thể làm thủ tục xuất viện.

Lúc này ngay cả một giây Diệp Chính Thần cũng không muốn chậm trễ thêm nữa, anh trực tiếp ra mệnh lệnh cho cảnh vệ: “Cậu lập tức đi làm thủ tục xuất viện đi.”

“Vâng!” Người cảnh vệ đứng ở cửa cúi chào, nhận lệnh, không dám trì hoãn việc đi làm thủ tục dù chỉ một giây.

Diệp Chính Thần lập tức gọi điện thoại: “Em đã có thể xuất viện rồi… Đến đón em nhanh đi… Còn hỏi nữa, tìm một nơi nào tốt, không say không về!”

Ngắt điện thoại, anh thay quần áo, khẩn cấp kéo cô ra khỏi cửa.

“Chúng ta đi đâu?” Bạc Băng vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện nay.

“Xuất viện!”

Cô biết quân nhân làm việc vô cùng hiệu quả, nhưng lại chưa từng nghĩ xuất viện cũng có hiệu suất cao như vậy.

“Không cần thu dọn đồ dùng sao?”

“Cảnh vệ của anh sẽ thu dọn, chúng ta đi nhanh thôi, để lát nữa mẹ anh đến, chúng ta sẽ không đi được đâu!”

Ngay cả áo khoác Bạc Băng cũng chưa kịp mặc, cô cầm túi xách chạy vội theo anh.

Đi đến cổng bệnh viện, Diệp Chính Thần chờ một lát, vẫn không thấy bóng người đến đón xuất hiện, anh vừa muốn gọi điện thoại thì một chiếc xe Audi đã dừng ngay trước mặt cô và anh, để lại trên mặt đường một vệt thật dài là dấu vết của việc phanh xe gấp.

Xe còn rất mới, nhưng logo đã bị thay đổi, điều này cho thấy chủ nhân của nó rất là khiêm tốn không hề tỏ ra vênh váo huênh hoang.

Kính xe được hạ xuống, lộ ra một gương mặt nghiêng nghiêng với những góc cạnh sắc sảo của Trịnh Vỹ: “Chúc mừng cậu được ra tù.”

“Địa ngục, địa ngục.”

Diệp Chính Thần giúp Bạc Băng mở cửa xe sau, chờ cô lên xe, anh lại mở cửa ngồi vào vị trí cạnh người lái: “Đi đâu chơi đây?”

“Anh vừa gọi cho bọn Tiểu Ngũ, bọn họ nói muốn đi đảo Tần Hoàng, nghe nói chỗ đó có một club không tồi.”

“Đảo Tần Hoàng? Xa vậy sao?” Diệp Chính Thần cười nhìn Trịnh Vỹ: “Chán con gái Bắc Kinh rồi à, muốn thay đổi khẩu vị?”

“Xa một chút cũng tốt, muốn chơi đến đâu cũng được, không phải lo lắng việc có người khác nhận ra.”

“Cho nên phải cẩn thận?”

“Không cẩn thận không được, tin đồn lan ra rất nhanh, ‘Thiên thượng nhân gian’ đều đã bị che phủ rồi.”

“Vâng!” Vị Tham mưu trưởng có tiền đồ sáng lạn nào đó suy nghĩ xâu xa: “Vậy chúng ta đi Hải Nam đi.”

“Lần sau đi!”



Ba giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đến đảo Tần Hoàng. Bạc Băng hạ cửa kính xuống, gió biển ẩm ướt lướt nhẹ qua, khiến cô có cảm giác mát mẻ.

Diệp Chính Thần quay đầu nhìn bộ quần áo đơn giản trên người cô, anh lại nhìn khu thương mại cách đó không xa. Cuối cùng anh chỉ tay vào một cửa hàng tổng hợp nói với Trịnh Vỹ: “Đến cửa hàng đó thì dừng lại một chút, em muốn đi mua quần áo.”

Trịnh Vỹ không có ý kiến, anh ta chạy vào bãi đỗ xe trước cửa hàng tổng hợp: “Hai đứa vào đi, anh sẽ chờ ở trong xe.”

Diệp Chính Thần khoác vai Bạc Băng đi vào cửa hàng tổng hợp. Cửa hàng này không quá lớn, đưa mắt nhìn thoáng qua thì thấy tất cả mọi nơi đều lấp lánh các ánh đèn, khiến người khác không thể nào mở to mắt được. Người bán hàng cũng vô cùng nhiệt tình, cô và anh vừa bước lên khu bán thời trang nữ ở tầng hai, thì ngay lập tức được một nhóm nhân viên bán hàng chào đón: “Tiên sinh, có phải muốn mua quần áo cho bạn gái phải không?”

“Ngài thích kiểu dáng như thế nào ạ?”

“Xem bên này đi, đều là những mốt mới được tung ra thị trường đó ạ.”

“…”

Sớm đã nghe nói những khu du lịch có sự phục vụ rất tốt, nhưng Bạc Băng không ngờ là lại tốt đến như vậy.

Diệp Chính Thần chỉ chăm chú ngắm nhìn cô, khóe môi anh cong lên, Bạc Băng mơ hồ cảm thấy rùng cả người.

“Gợi cảm.”

Quả nhiên đã bộc lộ ra bản tính cầm thú.

Nghe vậy, người bán hàng hết sức tận tình tìm đủ loại trang phục hở ngực hở lưng, trong số đó, Diệp Chính Thần chọn ra một bộ váy ngắn màu đỏ: “Thử cái này đi.”

Kiểu dáng của bộ váy là hở ngực, hôm nay áo lót của Bạc Băng mặc lại không phải là loại dây trong suốt nên khi phối với bộ váy nhìn cũng chẳng ra kiểu dáng gì cả. Cuối cùng Bạc Băng quyết định cởi áo lót, mặc bộ váy vào.

Khi Bạc Băng mặc chiếc áo bước ra, đúng lúc có một người đàn ông đi ngang qua, người đó dùng ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào ngực cô, khiến Bạc Băng cảm thấy không thoải mái.

Diệp Chính Thần không nói một câu nào, lập tức đưa cho cô một bộ váy dài màu đen liền đẩy mạnh cô vào phòng thử.

Bộ váy dài bó sát toàn thân, còn để lộ ra hơn nửa lưng, vừa nhìn vào là biết đây không phải là loại trang phục dành cho phụ nữ nhà lành mặc. Bạc Băng mặc chiếc váy vào bước ra, liền thấy sắc lang nào đó hai mắt tỏa sáng, cô nhỏ giọng hỏi: “Có nên phối với một chiếc áo khoác hoặc là khăn choàng không anh?”

Anh nhìn cô thật kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, lắc đầu, sau đó lại đưa cô một bộ áo khác…

Thử liên tục sáu bộ áo, Bạc Băng lau mồi hôi trán, vừa bước ra khỏi cửa, cô kiên quyết nói: “Lấy cái này đi.”

Mặc dù trên người Bạc Băng lúc này đang mặc một bộ váy chỉ với một cơn gió thoảng qua đã có thể cuốn phăng tất cả, nhưng cô thật sự không đủ nhẫn nại để thử thêm một bộ nào nữa.

Không ngờ rằng Diệp Chính Thần lại khiên quyết lắc đầu, chỉ vào con ma-nơ-canh bên cạnh tấm gương đang mặc một bộ trang phục đoan trang màu hồng cánh sen: “Bộ này đi.”

“Hả?”

Bạc Băng chỉ vào bộ trang phục hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”

Bộ trang phục này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cô đều không cảm nhận được một chút sự gợi cảm nào.

Để chứng minh là mình đã xác định kỹ đến mức nào, Diệp Chính Thần lấy tờ chi phiếu ra đưa cho người bán hàng: “Cái này và chiếc áo khoác, lấy một bộ để cô ấy mặc…”

Vẻ mặt người bán hàng đang thất vọng, thì Diệp Chính Thần chỉ tay về đống quần áo đang chuẩn bị đưa cho Bạc Băng thử mà người bán hàng đang ôm: “Bộ này và những bộ đã thử trước đó, gói lại hết đi.”

“Được ạ.” Vẻ mặt thất vọng vừa nãy của người bán hàng ngay tức khắc trở nên tươi cười, lập tức dùng động tác thành thạo nhất để gói quần áo và tính tiền.

Diệp Chính Thần đi về phía Bạc Băng đang trong trạng thái ngỡ ngàng, bàn tay anh ôm ngang thắt lưng cô, môi ghé vào tai cô nói nhỏ: “Buổi tối về nhà, mặc cho một mình anh xem…”

Người đàn ông này!

Đã háo sắc thì thôi đi đằng này lòng dạ còn hẹp hòi nữa chứ!

Mua xong quần áo và giầy, cô và anh lại đến khu trang phục nam cao cấp mua cho Diệp Chính Thần một chiếc áo khoác màu đen, loại vừa được tung ra thị trường. Vốn nghĩ rằng Trịnh Vỹ đang sốt ruột chờ, không ngờ rằng anh ta lại đang trò chuyện cùng một cô gái trông rất xinh đẹp và trong sáng, tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Vừa thấy Bạc Băng và Diệp Chính Thần bước ra, Trịnh Vỹ còn tỏ vẻ thất vọng: “Nhanh vậy sao?!”

“Có muốn bọn em vào trong đi dạo lần nữa không?” Diệp Chính Thần hỏi.

“Thôi đi.” Trịnh Vỹ nhìn đồng hồ: “Có lẽ bọn Tiểu Ngũ đã đến rồi, chắc đang chờ chúng ta ở club.”

Trịnh Vỹ vừa mở cửa chuẩn bị lên xe, ánh mắt của cô gái nhìn bóng dáng anh ta có vẻ lưu luyến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Diệp Chính Thần bước đến, hơi nghiêng người, dùng lễ tiết của người Nhật và cách hỏi lễ độ nhất để hỏi: “Tối nay chúng tôi có một cuộc họp mặt bạn bè, cô có hứng thú tham gia cùng chúng tôi không?”

Cô gái do dự một chút: “Có tiện không?”

“Đương nhiên.”

Cô gái nhìn nhìn Bạc Băng, cho rằng mình và Bạc Băng cùng chung chí hướng, cô gái nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được rồi.”

Cứ như vậy cô gái bị lừa lên xe, trải qua một cuộc chào hỏi đơn giản, Bạc Băng biết được cô gái tên là Tiểu Vũ, đang là sinh viên, vốn hẹn bạn đi dạo phố, nhưng bạn của cô ấy có việc bận đột xuất nên không đến được. Trong lúc hồ đồ cô ấy đã trò chuyện cùng Trịnh Vỹ…

Bạc Băng thấy Tiểu Vũ không giống một cô gái tùy tiện, sau đó Bạc Băng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát anh chàng đẹp trai nào đó đang lái xe. Cô có thể đoán rằng thủ đoạn tán gái của người đàn ông này so với Diệp Chính Thần chỉ hơn chứ không kém.

Sau đó cô lại xoay người nhìn qua sắc lang nào đó như để xác nhận, thì bỗng nhiên anh chàng sắc lang đó liền nói cho cô biết: “Không nên so sánh đẳng cấp của anh với anh Vỹ, lúc anh ấy tán tỉnh mấy ngôi sao điện ảnh, anh còn ngồi ở nhà để xem phim thần tượng!”

Trịnh Vỹ lái xe vòng qua vòng lại, hơn mười phút sau thì đỗ trước cửa một club, nhìn bằng cặp mắt đơn thuần thì ngoại trừ bên ngoài được trang trí khá bắt mắt ra, cũng không có gì là quá đặc biệt. Nhưng với biểu lộ kinh ngạc và chờ mong của Tiểu Vũ, thì xem ra, club này rất nổi tiếng ở đảo Tần Hoàng.

Xe vừa dừng lại, có một nhân viên nam đón khách chạy đến mở cửa xe, nhận thấy là khách lạ, người nhân viên nam lập tức hỏi có phải tìm người hay không.

“Ngũ thiếu gia mời chúng tôi đến.”

Người nhân viên nam lập tức thay đổi thái độ: “Xin mời vào trong.”

Vừa bước vào club liền có một làn gió thơm mùi hương của phụ nữ phả vào làm say lòng người.

Một nhân viên đón khách dẫn mọi người vào thang máy, lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở, ánh sáng chợt vụt tắt.

Thì ra tầng cao nhất là một phòng khách lớn, trên sân khấu có vài cô gái tóc vàng gợi cảm nóng bỏng đang khiêu vũ. Dưới sân khấu là một sàn nhảy lớn, bốn phía sàn nhảy được bày biện rất nhiều bàn tròn, xung quanh lại là những chiếc bàn đơn hoặc ghế sofa đôi.

Lúc này đang là giữa trưa, khách cũng không nhiều, cũng không có người khiêu vũ, chỉ có vài bàn có người, tất cả họ đều chăm chú nhìn các cô gái biễu diễn.

Vừa bước vào trong, có một người đứng lên từ bàn có tám người ngồi, bốn nam bốn nữ. Những người nam thì Bạc Băng đã từng gặp qua lúc ở bệnh viện, tên của họ thì cô không nhớ rõ lắm, còn nữ thì chỉ có một người cô đã từng gặp qua đó là chị Ngũ, còn lại ba người phụ nữ khác cô chưa từng gặp, cũng không ai giới thiệu họ với cô. Bạc Băng thật sự hoài nghi không biết bọn họ có quen biết với nhau hay không.

Chào hỏi xong, Diệp Chính Thần kéo Bạc Băng ngồi vào một chiếc ghế sofa dành cho hai người, anh nhìn lên khán đài, cười hỏi: “Thế nào? Viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản đã trở lại?”

Một người đàn ông mặt tròn nói bằng giọng điệu xem thường: “Cút đi, gặp loại đàn ông như cậu giống như gặp kabuki ở Shinjuku, hệt như giẫm phải đinh trên mặt đất bằng phẳng, không cần phải giả vờ nghiêm chỉnh.”

“Chính xác, chỉ để bản thân mình hưởng thụ, không thèm mang thêm một cô nàng xinh đẹp trở về, rất thiếu suy nghĩ nha!”

Trịnh Vỹ cười nói: “Các cậu cho rằng cậu ấy không muốn, chỉ là hải quan không cho phép mà thôi.”

“Cũng là anh hiểu em nhất.” Diệp Chính Thần tựa lưng vào ghế sofa, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu hải quan cho phép, em thật sự rất muốn mang cả một doanh trại về…”

Trong lúc mọi người đang cười nói, một người con gái xinh đẹp bước lên sân khấu, cúi đầu, dùng tiếng Nhật chào hỏi mọi người. Sau đó lại nói bằng tiếng Nhật: “Hôm nay, có một vị khách vô cùng đặc biệt đến đây, có người muốn nhờ tôi hát tặng anh ta một bài hát, đừng nói lời tạm biệt – [Sayonara]!”

Tất cả những ngọn đèn đều vụt tắt, một giọng hát bằng tiếng Nhật vang lên, Bạc Băng nhắm mắt lại, cô lại nhớ đến những hình ảnh ở sân bay năm đó, cô cũng nói với anh một câu: “Sayonara”.

Khi đó, nếu cô biết anh có nỗi khổ tâm khó nói thành lời thì cho dù có phải làm tình nhân của anh cô cũng chấp nhận. Nhưng chỉ là anh không chịu nói bất kì điều gì cả.

“Sư huynh, nếu em cho anh ba phút, anh sẽ nói gì? Có nói cho em biết sự thật không?”

Anh ôm cô, ôm thật chặt…

“Anh vẫn luôn cám ơn em, vì em đã không cho anh ba phút đó!”

***

Mọi người dùng cơm trưa ở club xong, lại đi tắm trong nhà tắm hơi ở tầng một. Không biết từ khi nào những ánh đèn đã rực sáng, lúc ấy mọi người lại trở về phòng ca múa ở tầng cao nhất, xem biểu diễn và uống rượu theo phương thức tư bản chủ nghĩa.

Khách vào đã đông hơn, không ít phụ nữ đẹp bước vào sàn nhảy để nhảy theo điệu nhạc, đồng thời khoe ra dáng người hoàn hảo của họ.

Diệp Chính Thần đã có chút say, ánh mắt anh càng ngày càng trở nên mơ màng, tay anh bắt đầu không an phận mà di chuyển trên đùi cô. Thực ra tửu lượng của anh rất tốt, nếu không phải vì thay cô uống nhiều rượu như vậy thì nhất định anh sẽ không say.

Bạc Băng cũng uống một ly rượu vang, cộng với bàn tay đang không an phận của anh hiện giờ khiến nhiệt độ trong cơ thể của cô bắt đầu bốc lên, vì thế, cô nhẹ nhàng đứng dậy.

“Em đi đâu vậy?”

“Toilet.”

Bạc Băng rửa mặt thật sạch, khi từ trong toilet Bước ra, cô nhìn thấy trong một góc nhỏ có ban công yên tĩnh, bị một tấm màn bằng vải trong phòng khách che khuất.

Bạc Băng bước đi thong thả đến ban công, hai tay cô để lên hàng rào chắn, mắt nhìn về phía xa xa.

Cách đó không xa là một hải cảng, cô có thể thấy được rất nhiều ngọn đèn đang lấp lánh, rất đẹp…

“Có phải là rất nhàm chán không?” Một giọng nói từ phía sau lưng cô vang lên, Bạc Băng quay đầu, Trịnh Vỹ đang đứng phía sau cô, tay cầm một chai nước khoáng đưa cho cô.

“Cám ơn!” Bạc Băng nhận lấy: “Không phải, em cảm thấy hơi nóng, nên ra đây hóng gió một chút.”

Trịnh Vỹ xoay người dựa vào hàng rào chắn, nghiêng mặt nhìn Bạc Băng: “Anh vẫn luôn muốn nói chuyện với em, hôm nay có thể không?”

“Em cũng rất muốn trò chuyện với anh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội…”

“Ờ?!”

Bạc Băng nói: “Em nghe mọi người nói, vụ án của Ấn Chung Thiêm là do anh phụ trách…”

“Ừ.” Trịnh Vỹ nở nụ cười: “Là anh bắt anh ta.”

“Tại sao anh lại bắt anh ấy? Anh ấy thật sự phạm tội à?”

Bạc Băng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, giống như trong lòng cô luôn có một hy vọng, hy vọng là những điều Ấn Chung Thiêm nói không phải là sự thật, hy vọng là Diệp Chính Thần mà cô quen biết vẫn là một người mặc chiếc áo blouse trắng thiêng liêng, ngay cả một con chuột bạch anh cũng vô cùng thương tiếc.

Trịnh Vỹ dùng giọng nói quan chức nói với cô: “Anh ta không liên quan đến vụ án, hơn nữa anh ta lại vô cùng phối hợp với bọn anh trong công tác điều tra, cung cấp cho bọn anh rất nhiều chứng cứ chính xác có hữu lực.”

“Nhưng lúc đó tin tức mà em nghe được không phải là như thế, em nghe nói anh ấy đã nhận toàn bộ tội lỗi, sẽ bị kết án.”

“Nếu ngay cả em cũng có thể nghe được tin tức nội bộ chính xác, thì làm sao bọn anh có thể tra án?”

Bạc Băng không biết trả lời như thế nào, cô không muốn vòng vo cùng Trịnh Vỹ, cô quyết định hỏi một cách dứt khoát: “Tin tức này có phải là Diệp Chính Thần yêu cầu anh truyền ra không?”

Trịnh Vỹ sửng sốt với câu hỏi của cô: “Cậu ấy nói như vậy với em à?”

Bạc Băng lắc đầu: “Không phải.”

Im lặng một lát, Trịnh Vỹ thở dài: “Xem ra, em hoàn toàn không hiểu gì về con người cậu ấy.”

“Không phải anh ấy bảo anh làm sao?”

“Không phải.”

“Thật sự không phải anh ấy sao?” Bởi vì chờ mong câu trả lời, tay Bạc Băng bất giác nắm chặt trên hàng rào chắn, nắm thật chặt.

“Là anh bảo người khác bắt vị hôn phu của em… Thẻ phòng tổng thống ở khách sạn Quốc Tế cũng là anh bảo người khác đưa cho em.”

“Anh?!”

“Khi Diệp thiếu gia về nước, thấy em đang ở cửa hàng áo cưới… Em có biết cậu ấy có phản ứng như thế nào không?”

Trước mắt Bạc Băng bỗng nhiên lại thoáng qua bóng dáng cao ngất trước cửa hàng áo cưới ngày đó, cao ngạo nhưng cô đơn, còn có chiếc xe quân đội hiên ngang vượt đèn đỏ, lao vun vút về phía trước.

Khi đó, anh ấy đã có tâm trạng như thế nào?

Trịnh Vỹ nói: “Anh chỉ muốn giúp cậu ấy, tạo cho cậu ấy một cơ hội, muốn hai đứa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau, muốn cậu ấy nói thật rõ ràng, nhưng mà…

Anh không biết em đã dùng cách gì, mà luôn luôn biến người có đầu óc lý trí như cậu ấy trở nên mù mờ…” Trịnh Vỹ cúi mặt, khẽ cười: “Chờ đợi mãnh liệt em có thể cầu xin cậu ấy một lần nữa!”

Những ngọn đèn phía xa xa ngoài biển cũng dần trở nên mơ hồ.

Bạc Băng cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, dường như Diệp Chính Thần muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô lại không chịu nghe.

Sau đó, anh đàm phán điều kiện với cô, cô liền cởi quần áo, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm anh.

Bạc Băng ngửa đầu, uống một hớp nước, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện một cách thật cẩn thận, dường như anh muốn nói gì đó với cô, nhưng chưa kịp nói đã bị cô cắt lời!

Bạc Băng giương mắt nhìn Trịnh Vỹ, trong đáy mắt anh ta lúc này đầy những ngôi sao sáng, đôi mắt Trịnh Vỹ giống như bầu trời đêm sâu xa. Cô bỗng nhiên cảm thấy nên cảm ơn Trịnh Vỹ, đúng lúc cô và Diệp Chính Thần trượt chân, chính anh ta đã làm cho cả cô và Diệp Chính Thần nhìn rõ những khát vọng của nhau, làm cho cô và Diệp Chính Thần không thể trốn tránh một sự thật là cả hai vẫn yêu nhau như trước kia, không hề thay đổi.

Nếu không, cả cô và Diệp Chính Thần sẽ phải nuối tiếc cả đời.

Trong lòng Bạc Băng vừa rung động, thì bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn.

“Trịnh Vỹ, vụ án ở thành phố Nam Châu, tại sao anh lại là người phụ trách? Điều này là trùng hợp à?”

Trịnh Vỹ khẽ cười, anh ta không trực tiếp trả lời Bạc Băng, mà nói: “Năm anh mười lăm tuổi, rất mê cờ bạc, có một lần anh bị một tổ chức cờ bạc lừa gạt, nợ bọn họ rất nhiều tiền, anh không dám nói với bố anh, chỉ có thể đi tìm Diệp Chính Thần nhờ cậu ấy giúp đỡ. Thực ra, gia đình cậu ấy còn nghiêm khắc hơn cả gia đình anh, nhưng cậu ấy không nói nhiều mà liền về nhà trộm trang sức của mẹ cậu ấy để trả nợ thay anh… Sự việc lần đó bại lộ, bố cậu ấy suýt chút nữa đã đánh chết cậu ấy… Nhưng cậu ấy chỉ cắn răng chịu đựng mà không nói một lời.”

Bạc Băng gật đầu, gật đầu thật mạnh, cô đã biết đáp án là gì.

Bạc Băng nói: “Anh có thể nói một chút về anh ấy không? Em muốn hiểu anh ấy thêm một chút nữa.”

Ánh mắt Trịnh Vỹ nhìn về phía phòng khách, bạn bè đang thay phiên mời Diệp Chính Thần uống rượu, mặc dù đã say nhưng phong thái của anh vẫn rất đĩnh đạc, Diệp Chính Thần uống rất hào hứng, ai mời cũng không từ chối.

“Lúc anh năm tuổi đã quen cậu ấy, lúc đó cậu ấy chỉ mới ba tuổi, anh và cậu ấy ở cùng một đại viện, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn… Gia đình cậu ấy rất nghiêm khắc, Bác Diệp quản thúc cậu ấy giống như quản thúc binh lính của ông ấy, sợ cậu ấy học thói xấu của người khác, không cho phép cậu ấy hút thuốc, uống rượu, bài bạc… Còn không cho phép cậu ấy có bạn gái, sợ cậu ấy mê muội mất cả lý trí, lầm đường lạc lối. Nhưng cá tính cậu ấy rất bướng bỉnh, hoàn toàn không biết hai chữ ‘phục tùng’ viết như thế nào… Có thể tưởng tượng, tuổi thơ của cậu ấy lạnh lẽo đến mức nào.”

Bạc Băng chăm chú lắng nghe, cô có thể tưởng tượng được điều đó.

“Bác Diệp đăng kí cho cậu ấy thi vào Học viện quân sự trong khi cậu ấy lại muốn thi vào Học viện quân y. Vì chống đối với chế độ độc tài của bác Diệp, cậu ấy la cà ở quán bar suốt hai tháng, mỗi ngày sống trong sự mơ mơ màng màng, hàng đêm sống trong sự xa hoa trụy lạc… Bác Diệp nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, ngược lại cậu ấy còn cười nói: ‘Tốt, dù sao đầu năm nay cũng không thể thi bác sĩ, đáng tiếc là bố mẹ về già cô đơn không có con cái.’ Câu nói đó suýt chút nữa đã làm cho bác Diệp tức chết. Cuối cùng bác Diệp thỏa hiệp với cậu ấy, chấp nhận để cậu ấy thi vào Học viện quân y.

Bạc Băng cười gượng: “Nếu anh ấy sống trong thời đại kháng chiến, chắc là thà chết chứ không chịu khuất phục Đảng cách mạng.”

“Đúng vậy. Nếu không như vậy tại sao lại phái cậu ấy đi Nhật Bản.” Trịnh Vỹ cười cười đùa cợt, anh ta còn nói: “Con người cậu ấy, có một nguyên tắc rất đặc biệt, nếu là chuyện không thể nói, thà chết cậu ấy cũng không nói, anh có quan hệ tốt với cậu ấy như vậy, chuyện đi Nhật Bản, cậu ấy cũng không đề cập với anh. Nếu anh không tình cờ nhìn thấy tấm ảnh cậu ấy chụp em để trong ví tiền thì thật sự anh sẽ không thể biết cậu ấy đi Nhật Bản.”

“Ảnh của em?”

“Trên cầu Togetsukyo ở Kyoto. Anh đã từng đi khảo sát một lần ở Nhật Bản, anh có ấn tượng rất đặc biệt với Togetsukyo. Hôm đó, vừa nhìn thấy ảnh của em, anh liền đoán ra…”

Bạc Băng càng nghe càng không hiểu: “Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào, anh có thể nói rõ ràng cho em hiểu không?”

***

Bên trong là thế giới xa hoa trụy lạc, bên ngoài là bầu trời màu xanh biếc, Bạc Băng dựa vào hàng rào chắn ở ban công, nghe Trịnh Vỹ nói về quá khứ của Diệp Chính Thần.

Đến giờ Bạc Băng mới biết có rất nhiều chuyện bí mật mà Diệp Chính Thần không thể nói thành lời, giờ đây cô mới chính thức hiểu được người đàn ông mình yêu.

Hóa ra, lần đó về nước, Diệp Chính Thần vốn dĩ rất vui vẻ, anh nói với Trịnh Vỹ anh đã có bạn gái, còn nhờ Trịnh Vỹ giúp anh đặt một cặp đồng hồ tình nhân thương hiệu Hải Âu chỉ bởi vì bạn gái anh thích.

Ăn uống no say, Trịnh Vỹ đưa Diệp Chính Thần về nhà.

Trịnh Vỹ lái xe chạy nhanh như bay, Diệp Chính Thần say đến tám phần lại lấy ví tiền ra, nhìn tấm ảnh bên trong.

Trịnh Vỹ nhìn thoáng qua một lần cô gái trong tấm ảnh, người được gọi là bạn gái của Diệp Chính Thần, quang cảnh trong ảnh giống như nơi anh ta đã từng đi qua, điều đó khiến Trịnh Vỹ giật mình nhớ đến đó chính là kinh đô ở Nhật Bản. Sau một phút kinh ngạc, anh ta bất chợt hiểu được: Bạn gái của Diệp Chính Thần ở kinh đô Nhật Bản, điều này có nghĩa là, hành tung mà cậu ấy không chịu tiết lộ hai năm qua, là ở Nhật Bản.

Trịnh Vỹ nhớ rõ, trong cuộc đời Diệp Chính Thần hận nhất là người Nhật Bản, từ nhỏ anh đã thường nói: “Ngoại trừ có chiến tranh, nếu không em tuyệt đối sẽ không bước chân lên đất nước đó nửa bước…”

Trong phút chốc ánh sáng chợt lóe lên, có rất nhiều điều đã từng nghĩ mãi không ra, thì giờ đây Trịnh Vỹ đều đã nghĩ thông suốt.

Suy nghĩ cẩn thận một lát, Trịnh Vỹ thử thăm dò: “Togetsukyo, đúc bằng xi măng cốt thép, chiếc cầu bằng gỗ, đứng trên cầu có thể tha hồ mà ngắm lá phong ở Arashiyama… Tôi đã đến đó một lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc.”

Diệp Chính Thần bất ngờ, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng.

Phản ứng của anh càng làm cho Trịnh Vỹ xác định suy đoán của mình là đúng, anh ta không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: “Hồng nhan, quả nhiên… Họa thủy!”

Diệp Chính Thần cười khổ rút ảnh chụp trong ví ra, nhìn thoáng qua lần cuối rồi xé tấm ảnh thành những mảnh nhỏ vứt ra cửa sổ.

Trên đường đi, họ không nói gì nữa, bởi vì họ biết, chuyện này không thể nói thêm, dù chỉ một câu.

Ngày hôm sau, Trịnh Vỹ nhờ người quen tìm được xưởng đồng hồ Hải Âu, xin bọn họ làm hai chiếc đồng hồ tình nhân thương hiệu Hải Âu. Công xưởng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong vòng ba tuần đã làm xong một cặp đồng hồ tình nhân. Sau khi Trịnh Vỹ lấy đồng hồ, đã hẹn Diệp Chính Thần đến quán bar để uống rượu.

Anh ta vào một phòng lớn, chỉ thấy một mình Diệp Chính Thần ngồi trong phòng uống rượu.

“Cho cậu xem cái này.” Trịnh Vỹ giống như dâng tặng vật quý, lấy đồng hồ đưa cho Diệp Chính Thần.

Anh mở ra, vuốt nhẹ lên hai chữ được khắc rất tinh tế trên móc khóa đồng hồ, đó là hai chữ được anh yêu cầu khắc lên: “Nha đầu…”

“Kiểu dáng mô phỏng theo phong cách rađa, động cơ của đồng hồ là Jeager có độ chính xác cao nhất.” Trịnh Vỹ nói: “Thế nào? Vừa ý không?”

“Rất vừa ý, đáng tiếc…” Diệp Chính Thần để đồng hồ sang một bên trên ghế sofa: “Không dùng được.”

“Không dùng được?” Trịnh Vỹ không hiểu chút nào: “Không phải đại thiếu gia Diệp cậu đang chơi đùa đó chứ?”

Diệp Chính Thần không nói gì, lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa, rít một hơi thật sâu, khói thuốc lan đến xoang mũi liền dẫn đến cho anh một cơn ho khan kịch liệt.

Trịnh Vỹ nổi giận, giận đến mức giật lấy điếu thuốc: “Lúc trước ai ép tôi cai thuốc?! Còn nói nếu tôi hút thuốc nữa sẽ tuyệt giao với tôi!”

“Không phải anh nói, hút thuốc râu sẽ mọc nhanh sao?”

Trong ánh sáng lờ mờ, Trịnh Vỹ cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, trong mắt cậu ấy có sự đau khổ vô cùng sâu sắc.

“Đừng nói là cậu thất tình nha?”

Diệp Chính Thần không trả lời, cúi đầu rót rượu, anh uống hết ly này đến ly khác để giải sầu, giống như bộ dáng của một kẻ thất tình!

“Thất tình cũng không nên như vậy chứ! Cỡ như cậu, muốn dạng phụ nữ nào mà không có, cô ấy đáng giá đến vậy sao!”

Tay cầm ly rượu của Diệp Chính Thần dừng lại một lát: “Em phải kết hôn!”

Trịnh Vỹ cười khan hai tiếng: “Cậu mới uống có một bình rượu, đã bắt đầu nói chuyện mê sản rồi sao.”

“Em không say.”

Diệp Chính Thần lấy trong túi ra một tấm giấy màu đỏ, ném mạnh lên mặt bàn: “Em, mẹ kiếp, phải kết hôn với Dụ Nhân.”

Trong đầu Trịnh Vỹ ong ong một tiếng, anh ta vội vàng cầm tấm giấy đỏ lên xem, mặt trên được viết rất rõ ràng tên của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân, thời gian đăng ký là ngày hôm qua.

“Chết tiệt, cậu đang làm gì vậy?”

“Đừng hỏi em điều gì cả, một chữ em cũng không thể nói.”

“Tại sao không, mẹ kiếp, cái này là chuyện cả đời đó! Cho dù vì nước hy sinh thân mình, cũng không thể không có pháp luật như vậy.”

“Vì nước hy sinh thân mình?” Diệp Chính Thần nghe được những chữ đó, dường như nhớ đến điều gì, cười khổ một lát, sau đó cầm cả bình rượu, trực tiếp đưa đến miệng.

Trịnh Vỹ không ngăn cản Diệp Chính Thần, nếu cậu ấy đã muốn say, cứ để cậu ấy say đi.

Không ngờ uống một lát, Diệp Chính Thần lại không uống nữa, anh sờ soạng tìm kiếm chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn một lát, lại tìm kiếm ví tiền, mở ra… Ngăn để ảnh trống rỗng.

“Fuck!” Diệp Chính Thần nhịn không được mắng một câu.

“Không bỏ xuống được à?”

Diệp Chính Thần không nói lời nào, lại đưa tay vào túi quần, tìm kiếm đến nửa ngày, cuối cùng lấy ra một chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

Anh suy nghĩ thật lâu, mới cầm điện thoại lên mở máy.

Âm báo tin nhắn vang lên, tay anh run run ấn vào phím mở, từng tin từng tin một.

“Hôm nay em nấu mỳ cay Thành Đô, ăn ngon lắm! Em có nấu cho anh nữa… Tuy rằng anh không có ở đây.”

“Hoa anh đào trước cửa sổ phòng sắp nở rồi, em bảo bọn chúng phải chờ anh một chút, chờ anh trở về để cùng em xem chúng nở.”

“Tế bào em nuôi dưỡng không chết, nó sống rất kiên cường, chắc là nó đợi anh về!”

“Em đang nghe ca khúc [Yêu]…”

“Anh có nhớ em không? Nói đi, không cần phải ngượng đâu mà!”

“Hôm nay, có một anh chàng đẹp trai hẹn em đi Tokyo, nếu anh không trở về, em sẽ bỏ trốn cùng người ta đó!”



Trịnh Vỹ khoác tay lên vai Diệp Chính Thần, vỗ vỗ.

“Lại đây, anh và cậu cùng uống rượu.” Trịnh Vỹ mở một bình rượu khác, ngẩng đầu lên, uống một hớp thật to: “Hôm nay đem hết tình yêu ra uống một bữa, ngày mai khi tỉnh rượu, về nhà hết lòng yêu thương vợ, cái gì nên quên thì quên hết đi.”

Không biết uống qua bao lâu thì họ đều say, Trịnh Vỹ nói: “Cậu nói cho anh nghe đi, thật sự thích một người sẽ có cảm giác như thế nào?

“Nhớ cô ấy, muốn biết cô ấy đang làm gì, có lạc đường hay không, có bị giáo sư mắng hay không, có len lén trốn trong phòng nghiên cứu mà khóc hay không, có nhớ em hay không…”

“Vậy à?!”

Diệp Chính Thần nằm trên ghế sofa, nhìn trần nhà một cách say sưa: “Còn muốn… Biết… Ngủ trên giường của cô ấy có cảm giác như thế nào.”

“Cậu đừng nói với anh, cậu vẫn chưa ‘ăn thịt’ nha?”

“Vẫn chưa.”

“Cậu và cô ấy vừa quen nhau à?”

“Quen biết hơn nửa năm rồi, cô ấy ở sát vách phòng em.”

Trịnh Vỹ vỗ vào bàn: “Chết tiệt, anh phục cậu rồi!”



Uống suốt một đêm, Trịnh Vỹ ngủ thẳng một mạch đến chiều ngày hôm sau, khi tỉnh lại đầu đau như muốn vỡ ra, anh ta gọi điện thoại cho Diệp Chính Thần, muốn hỏi anh như thế nào, có đau đầu không.

Không ngờ người nào nó hờ hững nói cho Trịnh Vỹ biết, anh đang làm thủ tục visa cho Dụ Nhân đi Nhật Bản.

“Nghĩ thông suốt rồi à?” Trịnh Vỹ hỏi.

“Không nghĩ thông suốt thì có thể như thế nào? Chẳng nhẽ đó là hôn nhân ngoài giá thú hay sao?”

“Là anh em, tôi cũng thật lòng nói với cậu, Dụ Nhân cũng không có gì là không tốt. Người xinh đẹp, tính tình tốt, gia thế tốt, điều quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý với cậu… Cho dù người khác nói thế nào, hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp, đối với quyết định của mình, cậu phải chịu trách nhiệm…”

“Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng.”

Diệp Chính Thần – Con người này lần đầu tiên khi vừa gặp mặt đã mang lại cho Bạc Băng một ấn tượng sâu sắc là một công tử đào hoa. Nhưng hóa ra, trên vai anh lại mang một nỗi đau khổ không thể nói thành lời.

Bạc Băng ngẩng nhìn bầu trời, những ngôi sao trước mắt cô trở nên hỗn độn.

Trịnh Vỹ hỏi cô: “Cậu ấy luôn luôn là người đàn ông biết kiềm chế, rốt cuộc là em đã dùng phương pháp gì để cái được gọi là lý trí và kiềm chế trong cậu ấy đều bay lên chín tầng mây vậy?”

Bạc Băng cười gượng lắc đầu, chứng tỏ đối với điều này bản thân cô không biết gì cả.

Dù sao, cô cũng không thể nói với Trịnh Vỹ rằng anh ta đừng cho rằng Diệp Chính Thần là một người có sự tự chủ tốt trong suy nghĩ, đừng nhìn những biểu hiện bình tĩnh hằng ngày của anh như vậy mà tưởng lầm. Thực chất khi cởi quần áo, Diệp Chính Thần – Đến cầm thú cũng không sánh bằng anh!

Trịnh Vỹ thở dài, nói tất cả là do: “Nghiệt duyên mà!”

Ai nói là không phải chứ, Trung Quốc có đến hơn mười triệu dân, mà cô và anh lại ở sát vách phòng nhau, nếu nói theo lời của Phùng là: Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, không phát triển gian tình một chút, thật sự là đạo trời khó dung!

Cũng may, cô và anh đều có đủ lòng kiên định nên mới có thể giữ vững gian tình đến cuối cùng.

***

Càng về đêm những tiết mục càng lúc càng đặc sắc.

Lại một tiết mục sôi động vừa được diễn xong, toàn bộ những ánh đèn ngũ sắc được dùng để biểu diễn trong phòng khách đều vụt tắt, âm nhạc chợt biến mất, bất chợt không gian trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.

Bạc Băng giật mình, muốn hỏi Trịnh Vỹ có phải mấy tiết mục biểu diễn đã kết thúc rồi không. Nhưng ngay lập tức cô bỗng nhiên thấy trần nhà tách ra, tấm màn trên sân khấu cũng từ từ được hạ xuống. Ánh sáng xuyên qua ô thủy tinh hình tròn trên trần nhà chiếu xuống thành một hình vòm, một thứ ánh sáng nhàn nhạt bao trùm cả phòng khách tạo thành một không gian tựa như ảo mộng.

Bạc Băng thấp thoáng thấy một cô gái đứng trên sân khấu.

Một dải ánh sáng chiếu lên sân khấu, lúc này cô mới trông rõ đó là một cô gái phương tây với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, đứng trước một ống thép màu trắng bạc, trên người mặc một bộ váy dài bằng voan mỏng màu đỏ tươi, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Âm nhạc mạnh mẽ vang lên, cô gái uốn lượn thắt lưng như rắn theo điệu nhạc, một chân gợi cảm của cô gái quấn quanh ống thép bạc, mềm mại như tơ.

Tiếng nhạc cuồn cuộn mang theo tình cảm mãnh liệt kích động bốn phía, có người đùa giỡn, có người huýt sáo, cũng có người vỗ tay, không khí vô cùng sôi động.

Điều này cũng là… Tư bản chủ nghĩa!

Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi, ánh mắt Bạc Băng lập tức tập trung nhìn về phía Diệp Chính Thần, cô muốn biết xem cái kẻ được gọi là quân nhân như anh có thể cưỡng lại sự ăn mòn của chủ nghĩa tư bản này hay không. Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là, Diệp Chính Thần không xem biểu diễn mà anh chỉ nhìn vị trí bên cạnh, sau đó lại nhìn chiếc ghế dựa trống không của Trịnh Vỹ, ánh mắt bắt đầu dao động nhìn khắp phòng khách, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Dò tìm được một lúc thì anh lấy điện thoại ra gọi. Rất nhanh, điện thoại của cô liền vang lên, Bạc Băng không cần xem cũng biết là ai gọi tới.

Nhận điện thoại, giọng nói say rượu của Diệp Chính Thần truyền đến lộ rõ vẻ lo lắng: “Nha đầu, em đang ở đâu vậy?”

Bạc Băng trả lời: “Em đang ở ban công, trò chuyện với Trịnh Vỹ.”

“Trò chuyện?” Anh lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa: “Trò chuyện gì?”

“Chuyện gì cũng nói.”

Cuối cùng anh cũng thấy cô, anh ngắt điện thoại, đứng dậy bước đến gần chỗ cô và Trịnh Vỹ.

Chỉ một lát sau, chiếc rèm cửa ở ban công đã bị vén ra, Diệp Chính Thần lườm Trịnh Vỹ một cái, một tay kéo Bạc Băng về phía anh, đồng thời dùng một âm lượng nói chuyện với Bạc Băng nhưng để Trịnh Vỹ có thể hoàn toàn nghe được: “Anh quên nói với em, nghe nói trò chuyện cùng anh ấy cũng có thể mang thai.”

Trịnh Vỹ phản bác: “Là một tiến sĩ y học, cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đó nha.”

Diệp Chính Thần nghiêm túc trả lời Trịnh Vỹ: “Chính vì em chịu trách nhiệm nên mới đề nghị với anh: Anh đi làm kiểm tra đi, anh tuyệt đối có năng lực ở phương diện này.”

“Cám ơn đề nghị của cậu!”

“Đừng khách sáo! Em cũng không ngại cho anh thêm một đề nghị, bên trong còn có trò hay để xem, đừng bỏ lỡ…”

“Trò hay gì?”

“Anh nói đi?”

Trịnh Vỹ giống như tỉnh ngộ, vỗ nhẹ vào trán mình: “Anh hiểu rồi!”

Bạc Băng trộm cười, ngay cả cô cũng hiểu, nếu Trịnh Vỹ không hiểu thì không thể nào nói nổi!

Trịnh Vỹ vừa mới rời khỏi, Diệp Chính Thần thu lại bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Bạc Băng bỗng chốc cô rơi gọn vào lòng anh: “Anh!”

“Tại sao em lại chạy đến đây?” Anh cầm lấy bàn tay của cô, khẽ hôn lên mấy đầu ngón tay: “Em không thích nơi này à?”

“Cũng… Được.”

Trong phòng khách vang lên một âm thanh vô cùng kích động tình cảm, Bạc Băng nhìn thoáng qua sân khấu, cô gái thản nhiên cởi dây áo, chậm rãi kéo ra, vạt áo dần dần nới lỏng, chiếc áo bằng voan mỏng nhanh chóng tuột ra, cô gái thuận tay hất cao trên không trung, để mặc chiếc áo rơi xuống mặt đất.

Bạc Băng nuốt nước bọt: “Chẳng qua là, có chút kích thích…”

“Thật không?” Một tay anh ôm lấy thắt lưng cô, tay kia chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, anh vuốt ve nhẹ nhàng cặp đùi của cô, toàn thân Bạc Băng bỗng chốc mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực nào mà dựa vào người anh.

Cái này… Càng kích thích.

“Sư huynh, đừng… Gây rối mà.” Cổ họng của Bạc Băng trở nên thô ráp, giọng nói của cô bắt đầu run rẩy.

Sự bối rối của Bạc Băng càng làm Diệp Chính Thần thích thú, đôi môi mỏng của anh giương lên một độ cong đẹp mê người, đồng thời tay anh chậm rãi lần vào làn váy của cô, dạo chơi trên cặp đùi trơn mịn…

Toàn thân Bạc Băng run lên, cô muốn lui về phía sau, nhưng lại bị hàng rào chắn của ban công chặn lại.

Bạc Băng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhưng sau lưng cô là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, cô không dám trốn tránh nữa. So với việc ngã từ tầng thứ ba mươi lăm xuống đất thì cô tình nguyện để sắc lang nào đó đùa giỡn.

Lúc này, trên sân khấu lại có một người ngoại quốc cao to bước lên, cùng tham dự “biểu diễn”, hắn bắt được tay của cô gái, đặt cô gái lên ống thép màu trắng bạc…

Khi Bạc Băng trông thấy trên sân khấu, người đàn ông đang dùng sợi dây tơ tằm màu đỏ trói hai tay cô gái vào ống thép, cô bị cảnh tượng đó làm cho sợ đến quên cả hít thở, thân thể Bạc Băng như đang nằm trên vỉ nướng, bên dưới là lửa đang thiêu đốt, Diệp Chính Thần lại như thêm dầu vào lửa, anh cúi thấp mặt, nhỏ giọng hỏi cô: “Thú vị không?”

Độ nóng trên cơ thể anh có thể so sánh ngang với chiếc bàn là đang dán chặt trên người cô, mà hơi thở mang theo vị rượu của anh lại càng nóng bỏng hơn nữa khi lướt qua tai cô, vừa khiến cô cảm thấy tê liệt, vừa khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.

Bạc Băng nuốt nước bọt, cô hoàn toàn đánh mất khả năng tư duy của mình.

Đầu óc nhất thời mơ hồ, cô nói: “Rất thú vị, chúng ta, vào trong xem biểu diễn đi.”

“Anh cho rằng, so với loại biểu diễn này, em còn thú vị hơn.”

Bạc Băng không dám gật đầu bừa bãi.

Cuối cùng ánh sáng trên sân khấu cũng biến mất.

Bên trong, DJ điều chỉnh âm nhạc to hơn nữa, hòa với tiếng thét của phụ nữ, điều này càng khiến cho người khác có tưởng tượng vô cùng mơ hồ, vô cùng đen tối.

Dưới ánh trăng mông lung, bên cạnh sàn nhảy, có rất nhiều người không để ý gì đến xung quanh mà thản nhiên ôm hôn say đắm. Trên sofa các đôi nam nữ đang ôm nhau, không hề kiêng nể, e dè mà trao cho nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, rồi âu yếm…

Bạc Băng thừa nhận, cô bị tình cảnh hiện nay mê hoặc, thân thể cô hưng phấn mà phát run. Hơn nữa, đầu ngón tay anh linh hoạt thăm dò phần dưới cơ thể cô, khiến cả người cô bốc lên một loại khát vọng mãnh liệt.

Trong bóng tối, Bạc Băng như rơi vào trong giấc mơ, cô không tự chủ được mà kiễng chân, hai tay víu chặt vào lưng anh, hôn cổ anh, đầu lưỡi mịn màng di chuyển từ cổ đến vành tai anh.

Anh ôm cô càng chặt, như hận không thể hòa thân thể cô vào người anh.

Như thể đang được cỗ vũ, nhiệt huyết trong người Bạc Băng càng trở nên tràn trề, tay cô ở phía sau lưng anh không ngừng sờ soạng, thăm dò trên những đường cong hoàn mỹ mà cô yêu nhất, chậm rãi lần xuống phía dưới…

Không nhớ rõ là cô hôn anh trước, hay là anh hôn cô trước, dù sao đi nữa cô và anh cũng hôn nhau đến trời đất mù mịt, mặt trời không tỏ, trăng cũng lu mờ.

Thời điểm anh chuẩn bị cởi cúc áo cô, thì có người đi đến, hắng giọng một tiếng.

Cô và anh như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, cả hai đồng thời dừng động tác, quay đầu nhìn vẻ mặt thâm sâu của Trịnh Vỹ, chỉ thấy anh ta lấy ra một chiếc thẻ, đưa đến phía trước.

Diệp Chính Thần nhận lấy, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn thoáng qua chiếc thẻ.

“Đây là thẻ phòng dưới lầu, mặt trên có ghi số phòng. Yên tâm, tiêu chuẩn đạt tới năm sao.”

Diệp Chính Thần vừa muốn mở miệng, Trịnh Vỹ liền nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn chuyên tâm uống rượu, tán gái…”

Rất nhiều năm sau, Bạc Băng vẫn nhớ như in cái giây phút kích tình vào đêm tối ở ban công yên tĩnh ấy, còn anh thì say, say đến mức quên sạch tất cả!

Sau này cô có hỏi anh, nếu Trịnh Vỹ không đến đưa thẻ phòng cho cô và anh, anh sẽ thật sự muốn ‘yêu’ cô ở ban công chứ?

Anh nói: “Ngay cả chính mình uống bao nhiêu rượu anh cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được mình đã làm những gì.”

Nhìn xem, gần đây, kết giao một người bạn tốt quan trọng đến mức nào!

Diệp Chính Thần nắm tay Bạc Băng bước ra khỏi ban công, thì đúng lúc màn biểu diễn thoát y cũng chấm dứt, ngọn đèn màu hoa hồng vụt sáng cùng với dòng nhạc chậm rãi vang lên, trong sàn nhảy, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình, sàn nhảy được tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Ngoại trừ Trịnh Vỹ, vài người bạn khác của Diệp Chính Thần cũng có tửu lượng khá cao. Cao nhất là anh Ngũ, ngay cả ngồi anh ta cũng không ngồi vững, suýt chút nữa cả người đã ngã từ trên sofa xuống. Nhưng khi vừa thấy Diệp Chính Thần trở lại, anh Ngũ lại giơ cao ly rượu đứng lên.

“Cậu chạy đi đâu thế? Đến đây uống một ly đi.” Ly rượu trong tay anh Ngũ lắc lư, làm rượu đổ ra ngoài hơn một nửa.

“Anh say rồi, không thể uống nữa đâu.” Chị Ngũ khuyên anh Ngũ.

“Anh không say, tại sao em lại nói anh say?”

Diệp Chính Thần giật lấy ly rượu trong tay anh Ngũ, đặt xuống bàn: “Anh Ngũ, anh không say, nhưng em say.”

“Cậu? Say à?” Giọng điệu của anh Ngũ giống như vừa nghe được lời nói nhảm.

“Em không thể uống nữa, mọi người chơi vui vẻ, em đi trước đây.”

“Đi?! Không phải nói không say không về sao. Cậu đi thử xem, anh sẽ tuyệt giao với cậu!”

Diệp Chính Thần chưa kịp giải vây, Trịnh Vỹ đá ghé vào tai anh Ngũ nói vài câu, nói cho đến khi mặt anh Ngũ tươi như hoa: “Thật sao?”

Trịnh Vỹ nghiêm túc gật đầu.

Anh Ngũ lập tức thay đổi thành một gương mặt tươi cười mờ ám, cầm ly rượu của Bạc Băng lên, đổ vào đầy ly một loại rượu màu vàng mà cô không biết tên, đưa đến tay cô: “Lại đây, anh mời em một ly.”

Diệp Chính Thần vừa muốn thay Bạc Băng tiếp ly rượu, thì anh Ngũ dùng tay đẩy anh ra: “Cậu nha, chẳng phải chính cậu nói mình không thể uống được nữa sao?”

“Cô ấy không thể uống rượu”

Anh Ngũ với ánh mắt say lờ đờ đẩy đẩy Diệp Chính Thần: “Rượu nho trắng, không say được đâu.”

“Không sao đâu, em có thể uống.” Bạc Băng ngửa đầu, uống cạn ly rượu, mùi vị rượu khá ngon, vừa vào miệng thì có vị đắng nhưng khi nuốt vào lại có vị hơi ngọt.

“Em không sao chứ?” Diệp Chính Thần chăm chú nhìn cô.

“Không có gì.” Chỉ là khi rượu vào đến dạ dày, cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp tay chân, khiến cô có một chút cảm giác khô nóng.

“Chúng ta đi thôi.” Diệp Chính Thần kéo tay Bạc Băng rời đi, khi lướt qua người Trịnh Vỹ, vỗ vỗ anh ta: “Anh theo em ra đây một chút.”

Đi đến trước thang máy, Diệp Chính Thần nói: “Nơi này rất phức tạp, không tiện cho lắm, đêm nay em đến biệt thự ngủ.”

“Biệt thự?” Trịnh Vỹ hỏi: “Biệt thự an dưỡng của nội cậu?”

“Ừ, hiện tại thì không.”

“Có cần tôi đưa đi không!”

“Không cần, em không quen đường cho lắm, để em gọi xe taxi. Đúng rồi, anh chơi xong thì qua đó tìm em, biệt thự X, Số X, đường X.”

“Được rồi!’

Thang máy vẫn chưa đến, Diệp Chính Thần hỏi: “Anh nói gì với anh Ngũ vậy?”

“Tôi nói với cậu ấy…” Trịnh Vỹ hạ giọng, nhưng Bạc Băng vẫn nghe rất rõ từng từ một: “Hai đứa quen nhau bốn năm rồi nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay, đêm nay chính là cơ hội ngàn năm có một cho nên cậu mới thật sự gấp…”

“Cái gì?!”

“Không cần cảm ơn anh, ai bảo chúng ta quen thân với nhau từ nhỏ.”

“Em, tại sao lại quen biết anh nhỉ?!”

“Kiếp trước có tích công đức.”

Diệp Chính Thần vừa muốn nói chuyện, thang máy đã đến, anh không quay đầu mà kéo Bạc Băng vào thang máy, dường như lại nghĩ đến gì đó, anh xoay người giơ tay chặn cửa thang máy: “Anh xuống dưới cùng em đi, em để đồ trong xe của anh.”

Haizzz!

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc này mà anh còn không quên mấy bộ quần áo đó.

***

Trong xe taxi nhìn ra ngoài những phong cảnh đẹp lần lượt lướt qua, mà Bạc Băng hoàn toàn không có ý muốn ngắm nhìn thành phố một chút nào. Cô chỉ nhìn người trước mắt mình, không biết là do người đàn ông trước mắt cô rất có sức hấp dẫn hay là do phản ứng của chất cồn trong người Bạc Băng, mà tư duy của cô ngày càng hỗn loạn, có một loại chờ mong và khát vọng mà cô không hiểu được đang lan tỏa khắp cơ thể cô. Bạc Băng lặng lẽ tìm được thắt lưng anh, vuốt ve từng cơ bắp tinh tế của anh.

Diệp Chính thần thở dài, anh hắng giọng, bắt được tay cô, nắm lại trong lòng bàn tay.

Bạc Băng lại để tay kia lên đùi anh, chân anh thon dài thẳng tắp.

Anh dịch người ngồi xa cô một chút: “Em và Trịnh Vỹ nói gì vậy?”

“Nói chuyện trước đây.”

“Còn gì nữa?”

Bạc Băng im lặng nhướng nhướng mi mắt, gương mặt có chút say rượu của Diệp Chính Thần vô cùng tuấn tú, cô thích nhất là nhìn anh trong bóng tối, nhìn mãi mà không chán: “Anh ấy nói cho em biết: Là anh ấy bắt Chung Thiêm, anh ấy cũng chính là người đưa thẻ phòng…”

Bàn tay anh đang nắm lấy tay cô siết chặt, một cơn đau nhức do hai bàn tay quấn chặt truyền khắp toàn thân Bạc Băng.

“Em còn nhớ hắn!”

Bạc Băng ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm toát ra từ anh, hơn nữa bất cứ lúc nào khi ngọn lửa bốc cháy sẽ thiêu cô đến mức thịt nát xương tan.

Thấy Bạc Băng không nói lời nào, anh xoay mặt sang hướng khác hít thở.

“Anh ghen à?” Bạc Băng giật nhẹ tay áo anh: “Em còn nghĩ anh đã từng học qua tâm lý học thì sẽ không ‘ăn dấm’(1) chứ.”

(1) Ăn dấm: ám chỉ là đang ghen.

Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Bạc Băng.

“Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn xem anh ấy là anh trai, cho đến bây giờ cũng chưa từng thích anh ấy.”

“Anh trai? Em chấp nhận gả cho anh trai à?”

“Vậy tại sao anh lại cưới Dụ Nhân, anh thích cô ấy sao?”

Diệp Chính Thần bất giác xoay người chặn lời nói của Bạc Băng bằng cách hôn cô thật cuồng nhiệt, Bạc Băng không hề cự tuyệt nụ hôn của anh, cô nhìn thẳng vào đáy mắt anh đồng thời cũng muốn anh nhìn thấy đáy mắt cô.

Hôn nồng nhiệt thật lâu, cho đến khi Bạc Băng hít thở không thông suýt chết, cho đến khi không còn sức lực mà mềm nhũn nằm trong vòng tay anh thì anh mới buông cô ra, nở nụ cười.

Bạc Băng cũng cười, hai tay ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh khẽ nói năm chữ…

“Sư huynh, em muốn anh…”



Rõ ràng đoạn đường đến biệt thự rất ngắn, nhưng lại giống như trải qua vạn năm.

Tài xế vừa dừng xe lại, ngay cả đồng hồ đếm kilomet Diệp Chính Thần cũng chưa xem qua thì anh đã vội để lại hai trăm đồng: “Không cần thối”, rồi kéo Bạc Băng xuống xe.

Trước cổng lớn, anh liên tiếp ấn mật mã, cửa tự động mở ra, toàn bộ đèn trong biệt thự bật sáng.

Bạc Băng tò mò nhìn bốn phía: “Ồ? Hoàn toàn tự động?”

“Tia hồng ngoại cảm ứng.”

Bước vào biệt thự, mùi hương cổ xưa của cây Đàn bay đến, biệt thự được trang trí theo phong cách cổ xưa nhưng không kém phần thanh lịch, trên tường còn có một bức tranh sơn thủy vô cùng sắc sảo…

Khiến cho người khác có một cảm giác như đang xuyên không trở về quá khứ.

Vẫn chưa kịp thưởng thức, Diệp Chính Thần trực tiếp áp người Bạc Băng lên tường, đầu lưỡi anh thăm dò mạnh mẽ vào khoang miệng cô, như muốn nuốt chửng cả người Bạc Băng.

Ngọn lửa bốc cháy, lửa nóng cùng với khao khát trong cơ thể hòa quyện vào nhau, cuốn cô và anh vào trong cơn kích tình cuồng dã…

Bạc Băng giơ tay cởi cúc áo anh, cô vừa cởi được hai cúc, anh đã nhanh nhẹn xé toạc vạt áo sơ mi, chiếc áo toàn hoàn được mở ra.

Trong phút chốc, ngôi biệt thự sạch sẽ được cô và anh biến thành một đống hỗn loạn.

Áo sơ mi anh bỏ ở cửa, áo khoác của cô trên ghế sofa, thắt lưng của anh thì nằm ở cầu thang, còn bộ váy áo của cô bị xé nát để lại ở trước hành lang phòng ngủ… Chờ cho đến khi anh đặt cô trên chiếc giường được bọc drap làm bằng tơ lụa màu xanh lục, thì trên người anh và cô đã không còn bất kì chướng ngại vật nào.

Sau một hồi triền miên, anh tách chân cô ra, ngón tay anh tiến sâu vào…

Toàn thân Bạc Băng run rẩy, cô không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Anh mỉm cười, ngón tay ẩm ướt trơn bóng dừng lại trên bầu ngực xinh xắn của cô, xoay tròn, để lại một cảm giác ẩm ướt mát lạnh. Trong nháy mắt, tư duy của Bạc Băng bị thiêu đốt thành những vụn tro tàn, chỉ còn lại sự khát vọng nóng bỏng cùng anh.

“Thích không?”

Cô nhìn anh, ngón tay chạm đến mặt anh: “あいしてる(2)…”

(2) あいしてる (tiếng Nhật) – phiên âm Ai-shi-teru: Có nghĩa là tôi yêu bạn.

Ánh mắt anh bỗng nhiên sáng ngời, thân dưới đang đặt giữa hai chân cô, bất chợt tiến thẳng.

“Ưm…”

Không cho cô cơ hội thở dốc, anh điên cuồng tiến vào cơ thể cô, khoái cảm dâng trào bỗng chốc ập đến, toàn thân Bạc Băng run rẩy, cô chỉ muốn hôn anh, cảm nhận hơi thở của anh.

Nhưng anh đẩy cô ra khiến cô càng ham muốn mạnh mẽ hơn nữa, từng dây thần kinh mẫn cảm va chạm mãnh liệt, không thể chịu đựng nổi sự khiêu khích của anh, Bạc Băng xiết chặt chiếc gối dưới đầu.

“Đừng… Đừng…”

“Đừng?” Giọng cười của anh khàn khàn: “Kêu lớn một chút, anh rất thích nghe em nói ‘Đừng’.”

Nói xong, anh cúi mặt xuống, mút lấy nụ hoa xinh xắn đang căng cứng của cô. Bất luận cô nắm chặt cánh tay anh như thế nào thì lực va chạm của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ, hung hăng ma sát và va chạm kịch liệt, càng ngày càng dữ dội.

“A!”

Giống như máu trong người đang chảy ngược, toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, thân thể Bạc Băng giống như người chết ôm ghì lấy anh còn linh hồn cô thì siêu thoát đến hư vô, nhưng mỗi tấc da thịt trên cơ thể lại hưng phấn đến mức co rút rồi co rút từng cơn.

Giờ khắc này, Bạc Băng thật sự không còn cầu mong gì nữa, cô chỉ muốn ôm anh, cả đời cũng chỉ mong ôm anh như thế.

***

Khi tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, thì mặt trời đã tỏa ánh nắng chói chang, Bạc Băng hạnh phúc sờ sờ vị trí bên cạnh thì mới phát hiện nơi đó trống không.

Cô mở to mắt chỉ một bộ quần áo mới tinh đặt chỉnh tề trên giường cạnh chiếc gối nằm của cô. Bạc Băng mặc quần áo vào xuống lầu, ngôi biệt thự sạch sẽ, gọn gàng hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết gì của trận kích tình cuồng nhiệt đêm qua, giống như mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng thoảng qua.

Bạc Băng đang muốn tìm điện thoại gọi cho Diệp Chính Thần, thì giọng nói bình tĩnh của Trịnh Vỹ vang lên từ sau lưng cô: “Bên quân đội có việc, cậu ấy đã về rồi.”

“À!” Nhất định là anh sợ đánh thức cô, nên đã lặng lẽ rời đi.

“Cậu ấy nói chắc là cậu ấy sẽ không trở lại được, nên bảo anh đặt cho em một vé máy bay về Bắc Kinh.”

“Cám ơn anh!” Bạc Băng cười nói.

Cô tin rằng, chắc chắn anh sẽ đến tìm cô, có thể là sẽ rất lâu, nhưng nhất định rằng anh sẽ đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK