• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thanh Dao, mấy hôm nay sao cậu lại không chịu gặp tôi vậy? Có phải cậu vẫn để trong lòng chuyện hôm đó tôi nói ở lớp không? Xin lỗi, tôi không cố ý nói như vậy đâu, tôi..."
"Bạch Chính Nam, cậu không cần nói nữa, tôi hiểu mà, như cậu nói, chúng ta không có gì với nhau thì nên tạo khoảng cách, tránh bị mọi người hiểu lầm nhiều hơn."
Tống Thanh Dao ngắt lời của Bạch Chính Nam, từ sau cái hôm Bạch Chính Nam hùng hồn tuyên bố ở lớp là không có tình cảm gì với Tống Thanh Dao khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Sau khi về nhà ngẫm nghĩ lại, Tống Thanh Dao và Bạch Chính Nam chỉ tình cờ quen biết, rồi vì chuyện Lăng Thiên Thiên đến xưởng nhà cô làm mặt nạ nên qua lại thân thiết một thời gian, lúc đầu cô cho rằng hắn thích cô nên mới bật đèn xanh, mỗi ngày mua đồ ăn mang đến, cuối cùng chỉ là cô tự mình đa tình thôi.
"Không phải đâu Thanh Dao, cậu nghe tôi nói trước đã."
Bạch Chính Nam cố gắng giải thích nhưng hình như Tống Thanh Giao không mấy quan tâm.
Có lẽ cô đang sợ phải nghe lời không nên nghe từ miệng hắn giống lần trước.
"Chính Nam, cậu nên quay lại chỗ dựng lều đốc thúc mọi người đi, đừng làm phiền tôi hái nấm."
Tống Thanh Dao lãnh đạm.
Mặc kệ Bạch Chính Nam lải nhải, Tống Thanh Dao xem như không nghe thấy, cô chăm chú hái nấm mang về, trong rừng có nhiều nấm hương, chưa bao lâu, Tống Thanh Dao đã hái được một giỏ đầy.

"Thanh Dao..."
"Bạch Chính Nam, tôi nói rồi, cậu đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn mọi người đồn đoán về quan hệ giữa chúng ta đâu!"
"Đồn thì cứ để họ đồn, tôi không quan tâm, người tôi quan tâm bây giờ là cậu, không phải họ!"
Bạch Chính Nam khẳng định chắc nịch.
"Bạch Chính Nam, tôi và cậu không có quan hệ gì cả, cậu làm ơn đừng để tôi hiểu lầm nữa được không?"
Tống Thao Dao mệt mỏi van nài Bạch Chính Nam buông tha cho cô.
Bản thân Tống Thanh Dao không hề muốn vì sự quan tâm quá mức của Bạch Chính Nam lại nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.
"Hiểu lầm gì chứ? Chúng ta không có hiểu lầm, thật ra hôm đó tôi..."
"Suỵt!"
Tống Thanh Giao bịt miệng Bạch Chính Nam lại, sau đó cô kéo hắn nấp vào phía sau một cây đại thu to lớn, mới vừa rồi, Tống Thanh Giao nhìn thấy Lăng Thiên Thiên và Đỗ Kim Chi đang đi về phía của cô.
Sau chuyện mặt nạ mô phỏng theo gương mặt của Bạch Ngưng Yên, Tống Thanh Dao rất khiếp sợ Lăng Thiên Thiên, không ngờ một nữ sinh tốt bụng ngày thường lại là người có tâm địa biến thái.
Tống Thanh Dao không rõ mục đích Lăng Thiên Thiên hù dọa Bạch Ngưng Yên là gì, nhưng đe dọa, khủng bố tinh thần người khác là không đúng.
Tống Thanh Dao nắm chặt tay của Bạch Chính Nam, tay còn lại nắm chặt giỏ nấm, Tống Thanh Dao chăm chú quan sát hai người kia mà không biết hành động của mình đang làm Bạch Chính Nam thích thú.

Bàn tay mềm mại nắm chặt tay hắn không khác gì đang nắm được tim Bạch Chính Nam.
"Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn muốn đe dọa Yên Yên, tôi cam đoan sẽ đem đoạn phim cô bày mưu cho Hà Phương Hoa và Dương Mạc cho cảnh sát, cô đừng mang đoạn phim tôi bị thôi miên ra tay với Bạch Thanh An uy hiếp tôi nữa, tôi không sợ cô đây, cùng lắm là chúng ta chết chung thôi!"
Đỗ Kim Chi giận dữ nói lớn.
Khi nãy thật sự là cô ta muốn lên núi tìm củi, không ngờ lại gặp Lăng Thiên Thiên đang sửa bảng chỉ dẫn và căn dặn Dương Mạc dụ Bạch Ngưng Yên vào rừng, khu rừng nguy hiểm thế nào, có ai mà không biết chứ.

"Đỗ Kim Chi, đừng làm ra vẻ anh hùng với tôi, cô đừng quên tôi và cô cùng một loại người, ngoài mặt tốt bụng, bên trong xấu xa, vì để chiếm được tình yêu bất chấp thủ đoạn, nếu thật sự cô muốn tố cáo tôi thì đã mang đoạn phim đó giao cho Hạ Triết hay Chính Nam rồi.

Đỗ Kim Chi, tôi không phải Hà Phương Hoa, không ngu ngốc bị vài lời của cô lừa đâu."
Lăng Thiên Thiên cười khẩy.
" Vậy thì chờ xem.

Yên Yên là bạn tốt của tôi, tôi không để cô ấy gặp nguy hiểm đâu!"
Đỗ Kim Chi nói xong liền bỏ đi.
" Để xem cô cao thượng được bao lâu, đồ giả tạo!"
Lăng Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng của Đỗ Kim Chi lại cười khẩy thêm lần nữa.

Đỗ Kim Chi đóng kịch hay thật đấy, rõ ràng bản thân cũng ghen tị với Bạch Ngưng Yên nhưng lúc nào cũng tỏ ra cao thượng, vậy để xem cô ta cao thượng được bao lâu.

Lăng Thiên Thiên ngẩng đầu hít thở thật sâu sau đó từ từ sảng khoái thở ra, bầu trời đẹp như vậy, đáng tiếc là Bạch Ngưng Yên không còn thấy được nữa.
"Đi thôi, mau nói chuyện này với Hạ Triết.

Lăng Thiên Thiên ngày càng điên rồi!"
Tống Thanh Dao rời khỏi chỗ nấp hối thúc Bạch Chính Nam.
Cô vẫn chưa ý thức được bản thân vẫn đang tay trong tay với hắn.
"Ừm, chúng ta đi thôi."
Bạch Chính Nam vui vẻ đáp.
Được Tống Thanh Dao chủ động nắm tay, Bạch Chính Nam vui mừng, sau khi gặp Hạ Triết hắn nhất định sẽ tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô ấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK