• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trường học của Hoắc Yểu áp dụng hệ thống giảng dạy hoàn toàn khép kín, mỗi tháng có một kỳ nghỉ lễ, mỗi lần hai ngày.

Mặc dù cô thường lẻn đi hoặc tìm lý do xin phép về nhà, nhưng trong hầu hết các trường hợp đều sẽ bị bà Hoắc đưa trở về, khi gặp được Hoắc Kiệu ở nhà lại càng là rụt đuôi khép nép.

Kỳ nghỉ là lý do chính đáng được ở nhà, lúc này mới gọi là danh chính ngôn thuận.

Tuy nhiên, vì Hoắc Học Cần ở nhà, Hoắc Yểu không dám quậy phá quá mức.

Mặc dù không dịu dàng đoan trang như khi nhìn thấy người ngoài nhưng ít nhiều cũng đã có phần kiềm chế.

Lâu rồi mới ăn sáng với Hoắc Yểu, người bên cạnh cứ nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái, Ân Lâm Sơ tuy rằng cảm giác có gì đó sai sai nhưng vẫn yên lặng ăn đồ ăn trước mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Từ khi xác định thế giới này đã hình thành ý thức, Ân Lâm Sơ đã có thể quy hết các biến cố xảy ra về một mối, Hoắc Yểu thay đổi chỉ sợ cũng là bởi vì như thế.

Khi tính chất của NPC bắt đầu phát sinh những thay đổi khác với thiết lập ban đầu, rất khó để đặt ra giới hạn, mọi suy đoán lường trước của cậu cũng đều trở nên mơ hồ.

Ân Lâm Sơ quyết định hạn chế tiếp xúc với họ, tránh để những thay đổi đó ảnh hưởng đến cậu.

Giọng nói uy nghiêm của Hoắc phu nhân vang lên: "Hoắc Yểu, không ăn đi còn ngó nghiêng gì thế?"
Hoắc Kiệu ngẩng đầu nhìn em gái, lạnh lùng nói: "Khi ăn cơm không được hóng đông hóng tây.

"
"Dạ.

"
Hoắc Yểu thu hồi tầm mắt, gặm miếng bánh mì trong tay, lại tươi cười nhìn Ân Lâm Sơ
Ân Lâm Sơ có chút khó hiểu, rõ ràng cô nhóc này bộ dáng thông minh duyên dáng, xinh đẹp dịu dàng, trước kia có hơi tuỳ hứng, trong ngoài bất nhất, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy! nhỏ này nhìn có vẻ không thông minh cho lắm.

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, Ân Lâm Sơ nhìn người bên cạnh, Hoắc Kiệu đã ăn xong từ bao giờ, đang yên lặng chờ cậu.

Ân Lâm Sơ cầm khăn ăn lên lau khóe miệng, nói cha mẹ Hoắc từ từ dùng bữa, cùng Hoắc Kiệu đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Hoắc Yểu bỗng nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt áp bách của Hoắc Học Cần, cố nén rụt rè vuốt sợi tóc bên tai, ngoan ngoãn nói: "Cha mẹ, con ăn no rồi, con đi trước ạ.

"
Ra khỏi phòng ăn, Hoắc Yểu lập tức thay đổi bộ dáng đoan trang, đuổi theo hai người phía trước: "Anh trai, hôm nay anh không vội đúng chứ?"

Ánh mắt cô nhìn thẳng sang Ân Lâm Sơ bên cạnh, Ân Lâm Sơ cười cười, chủ động tránh đi: "Tôi đi xem hoa thế nào.

"
"Được.

"
Hoắc Kiệu lên tiếng, nhìn cậu rời đi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn sang Hoắc Yểu, "Có chuyện gì?"
"Em gái muốn tâm sự với anh trai cũng cần lý do sao?"
Hoắc Yểu đọc ra chữ "nói hươu nói vượn" từ trong mắt Hoắc Kiệu, cười hì hì: "Anh với anh Lâm Sơ thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Hoắc Kiệu không hiểu cô hỏi chuyện này là có ý gì.

"Em thấy hai anh hình như không có gì tiến triển, khác hẳn với mấy đôi yêu nhau ở trường em, ân ái cả ngày.

"
Hoắc Yểu cảm thấy với tính nết của anh trai cô, nếu thực sự có gì đó chắc chắn sẽ không chỉ là như bây giờ.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc, cẩn thận tới gần, "Ngày hai anh kết hôn, mấy việc nên làm đã làm hết chưa?"
Hoắc Kiệu thấy ánh mắt cô nàng nghiêm trọng, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: "Đó là thường thức cơ bản, bọn em cũng có tiết sinh học.

"
"Chưa.

"
Hoắc Kiệu lời ít ý nhiều.

Hoắc Yểu sốt ruột thay anh trai: "Hai anh kết hôn bao lâu rồi? Sức lực của anh lúc đuổi theo người khác đâu?"
Hoắc Kiệu lắc đầu phủ nhận: "Lúc đuổi theo không cần dùng nhiều sức, không biết khống chế có thể phản tác dụng.

"
Không phải rất rõ ràng à? Hoắc Yểu bớt vội một chút, bệnh của anh cô còn có thể cứu được.

"Sau khi đuổi được người, mới cần chút sức lực để chế phục bắt giữ.

"
Hoắc Kiệu nói, gật đầu hai lần tự khen mình.


Hết thuốc chữa hết thuốc chữa, Hoắc Yểu chậm rãi lắc đầu, bộ dáng này còn cứu thế nào được nữa?
Vốn tưởng rằng anh trai mình tình trường lão luyện, dù sao cũng từng cưa được Tiêu Ức Cẩm, thu phục anh Lâm Sơ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trước đây cô không nghĩ tới phương diện này, nhưng lúc nãy trong phòng ăn đột nhiên cảm thấy giữa hai người còn thiếu gì đó, hỏi ra liền biết, trực giác của cô quả nhiên không sai.

Hoắc Kiệu nhìn vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Hoắc Yểu, hắn giơ tay xoa đầu cô: "Anh hiểu ý của em, nhưng đây không phải chuyện cần em lo, anh tự có sắp xếp.

"
Thật ra hắn làm gì có.

Hoắc Yểu gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm: "Anh cố lên, em sẽ cổ vũ cho anh!"
Hoắc Kiệu ừ một tiếng, xoay người theo hướng Ân Lâm Sơ đi khi nãy.

Cành lá của cây cối trong vườn hoa đang mọc rậm rạp, Ân Lâm Sơ ngồi xổm bên cạnh, cầm bình nhỏ tưới nước ——thứ mà cậu đặc biệt tìm được để giết thời gian.

"Lâm Sơ.

"
Hoắc Kiệu gọi tên cậu, Ân Lâm Sơ quay đầu lại, cười cười, ánh mắt lộ ra dò hỏi.

Hoắc Kiệu dịu dàng nhìn cậu, cười nói: "Có vui lòng để tôi cùng em dùng bữa tối nay không?"
Ân Lâm Sơ đứng lên, quay người đối diện hắn, khóe miệng cong lên: "Ngày nào chúng ta chẳng ăn tối cùng nhau.

Nếu hôm nào không có thì là do anh bận công việc.

"
"Tôi nói, chỉ có tôi và em.

"
Hoắc Kiệu hơi quay đầu về bên cạnh khẽ thì thầm.

Khi ông bà Hoắc ra ngoài tham gia tiệc tối, không phải họ vẫn luôn ăn tối cùng nhau sao!.

À, Ân Lâm Sơ nhận ra, Hoắc Kiệu là đang mời cậu đi hẹn hò.


Nếu không phải Hoắc Kiệu nhắc tới, Ân Lâm Sơ quả thật không nhớ ra, từ khi bọn họ kết hôn đến giờ chưa hẹn hò thêm lần nào, ngay cả đi xem Tiêu Ức Cẩm diễn tấu cũng mang theo Hoắc Yểu.

Lúc trước hai người cũng từng hẹn hò một lần, nhưng do được "vận mệnh" sắp đặt nên gặp tên bạn trai cũ, cuối cùng lại đành về sớm.

Ân Lâm Sơ có dự cảm, cậu và hắn đi hẹn hò, định sẵn là sẽ đầy chông gai gió bão, tuyệt đối không thể diễn ra yên bình suôn sẻ.

Nhưng Hoắc Kiệu mời, Ân Lâm Sơ không có lý do gì để từ chối, lập tức vui vẻ nhận lời.

"Ăn gì tuỳ anh, anh sắp xếp là được, tôi không có vấn đề gì.

"
Ân Lâm Sơ nói, "Yêu cầu duy nhất là, đừng chọn lại mấy nhà hàng lần trước từng tới.

"
"Được.

"
Hoắc Kiệu gật đầu đồng ý, sau đó hỏi, "Tại sao?"
"Bởi vì, đi mấy nơi đó có khả năng sẽ bị theo dõi rồi nghe lén.

"
Ân Lâm Sơ nói hết sức nghiêm túc.

Đổng Nhuận Ngôn đứng phía sau cậu cảm thấy, đại thiếu gia nhà anh có phải đã hiểu lầm gì đó rồi không, rõ ràng người hay đi theo dõi nghe lén vẫn luôn là ngài cơ mà!
Hoắc Kiệu trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cũng có một yêu cầu.

"
"Nói đi.

"
"Em không được mang theo Đổng Nhuận Ngôn.

"
Hoắc Kiệu cũng rất nghiêm túc.

Đổng Nhuận Ngôn bỗng nhiên bị điểm danh cứng đờ cả người, Hoắc thiếu gia, tôi vẫn đang đứng đây nè!
Không cần Ân Lâm Sơ đặt câu hỏi, Hoắc Kiệu giành trước nói, "Bởi vì đây là buổi hẹn hò hai người, chỉ có hai chúng ta.

"
Lý do hợp tình hợp lý, Ân Lâm Sơ miễn cưỡng đồng ý: "Nếu là đây là yêu cầu của anh, vậy thì được.


"
Cậu quay đầu lại nhìn Đổng Nhuận Ngôn, Đổng Nhuận Ngôn lập tức cúi đầu, coi như không thấy ánh mắt tràn ngập đồng tình của cậu.

**
Nhà hàng mà Hoắc Kiệu chọn là một nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ phục vụ số lượng khách hạn chế, có thể hoàn toàn tránh khỏi vấn đề cậu lo lắng.

Thân là một người vô công rồi nghề, Ân Lâm Sơ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi liền đến nhà hàng tư nhân trước, Hoắc Kiệu làm việc xong sẽ đến sau.

Thời gian hẹn đã trôi qua, nhưng Hoắc Kiệu vẫn chưa đến.

Ân Lâm Sơ chán đến chết nhìn chằm chằm cửa không có một bóng người, trong đầu xuất hiện hình ảnh Hoắc Kiệu đi vào ngay giây tiếp theo.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, thậm chí không có lấy một bóng người qua lại bên ngoài cánh cửa trong suốt đó.

Nhìn vào chiếc đồng hồ tinh xảo trên tường, thời gian hiển thị bằng những chiếc kim chạm rỗng cho thấy đã quá giờ hẹn mười phút.

"Giá trị chịu ngược+1,57/100.

"
Tâm tình của Ân Lâm Sơ có chút phức tạp, cứ mười phút lại được thêm một điểm, thật thú vị.

Nhưng có thêm điểm tức là trong lòng cậu đang bất mãn, chính cậu cũng nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng hai lần tới hỏi có cần phục vụ đồ ăn không, Ân Lâm Sơ đều lắc đầu từ chối: "Chờ một chút.

"
Bên ngoài dần dần vang lên tiếng mưa rơi, trong phòng riêng trống trải chỉ có một mình cậu, yên tĩnh đến mức dường như có thể phân biệt được từng hạt mưa rơi.

Đến lúc điểm được cộng lên đến 60, ngoài cửa rốt cuộc xuất hiện bóng dáng Hoắc Kiệu khoan thai tới muộn.

Ân Lâm Sơ ngồi thẳng, nét mặt tươi cười vẫy tay với hắn.

Nhưng sau đó Ân Lâm Sơ lại nhìn thấy, đi theo sau Hoắc Kiệu còn có một người khác, là Thẩm Ngọc Trạch.

Ân Lâm Sơ buông tay, hoang mang không thôi.

Bọn họ sao lại tới cùng nhau, không phải đã nói chỉ có hai người thôi sao?
Hiện tại Ân Lâm Sơ có thể xác nhận, cậu có chút không vui.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK