A Tá ba giờ sáng thức dậy, lau mồ hôi cho Nhu Nhu thuận tiện còn than phiền chính mình đã già đi rồi, như thế nào bất tri bất giác mà ngủ quên đi, cái triệu chứng buồn ngủ khi mang thai này càng kéo dài thì công việc của cậu sẽ khó mà giữ được nữa.
Nghĩ đến đây, nhẹ nhàng hôn lên trán Nhu Nhu, đem quần áo đặt ở trên mặt đất, ngồi dưới đất bắt đầu đánh máy.
Phải đến sáu giờ sáng mới đem công việc ngày hôm qua bù lại.
Cậu vươn eo, sờ soạng mấy bảo bảo hôm nay thật ngoan, lại định ngủ mười phút trước khi Nhu Nhu chuẩn bị đi học.
Ngay khi nằm lên giường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Uông Hy cô nói rằng đã chia tay với Đỗ Triết, cậu sốc đến mức bật khỏi giường bất ngờ tỉnh dậy, ôm chặt trái tim bé bỏng của mình.
Dù đã giải thích nhiều lần nhưng Uông Hy vẫn không tin.
Nên làm thế nào cùng Đỗ Triết nói rõ ràng chuyện này đây?
Đau đầu quá, bất quá, có thể chờ các bảo bảo sinh ra liền mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng?
Ưmm, A Tá tỏ vẻ suy nghĩ của mình rất hợp lý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Nhu Nhu có đồng hồ sinh học cố định, khi ngủ dậy thì đánh răng rửa mặt, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì A Tá mang cặp sách chuẩn bị đưa con bé xuống lầu.
Mở cửa
Đỗ Triết?!
“Daddy, tối qua baba đã về rồi!” Nhu Nhu vui sướng nói.
"Baba tối qua ở ở chỗ này một đêm?! Sẽ bị cảm lạnh a!"
A Tá vội vàng quay lại lấy chăn bông trên giường, nhưng lại không biết Đỗ Triết khi nào tỉnh lại từ phía sau ôm lấy cậu, cái thân thể hơn nửa trọng lượng đè lên bả vai cậu, nhiệt độ bàn tay đặt lên bụng, từng chút từng chút mà lan đến tận cõi lòng.
"Làm ơn, để anh ôm một cái"
Mùi hương quen thuộc lưu lại, giọng nói lười biếng cùng hơi thở vừa tỉnh dậy phả vào tai, nổi lên một vòng nóng bỏng hồng nhạt, làm thói quen buổi sáng hưng phấn của tiểu Đồ ngẩng đầu.
Thật mất mặt! A Tá né tránh khuôn mặt, nhưng bị Đỗ Triết giữ chặt hơn.
“Cầu xin em."
A Tá sợ đến mức không dám nhúc nhích, Đỗ Triết bị làm sao vậy, thân thể mình cùng Uông Hy một chút đều không giống mà?! Chắc là dạng này đi?! Thấy người trước mắt thập phần quyến rũ, che mặt, trên mặt không ít phiếm hồng, đột nhiên ở dưới bụng cũng liền sôi trào.
"Xấu hổ xấu hổ a!” Nhu Nhu nhảy ra ngoài, lấy bàn tay vừa vặn che đi khuôn mặt, cố ý từ ngón tay lộ ra ánh mắt, giễu cợt baba cùng Daddy.
“Đỗ Triết, Nhu Nhu đang ở đây.” Tuy rằng A Tá thực tận hưởng giây phút chờ mộng tưởng này, nhưng hiện tại Đỗ Triết bị trói buộc vào Uông Hy, cậu thì thào nhắc nhở Đỗ Triết, đề phòng Nhu Nhu thật sự coi trọng tình cảm cả hai, sau này lại tách ra lại là một chuyện buồn khác.
Đỗ Triết không biết trong lòng cậu tính toán gì, bất đắc dĩ buông ra, A Tá mỉm cười, tránh đi đôi mắt thâm thúy trìu mến của anh
Đỗ Triết nhẹ giọng nói: "Anh đưa Nhu Nhu đi học, lát nữa trở lại cùng em đi kiểm tra "
“Này...!Được!” phải nghĩ cách như thế nào cùng Đỗ Triết hảo hảo giải thích rõ ràng.
Đỗ Triết liên tục gọi nhận điện sau khi trở về, Đỗ Triết ở trên giường bệnh xem xét xung quanh cùng với nói chuyện công ty, A Tá không tìm được thời điểm thích hợp, sợ bị nghi là làm lộ bí mật công ty, cậu nhét hai chiếc khăn giấy vào tai rồi đứng bên góc cửa sổ mà gõ chữ.
"Đến giờ kiểm tra rồi!” Y tá bước vào lớn tiếng nhắc nhở,
Giọng y tá rất to và vang dội, đến cả A Tá đang bịt khăn giấy vào tai cũng có thể nghe thấy, cậu lập tức làm động tác OK, lôi cây truyền dịch theo sau y tá đi đến cửa cùng Đỗ Triết chào.
Sau khi nhìn thấy tình huống, Đỗ Triết qua loa vài câu, cũng nhanh chóng chạy theo đỡ cậu, nghiêng mặt lại nghiêm túc nhìn cậu.
"Anh nói sẽ cùng em đi kiểm tra."
A Tá không tìm được lý do để từ chối.
huống hồ là trong lúc lơ đãng thâm tình làm cậu suýt nữa luân hãm vào.
Cậu quyết định lát nữa giải thích cho Đỗ Triết chuyện Uông Hy.
Ít nhất một lần trong đời nhất định phải có một lão công cùng đi kiểm tra phụ sản, cậu không muốn phá hoại biểu hiện tốt đẹp này, lại âm thầm nói thầm rằng chuyện này không hẳn là ích kỷ đi?
Bác sĩ Vương đang trao đổi với bác sĩ khoa sản, nhìn thấy cậu ở cửa, liền hướng cậu vẫy tay nói: "Lại đây, nằm chỗ này.
Hôm nay nếu tình trạng ổn, ngươi liền có thể xuất viện.!"
Wow! Cậu nhẹ nhàng vuốt bụng để một hồi người cha cùng bảo bảo có chút giao lưu, liền vỗ vỗ nói, các bảo bảo nghe thấy không, ngoan ngoãn mà biểu hiện!"
Nói thật, A Tá cực kỳ ghét việc phải pàm kiểm tra, lần nào cũng bỏ tiền ra cũng nghe tin dữ, đổi cho ai ai cũng đều không muốn.
Nghĩ đến lần khám sinh đầu tiên năm đó, nó không chỉ phát hiện ra mình có thai mà còn nói bị vỡ lá lách khiến cậu sợ hãi không dám đến bệnh viện lần nữa.
Sau đó, khi cứu đứa trẻ ở bể bơi, do dưới nước bị đá vào bụng, vì quá đau nên đi khám lần hai.
Lần này, bác sĩ bảo cậu bị thương rất nghiêm trọng, giãn tĩnh mạch chân cũng rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng chữa trị lá lách vỡ, này vấn đề so với lần đầu tiên càng thêm nhiều.
Cậu sợ đến mức lập tức bỏ chạy trối chết.
Cho nên, giờ phút này, cậu phi thường khẩn trương lo lắng.
Vén quần áo lên, làn da trên bụng không được mịn màng, đường cong nhô cao hơn lần trước, bác sĩ siêu âm B bôi lên bụng một lớp chất nhờn, trong khi Đỗ Triết thầm thở dài về sự kỳ diệu của cuộc sống, thật khó để không bị thu hút bởi một mảng màu đen tím trên bụng.
Bác sĩ siêu âm B cũng ngẩn người khi nhìn thấy điều này, hỏi: "Lúc trước nơi này chịu qua thương tích đi?"
A Tá nhút nhát rụt rè sợ sệt nhìn Đỗ Triết, sợ anh nghe thấy, còn tưởng rằng mấy năm gần đây câuj bị thương là vì đánh nhau.
"Lớp da bụng tụ máu bầm sẽ tăng màu theo thời kỳ mang thai.
Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Nhìn sẽ không được đẹp.
Chụp ảnh dựng phu khả năng sẽ bị hạn chế!"
Đỗ Triết đi ra ngoài nghe điện thoại.
A Tá vội vàng xua tay nói: "Tôi không chụp, sẽ không chụp."
Trẻ sơ sinh con không nuôi nổi nữa, ở đâu có tiền dư dả mà đi chụp ảnh đó, chụp ảnh xong còn không ai thèm xem.
Bác sĩ siêu âm B di chuyển con lăn, chỉ vào một mảnh da, nói: "Khu vực này đẩy không thông thuận, ứ đọng lại.
Ước tính đến cuối thai kỳ sẽ chuyển sang màu đen."
“Ưm ưm, không sao đâu.” Giấu nó bên trong thì không ai nhìn ra, khi đi tắm cũng không thèm nhìn.
"Nó có thể bị đau trong ba tháng hậu kỳ của thai."
“A, được, không thành vấn đề." Đau đớn, rùng mình một cái, có chút sợ hãi.
Đỗ Triết tình cờ quay lại, siết chặt lòng bàn tay của A Tá, hỏi: "Có cách nào giảm đau không?"
A Tá nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay của Đỗ Triết, cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua, từ tận đáy lòng bén lên ngọn lửa làm cho toàn thân rất thoải mái ấm áp dễ chịu, quay đầu lại lén cười thầm, hihi, thật cả người thoải mái a.
"Thời gian mang thai kiến nghị không được dùng thuốc.
Có thể thử xem cách dùng khăn ấm chườm lên lớp da.
Mà nếu quá nóng đứa trẻ sẽ không được an toàn."
Đỗ Triết ghi lại nó trong điện thoại của mình.
"Đứa trẻ gần mười sáu tuần, nhưng lại lớn hơn một vòng.
Nhìn xem, hai đứa bé đang nằm sấp.
Đây là đầu của nó.
Các người có thấy không?"
Nhìn như một quả bóng đen, làm sao cậu có thể hiểu được.
Còn Đỗ Triết thì vô cùng coi trọng, khóe miệng bất giác cong lên, Đỗ Triết vui vẻ, vậy cậu cũng liền vui theo.
"Đây là bụng của nó, đang nhúc nhích xung quanh.
Trước mắt sẽ không cảm thấy vào lúc này, nhưng cũng là bé có chút sẽ tương đối cùng người cha xuất hiện vài dấu hiệu tồn tại, hơn nữa hai chân đứa trẻ tương đối dài, cho nên rất có khả năng cảm nhận được thai động.
"
“Đây là xương cột sống, thấy không?” Bác sĩ siêu âm B cười dùng chuột chỉ vị trí trên màn hình, cười nói: "Hai bé đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì khác.
Chúng ta cùng nghe xem nhịp tim đập.
"
Hai nhịp tim lần lượt hết đợt này đến đợt khác, âm thanh khác hẳn lần trước, "bùm bùm" tựa như rơi xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Triết nghe thấy nhịp tim của bảo bảo, cảm giác huyết mạch tương thông thật quá kì diệu, anh nắm chặt tay A Tá, hốc mắt lập tức ẩm ướt, đáy lòng từng tia mềm mại vây quanh, ngón tay cái của Đỗ Triết xoa xoa tay cậu, A Tá nói đã lâu không nhận được cảm xúc này, vừa vặn lực độ khiến cậu đặc biệt thoải mái.
"Hiện tại nước ối bao quanh các bé đã tăng lên nên sẽ có một chút âm thanh về lượng nước, nhưng không ảnh hưởng đến bé.
Các bé hiện đã ổn định và khỏe mạnh."
Bác sĩ Vương và Đỗ Triết đều nở nụ cười hài lòng, trong lòng cũng rất cảm động, thiên a, cuối cùng thì cũng nghe được một điều tốt rồi! Có phải có thể xuất viện rồi không? Thật vui vẻ a!
Bác sĩ Vương vừa bước ra khỏi phòng siêu âm B, liền nở một nụ cười, "Em bé rất tốt, phản ứng mang thai của ngươi quả nghiêm trọng, bị em bé hấp thụ hết chất dinh dưỡng.
Đợi lát nữa tôi sẽ khai cho ngươi một ít thuốc, không thể không uống.
Hơn nữa phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Theo lời y tá, ngươi mỗi ngày nửa đêm còn ngồi gõ máy tính.
Trở về mà ngủ, biết không? Ngươi hiện tại là ba người không thể tùy hứng.
"
"....." Cậu lén lút liếc nhìn Đỗ Triết, thật sự làm người không thể cao hứng quá sớm.
Đỗ Triết hiện giờ thập phần không mấy vui vẻ, nhất định là cho cậu cố ý.
Chính cậu không đánh máy thì tiền đâu ra có thể nuôi sống gia đình đây.
Nó rất khó a.
Đỗ Triết và bác sĩ Vương tiếp tục trao đổi về những điều cần chú ý, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói kinh hỷ bất ngờ vang lên bên tai.
"Chờ đã, ta có thể trở về đi?" A Tá mất một lúc lâu mới phản ứng lại, vui mừng nói: "Ta sắp xuất viện sao?!"
"Ừ, khám bệnh định kỳ, đừng quên, biết không?"
A Tá cười cười không đáp, nhưng Đỗ Triết trả lời rất nhanh, nhẹ giọng nói: "Đã biết, ta sẽ cùng đi cùng tới."
A Tá tràn ngập vui mừng, sau khi xuất viện có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, sau khi ngâm nga một chút bài hát rồi dọn dẹp, quay lại cùng Đỗ Triết đang bận tay bên kia nói một tiếng: "Em chính mình đi bằng xe buýt trở về a.
"
Đỗ Triết đứng trước mặt cậu, một bên lắng nghe điện thoại sự tình bên kia, một bên dùng khẩu hình miệng nói chờ một chút sẽ đưa cậu trở về.
A Tá muốn từ chối, nhưng không thể không ngoan ngoãn gật đầu, ngồi một bên chán nản vuốt bụng.
Sau một vài ngày trong bệnh viện, các bảo bảo dường như đã lớn hơn một chút.
Bảo bảo ngoan, sau này con phải lớn lên khỏe mạnh, baba nhất định sẽ yêu các con nhiều lắm.
Bãi đậu xe.
A Tá dựa vào cửa kính xe nhìn, trên ghê phụ có một bó hoa hồng màu đỏ thẫm, Đỗ Triết lát nữa có hẹn cùng Uông Hy sao? Cậu tự động tự giác ngồi vào ghế sau, nghĩ rằng phẩm vị của Đỗ Triết nhiều năm như vậy không thay đổi, nhiều năm trước cậu cũng từng nhận được một bông hồng tương tự.
Thế nên nghĩ đến cảnh chảy nhiều máu khi sinh con không tránh khỏi rùng mình, trấn an hai bảo bảo trong bụng, các con đến lúc đó ngàn vạn lần phải ngoan một chút a.
Daddy không muốn lại cấp máu lần nữa.
Ngờ đâu, Đỗ Triết bước đến bên cậu quỳ xuống, đưa bó hoa hồng vào tay cậu, mỉm cười: "Hoang nghênh em về nhà."
“Cho em...?!" A Tá vui vẻ mừng đến mức cơ hồ muốn hét lên, tuy biết không nên nhận nhưng sự kích động của cậu vẫn không thể lừa được chính mình!
Thật muốn nhảy! Muốn xoay vòng quanh!
Đỗ Triết xoa đầu cậu cười nói: "Ân, là cho em.
Về sau đều chỉ cho em."
Đỗ Triết không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng khiến cậu rơi vào một bể mê hương, dọc theo đường đi cậu vẫn chưa hết bàng hoàng, vì thấy được Đỗ Triết tươi cười còn được anh tặng hoa hồng, dư vị không ngưng lang rộng, chậm rãi thưởng thức.
Thế giới này thực quá tốt đẹp a.
Mãi cho đến khi về đến nhà, mới nhớ ra.
Người nam nhân này hình như muốn cùng Uông Hy kết hôn? Kia này bó hoa nên trả về chính chủ đi.
Cậu lặng lẽ đặt bó hoa lên tủ giày, vừa ngẩng đầu, bị cảnh trước mắt làm cho chấn động.
Bóng bay trên tường dán "MARRY ME" cùng với những quả bóng khác, mặt đất được bao phủ bởi những cánh hoa hồng đỏ vây thành hình dáng của một trái tim.
Đỗ Triết cắt đứt nguồn sáng trên trần nhà, bóng khí "MARRY ME" đặt trên mặt đất bật sáng, trên trần nhà có những quả bóng bay nhiều màu sắc nổi lên và một tấm thẻ nhỏ được buộc bằng dây thừng.
Cậu gãi đầu, chẳng lẽ cậu đã phá hỏng màn cầu hôn của Đỗ Triết? Chẳng là muốn bằng hữu như cậu cho ra ý kiến sai? Kia tất nhiên là tốt rồi.
Thật đẹp, nếu là cậu, cậu sẽ lập tức đồng ý!
Đỗ Triết mỉm cười nói: "Trên tấm thiệp, là những lời muốn nói với em."
A Tá không dám tưởng mà chỉ vào chính mình, "Em?!"
“Ừm.” Đỗ Triết cầm lấy cậu, đặt vào lòng bàn tay một sợi dây thừng, nghiêm túc nói: “Tất cả đều là những lời anh muốn nói với em."
A Tá đương nhiên là gấp đến nổi không chờ được mà muốn nhìn.
- ------ Bạn cùng phòng mới là tiểu sư đệ Đồ Tá Chá, hàm răng thật trắng cười rộ lên thật đáng yêu.
Đây là trang in ảnh chụp màn hình Weibo.
Ảnh được chụp từ một góc độ chụp lén, cậu ăn mặc một bộ quần áo hết sức quê mùa, ngốc nghếch mà cười hề hề.
Huh? A Tá gấp đến nổi mà kéo xuống một bóng bay khác.
–– Tiểu thuyết do Đồ Tá Chá viết đã giành được giải thưởng.
Đính kèm là bức ảnh chụp, phía sau có nét chữ vô cùng nghiêm túc.
- --- Đồ Tá Chá đã phá kỷ lục, đã mời chúng ta ăn bánh bao hấp.
Đính kèm ảnh chụp lén ở hồ bơi, A Tá ở trước ảnh chụp của chính mình, cơ bắp khoẻ đẹp này, ai dám nói là cậu khoe khoang!
- -- Đồ Tá Chá đã trở nên béo, hôm nay vẫn là có điểm thêm đáng yêu.
Đính kèm là bức ảnh chụp một tiểu viên béo đô con đang che chiếc điện thoại hướng đến, khuôn mặt tròn bầu bĩnh bị lộ ra từ kẽ tay.
Hahahahahaha, đây đều là cái lịch sử đen của cậu a! Cậu cười đến khép miệng không được.
Mỗi tấm thiệp khắc tên cậu và mỗi câu trong đó đều tượng trưng cho một khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời ngã rẻ của cậu, cậu có lúc dùng hết sức mình cũng không thể xác định được bốn năm đại học có phải là một giấc mơ tan thành mây khói khi chạm vào nó không.
Cậu thắt chặt sợi dây giữ từng quả bóng bay trong lòng bàn tay vì sợ rằng chúng sẽ lại bay lơ lửng trên không trung bất cứ lúc nào, làm cậu không thể có nơi nào để theo đuổi chúng đem trở về.
Khi cậu nắm hết bóng bay trong lòng bàn tay, Đỗ Triết đến bên cạnh cậu, quỳ một gối, hai tay cầm chiếc hộp nhung hình vuông màu đỏ, cậu sợ hãi lùi lại hai bước.
Xuất viện rồi không cần phải làm đại lễ vậy chứ?!
Đỗ Triết mở ra hộp nhung màu đỏ, một chiếc nhẫn đứng ở trung tâm.
Cảnh tượng như thế nào a?! A Tá khẩn trương không nói nên lời, hàng chục sợi dây thừng bị cậu siết chặt, các tấm thiệp liên kết cọ vào nhau, cậu khẽ cúi đầu nhìn thấy nụ cười nhẹ của Đỗ Triết, ánh mắt gần như tràn ra vẻ trìu mến và khẩn cầu không thể giải thích được.
Đỗ Triết ngẩng đầu nhìn chăm chú cậu, khoang ngực dưới xương quai xanh kịch liệt phập phồng, hàm gầy run rẩy không thể nhận ra, đôi mắt sáng ngời nguyên bản chẳng qua là hoảng sợ mà bất định, muốn nói gì đó nhưng lại bị kẹt ở cổ họng.
Yết hầu lên xuống thật sống động
Đồ Tá Chá vẫn luôn là ánh dương lan tỏa khắp thiên địa, nhưng hiện tại chỉ có thể buộc phải trốn trong bóng tối, chính là người nam nhân này mười mấy năm chôn ở đáy lòng, làm thế giới cảm xúc trống rỗng vốn có của anh thêm phong phú.
Khiến bản thân không tin gì về chuyện tình cảm, liền trở thành một người có người có thể để cậu dựa vào.
Nhưng những điều phi lý mà anh đã làm, làm cậu từ một ánh dương quang biến thành cái cây phiu diêu muốn ngã trước mưa gió, anh cõi lòng đầy sự xin lỗi.
Giong điệu ôn nhu khẩn thiết nói: "A Tá, anh không phải vì bảo bảo, chính là anh muốn ở bên em.
Anh là một tên khốn.
Là anh sai rồi, cho anh một cơ hội để bù đắp, được không? Chúng ta kết hôn, anh muốn làm người nhà với em, anh muốn quang minh chính đại mà chăm sóc em, được không? "
Anh đầy lời xin lỗi và giọng điệu nhẹ nhàng chân thành.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cực kỳ muốn chiếm lấy anh làm của riêng, muốn tìm ra nguồn sáng trong đường hầm tăm tối tận cùng không ra được.
Mang theo nguyện vọng khát vọng chung sống tay trong tay, anh vui mừng tháo chiếc nhẫn trong hộp nhung ra, mang vào ngón áp út của cậu, và muốn giữ chặt cậu bằng chiếc nhẫn này, trở thành người nam nhân duy nhất trong nửa đời còn lại.
A Tá nội tâm điên cuồng như muốn mở tiệc, tầm mắt luyến tiếc mà dời đi, cậu chưa bao giờ gặp qua Đỗ Triết ôn nhu dịu dàng như vậy, lại chân thành khó cưỡng, làm cậu thậm chí còn rất muốn đeo nhẫn cho Đỗ Triết.
Kỳ thật cậu đã bắt chước rất nhiều lần chính mình tự đeo nhẫn cho mình, có một chút...!chỉ một chút, muốn thử cảm giác đeo thật sẽ như thế nào.
Ví dụ, chiếc nhẫn sẽ lạnh? Kích thước sẽ không vừa? Quá trình đeo từ đầu ngón tay đến đuôi có hơi ít không? Nó sẽ cọ xát các ngón tay khác không?
Nhưng cậu cố nén suy nghĩ ích kỷ này lại, chậm rãi lui về phía sau.
Cậu không thể
Không nói Uông Hy mới là một chuyện
Cậu sờ sờ bụng, lo lắng nghĩ rằng nếu cùng Đỗ Triết kết hôn, không biết sau này Đỗ Triết sẽ ly hôn cậu sẽ góa chồng, điều này có thể ảnh hưởng đến việc lựa chọn bạn đời sau này của anh.
........Vẫn là nên từ bỏ.
- Dừng lại.
Bà tác giả cắt ngang xương à.
Có ai hóng phần sau sẽ ra sao hông, hãy iu thương tui ik tui sẽ cố up sớm ????????????
Xin lỗi mọi người tui lặng hơi lâu.
Do đi tiêm vacxin nên bị què vài ngày kèm theo hậu chứng sốt đến khó thở.
????????
Tui sợ đau sợ cây kim chích lắm mn.
Lớn 20 tuổi đầu mà vẫn sợ ????????????.
Danh Sách Chương: