• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Vương Gia Ninh thức dậy thì đã không thấy người bên cạnh đâu nữa. Cô chậm rãi xuống khỏi giường, vào trong phòng tắm hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt qua gói đi xuống dưới nhà.

Vừa đến cửa phòng ăn cô đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ngồi ở bàn ăn.

“ Thiếu phu nhân, người dậy rồi.” Bác Hà quản gia thấy cô liền lập tức gọi cô qua bàn ăn.

“ Vâng ạ.” Cô tiến vào ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Hàng mà ngồi xuống.

“ Con cảm ơn bác.” Cô nhận lấy đồ ăn từ quản gia.

Bác Hà mang đồ ăn đưa lên chỗ bàn ăn của cô, sau đó cũng đi ra ngoài.

“ Mẹ đâu?” Không thấy Mạnh Thanh cô mở lời hỏi Lục Tử Hàng bên cạnh.

“ Đi Paris rồi.” Lục Tử Hàng vừa ăn phần ăn của mình, vừa trả lời cô.

“ Bao giờ về?”

“ Tháng sau.”

Câu chuyện kết thúc bữa ăn cứ thế diễn ra trong im lặng. Dùng xong bữa, hai người bọn họ cùng nhau đến tập đoàn.

………

Vừa đến cổng tập đoàn, hai người họ đã thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên trong tập đoàn. Hai người sóng vai nhau đi đến trước cửa thang máy chuyên dụng tiến lên phòng tổng giám đốc.

Cửa phòng mở ra, hai người Lục Tử Dương với Mộ Cảnh Thiên đã ngồi chờ sẵn ở đó. Thấy hai người họ, Lục Tử Hàng nhíu mày, lên tiếng.

“ Hai người rảnh quá à?”

“ Chị dâu.” Hai người kia đồng thanh lên tiếng, phớt lờ câu hỏi của Lục Tử Hàng.

“ Chào.” Vương Gia Ninh khuôn mặt lạnh tanh lên tiếng chào lại hai người kia.

Hắn thấy vậy chân mày càng nhíu chặt, khuôn mặt đã không còn kiên nhẫn. Một lúc sau, cửa phòng lần nữa mở ra ba người Hoàng, Nhiên, Thụy tiến vào.

“ Lão đại, chị dâu.” Lần lượt từng người họ lên tiếng chào hỏi.

“ Chào.” Cô thấy ba người này cũng chỉ lạnh lùng đáp lại.

Còn Lục Tử Hàng thì không còn chút kiên nhẫn nào nữa, giọng nói đầy sát khí vang lên.

“ Cái phòng này từ bao giờ thành chỗ tụ tập của mấy người rồi?”

Mấy người kia liền cảm nhận được sát khí trong câu nói này, nụ cười vụt tắt. Vương Gia Ninh nhìn thấy cảnh này khóe môi cô nhếch lên, bình thản ngồi xem kịch.

“ Đâu có.” Mộ Cảnh Thiên lên tiếng hóa giải.

“ À chị dâu, cái tên hôm bắt cóc Giai Giai chết rồi?” Nhiên liền nhanh chóng lên tiếng.

“ Chết rồi?” Cô nhíu mày khi nghe thấy câu này, cô liền quay sang nhìn Lục Tử Hàng. Vừa hay hắn cũng đang quan sát biểu cảm của cô, hai người liền chạm mắt nhau.

“ Cậu nói cái gì cơ? Cậu gọi Thẩm Giai Giai nghe thân thiết như vậy làm gì?” Mộ Cảnh Thiên quay sang nhíu mày hỏi Nhiên.

“ Thì chúng tôi là bạn.” Nhiên vô tư mà đáp.

“ Hôm trước chúng tôi hẹn nhau đi ăn, đến quảng trường của chị dâu uống rượu, sau đó bọn tôi thành bạn rồi.”

“ Còn có cả lão Hoàng với lão Thụy nữa cơ mà.” Nhiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp.

“ Tôi không liên quan.” Ánh mắt của Hoàng đã nhìn thấu bên trong Mộ Cảnh Thiên, liền giờ tay từ chối.

“ Bạn thì cũng không gọi thân thiết như vậy đâu. Biết chưa?” Mộ Cảnh Thiên tiến đến ghì cổ của Nhiên, nói.

Nhiên bị tập kích nhất thời liền ngơ ngác.

“ Gọi thế thì làm sao? Cậu bị dở à Mộ Cảnh Thiên?”

“ Hay cậu đừng nói là cậu thích tôi nên cậu mới không muốn Thẩm Giai Giai thân thiết với tôi.”

Câu nói này của Nhiên khiến mấy người có mặt ở đó liền lập tức nổi da gà.

“ Cậu bị điên à?” Mộ Cảnh Thiên liền buông tay, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Nhiên.

“ Mấy người các cậu có phải là lâu rồi chưa được đi Châu Phi không?” Âm thanh lạnh như băng của người đang ngồi ở ghế tổng giám đốc ở đó.

“ Không.” Năm người bọn họ liền đứng nghiêm chỉnh, nói “ không” dõng dạc.

Vương Gia Ninh thấy cảnh vừa rồi cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK