• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Di Hoa công tử Hàn Tuấn nâng đôi chân của Cơ Hồng Thúy. Y từ từ ngẩng mặt nhìn lên. Cơ Hồng Thúy đang nhìn gã. Di Hoa công tử Hàn Tuấn điểm nụ cười mỉm gợi tình rồi nói:

- Hàn Tuấn mãi mãi sẽ là nô tình của nương nương.

Cơ Hồng Thúy đáp lại bằng nụ cười xởi lởi. Mụ nhướng mày nói:

- Bổn nương không thích nghe những lời nói đó mà chỉ thích sự thành thật của ngươi thôi.

Hàn Tuấn hơi sượng sùng trước lời nói nhạt nhẽo này của Cơ Hồng Thúy. Gã nghĩ thầm trong đầu: “Nếu mụ không phải là giáo chủ Thiên Minh giáo thì Di Hoa công tử Hàn Tuấn đâu thèm để mắt đến mụ. Mụ không đáng để bổn công tử nhìn tới chứ đừng hòng đòi xách giày cho bổn công tử.”

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Di Hoa công tử Hàn Tuấn lại hành động khác. Gã dụng tất cả những tri thức của một nam nhân, chinh phục nữ nhân bằng những xúc cảm dục tình.

Di Hoa công tử áp môi vào đôi chân của Cơ Hồng Thúy, mặc dù gã có phần tởm lợm bởi nước da tái nhờn, tái nhợt của Cơ Hồng Thúy đập vào mắt. Để khỏa lấp sự tởm lợm đó, Di Hoa công tử buộc phải nghĩ đến những thứ võ công mà Cơ Hồng Thúy tới đây sẽ truyền thụ cho gã.

Y cố làm hết tất cả những gì có thể để tạo ra cảm xúc nơi mụ ma đầu này chỉ với hy vọng sẽ có được võ công của mụ.

Cơ Hồng Thúy nằm duỗi dài trên tràng kỷ cho Hàn Tuấn mơn trớn mình. Mụ cảm nhận rõ mồn một chiếc lưỡi ấm áp của Hàn Tuấn đang rảo chậm rãi qua từng làn da thịt mụ. Mụ hưởng thụ những cảm giác mơn trớn của Di Hoa công tử Hàn Tuấn mà sực nghĩ đến Khắc Vị Phong.

Mụ nghĩ thầm: “Tên tiểu tử Khắc Vị Phong đó sao không làm được những gì như gã Di Hoa công tử họ Hàn này.”

Dù bất cứ trong hoàn cảnh nào, hay trong tình huống nào, hoặc đang thả mình vào những cảm giác hoan lạc, Cơ Hồng Thúy vẫn không quên được Khắc Vị Phong. Mụ có cảm tưởng Khắc Vị Phong đã khắc sâu vào tâm vào não của mụ không thể nào quên được.

Trong khi Di Hoa công tử kích động thân thể Cơ Hồng Thúy thì ngược lại mụ không thể tập trung vào những gì mà Hàn Tuấn tạo ra. Có chăng chỉ là chút sảng khoái trong tâm tưởng Cơ Hồng Thúy vì những cảm giác mà Hàn Tuấn mang đến.

Mụ buột miệng hỏi:

- Ngươi làm như thế này bao nhiêu lần rồi?

Câu hỏi của mụ khiến Di Hoa công tử sững sờ. Gã không thể tìm được câu trả lời cho Cơ Hồng Thúy mà phải ngậm miệng phát ra những tiếng ư ử.

Nghe tiếng ư ử như chó đòi ăn của Di Hoa công tử, Cơ Hồng Thúy phá lên cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa nói:

- Ngươi làm gì mà thèm thuồng như vậy?

Hàn Tuấn chỉ muốn ngồi bật lên mà thóa mạ Cơ Hồng Thúy, nhưng y không dám làm điều đó.

Y cố nén những cảm giác tởm lợm đang dâng trong tâm tưởng mà cúi xuống áp đôi môi vào đầu nhũ hoa của Cơ Hồng Thúy. Khi miệng y đã ôm cứng lấy đầu nhũ hoa của mụ quỷ diện, thì cảm giác tởm lợm bất giác trào lên khiến cho gã không dằn được.

Di Hoa công tử ho sặc một tiếng rồi nôn luôn ra người của Cơ Hồng Thúy.

Cơ Hồng Thúy không chút giận dữ bởi hành vi của Hàn Tuấn mà ngược lại còn bật cười khằng khặc. Hàn Tuấn nghe tiếng cười của mụ quỷ bất giác nổi đầy gai ốc. Xương sống gã như có một luồng hàn khí xuất hiện chạy ngược lên đến tận ót.

Cơ Hồng Thúy ngồi lên. Mụ ôm lấy đầu Hàn Tuấn, ghìm vào chỗ chất bã mà gã vừa nôn ra người mụ.

Mụ vừa ghì đầu Di Hoa công tử vừa nói:

- Chàng hãy liếm sạch cho thiếp đi.

Lời nói của mụ quỷ như một mệnh lệnh buộc Di Hoa công tử phải thực hiện. Gã cố lắm mới áp môi vào đúng chỗ chất bã vừa nôn ra đó và rồi cơn tởm lợm lại trỗi lên. Gã lại nôn tiếp. Cơ Hồng Thúy phá lên cười khằng khặc khi Hàn Tuấn nôn thốc, nôn tháo, nôn đến độ quẳng cả ruột.

Mụ chờ cho Di Hoa công tử nôn hết tất cả những gì chứa trong bụng ra người mụ, đến lúc đó mới đè ngửa họ Hàn xuống tràng kỷ.

Cơ Hồng Thúy nhìn Di Hoa công tử bằng ánh mắt khắt khe của một ma nữ vô hồn, vô thức. Mụ cất giọng nhão nhoẹt, nũng nà, nũng nịu:

- Đến lượt ta giúp cho Hàn công tử.

Mụ nói rồi ngồi xổm lên người Di Hoa công tử Hàn Tuấn quằn người bởi hành động dâm loạn của mụ. Hắn cố chịu đựng với chút hy vọng mình sẽ sống.

Cơ Hồng Thúy bấu mười ngón chỉ vào cổ Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Mụ gằn giọng nói:

- Ngươi đâu có tình với ta, mà chỉ muốn võ công của ta thôi. Ta biết ngươi đang nghĩ gì.

Mụ vừa nói vừa bóp chịt mười ngón tay vào cổ Di Hoa công tử trong khi vẫn tiếp tục những động tác giao tình ngồi trên người họ Hàn.

Di Hoa công tử giẫy giụa nhưng khốn nỗi chẳng thể nào cử động được vì đã bị Cơ Hồng Thúy điểm huyệt. Gã nhận ra ngay rõ từng chút từng chút mười ngón tay của mụ quỷ diện đang bóp chịt dần vào khí quản.

Mắt của Di Hoa công tử đứng nhưng chỉ có màu đen thẳm trước mắt gã mà thôi. Gã cảm thấy mình đang khó thở và cho đến khi không thở được nữa.

Khoảnh khắc sau cùng mà gã nhận được trước khi tiêu diêu xuống cõi a tỳ địa phủ là sự bùng nổ lần cuối. Sự bùng nổ đó làm cho sinh lực gã mất hẳn chẳng khác nào ngọn đèn vụt tắt lịm bởi chẳng còn dầu.

Cơ Hồng Thúy bước xuống tràng kỷ nhìn xác Di Hoa công tử Hàn Tuấn hừ nhạt một tiếng rồi nhẩm nói:

- Bọn nam nhân các người đáng được hưởng cái chết như vậy đó.

Mụ phun một bãi nước bọt vào xác của Di Hoa công tử rồi thản nhiên bước vào gian Hoàng thi sảnh, ngâm mình xuống hồ nước tẩm hương hoa.

Mụ trầm mình trong làn nước hương, dùng tay xoa nắn thân thể mình mà nhắm mắt nghĩ đến Khắc Vị Phong.

Mụ chợt mở mắt lớn tiếng phán lịnh:

- Tần Á Mỵ.

Lịnh của Cơ Hồng Thúy phán ra, Tần Á Mỵ vội vã bước vào Hoàng thi sảnh. Mụ nhìn Tần Á Mỵ, ôn nhu nói:

- Nàng hãy cởi bỏ trang phục vào trong này với bổn nương.

Tần Á Mỵ cúi đầu nhỏ nhẻ nói:

- Tần Á Mỵ tuân lệnh nương nương.

Tần Á Mỵ cởi bỏ trang phục của mình, rồi bước vào hồ nước cùng với Cơ Hồng Thúy. Hai người ngồi đối diện với nhau. Cơ Hồng Thúy ngắm đôi gò bồng đảo căng tròn của Tần Á Mỵ. Mụ đặt tay lên đôi quả tuyết lê căng cứng từ tốn nói:

- Ngươi đẹp lắm!

- Đa tạ nương nương đã khen Á Mỵ.

Cơ Hồng Thúy khẽ gật đầu. Mụ tiếp tục mơn trớn thân thể của Á Mỵ vừa nói:

- Tại sao chúng ta cứ phải là cái bóng của bọn nam nhân? Chúng có đáng để nữ nhân chúng ta hầu hạ không?

Á Mỵ im lặng không đáp lời mụ.

Mụ nâng cằm nàng:

- Nói cho ta biết xem.

Á Mỵ nhỏ nhẻ nói:

- Nếu nam nhân làm được tất cả những việc trên đời thì nữ nhân cũng làm được.

Cơ Hồng Thúy phá lên cười.

Mục cắt đứt tràng tiếu ngạo rồi ôm chầm lấy Tần Á Mỵ.

Mụ nhỏ nhẻ nói vào tai nàng:

- Ngươi có kinh tởm ta không?

Tần Á Mỵ lắc đầu:

- Không… mà ngưỡng mộ nương nương thì đúng hơn.

Lời của Á Mỵ vừa tan trên hai cánh môi thì Cơ Hồng Thúy ôm lấy đầu nàng. Mụ chăm chẳm nhìn vào mắt Á Mỵ, rồi từ từ áp mặt sát vào mặt nàng. Lưỡi của mụ liếm qua hai cánh môi của Á Mỵ, mà hai cánh môi của nàng chợt hé ra như thể náo nức chờ đợi cái gì đó.

Chiếc lưỡi nóng và ẩm ướt của Cơ Hồng Thúy thọc sâu vào miệng của Tần Á Mỵ. Theo một cảm giác gần như vô thức, Tần Á Mỵ lập lại nụ hôn của Cơ Hồng Thúy. Hai chiếc lưỡi như quấn chặt lấy nhau. Cùng với sự quấn chặt của hai chiếc lưỡi thì họ ôm cứng như thể không muốn rời xa nhau ra nữa.

Cơ Hồng Thúy và Tần Á Mỵ quấn nhau làm một. Họ cùng cất ra những tiếng rên biểu cảm sự khoái lạc đang cuộn chảy trong họ. Nước trong hồ đầy sóng bởi sự bùng nổ của hai người. Họ đúng là một cặp uyên ương quái gỡ trong cảnh giới hoan lạc đầy chất dung tục và nồng nhiệt.

Cơ Hồng Thúy và Tần Á Mỵ chỉ rời nhau ra khi cơ thể họ rã rời bởi sự nhiệt tình tìm kiếm cảm giác lạ kỳ từ thể xác. Cả hai nhìn nhau, và như phát hiện ra điều gì đó mà bất giác phá lên cười khanh khách.

Tiếng cười của họ khiến cho nước dao động mạnh hơn.

Và khi cả hai cùng ngưng cười thì lại quấn chặt lấy nhau. Họ lại đi tìm những xúc cảm hoang dâm mà mãi chẳng bao giờ thỏa mãn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK