"Đúng vậy!" Sở Thanh Vân từ từ tiến đến, "Ta nổi tiếng quá hay sao mà các vị sư huynh ai cũng biết mặt. Thế nào, các huynh thấy đề nghị vừa rồi có ổn không?"
"Ổn cái đầu ngươi ấy mà ổn!" Tên còn lại chửi ầm lên, không hẹn mà đứng cùng người kia, cả hai ăn ý đứng chung chiến tuyến đối đầu với Sở Thanh Vân.
"Sở Thanh Vân ngươi đừng tưởng có tí công phu mèo cào mà lên mặt. Long Diễm quả này chúng ta phát hiện trước, không có lý nào phải chia cho ngươi cả."
"Chia?" Sở Thanh Vân rút Câu Ly kiếm ra, "Ta đâu có nói là chia. Long Diễm quả còn ở trên vách núi, rõ ràng là vô chủ, ai hái trước thì người ấy được chứ!"
"Hừ phải không? Là ngươi nói nhé, ai hái trước thì được." Tên đệ tử kia hét lên, vội vàng nhảy lên định hái quả.
"Ngươi nằm mơ à?" Sở Thanh Vân thấy vậy nhanh chóng vung tay, kiếm khí phá không mà đến. Đệ tử kia sợ đến xanh mặt mèo, vội vã rút tay về, thế nhưng kiếm khí vẫn bắn đến cắt đứt một vạt áo.
Gã tái mặt lại, may vừa rồi còn phản ứng kịp, tên Sở Thanh Vân này đúng là ác độc.
Sở Thanh Vân thấy người nọ phân tâm, y lợi dụng lúc này lắc mình một cái, cơ thể quỷ dị xuất hiện ở cạnh bọn họ, cố tình cười một cái rồi mới hái đi một nắm Long Diễm quả, còn rất hào phóng để lại hai quả.
Từ lúc Sở Thanh Vân động đến khi chùm Long Diễm quả nằm trong tay, tất cả chỉ diễn ra trong vòng một hơi thở, hai tên kia còn chưa kịp phản ứng lại.
Đây là chiêu thức gì vậy? Sở Thanh Vân có phải là người không?
Cả tháng trời đánh nhau với Hoả Linh thú, tốc độ của Sở Thanh Vân tăng tiến thần tốc, tu vi cũng tăng lên Trúc cơ trung kỳ. Hai người này y vốn không để vào mắt.
"Hi hi, cảm ơn hai vị sư huynh nha, còn hai quả chia nhau là vừa đẹp còn gì, dù sao quả này ăn nhiều cũng không tốt." Nói xong y lắc mình một cái, chuồn mất.
Đến khi định thần lại, hai đệ tử kia mới quay lại nhìn nhau, sợ hãi còn nguyên trong mắt họ.
Cái thứ tốc độ quỷ thần gì thế này?
Sở Thanh Vân không quan tâm đến tâm trạng của hai người kia, y cầm Long Diễm quả ngắm nghía chán chê rồi cắn thử một miếng.
Vị ngọt ngọt tê tê, mùi khá thơm, hoả linh lực bên trong tràn đầy, Sở Thanh Vân vừa ăn vừa tham lam hấp thu.
Luyện hoá xong một quả mà Sở Thanh Vân cảm thấy hoả diễm bên trong người mình có vẻ sáng hơn một chút, linh lực tuần hoàn với tốc độ nhanh hơn gấp rưỡi, lẽ nào quả này có tác dụng tăng cường thể chất?
Y lại lấy thêm một quả nữa ăn thử thì thấy đúng là vậy, thậm chí kinh mạch cũng được mở rộng ra không ít.
Chỉ tiếc là mới ăn hai quả y đã cảm thấy cơ thể không tiêu hoá nổi, chắc thứ này không thể ăn quá nhiều một lúc.
Trong Hoả Liên phần này không thiếu thứ tốt, càng vào bên trong càng bắt gặp nhiều kỳ trân dị bảo. Thế nhưng mục đích của Sở Thanh Vân chủ yếu vẫn là dị hoả, những thứ khác có duyên gặp thì sẽ lấy, còn lại y không cưỡng cầu.
Chẳng mấy chốc Sở Thanh Vân đã ở Hoả Liên phần được năm tháng, khí chất trên người đã hoàn toàn khác biệt với lúc đầu đi vào, giờ đây khi đối diện một con Hoả linh thú, y không cần dùng Câu Ly, chỉ lợi dụng tốc độ nhanh như thiểm điện vỗ vào đầu yêu thú, móc lấy nội đan trong đó.
Yêu thú mất đi nội đan liền trở nên vô hại, tan biến thành nham tương rơi đầy đất.
Năm tháng trời mà y mới đụng độ có hai người, chứng tỏ Hoả liên phần này rộng lớn thế nào chứ? Nhất là bây giờ y đã đi vào tận sâu bên trong trung tâm, nhiệt độ trong không khí nóng khủng khiếp, da dẻ nứt ra thành từng đường rãnh nhỏ. Hiển nhiên những người tu vi tầm thường không thể đi vào.
Nham tương bên trong khu vực này sền sệt chảy đầy đất. Sở Thanh Vân bắt buộc phải dẫm lên mà đi, bàn chân mỗi lần hạ xuống là khói bốc lên, tiếng xèo xèo của da thịt cháy nghe rờn rợn.
Dù đau đến chảy nước mắt nhưng Sở Thanh Vân vẫn không dừng lại, y có linh cảm phía đằng trước là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Không rõ đó là thứ gì, nhưng nguy hiểm thường đi kèm với kỳ ngộ, Sở Thanh Vân không chần chứ, quyết tâm tiến đến tìm hiểu.
Nham tương ở địa phương càng lúc càng nhiều, màu sắc cũng không còn đỏ rực nữa mà chuyển sang màu bàng bạc đẹp mắt.
Mỗi khi nham tương đổi màu là khu vực xung quanh chắc chắn có dị hoả, nhưng lần này Sở Thanh Vân còn cảm thấy hơi thở hung hãn của một sinh vật xa lạ nữa.
Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng, đau đớn dưới chân cũng vì thế mà bị bỏ qua, Sở Thanh Vân cầm chắc Câu Ly kiếm trong tay, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Đi đến một cái hồ, nham tương sôi sùng sục bên trong, khói bốc lên nghi ngút nhưng mà không thể che lấp được sơn động trên vách đá.
Sở Thanh Vân ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ đây, đang tính tiến tới quan sát thì bỗng dị biến phát sinh.
Ào!
Dòng suối nham tương đột ngột nứt làm đôi, bắn tung toé sang hai bên, từ bên trong nhô ra một cái đầu rắn khổng lồ màu đỏ tươi, đôi con mắt bạc lạnh lẽo chăm chú nhìn thẳng vào Sở Thanh Vân.
Hô hấp Sở Thanh Vân gần như dừng lại, đầu liên tục vận chuyển, cuối cùng cũng moi ra được một cái tên.
Xích Viêm minh xà, yêu thú cấp năm hệ hoả.
Xích Viêm Minh xà này có một đặc điểm, chỉ canh giữ ở nơi có U Viêm Hoả thảo. Khi U Viêm Hoả thảo thành thục thì nó sẽ cắn nuốt luôn loại linh thảo này sau đó tiến cấp.
Đúng vậy, U Viêm Hoả thảo cực kỳ quý hiếm, có tác dụng tăng lên một tiểu cảnh giới mà không hề gây ra di chứng gì, là loại linh dược thăng cấp ngàn vàng khó cầu.
Nhưng nó cũng có một nhược điểm, tu sĩ chủ tu hoả hệ ăn vào lần đầu mới có tác dụng, lần sau vô dụng. Còn tu sĩ hệ khác ăn vào chính là kịch độc.
Nghĩ đến đây, Sở Thanh Vân mừng rỡ không thôi, vừa may y chủ tu hoả hệ, thứ này sinh ra là để dành cho y còn gì? Hơn nữa U Viêm Hoả thảo sinh trưởng thành cụm, mỗi nơi Xích Viêm Minh xà canh gác, thể nào cũng có hai đến ba gốc linh thảo.
Nhưng mà còn Xích Viêm Minh xà này thì đối phó sao giờ? Sở Thanh Vân chắc chắn mình không thể giết được một con yêu thú cấp năm.
Một người một thú cứ đứng thăm dò nhau, không bên nào dám động trước. Xích Viêm Minh xà cũng ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người Sở Thanh Vân. Nó đang chờ y lộ ra điểm yếu để nhào tới.
Đúng lúc này có tiếng cãi cọ vang lên từ đằng xa vọng lại.
"Ngươi là đồ ngu, Thiết Tinh hài ta đưa cho thì không đi, sĩ diện đến bây giờ bỏng chân chưa?"
"Vâng, ta ngu thì cứ thả ta xuống dưới, mắc mớ gì tới ngươi phải cõng."
"Nếu mà không nể tình Thanh Vân sư đệ thì ta đã vứt ngươi lại từ lâu, người gì mà chỉ biết gây phiền toái."
Sở Thanh Vân nghe thấy tiếng nói quen thuộc của hai vị sư huynh thì mừng rỡ, hét lên:
"Từ Kha sư huynh, Diệp Thần sư huynh!"
Xích Viêm Minh xà vừa thấy Sở Thanh Vân phân tâm liền xông tới, cái đuôi khổng lồ quật một nhát, cũng may Sở Thanh Vân phản ứng nhanh, vội vàng nhảy lên tránh thoát.
Đuôi xà quét trúng nham tương văng tung toé.