• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên đây Kỷ Niệm nhanh chóng chạy tới sân bay, Lâm Ức và phó tổng giám đốc công ty đang chờ, thấy Kỷ Niệm lập tức đi tới. Mọi người đi vào kiểm tra an ninh rồi lên máy bay.

Máy bay cất cánh, Lâm Ức nhịn không được nhìn Kỷ Niệm đang nhoẻn miệng cười hoài. Toàn thân Kỷ tổng của cô đang tỏa ra mùi lẩu, thật đáng ngạc nhiên. Xưa giờ cô ấy chỉ ăn mấy món Tây ở gần công ty, hoặc bữa trưa đơn giản, hôm nay biết có hội nghị cổng đông quan trọng mà còn đi ăn lẩu.
Kỷ Niệm cảm giác được ánh mắt Lâm Ức đang nhìn cô, quay qua hỏi: "Mùi vị rất nặng sao?"
"Vâng." Lâm Ức gật đầu.
"À." Kỷ Niệm cười rộ lên, "Tôi nhờ cô mua quần áo cô có mua chưa?"
Lâm Ức lại gật đầu, nhấc cái túi trong lên đưa cho Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm cười cầm lấy, tâm tình rất tốt.
Máy bay đã lên độ cao ổn định, Kỷ Niệm mở dây an toàn đi vào wc, thay đồ, chải tóc. Ngửi thấy mùi lẩu trên tóc, liền cười ấm áp, xịt nước hoa.
Bữa ăn chỉ đơn giản như vậy, làm tâm trạng Kỷ Niệm rất tốt.
Cô không nhớ rõ từ lúc nào, những bữa ăn của cô đều trở nên có mục đích. Tiệc rượu linh đình, nụ cười dối trá, làm cô khó chịu. Thật ra, nụ cười chỉ là công cụ, muốn sống tốt cũng cần có kỷ năng phải không?
Chuyện làm cô vui là Ngô Tranh của cô vẫn thuần khiết như vậy, thậm chí còn hờ hững hơn bốn năm trước. Giống như thời gian tàn nhẫn, cái phức tạp của xã hội đều không làm em ấy vướng bận.
Đúng là ngạc nhiên, bốn năm nay em ấy trải qua như thế nào? Nhớ tới bị Điền Phú và Ngụy Diên trêu chọc, Kỷ Niệm liền cười.
Nếu có thể làm một người bình thường, mỗi ngày chỉ có vài đồng lương, ở trong căn phòng nhỏ ấm áp, cuộc sống đơn giản, buồn thì khóc, vui thì cười. Không phải là một chuyện tốt đẹp sao?
Kỷ Niệm đứng trước gương trang điểm lại, sau đó mở cửa, nụ cười máy móc lại treo lên. Lại trở thành Kỷ Niệm của Kỷ thị rồi.
Hơn một giờ, máy bay đã tới thành phố có công ty mẹ. Ra sân bay, ngồi vào xe chuyên dụng của công ty, Kỷ Niệm đặt laptop lên đùi, xác nhận lại nội dung cuộc họp.
Chưa bước vào công ty mẹ, đã có người đứng chờ ở cửa. Kỷ Niệm dẫn theo một nhóm người, đi vào thang máy chuyên dụng.
Ở công ty con lâu ngày, bây giờ Kỷ Niệm thấy công ty mẹ quá lộng lẫy. Nhìn gương trong thang máy, Kỷ Niệm thầm cười khổ. Ông là muốn cô phải làm cho công ty con ở thành phố T phát triển to lớn như thế này sao?
Tiến vào phòng họp, phòng hội nghị trãi thảm đỏ vàng tầm 100m2 đã đầy người.
Vị trí chính là ông nội, ghế của Kỷ Bác trống. Hai bên trái phải lần lượt là bác hai Kỷ Hưng và bác Kỷ Thiên Hoa. Lên một ghế là Kỷ Uân và bác Kỷ Thuần. Ba của cô, Kỷ Thiệu Hoa không có mặt. Sau khi mẹ của cô qua đời, người đàn ông đó ngoại trừ dằn vặt cô, thì chả hứng thú gì với thế giới bên ngoài. Một mình trốn trong biệt thự trên núi, không thèm quan tâm chuyện công ty.
(*bác chồng, bác lớn, bác cả: đều là đại bá, nên chả biết phải xưng hô vai vế thế nào, nên để bác luôn cho rồi)
Kỷ Niệm chào hỏi với các cổ đông, các bác và các anh, rồi ôm máy tính và tài liệu đến ngồi vào ghế bên phải cạnh Kỷ Uân.
Trong lòng Kỷ Niệm không hề muốn qua lại với gia đình, còn hơn mười phút là thoát rồi. Cô mở máy tính, xem nội dung báo cáo trong hội nghị.
Một năm chỉ gặp mặt vài lần, nếu bởi vì có quan hệ máu mủ mà có ấn tượng tốt về Kỷ Niệm, thì đúng là miễn cưỡng. Huống chi bây giờ, những người này đều vì lợi ích cá nhân, quan hệ là đối tác hoặc nói là đối thủ cạnh tranh thì có khác gì?
Đột nhiên nhớ lại bốn năm trước tối hôm đó lúc Ngô Tranh rời khỏi, nàng ôm cô, nàng dựa vào vai cô, thong thả nói một câu: "Tình thân là không thể từ bỏ." Kỷ Niệm nhịn không được cười lên, cô ngược lại rất muốn thể nghiệm, chuyện tình thân không thể từ bỏ thì sẽ có cảm giác gì đây.
"Dạo này em khỏe không?" Kỷ Uân bên cạnh nắm vuốt cây bút, nhìn qua.
"Cũng khỏe." Kỷ Niệm cười lên, hỏi đến, "Nhất Thần và chị dâu đâu? Khỏe không?"
Nói đến con gái, nét mặt của người đàn ông này liền dịu hiền: "Nhất Thần sắp tốt nghiệp tiểu học, càng lúc càng bướng, cứ như con trai. Hai ngày trước người làm cho biết, con bé đánh nhau, đầu gối bị thương."
"Ừ." Ba mẹ đều bận rộn làm việc, thật đáng thương cho đứa bé kia rồi, nhớ lại nhiều năm trước ở chung với nhau, Kỷ Niệm liền cười lên, "Con gái hung dữ cũng là chuyện tốt."
Kỷ Uân cũng cười, sau đó nụ cười liền phai nhạt đi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Kỷ Niệm: "Tháng trước, con bé vẽ tranh được lên lãnh thưởng, cứ nhắc mãi muốn vẽ tranh cho Ngô Tranh, em tìm được cô ấy chưa?"
Kỷ Niệm nghe xong, nét cũng không có thay đổi, bình tĩnh nói một câu: "Nếu như dễ tìm như vậy thì tốt rồi."
Kỷ Uân thu hồi ánh mắt, siết chặt viết: "Niệm Niệm, nhanh lên ứng cử đi, cũng giúp tạo dựng hình tượng tốt cho công ty."
"Em cũng muốn." Kỷ Niệm nhếch môi, độ cong càng lớn, trong ánh mắt đều là quyến rũ.
Nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng thì lại xoắn xuýt rồi, đang âm thầm lên kế hoạch giấu cô gái nhỏ của cô.
Ngô Tranh ở bên kia, đối với bạn bè của nàng, nàng có thể thoải mái thừa nhận. Thế nhưng, trong nhà này, cô thật sự không muốn để Ngô Tranh bị cuốn vào, rơi vào cái cục diện rối loạn này.
Từ khi thấy lại nụ cười của Ngô Tranh, Kỷ Niệm liền mơ hồ cảm thấy. Mặc kệ thế giới này dơ bẩn hỗn loạn cỡ nào, tốt xấu gì bên cạnh cô vẫn còn một người thuần khiết vừa nhìn đã thấu, đơn giản như chưa từng bước vào xã hội. Còn có một người như vậy, làm cô trở lại là chính mình, dùng trái tim để sống.
Nụ cười này, cô tìm bốn năm nhớ đến bốn năm, rốt cuộc cũng tìm được trở về. Cô không muốn mất đi nữa, coi như đem hết tất cả sức lực, từ bỏ mọi thứ, cô cũng phải bảo vệ nụ cười của Ngô Tranh.
Chủ đề chưa tới hai phút thì kết thúc, ông nội dẫn theo mọi người tiến vào phòng hợp, tinh thần rất tốt, uy nghiêm cũng không giảm. Ông nội vừa đi vào, Kỷ Niệm nhìn thấy Kỷ Thuần ngồi đối diện nét mặt cười khoa trương.
Tâm trạng ghét bỏ, liền thay đổi nét mặt.
Tiếng vỗ tay vang lên, hội nghị cổ đông lần thứ hai mươi ba của tập đoàn Kỷ thị bắt đầu.
Kỷ Niệm ngồi thẳng nhìn màn hình vi tính, thỉnh thoảng liếc nhìn ảnh chiếu trên tường. Chán ngán nghe mấy tay cổ đông nghị sự mấy chương trình cải cách công ty, và tăng thêm đề mục ứng tuyển tổng giám đốc.
Biểu quyết thông qua, lại đến từng người trong hội đồng quản trị báo cáo tiến độ trong một năm, báo cáo công tác giám sát, báo cáo tài vụ, lợi nhuận. Bố trí và dự trù kinh tế.
Kỷ Niệm chống đầu, nhìn thời gian dưới góc máy tính chầm chậm trôi.
Cười thầm, khi còn đi học ghét nhất là tổ chức hội nghị. Đáng ghét hơn là một người đứng trên đài phát biểu thao thao bất tuyệt, bộ tính giỡn mặt à. Nhưng bây giờ, cô đang làm cái việc mà cô ghét nhất.
Suy nghĩ của Kỷ Niệm đã bay đi đâu, rồi lại nhớ tới cô gái nhỏ của mình.
Ngô Tranh ở bên kia đang làm gì? Cũng bảy giờ tối rồi, em ấy ăn cơm chưa?
Nhiều năm không gặp mặt, em ấy từng bị thương dạ dày không biết còn đau không?
Đưa mắt, Kỷ Bác đang tổng kết hội nghị, mạnh mẽ nói: "Trong năm nay, ai cũng gặp nguy cơ về tài chính. Mọi người cùng nhau cố gắng, không những không được giảm biên chế, không giảm lương, mà còn phải hoàn thành mục tiêu mà hội đồng cổ đông đề ra, đồng thời phải tăng lương cho công nhân. Mức tài sản phải đạt đến 4,5%.........."
Kỷ Niệm nghe hai câu, nhìn ông nội rồi lại thất thần. Cứ tiếp tục thế này, là bắt cô phải ngồi vào vị trí đó sao? Quản cả công ty to như thế, đọ sức nhiều cổ đông như vậy, là vì muốn cô quản lý toàn bộ tiền lương của cả trên dưới công ty?
Nghĩ tới, đúng là mệt.
Kết thúc buổi hợp cũng hơn tám giờ, sáng ngày mai còn có buổi hợp khác, mọi người đều trở về khách sạn của Kỷ thị.
Bây giờ chỉ còn người nhà Kỷ thị, Kỷ Bác rất vui vẻ, hiếm thấy cả nhà đều ở chung một chỗ: "Chúng ta cùng ăn cơm đi?"
"Được đó, cháu đã đặt nhà hàng rồi!" Kỷ Thuần là người đầu tiên đồng ý.
Kỷ Niệm liếc nhìn vẻ mặt vui vẻ của Kỷ Thuần, cảm thấy bực bội, nếu thật phải cùng gia đình này ngồi chung trên bàn ăn, không chừng còn giảm thọ. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng cười, nói: "Ông nội, công ty bên kia còn có chút việc, con phải trở về xử lý đã."
Kỷ Bác gõ gậy, cau mày chặn đầu trước: "Bây giờ trể rồi, muốn nói gì thì mai nói."
Kỷ Niệm đi tới, cười hi hi kéo cánh tay Kỷ Bác, làm nũng: "Ông nội, sáng mai mới nói thì sẽ kéo dài tới xế chiều, bên kia bỏ đi hết thật không tốt."
Nhõng nhẽo một hồi Kỷ Bác cũng chịu gật đầu, Kỷ Niệm chào các bác và anh, không quay đầu lại rời đi.
Cô không dẫn Lâm Ức theo, một mình Kỷ Niệm chạy xe đến sân bay mua vé máy bay, rồi bay về thành phố T. Lên máy bay, cô mới thở dài.
Mỗi lần ở cùng với gia đình, Kỷ Niệm đều cảm thấy bị ép đến không còn sức lực. Có thể, cô không thích hợp ngồi ở đó, cùng với cả đám người ngươi tới ta đi.
Lúc trước rất thẳng thắn, xấu tốt gì cũng hiện lên mặt, khi đó không cảm thấy gì. Mà bây giờ, thân phận cùng tuổi tác buộc cô phải nở nụ cười và nhìn họ, mệt mỏi.
Bốn năm rồi, cô cũng không có thói quen, có lẽ cô mãi mãi cũng không có thói quen.
Nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối, Kỷ Niệm rất nhớ người phụ nữ nhỏ bé của cô.
Cô muốn nhìn thấy nụ cười rực rỡ như tháng bảy của cô gái bé nhỏ, đánh tan hết sương mù trong lòng cô.
Máy bay hạ cánh cũng hơn mười một giờ đêm, Kỷ Niệm vào bãi giữ xe lấy xe, trực tiếp lái về nhà của Ngô Tranh, mặc dù chỉ đi theo Ngô Tranh tới một lần, nhưng cô vẫn nhớ kỹ địa chỉ rỏ ràng.
Sáng nay Ngô Tranh đã đưa cô chìa khóa, sự góc cạnh của nó làm cô thấy yên tâm.
Cô gái của cô có phải biết cô chán ghét ở khách sạn lạnh lẽo, nên liền hiểu ý cho cô một gia đình nhỏ ấm áp hay không?
Bấm số Ngô Tranh, không ai nhấc máy. Một tay Kỷ Niệm lái xe, một tay gọi mãi.
Quả nhiên chưa đầy 2 phút, có người nghe, bên kia khá ồn tự nhiên yên tĩnh. Chắc là Ngô Tranh muốn chạy ra khỏi quán bar cho yên tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, bên kia liền gọi: "Niệm Niệm?"
Kỷ Niệm lập tức nở nụ cười, sau đó mũi liền cay, trong lòng thỏa mãn như bị thủy triều nhấn chìm.
Nhiều năm qua, cô muốn không phải là đánh tan mệt mỏi. Mà muốn người mình yêu dịu dàng gọi cô hai từ, Niệm Niệm.
Cô hít sâu, kiềm nén cảm xúc dâng trào, nói: "Này! Chị tới nhà của em nhé, lầu mấy, số nhà?"
"Hả?" Bên kia lập tức ngẩn người.
"Chị đang chạy tới nhà của em." Kỷ Niệm cười xán lạn.
"Ơ? Làm sao chị biết em ở nhà nào chứ!"
"Thì biết mà." Kỷ Niệm cười. Cô không muốn Ngô Tranh biết cô từng như một bà oán phụ theo dõi em ấy, mất mặt quá.
"Niệm... Niệm Niệm... Chị chờ em về nhà nha! Em mới vừa tới quán bar thôi!" Bên kia chợt bối rối.
"Không được! Nói mau." Kỷ Niệm cười nói, nhưng giọng nói lại cứng rắn, có chút uy nghiêm. Trong lòng cô bất mãn, con nhóc này căng thẳng cái gì, chẳng lẽ giấu cô cái gì sao?
Nhiều năm trước, Ngô Tranh chẳng bao giờ từ chối cô. Im lặng một lúc lâu, rất không tình nguyện khai báo: "Lầu 11, khu 1, số nhà 11."
"Đều là số 11 sao?" Kỷ Niệm thỏa mãn cười, toàn bộ đều 11 là vì ngày sinh nhật của cô sao?
Lái Mercesdes, chạy thẳng vào tiểu khu, bảo vệ cũng không cản, tìm chỗ đậu xe. Kỷ Niệm liền bấm thang máy, lầu 11, khu 1.
Đứng trước cánh cửa màu trắng chống trộm, Kỷ Niệm cảm thấy khẩn trương.
Ngô Tranh đang ở ngôi nhà này sao? Xa nhau bốn năm, rốt cuộc cô cũng có được sao?
-----------------------
Mấy hôm nay mình bận quá nên ko up chương mới mọi người thông cảm nhé, tuần này lễ mình up bù chương cho mọi người xem ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK