Định Chi cứng người, cảm xúc luôn biết điều chế trở nên đơ cứng, chỉ bằng một câu nói đã khiến cho cô ta đứng hình...hằn giọng vài cái mới cất tiếng.
" Thật xin lỗi, tại tôi quen miệng."
Đường Tử Tranh thấy Định Chi có phần lúng túng cũng không muốn dây dưa nữa, quay sang phía anh, nhỏ nhẹ lên tiếng.
" Dạ Tĩnh chúng ta vào trong, anh trai vẫn đang đợi chúng ta."
Anh nghe vậy ôm chặt eo cô sải bước đi vào bữa tiệc. Định Chi hai tay nắm chặt có thể nghe được tiếng khớp xương...mọi thứ vỡ tan hết tất cả.
Lần trước khi hạ thuốc anh không thành công còn khiến bản thân dính phải bê bối, cô ta bị Định lão gia giáo huấn một trận, dùng roi đánh làm lưng bị thương. Hôm nay vốn muốn xin lỗi tiện thể tranh thủ sự thương hại từ anh ai ngờ đâu lại bị cô phá đám.
Nhưng cũng chỉ dám để trong lòng, đang suy nghĩ nên dùng cách nào để đối phó với Tử Tranh thì một nhân viên phục vụ đi qua, đang bưng rượu tiến vào sảnh. Cô ta thấy vậy liền nảy ra một ý.
Trong sảnh tiệc.
Cô đang đứng nói chuyện với Lan Khuynh, cậu ấy đi cùng với Quân Thần. Hai người họ là đại diện cho là Lan gia và Quân gia.
Lúc này một nhân viên phục vụ vờ như vô tình đi qua, len lén thả một thứ bột gì đó vào ly rượu mà cô đang cầm trên tay.
Tử Tranh hơi liếc mắt, cô nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, chỉ cầm ly rượu đưa đến bên môi. Lan Khuynh thấy vậy vội ngăn cản nhưng cô chỉ mỉm cười an ủi, nói không sao, vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhấp một ngụm.
Trong lòng thầm nghĩ " Mấy bữa tiệc kiểu này đúng là nguy hiểm, không cẩn thận là xong đời luôn."
Cũng may là nhân viên phục vụ kia không quay lại nhìn nên không thấy cảnh Lan Khuynh ngăn cản.
Nhân lúc không ai để ý, Đường Tử Tranh thì thầm vào tai Tiêu Dạ Tĩnh một câu. Anh nghe cô nói xong, sắc mặt thâm trầm, sau đó gật đầu.
Có được cái gật đầu này của anh, Tử Tranh mới yên tâm, cô cầm theo ly rượu còn chứa thuốc cùng với Lan Khuynh bám theo nhân viên phục vụ.
Quả nhiên, cô thấy người nhân viên đi đến cuối hành lang vắng vẻ. Định Chi đã đứng chờ sắn, người nhân viên thấy cô ta thì chạy đến, thấp giọng nói.
" Định tiểu thư, việc cô muốn tôi đã làm xong."
" Tốt lắm, thưởng cho cô." Định Chi lấy từ trong túi xách một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Đợi sau khi nhân viên kia rời đi, cô nhìn Lan Khuynh chỉ thấy cậu ấy gật đầu hiểu ý. Hai người lặng lẽ bước ra phía sau, dùng chiếc khăn tay của cô bịt mắt Định Chi lại.
Định Chi bị bất ngờ khi bị bịt mắt lại thêm sự khống chế từ Lan Khuynh, cô ta chỉ có thể yếu ớt dãy sụa. Tử Tranh bóp cằm cô ta, ép cô ta mở miệng, cưỡng chế đổ ly rượu.
Sau khi xong việc, Tử Tranh ghé sát vào tai Định Chi lạnh lẽo lên tiếng.
" Định Chi, hưởng thụ cho tốt."
Nói rồi cô cùng với Lan Khuynh rời đi, bóng lưng mảnh mai kia không hiểu sao bây giờ lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Định Chi ngồi bệt dưới đất, trong người dâng lên một ngọn lửa, cả người cô ta ngứa ngáy, bàn tay không kiểm soát được mà lần lượt cởi hết quần áo trên người xuống.
Lúc này, một người đàn ông đi ngang qua, thấy cảnh tượng này, ông ta nhìn ngang nhìn dọc, xác định không có ai liền lao vào Định Chi như hổ đói, mạnh mẽ chiếm đoạt cô ta.
Âm thanh làm người khác đỏ mặt vang lên cùng tiếng thở dốc, thu hút sự chú ý của một người phụ nữ.
Là Lâm Tuyết Nhàn.
Cô con gái của Lâm lão gia, từng là bạn học của Định Chi nhưng khi đó bị Định Chi coi thường vì gia cảnh không tốt, Định Chi thường xuyên bắt nạt Lâm Tuyết Nhàn.
Lâm Tuyết Nhàn vì tò mò mà tiến lại gần xem hai người đang quấn lấy nhau mây mưa quên trời đất là ai. Không xem thì thôi đã xem là kinh ngạc, chính là Định Chi và...Từ Kinh, giám đốc công ty Tư Khê, hơn hết lại chính là bác của Lâm Tuyết Nhàn.
Thật tốt! Vậy mà lại là ả rắn độc Định Chi này.
Ánh mắt của Lâm Tuyết Nhàn lúc này ánh lên sự ác độc, cười nhẹ.
" Định Chi cô đừng trách tôi ác, đây là chuyện do cô tự làm ra. Tôi chỉ đi gọi mọi người đến xem cùng mà thôi."