Dù bỏ qua cái tiếng ngang ngược bốc đồng thì tam cô nương Mai phủ vẫn chẳng hề nổi bật giữa nhóm quý nữ kinh thành, vì sao Bình Dương tiên sinh lại coi trọng nàng?
Phó Chiêu nghe thấy tin tuyển chọn ở trong cung, hắn cũng giật nảy mình nên vội vã kiếm cớ ghé thăm phủ đệ của ca ca.
Phó Tranh đang ở thư phòng, hắn nghe thập nhất đệ tới bèn cất đi một chiếc hộp gấm nhỏ thêu hoa văn như ý.
“Thất ca, sao tự dưng Tuần Tuần lợi hại dữ vậy?” Phó Chiêu vô tư đẩy cửa vào.
Phó Tranh ngẩng đầu liếc hắn rồi thờ ơ đáp, “Tất nhiên tam cô nương có bản lĩnh thì mới lọt vào mắt xanh của Bình Dương tiên sinh.”
Phó Chiêu bối rối lắc đầu, “Tuần Tuần có bản lĩnh gì? Ăn à? Sao lọt vào mắt xanh được?”
Mai Như cũng muốn biết lý do.
Ngày bái sư, Mai Như thử hỏi Bình Dương tiên sinh. Tiên sinh chỉ hững hờ trả lời, “Tự giác ngộ đi.”
Khi bà đuổi nàng về, Mai Như lại hỏi, “Tiên sinh, học sinh nên bắt đầu học từ đâu?”
Bình Dương tiên sinh bảo, “Vi sư thấy ngươi đúng là không thạo văn chương hay thơ ca…” Mặt Mai Như ửng đỏ vì bị chọc trúng nỗi đau, tiên sinh nói tiếp, “Các cô nương nên làm chuyện tương ứng với khả năng của bản thân, học theo Hàm Đan[1] chỉ tổ thành trò cười cho thiên hạ.”
Câu này giải đáp thắc mắc cho Mai Như. Tức nghĩa tiên sinh đã nhìn thấu cái kế học theo Hàm Đan của Chu Tố Khanh?
Bình Dương tiên sinh phân tích, “Tam cô nương vẽ bức Bất Tri Xuân khá tốt, vì vậy hãy rèn giũa thêm kỹ năng thư pháp lẫn vẽ tranh. Ngoài ra, ngươi hiểu tiếng man di nhưng chỉ biết nghe chứ không đọc được, điều này thật sự đáng tiếc. Nếu ngươi muốn thì có thể học, vi sư cũng đang thiếu người trợ giúp. Trên hết là ngươi đánh đàn sắt quá mức thê lương và đáng sợ, vi sư rất không thích. Ngươi thấy chuyển sang học đàn tứ[2] thì thế nào?”
Mai Như gật đầu, nhớ kỹ từng lời.
Sức khỏe Bình Dương tiên sinh yếu, mỗi sáng chỉ hướng dẫn nàng một canh giờ, còn lại Mai Như phải tự thân vận động. Mai Như xem văn tự của ngoại bang mà như đọc chữ trời, các ký tự kỳ quái khiến nàng có mắt như mù; nàng nghe được nhưng không thể nói và càng chẳng thể đọc. Bình Dương tiên sinh lắc đầu, ra lệnh cho nàng mỗi ngày luyện nói một canh giờ.
Luyện nói là phải làm đàng hoàng: đứng dưới ánh nắng chói chang và huyên thuyên bất kỳ điều gì nàng muốn, cho tới khi nàng nói trôi chảy mới thôi.
Có tiểu nha hoàn trông chừng nên nàng lén làm biếng cũng không được.
Ban đầu Mai Như cực kỳ xấu hổ. Tuy nàng mồm mép nhưng nghe chính miệng mình thốt ra mấy câu từ lạ lẫm lắt léo thì nàng cứ thấy quái quái, thành thử nàng ngượng lắm. Về sau nàng đi tới bước đường cùng, bởi vì nếu không nói sẽ bị phạt đứng một canh giờ. Nàng đã phải đứng dưới trời nắng gắt trong một canh giờ – toàn thân chảy mồ hôi đầm đìa – sao chịu nổi thêm một canh giờ nữa? Mai Như hết cách nên đành cố gắng mở mồm nói thứ ngôn ngữ man di mà chả ai nghe hiểu. Việc này vừa khó vừa dễ; chỉ vài ngày sau, hễ Bình Dương tiên sinh ở bên trong hỏi gì là Mai Như ở bên ngoài có thể đáp nấy.
Trừ mấy ông già Hồng Lư Tự, toàn bộ triều Đại Ngụy chắc không ai hiểu cuộc đối thoại giữa hai thầy trò.
Lúc về phủ, Mai Như âm thầm tập luyện tại phòng riêng. Nàng biết mình kém cỏi, văn chương lẫn thơ ca đều tệ. Song nàng không muốn tiên sinh mất mặt nên dốc sức học tập.
Thời gian qua mau, tháng bảy là sinh nhật nhị tỷ tỷ. Ngày này vẫn trôi qua trong yên lặng vì Mai Thiến quyết không tổ chức ầm ĩ, nàng ấy chỉ đến chùa Liên Hương thắp nhang cúng mẹ đẻ cùng tiểu Ngô thị.
Tới tận ngày sinh nhật Thiến tỷ nhi thì Mai Như mới nhớ đến Phó Tranh.
Mai Như chưa biết làm gì để cảm ơn hắn đã tiến cử mình. Huống hồ nàng chả hiểu nổi ý hắn, vì sao nói chọn nhị tỷ tỷ rồi đột ngột đổi sang nàng?
Mà không biết Phó Tranh có định bày tỏ tâm tư vào sinh nhật nhị tỷ tỷ không.
Nàng đợi nguyên ngày nhưng phía Phó Tranh vẫn lặng thinh. Mai Như không khỏi bĩu môi, rốt cuộc bao giờ người này mới thích nhị tỷ tỷ? Chẳng lẽ nhất định phải chờ đến sau chuyến đi săn mùa thu?
Nàng nhíu mày khi nghĩ tới chuyến đi săn mùa thu.
Lần này Mai Như sẽ không đi. Đi chỉ khiến nàng đau lòng thôi, thà nhắm mắt làm ngơ còn hơn.
Nhưng Mai Như khó tránh khỏi lo âu vì thái tử cũng sẽ tham dự. Kiếp trước thái tử gặp nhị tỷ tỷ tại bãi săn mới biết đến nhan sắc mỹ miều kia, từ đấy nảy sinh ham muốn. Nghĩ về thái tử làm Mai Như buồn nôn; gã háo sắc, có mới nới cũ, chẳng biết gã đã chà đạp biết bao cô nương nữa. Kiếp này nhị tỷ tỷ không thể lại bị gã nhìn trúng.
Nàng càng nghĩ càng thấy thái tử kinh tởm.
Mai Như biết mình nên nhắc nhị tỷ tỷ tránh xa thái tử, nhưng nàng đâu thể nói trắng ra. Nàng cân nhắc tới lui, cảm thấy hơi rối bời.
Nàng chưa tìm được cơ hội nhắc khéo nhị tỷ tỷ thì hôm nay tại Xuân Hi Đường, lão thái thái trùng hợp nhắc đến chuyến đi săn. Bà nghiêm khắc căn dặn ba cô nương trong phủ ra ngoài phải ngoan ngoãn, đừng phá vỡ quy củ.
Mai Như nghe vậy liền hấp tấp đứng dậy, “Lão tổ tông, Tuần Tuần không muốn đi.”
Lão tổ tông cười, “Ồ, đúng là chuyện lạ. Tuần Tuần mà lại không muốn đi chơi hả?”
Mai Như nói, “Tuần Tuần mong được tập trung cho việc học với Bình Dương tiên sinh nên không muốn đi.”
Lão tổ tông gật gù khen ngợi, “Có tiến bộ.” Bà tiếp lời, “Hoàng hậu nương cũng đi, cô nương phủ chúng ta nên tham gia chứ đừng ru rú trong nhà. Tuần Tuần thử bàn với tiên sinh xem có thể du di không.”
“Con…”
Mai Như định cãi nhưng Kiều thị đang ngồi cạnh nàng lại cảnh cáo, “Tuần Tuần!”
Mai Như lo sốt vó, nàng thật lòng chẳng muốn đi song lão tổ tông đã hạ quyết tâm. Nhị cô nương lẫn tam cô nương Mai phủ sắp tới tuổi bàn hôn sự. Người thứ nhất xinh đẹp nhưng hơi kém tiếng về tài năng; người thứ hai kiêu ngạo nhưng vừa kiếm được chút tiếng thơm. Giờ hai người mà lộ diện trước hoàng hậu nương nương sẽ có lợi, nếu được bà ta tán thưởng thì càng tuyệt.
Mai Như không thể lay chuyển lão tổ tông nên đành đi hỏi Bình Dương tiên sinh.
Ai dè Bình Dương tiên sinh dễ dàng đồng ý, “Tuần Tuần, kỹ năng vẽ tranh của ngươi tiến bộ quá chậm, ra ngoài để mở rộng tầm mắt lẫn cảm hứng là chuyện vô cùng tốt.” Bà nhắc thêm, “Đừng quên bài tập hàng ngày đấy, khi về nhớ nộp hai bức tranh cho vi sư.”
Mai Như hoàn toàn lâm vào thế bí, không muốn cũng phải đi.
Nàng vác bộ mặt rầu rĩ lên xe ngựa, Mai Thiến khẽ cười, “Tam muội muội không muốn đi à?”
Mai Như đút nho vào miệng, thành thật đáp, “Cực kỳ không muốn.” Kiều thị chuẩn bị cho nàng rất nhiều thức ăn để nàng giết thời gian trên đường đi.
“Tại sao?” Bình tỷ nhi hỏi.
Mai Như thở dài, “Bên ngoài nắng như thế thì ở lại kinh thành phải hơn không.”
Xe ngựa Mai phủ tới ngoài thành liền đụng trúng đoàn người đông nghịt. Đằng trước tất nhiên là loan giá của thiên tử, theo sát là phượng giá[3], kế đến là mấy phi tử được sủng ái cùng các hoàng tử. Gia đình nhà vua dẫn đầu, còn lại đều là xe ngựa từ những phủ khác nhau. Mạnh Uẩn Lan với Mạnh An cũng đi; lúc tìm được người Mạnh phủ, xe hai nhà đứng chung một chỗ. Mai Như nghe Ý Thiền nói Hạ phủ lẫn Tạ phủ đều tới và cùng chia sẻ nơi dừng xe vì hai nhà là quan hệ thông gia.
Mai Như ghét Chu Tố Khanh, Mai Thiến lại giỏi đối nhân xử thế nên có mối giao hảo với đám người này. Đêm hôm đó, các phủ tìm nơi nghỉ chân, Chu Tố Khanh cùng Hạ Quyên đến chỗ Mai phủ để tán gẫu.
Mai Thiến nói, “Tại sức khỏe ta yếu mà hai vị tỷ tỷ phải mất công lại đây.”
Xe ngựa di chuyển cấp tốc làm Mai Thiến khó chịu. Trước lúc rời phủ, lão tổ tông đã dặn Mai Như rằng Thiến tỷ nhi dễ bệnh, nàng khỏe mạnh thì hãy ráng quan tâm nàng ấy.
Lời này khiến Hạ Quyên vội vàng bảo, “Thiến tỷ nhi không khỏe thì nên nghỉ sớm, chính chúng ta mới làm phiền ngươi.”
“Không sao, rảnh rỗi thế này thì chi bằng trò chuyện với các tỷ muội.” Mai Thiến đáp.
Mai Như ngại nhất mấy màn xã giao rỗng tuếch. Nàng còn chưa hoàn thành bài tập hàng ngày nữa, thế là nàng tìm chỗ yên tĩnh để luyện nói.
Chu Tố Khanh thấy nàng đi ra ngoài bèn nhìn theo.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa với gió nhẹ mây bay, tiếng côn trùng kêu vang giữa bốn bề là trang trại vắng lặng. Người trong nông trại ngủ sớm, họ đã thổi tắt đèn và lên giường từ lâu. Hiện tại chỉ có vài ba cửa sổ còn sáng đèn.
Tĩnh Cầm cầm lồng đèn thủy tinh đi ở đằng trước, nàng ấy hỏi, “Cô nương muốn đi đâu?”
Mai Như chỉ vị trí cạnh bờ ruộng, “Chỗ kia đi.”
Nàng luyện riết thành quen, ngày nào không nói đủ một canh giờ thì miệng ngứa ngáy lắm.
Có điều bài tập này hơi ồn, hồi nãy nàng vừa luyện trong phòng được giây lát thì Bình tỷ nhi đã ghét ra mặt. Nàng tìm nơi yên ắng để tránh bất cẩn hù dọa người khác rồi bị bắt giam vì người ta tưởng nàng là mật thám.
Hai chủ tớ đến giữa bờ ruộng thì Mai Như mới bắt đầu thì thào luyện nói.
Tĩnh Cầm nghe không hiểu nên chỉ có thể đứng chờ kế bên.
Khoảng một chén trà nhỏ sau, nàng ấy dần thấy mệt lẫn buồn ngủ. Thế mà tam cô nương vẫn hăng hái lẩm nhẩm những câu chữ làm người nghe phát mệt. Nàng ấy quay đầu nhìn xung quanh, hết nhìn trái rồi nhìn phải và bắt gặp–
Tĩnh Cầm sợ hết hồn.
“Điện…” Nàng ấy mở miệng thỉnh an.
Phó Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt thâm trầm. Tĩnh Cầm hoảng hốt, nàng ấy lập tức cầm chắc đèn và đứng thẳng người.
Hôm nay Mai Như không luyện đủ một canh giờ, nàng tập chừng hai khắc thì dừng lại. Bây giờ thời tiết oi bức mới đỡ hơn, nàng vừa phe phẩy quạt vừa xoay người lại. Nàng cũng hoảng sợ khi mắt nàng nhìn kỹ phía trước có gì!
Tĩnh Cầm đứng cúi đầu tại chỗ, còn Phó Tranh chả biết đến cạnh nàng ấy tự lúc nào!
Người này hiếm lắm mới mặc trang phục xanh đen thêu hoa văn mây vàng. Nam tử với vai rộng eo hẹp đứng dưới vầng trăng sáng, khuôn mặt đẹp sắc nét được ánh trăng trong vắt tô điểm nên càng hút hồn.
Mai Như ngẩn người rồi mau chóng bình tĩnh lại.
“Điện hạ,” nàng hơi khom lưng và lạnh nhạt chào.
“Tam cô nương.” Phó Tranh gật đầu.
Mai Như biết hắn cực kỳ kiệm lời, tính hắn cũng trầm nên có khi cả ngày chẳng hé miệng. Nàng không muốn lãng phí thời gian cho Phó Tranh, vì vậy nàng chủ động mở lời, “Nghe nói điện hạ tiến cử ta với Bình Dương tiên sinh, nhưng ta mãi chưa có cơ hội hỏi nguyên do cũng như cảm tạ điện hạ.” Nàng thi lễ rồi cung kính cảm ơn, từ lời nói đến cử chỉ đều hoàn hảo. Mai Như không đợi Phó Tranh lên tiếng đã nói thẳng, “Giờ là đêm khuya nên ta không tiện ở lâu bên ngoài, ngày mai ta sẽ phái nha hoàn gửi quà cảm tạ tới điện hạ.”
Từng câu từng chữ hợp tình hợp lý, nhưng cứ như đang ám chỉ hắn là yêu râu xanh.
Những lời khách sáo trên cũng chẳng giấu nổi sự chán ghét của cô nhóc này. E rằng dù hắn nói gì thì nàng vẫn sẽ ghét bỏ.
Phó Tranh nhìn nàng, hắn thoáng chần chừ trước lúc bảo, “Không cần khách khí, tam cô nương đã trợ giúp bản vương tại phủ Bình Lương nên tiến cử ngươi là chuyện đương nhiên.”
Vậy càng tốt, hai người không ai nợ ai. Mai Như thi lễ rồi lập tức dẫn Tĩnh Cầm rời đi.
Phó Tranh chắp tay sau lưng, bàn tay hắn nắm chặt chiếc hộp gấm nhỏ in hoa văn như ý.