• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong hai đứa huynh trưởng lớn nhất cũng mới là đứa nhóc tám chín tuổi lại bởi vì gia cảnh bần hàn cô mẫu mất phụ không còn thân thích họ hàng dinh dưỡng không đủ nhìn qua chỉ còn một mẩu

Trong hai đứa huynh trưởng lớn nhất cũng mới là đứa nhóc tám chín tuổi, lại bởi vì gia cảnh bần hàn cô mẫu mất phụ không còn thân thích họ hàng, dinh dưỡng không đủ nhìn qua chỉ còn một mẩu. Sau lại chịu thêm chèn ép không ngơi nghỉ của thằng nhóc Tiết Chí xấu số kia, nên nhìn từ trên xuống dưới tơi tả tàn tạ cách manh chiếu rách không khác là bao.

Ngày thứ hai trong Hắc Sâm Lâm, Diện Sân bởi vì nhìn thảm trạng khủng khiếp đó của bọn nhỏ, chịu không nổi cặp mắt bị dày vò cho cay xè, bèn dừng chân cho chúng đi đến bờ suối tắm rửa một phen, đến cả Ma Bắc Mạn cũng bị y chán ghét đá đi theo.

Tắm rửa chỉnh tề, dù cho mặt mũi gầy nhom hốc hác, vết thương bầm dập sưng tấy làm diện mạo biến dạng, Diện Sân vẫn mông lung thấy được cốt cách trưởng thành sau này của bọn chúng sẽ hào quang phong nhã đến nhường nào.

Chí ít trong mô tả của [Chiến Thần Tái Sinh], Ô Kiêu cũng là một phương tôn giả ngọc thụ lâm phong, anh tuấn trác tuyệt nổi danh thiên hạ ngàn năm có một.

Nhiệm Vũ [Lữ trình đồng hành] mà hệ thống Thông Thái giao cho vẫn còn đó, mốc thời gian hoàn thành không giới hạn, kết quả nhiệm vụ chính là Diện Sân phải nuôi nấng hai huynh đệ nhà này đến khi chúng bước lên con đường cường giả, nhân sinh tươi sáng một lần nữa, chứ không phải như trong quyển tiền truyện kia một chết một cô độc suốt đời.6

Nếu đã nhận nhiệm vụ, Diện Sân cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến con đường sau này, trước tiên hai đứa nhóc vẫn chưa được đả thông kinh mạch, ngay cả Luyện Khí kì cũng chưa bước vào, y cùng hệ thống bàn bạc, cùng thống nhất trên hết phải nuôi dưỡng thân thể hai đứa nhóc này hơn nửa năm hồi phục lại hoàn toàn, sau đó mới bắt đầu dẫn linh khí vào tẩy luyện chúng.

Cũng chẳng biết vì sao, Tiểu Thông Thái có lần giữa đêm đen tịch mịch không trăng không sao, than thở trong đầu y một câu, tại sao cứ mỗi lần Diện Sân y thu nhận người, lại toàn là mấy đứa tàn tạ tan nát thảm thiết như thế này chứ?

Lúc đó Diện Sân cười haha hai tiếng, tức cái lồng ngực, à ý nó là khịa y sao chổi chứ gì? Khịa y tay thúi chứ gì? Đừng có tưởng bản tôn điếc không nghe ra được ý tứ hả hê trong giọng của mi nha!2

Ngày thứ năm bỏ chạy.... À không, ngày thứ năm hành trình thám hiểm, cuối cùng Diện Sân chọn dừng chân ở gần một vùng đồng bằng xa xa, có dòng suối nhỏ vắt ngang qua, nước suối trong vắt soi được cả sắc trời thiên thanh mềm mại, mây trắng lửng lờ trôi.

Ma thú cấp thấp và dã thú phổ thông xung quanh lãng vãng thành từng đàn, ung dung gặm cỏ dạo chơi, giữa sâm lâm hùng vĩ bỗng chốc yên bình đến kì lạ.

Diện Sân chỉ nhìn lướt qua một cái, liền chốt sổ.

Y lấy trong không gian ra một kiện pháp khí, pharp khí hình dáng trạch viện nhỏ trong tay biến lớn, nằm sừng sững một góc giữa đồng bằng, bên trong ba gian chính hai gian phụ, một phòng bếp, vừa hay đủ dùng.

Bởi vì là pháp khí, bản thân đã có năng lực phòng hộ, Diện Sân đặt ở đây cũng không lo sẽ có dã thú quậy phá chạy vào, sau khi chỉnh đốn xong xuôi, mang theo ba đứa nhỏ đi ra con suối phía trước rửa tay chân một chút, sẵn tiện sai khiến Ma Bắc Mạn.

Ma Bắc Mạn lúc này đã không còn lời nào để nói nữa rồi bất đắc dĩ mỉm cười thân ảnh thoắt lao vào giữa bầy sơn dương hoang dã phương xa chọn lấy một con béo tốt nhất ngón cái và ngón giữa cong lại hai đầu chạm vào nhau búng ra một tia linh lự

Ma Bắc Mạn lúc này đã không còn lời nào để nói nữa rồi, bất đắc dĩ mỉm cười, thân ảnh thoắt lao vào giữa bầy sơn dương hoang dã phương xa, chọn lấy một con béo tốt nhất, ngón cái và ngón giữa cong lại hai đầu chạm vào nhau, búng ra một tia linh lực sáng loáng, một phát xuyên qua mi tâm bé sơn dương đáng thương, KO trong một giây.

Mà hai huynh đệ Ô gia cũng được dịp há hốc mồm nhìn.

Mấy ngày qua vì vội vã di chuyển, bọn họ đều chỉ dùng lương khô lấp bụng, quả thực đây là lần đầu được chứng kiến Ma Bắc Mạn thô bạo dứt khoát thể hiện như vậy.

Diện Sân nhìn biểu tình có thể nhét vừa hai quả trứng gà kia của huynh đệ Ô Kiêu, ha ha ha cười ngất hô: "Ghê chưa, bản tôn ngầu chưa! Các ngươi cứ an tâm mà đi theo bản tôn, bảo đảm con đường tương lai rạng rỡ sáng ngời, phát dương quang đại, hùng chấn một phương."

Tiểu Thông Thái trong thức hải nghe thấy, bồi thêm vào: "Khá là đa cấp đấy anh giai!" hơn nữa ngài thì có bản lĩnh gì, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là đồ đệ đáng thương của ngài ra tay đó được chưa.

Diện Sân hừ với nó, mặc kệ, nói cái gì với cái gì, đồ đệ của y cũng chính là y, bản lĩnh hắn tốt còn không phải do y dạy mà ra ấy à?

Ma Bắc Mạn kéo sơn dương đã chết ngay đơ đi đến ven suối, huynh đệ Ô gia ở bên cạnh hỗ trợ hắn xử lý, tiện thể học tập thêm, Ma Bắc Mạn mặc dù bên ngoài âm trầm ít nói lại lạnh lùng, nhưng nếu Ô Kiêu cùng Ô Mãn Tiên đã được Diện Sân thu lưu, hắn cũng sẽ cố mà tiếp nhận.

Những gì có thể nói, hắn đều ngắn gọn truyền đạt lại cho bọn họ học tập, những thứ nào nếu quá cao thâm, liền có thể mượn cớ tìm sư tôn nhờ y giải đáp, vậy là lại có thêm chuyện để nói cùng sư tôn. Nghĩ như vậy, ánh mắt Ma Bắc Mạn loe lóe, nhìn hai huynh đệ bên kia cúi đầu lộ ra cái xoáy tóc mà ôn hòa hơn hẳn.

Buổi tối nhóm một đống lửa nhỏ, bắt giá nướng, trên cỏ trải ra vài tấm thảm cho mấy người ngồi, Ma Bắc Mạn ở xung quanh rải xuống bột Tị Thú, liền không có con dã thú hay côn trùng nào dám đến gần.

Diện Sân ăn no uống đủ nghiêng người đặt đầu lên vai đồ đệ nhà mình, nhìn hai huynh đệ Ô Kiêu mở miệng: "Hai người các ngươi có dự định gì không? Đi theo bản tôn hay quay về phàm tục sinh sống?"

Ô Kiêu đang ngồi giúp đệ đệ mình xẻ thịt nghe thế tay khựng lại chốc lát, sau đó đặt dao xuống, nhanh chóng đứng dậy hướng về phía Diện Sân, lại bất thình lình quỳ sụp xuống hai tay chạm mặt đất, đầu cúi thấp, thanh âm không hề có ủy khuất hay nhục nhã gì, trái lại rất kiên định thật thà.

"Tiên nhân, Ô Kiêu ta tuổi nhỏ sống cơ hàn, nhưng mặc dù là thế trong thân cũng chảy xuôi huyết mạch gia tộc kiêu hãnh của Ô thị, sinh ra dù biết đã khổ sở thấp kém, nhưng vẫn một mực muốn tìm cơ hội chấn hưng tôn tộc, bây giờ cơ duyên được ngài cứu giúp, kính xin được đi theo ngài hầu hạ, xin Tiên gia thương xót thu nhận hai huynh đệ chúng ta, chúng ta nguyện theo ngài lang bạt, một lòng trung thành với ngài."

"Khỏi." Diện Sân nâng nâng tay, "Mấy thứ như hứa hẹn không cần phải nói, bản tôn chỉ nhìn vào hiện thực, nếu đã gặp thì chính là duyên phận, thu lưu các ngươi cũng không phải sự việc khó khăn gì, bất quá..."

Diện Sân hơi ngừng lại, mà Ma Bắc Mạn ngồi bên cạnh cũng khẩn trương tay nắm thành nắm đấm thật chặt, ánh mắt ám trầm nhìn vào ngọn lửa phía trước không rõ đang nghĩ gì, hô hấp cực trầm.

Ô Kiêu cũng ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía y, chờ đợi lời tiếp theo.

"Bất quá, đồ đệ cả đời bản tôn đã thề chỉ nhận có một, đã có Ma Bắc Mạn tiểu tử này, bản tôn sẽ không phá vỡ quy tắc, cho nên nếu muốn theo ta, các ngươi chỉ có thể ủy khuất làm người hầu, hoặc bái Tiểu Mạn Mạn làm sư phụ."

Ma Bắc Mạn câu trước vừa nghe thấy y hứa hẹn cả đời chỉ nhận một mình mình, tim liền đập bịch bịch như bắn pháo hoa, nhưng mà mừng húm trong lòng chưa được mấy giây, đã bị câu sau làm cho cứng đờ.

Hắn chậm chạp quay đầu nhìn sư tôn nhà mình còn đang dựa ở bên cạnh, ánh mắt y bình tĩnh nhìn về hướng Ô Kiêu.

Sau một lát Ma Bắc Mạn nhìn Ô Kiêu ngắn gọn nói: "Ngươi làm người hầu bên cạnh sư tôn đi." Rồi lại quay lại cúi đầu giải thích với y: "Sư tôn, niên kỉ ta vẫn còn nhỏ, bây giờ còn chưa đủ khả năng thu nhận đồ đệ." ngài vẫn là nhàn nhã dạy bảo mình ta lâu thêm mấy đời người đi thôi, hắn lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.

Diện Sân ngước mắt nhìn đồ đệ nhà mình mặt mày điềm tĩnh, gất gật đầu không nghĩ nhiều, "Cũng đúng, tuổi ngươi còn quá nhỏ dạy cũng chẳng dạy được gì, thế thì ý của các ngươi thế nào?" Diện Sân nâng cằm hướng về Ô Kiêu và Ô Mạn Tiên đã sớm quỳ xuống bên cạnh cùng ca ca hỏi ngược lại.

Ô Kiêu đương nhiên là cầu còn chẳng được, nghe thấy y đồng ý thu nhận hai huynh đệ mình, lập tức vui tươi hớn hớn dập mạnh đầu mấy cái đáp: "Chúng ta đương nhiên nguyện ý, kính mong ngài thu nhận, về sau hai huynh đệ chúng ta xin theo ngài hầu hạ. Đa tạ Tiên gia!"

"Thôi thôi, về sau cũng là người một nhà, đừng gọi Tiên gia đến Tiên gia đi như vậy nghe rất chối tai, sau này gọi ta một tiếng Tôn gia, gọi Tiểu Mạn Mạn thiếu gia là được. " Diện Sân cười mỉm phất tay cho hai người đứng dậy, phóng khoáng dặn dò.

Sau lại tiếp tục quay qua cầm lấy thịt trong tay đồ đệ nhỏ, mạnh mẽ cắn xuống một cái.

Hình ảnh tiểu Tôn gia thân hình nhỏ xíu tròn tròn trắng hồng, há miệng to cắn xuống đùi thịt, khó mà tả thành lời, cơ ngơi là đáng yêu nói không hết, nào đâu có phong thái cường giả cao lãnh nhìn đời nào đó nữa. Ma Bắc Mạn thì càng không phải nói làm gì, cứ hễ động đến Diện Sân, hắn liền hóa thành một tên sư khống, chỉ hận không thể nâng người vào trong lòng tự tay đút y ăn y uống, thay y mặc luôn y phục, khóe mắt đuôi mày tràn ra ôn nhu thắm thiết, nào còn bộ dáng lạnh lùng  người ngoài cách xa vạn dặm?

Ô Kiêu tuy nhỏ tuổi nhưng tâm lý trưởng thành sớm, nhìn thấy hai vị tiên gia ở góc kia trong mắt chỉ có nhau, liền yên lặng lắc lắc đầu, trong lòng như trút xuống một tảng đá lớn, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh đệ đệ mình, tiếp tục giúp hắn xẻ thịt ra.

Ô Mãn Tiên còn quá nhỏ, răng cũng không đủ cứng để cắn thịt như Diện Sân, Ô Kiêu vì hắn mà phải cắt thịt nướng ra thành từng khối nhỏ vừa đủ nhai, lại chọn vùng thịt mềm nhất cho hắn, dư lại phần nướng cháy và cứng đều tự mình ăn hết không chừa lại.1

Mọi người cứ như vậy bình tĩnh vượt qua thêm năm ngày trong Hắc Sâm Lâm tràn ngập nguy cơ cùng ma thú hỗn loạn.

Bởi vì đã xem Ô Kiêu Ô Mãn Tiên là người của mình, Diện Sân cũng không dấu diếm gì, hôm đó đã nói cho Ô Kiêu biết muốn bồi dưỡng cơ thể cho hai huynh đệ, đợi khi tích lực lượng liền sẽ giúp hai người đả thông kinh mạch, bước lên con đường tu tiên dài dằng dặc sau này.

Đối với tư chất của Ô Kiêu, hệ thống cùng Diện Sân đều thống nhất cho ra một kết quả: không cần phải nghĩ nhiều, cho dù có vứt hắn xuống vực hắn cũng có ngày phi thăng được, nói chi là tận tâm bồi dưỡng chứ? Chắc chắn sẽ không kém hơn Ma Bắc Mạn được y nung thân lại đâu.

Còn về Ô Mãn Tiên, thằng nhóc này xem như là thân thể kém nhất, trước tiên cứ phải bồi bổ cho tốt đã rồi nói, dù sao có Diện Sân ở đây, hắn cũng sẽ không vô duyên với đường tu tiên được.

Trình độ và năng lực của lão tổ đại nhân có cả giấy chứng nhận bằng cấp của tu chân giới đấy nhé!

________

Hết chương 51

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK