Tần Mạch khẽ cắn lên tai Hà Tịch, lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc lỗ tai, một tay đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, lúc thì bóp nhẹ, lúc lại xoa nắn. Mà tay kia thì dán bên hông, nhấc eo cô nâng lên cao hơn…
Đột nhiên, Hà Tịch hoảng hốt hô lên một tiếng: “Tần Mạch! Chờ đã… chờ đã nào… dừng một lát!”.
Tần Mạch cười khẽ bên tai cô: “Cô Hà ơi, không dừng được đâu, cô kêu muộn rồi”.
“A! Không được không được!”. Hà Tịch liên tục kêu lên, “Đau eo đau eo! Chuột rút rồi…”.
Trong bóng tối, gân xanh nổi đầy trên trán Tần Mạch: “Em, thật không có tiền đồ gì!”.
“Em cũng có muốn đâu”. Hà Tịch khóc không ra nước mắt, “Mau xoa giúp em chút đi nào, đau chết đi được…”.
Tần Mạch đành thở dài lặng lẽ: “Nể tình tối nay còn sớm đấy”.
Hôm sau, sáng sớm.
Dịch Tình gửi tới một bức ảnh, là bức ảnh cô ta ôm một đứa bé cười rạng rỡ dưới tháp Eiffel ở Paris.
Phía sau bức ảnh còn ghi một dòng chữ: Eric, nắng ở Paris đang đẹp lắm, anh nên đưa người ta ra ngoài chơi đi.
Hà Tịch thấy dòng chữ này xong thản nhiên nhướn mày, thuận tay ném ảnh lên trên bàn, ghen tuông nói: “Tình nhân cũ của anh hẹn anh đi Paris nối lại duyên xưa kìa, tiếc là cô ta đã có một đứa con rồi”.
Tần Mạch tay cầm di động chẳng biết đang làm gì, thản nhiên nói một câu: “Ừ, hôm nào chúng ta cũng đưa con đi nhé”.
Hà Tịch ngẩn ra: “Con gì hả?”.
Tần Mạch liếc cô một cái như cười như không: “Không phải tối nào chúng ta cũng cố gắng đấy à?”.
Khóe miệng Hà Tịch giật giật: “Anh Tần này, thanh thiên bạch nhật mà anh nghĩ gì thế hả!”. Cô thu dọn chén đĩa bữa sáng đã ăn xong, vừa đi vào trong bếp, vừa nói, “Tối nay phải tới nhà Trình Thần ăn đầy tháng thằng bé nhà chị ấy đấy, đừng về muộn nhé… hay là anh về đón em đi?”.
“Không đi”. Tần Mạch nhấp một ngụm café, “Quan tâm con nhà người khác thế làm gì, bọn con nít trẻ ranh thấy là phiền lòng”.
“Dù sao thì con nít thấy là phiền lòng, sau này chúng ta đừng sinh nữa, tối nay anh cũng đừng cố gắng như thế…”.
Không nghe Hà Tịch nói cho hết câu, Tần Mạch đã cầm di động ra khỏi nhà: “Tối nay anh về đón em”.
Kết hôn sắp được tròn năm, hai người bên nhau nhưng vẫn không sửa được cái bệnh đấu võ miệng. Tình cảm cứ duy trì tầm tầm như thế, không hề thay đổi tới nghiêng trời lật đất như trong tưởng tượng, nhưng những chuyện vụn vặt của một người giờ đã trở thành chuyện vụn vặt của hai người.
Hà Tịch không thích trong nhà hay có người ngoài nên không thuê giúp việc.
Giờ Hà Tịch đã được thăng chức, không cần tự tay làm mọi chuyện nữa, đi làm đúng giờ, tan làm trước giờ, ngày nào cũng rửa bát giặt quần áo, lau bàn quét nhà, thi thoảng lười lên thì đẩy hết việc cho đối phương làm, trong nhà có hai nhà vệ sinh, nhưng có sáng sớm, hai người vẫn chui vào cùng một gian, một người mắt nhắm mắt mở chải răng, một người đầu tóc bù xù thản nhiên đi vệ sinh…
Vợ chồng không có tình cảm với nhau có lẽ cũng có thể làm được những việc như thế, chẳng ai nhận ra được rốt cuộc đối phương yêu mình tới mức nào, nhưng lạ là họ lại biết rằng, không có đối phương ở bên, cuộc sống bình thường sẽ trở nên chán chường vô vị.
Tần Mạch vừa lái xe tới công ty đã nhận được điện thoại của mẹ, lúc này ở Mỹ chắc là khoảng chín giờ tối, bà dịu dàng hỏi han tình hình sức khỏe hai đứa con một hồi, mấy câu sau đó chẳng thể thoát việc nhắc tới đứa cháu vàng ngọc của mình.
Tần Mạch lẳng lặng nghe bà bộc bạch nỗi khát khao cháu nội một lát rồi lấy cớ sắp có cuộc họp quan trọng, quả quyết ngắt máy.
Con cái, ai mà không muốn chứ.
Nhưng chuyện này cần sự phối hợp của thiên thời địa lợi, điều quan trọng hơn là nhân hòa… khổ nỗi Tần Mạch với Hà Tịch không khác gì đội bóng đá nam Trung Quốc đấu với Brazil, trận nào cũng lên, đá mãi không vào, Tần Mạch đã nhiều lần phải bóp trán thở dài.
Anh cũng biết, cuộc sống không thể chuyện nào cũng như ý được, như hiện tại, ngày nào mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy Hà Tịch ngủ há mồm, nước miếng sáng lấp lánh rơi lên vai mình, là hạnh phúc tới cực điểm rồi.
Tần Mạch đột nhiên nhớ tới cuộc sống ở Mỹ trước đây của mình, bận rộn bất kể ngày đêm, hầu như hôm nào cũng sống nhờ café và thuốc lá, đến nỗi tới bệnh viện khám cũng mang cả tập tài liệu chất đống bên giường bệnh.
Lúc đó anh luôn mơ mộng rằng Hà Tịch vẫn đang đợi mình, vẫn sẽ thường gọi điện tới nói chuyện chốc lát với mình, kể hôm nay cô lại xảy ra chuyện gì mất mặt, lại đang bực bội cái gì, lại phải chịu thiệt thòi gì, cứ nghe cô nói như thế, dù chỉ toàn phàn nàn về cuộc sống, nhưng anh vẫn luôn thấy ấm lòng, luôn muốn mỉm cười.
Chuyện này chứng tỏ, Hà Tịch vẫn còn thích anh, vẫn dựa dẫm anh.
Nhưng lúc ấy, họ lại chia tay.
Tình hình của Tần Mạch khi đó căn bản không thể về nước được, sự kiêu ngạo trong tính cách không cho phép anh nắm chặt lấy đối phương không buông khi không thể cho người ấy một tương lai. Anh nghĩ, Hà Tịch rất tốt, chắc hẳn cô có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thế nên, khi Dịch Tình nói cho Tần Mạch biết Hà Tịch đã bắt đầu liên tục đi xem mặt, Tần Mạch ghen mà đành bất lực, giận mà chẳng có tư cách gì.
Thế thì cứ tìm đại một người để kết hôn thôi, dù sao cũng chẳng có gì khác biệt.
Sống chung với Dịch Tình nửa năm, hai người cùng ăn cơm, cùng làm việc, thời gian gặp mặt mỗi ngày còn nhiều hơn thời gian anh yêu Hà Tịch, nhưng dù có làm cách nào thì trái tim anh cũng không thể rung động. Mỗi lần Dịch Tình có can đảm trao cho anh nụ hôn đều bị anh đáp lại một cách lạnh nhạt hờ hững.
“Eric, chúng ta phải làm một cặp tình nhân không có tình yêu cũng không có tình dục sao?”. Không chỉ một lần Dịch Tình trách móc anh, “Tới hôn cũng không được à?”.
Phải, không được.
Đến sau này, khi Tần Mạch tới sân bay tiễn Dịch Tình và Lee về nước, Dịch Tình chỉ trêu chọc anh: “Eric, anh định thủ tiết vì cô ấy sao?”.
Thực ra, thủ tiết cũng không phải không được. Dù sao anh cũng chẳng thể tiếp nhận được người khác, không thể làm lỡ dở bản thân rồi còn lôi người khác xuống nước theo.
“Em về nước trước nghe ngóng giúp anh, nếu cô ấy còn độc thân, anh sẽ về nước theo đuổi lại cô ấy”. Dịch Tình cười nói, “Chỉ hy vọng cô ấy đừng đánh anh nữa”.
Tần Mạch nghĩ đi nghĩ lại, tính toán vô số lần, cuối cùng quyết định về nước, nhưng anh không ngờ được rằng, vừa xuống sân bay đã trông thấy Hà Tịch, cô bất đắc dĩ dở khóc dở cười kéo Trình Thần đã say tới quắc cần câu. Nét mặt sống động ấy giống hệt như trong ký ức.
Nên đi tới chào hỏi mới phải. Tần Mạch nghĩ, nhưng anh không nhích nổi chân… Lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được tâm trạng lúc trùng phùng như thế này, thật sự là khiến người ta hồi hộp mà lúng túng…
Hà Tịch nhìn thấy mình sẽ có phản ứng như thế nào? Sẽ đánh mình thật sao? Anh bất giác ôm lấy bụng mình, căng thẳng nuốt mấy miếng nước bọt.
Đương nhiên, Hà Tịch không đánh Tần Mạch, cô chỉ mỉm cười khách sáo mà xa cách, nhưng còn khiến người ta khó chịu hơn là bị đánh. Cứ như thể hai người họ chỉ là những người xa lạ đã từng lướt qua trong cuộc đời của đối phương, không hề quan trọng.
Sao có thể chịu được chứ…
Di động rung lên, hai chữ “Hà Tịch” nhảy nhót trên màn hình kéo tâm trí anh quay lại. Tần Mạch nhướn mày, xem giờ, mười giờ hai mươi, giờ này đã gọi cho anh… chẳng nhẽ em đã gây ra họa gì rồi?
Anh nhận máy, nghe bên kia như có rất nhiều người đang cãi vã, ầm ĩ không thôi, sau đó trong điện thoại vang lên một tiếng thở dài thườn thượt, Tần Mạch không khỏi nhíu mày, chỉ nghe Hà Tịch đáng thương nói: “Anh ơi, em bị xe tông rồi… thực ra, cũng không thể coi là xe tông được…”.
Khi Tần Mạch vội vội vàng vàng tới bệnh viện thì thấy Hà Tịch ngồi trên chiếc ghế trong hành lang, trên đầu quấn một vòng băng trắng lốp, đang nói chuyện gì đó với bác sĩ ngồi cạnh, trên gương mặt mang nụ cười khẽ, không hoảng sợ bất an như anh tưởng.
Anh hơi nheo mắt, dừng lại ở nơi cách đó mấy bước chân, quan sát anh chàng bác sĩ ngồi cạnh Hà Tịch từ đầu tới chân một lượt. Nếu anh nhớ không nhầm, gã này chắc hẳn là tên bác sĩ cặp bồ với đàn ông sau lưng Hà Tịch ngày trước đây mà, tên là Trần gì đó.
Khoác áo blouse trắng, trông chướng mắt quá.
Hà Tịch đang nói chuyện hăng say với Trần Thượng Ngôn, ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Tần Mạch đang sầm mặt nhìn chằm chằm vào cô vẻ nguy hiểm, nụ cười trên môi chợt cứng đơ, cô nhìn Tần Mạch một lát rồi thấy lạ, nói: “Em biết em làm phiền tới công việc của anh, nhưng tốt xấu gì em cũng là vợ anh, em gặp chuyện thì gọi anh tới thăm em cũng là chuyện đương nhiên thôi, sao anh phải làm cái vẻ như nợ tiền anh thế?”.
Trần Thượng Ngôn nghe tới Tần Mạch bèn mỉm cười hiền lành, biết điều rời đi, để lại Hà Tịch và Tần Mạch đang trợn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Tần Mạch không chịu được, bước lên phía trước, nhìn xuống Hà Tịch: “Em bị xe tông? Em bị cửa nhà vệ sinh kẹp phải đầu à, sao mà ngốc thế”.
“Anh giận cái gì thế hả? Có phải em muốn bị thương đâu…” Hà Tịch ấm ức cào cào tóc, “Ai biết ra ngoài mua thức ăn cũng có thể xảy ra chuyện này chứ”.
Tần Mạch thở dài một tiếng, vươn tay ra xoa đầu cô vẻ thương xót: “Còn đau không? Sao mà bi đụng xe thế?”.
“Thì… ra khỏi siêu thị xong, em vừa đi qua góc phố thì có một chiếc xe tải lớn trờ tới trước mặt, đụng phải một chiếc xe con đang đậu ở bên đường, chiếc xe con đó đụng đổ cột đèn trên vỉa hè, sau đó em bị cột đèn đập phải…”.
Tần Mạch im lặng hồi lâu, đỡ trán thở khẽ: “Không hổ là Hà Tịch…”.
Hà Tịch càm ràm oán giận: “Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế, hôm nay em đã không lười mà xin nghỉ, đi làm không bị trừ tiền còn đỡ phải chịu đau”.
Tần Mạch chạm lên lớp băng trắng trên đầu Hà Tịch, ánh mắt lóe lên, hỏi: “Cái này, là cái cậu… cái cậu bác sĩ lúc nãy băng cho phải không?”.
Lúc này Hà Tịch mới nghiêm túc nhìn Tần Mạch vẻ đánh giá, nheo mắt cười nói: “Anh Tần, anh đang ghen đấy à?”.
Tần Mạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Người đã bị anh ăn sạch sẽ rồi thì còn cái gì mà ghen với tuông”. Anh đánh mắt nhìn sang chỗ khác, im lặng một lát, lại liếc Hà Tịch một cái miễn cưỡng hỏi: “Hai người… lúc nãy nói chuyện vui nhỉ?”.
“Đúng đấy”.
Tần Mạch trợn mắt tức giận, mặt mày lạnh tanh lôi Hà Tịch đi: “Vui cũng không có cơ hội đâu, cậu ta là của thằng khác rồi, em là của anh!”.
Hà Tịch đi sau anh cười không ngừng, luôn mồm gọi anh là “lọ giấm kiêu ngạo”, Tần Mạch thực sự không nghe được nữa, vừa quay đầu lại đã có đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mình: “Nể tình anh đáng yêu như thế này, thưởng cho anh đấy”. Hà Tịch cao ngạo ngẩng đầu nói.
Tần Mạch ngẩn ra sờ bên khóe môi, những bực bội trong lòng đột ngột bị quét sạch, môi cứ cong lên không tự chủ được. Anh nghiêm mặt, cũng làm bộ cao ngạo như Hà Tịch: “Ừ, được rồi, cho em thêm cơ hội để thưởng đó”.
“Thưởng cho anh một tin nhé”.
Hà Tịch ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Mạch, ra hiệu cho anh cúi người xuống. Tần Mạch nửa tin nửa ngờ ghé tai lại.
Hà Tịch đột ngột hét lên: “Anh sắp được làm bố rồi!”.
Anh mắt anh chợt đờ đẫn. Tần Mạch quay đầu lại nhìn Hà Tịch đang cười tủm tỉm, như một gã khờ, không biết do bị Hà Tịch gào lên mà thế, hay là bị dọa cho phát khiếp rồi.
“Bố?”. Anh lặp lại.
Hà Tịch gật đầu.
Tần Mạch lại chợt ngẩn ra lát nữa, cuối cùng như sực tỉnh, móc di động cuống cuồng bấm số gọi đi, ăn nói lộn xộn: “Mẹ… sắp làm bố rồi, mẹ về nước nhanh lên, vâng, có rồi, con… Vâng, con có rồi…”.
Con có rồi.
Chúng con sắp có em bé rồi.