Đêm xuân cuối năm vẫn lạnh lẽo như ngày đông giá rét. Khi này trời đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tấm bình phong trong suốt làm từ gỗ hoa lê khắc hình phượng hoàng bất tử may mắn, chiếu vào đống tuyết đọng trên bệ cửa sổ, tỏa ra một quầng sáng rét lạnh. Tại đây, dưới vầng sáng trong suốt mà tĩnh lặng là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng, thần sắc đau thương.
Người đàn ông trung niên này tướng mạo đường hoàng, trên người khoác một bộ long bào vàng óng, thể hiện rõ khí thế đế vương. Lúc này hai đầu gối của hắn lại quỳ trên bậc thềm đỏ thẵm, toàn thân cứng ngắc tận lức đè nén bi thương trong lòng, chưa qua một lát, trong miệng người đàn ông trung niên hiện lên tiếng khóc nức nở chật vật, sau lại thấy hắn nghẹn ngào khóc rống: “Hoàng ngạch nương, vợ chồng Tinh Lam ( Trương Nhược Ải) còn chưa hồi kinh, chẳng lẽ Hoàng ngạch nương không muốn thấy mặt muội muội, muội phu một lần sao?”
Nghe vậy, lão phụ nhân nằm trên chiếc giường lụa màu vàng đắp chăn gấm, chậm rãi mở hai mắt ra, khuôn mặt hiền từ nhìn người đàn ông trung niên, vô cùng suy yếu nói: “Đêm thất tịch... Hoằng Lịch, con nghe thấy không ...” Lời nói vừa ra, âm thanh tuổi già lại dần dần hạ thấp xuống.
Hoằng Lịch vô cùng khẩn trương, vội quỳ tiến lên hai bước, sốt ruột hỏi: “Ngạch nương, nãy ngài vừa nói cái gì? Nhi thần nghe không rõ, Ngạch nương ngài nói đi! Ngạch nương, ngài mở mắt nói cho nhi thần đi...” Lão phụ nhân giống như chưa nghe thấy giọng của người đàn ông, chỉ mấp mấy môi, nói những câu mơ hồ không rõ...
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?”[1]
...
”Ngạch nương ——”
Càn Long Đế kêu lên một tiếng bi thương vô tận, trước cái chết của Hoàng Đế Ung Chính không lâu —— Hiếu Thánh Hiến hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị, qua đời!
…
Thứ bảy, ngày 19 tháng 9 năm 2009.
”Reng——”
”Thình Thình ——”
”Trương Tuyết! Mở cửa ——”
Tiếng điện thoại, tiếng đập cửa một cô nàng đang nổi cơn thịnh nộ, tất cả tạp âm đồng thời vang lên trong một buổi chiều cuối tuần.
Tiếng gì vậy, ồn ào hết sức!
Trương Tuyết giật giật cái cổ đau nhức ngồi dậy trước bàn vi tính, mơ mơ hồ hồ dụi mắt, đợi đến khi cô nhìn rõ bốn phía, “A” Lúc này trong miệng cô hét ra một tiếng hoảng sợ.
... “Trương Tuyết, sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ, mở cửa nhanh lên!” Cô gái đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Trương Tuyết, sau một giây im lặng, bất chợt càng dùng sức đập cửa mạnh hơn.
Ba mươi phút sau, cô gái ngoài cửa bắt đầu giơ điện thoại bấm tới số 110. Trong lúc đó tiếng cửa chống trộm “Răng rắc” mở ra. Cô gái không kịp phản ứng, ngơ ngác vẫn để điện thoại đặt bên tai, sửng sốt nhìn Trương Tuyết đứng ở cửa không thốt nổi thành lời.
”Này... Đây là tổ báo án XX... Này, xin hỏi có ai nghe không?“. Dễ dàng nghe thấy giọng phổ thông từ bên trong truyền ra.
Cô gái lập tức lấy lại tinh thần, cầm lấy điện thoại hấp tấp nói một câu “Tôi xin lỗi”, cúp máy, mắng người trước mặt một trận: “Cậu bị sao vậy! Mình gọi n lần cho cậu mà cậu không thèm nghe, gõ cửa cũng không ra! Hôm qua rõ ràng còn cùng nhau hẹn ăn cơm, cuối cùng mình ngồi đợi cậu ở tiệm lẩu hơn một tiếng đồng hồ...” Cô gái đóng cửa đi vào phòng càng mắng càng hăng.
”Tuyến Tuyến, bình tĩnh uống miếng nước.” Trương Tuyết đặt ly nước lên bàn, ngồi lên một chiếc ghế salon khác.
...” Tuyến Tuyến đang phủi phủi đất từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn Trương Tuyết trân trối, hồi lâu sau tức giận nói: “Mình thấy cậu không giống, từ đầu đến chân đều mang hơi thở dịu dàng trầm tĩnh.” Cô nói xong liền ồ một tiếng, đến bên cạnh Trương Tuyết, giơ ngón cái, cười tủm tỉm nói: “Mới một tuần không gặp, cậu lại có hương vị nữ nhân nha, thành thật khai báo! Có chuyện gì đúng không? Ai lọt vào mắt xanh của Trương đại tiểu thư vậy.”
Nghe Tuyến Tuyến nói, đáy mắt Trương Tuyết bỗng nhiên ảm đạm, từ trên ghế salon đứng lên nói: “Tới 2h rồi, ăn cơm đã rồi nói. Mình mời cậu bồi tội.” Vừa nói vừa mang dép lê “Lẹp xẹp, lẹp xẹp” đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, bỏ mặc Tuyến Tuyến trong phòng khách đang tính xem nên ăn cái gì.
Hai người ở trong phòng sửa soạng đi ra đã là 3h chiều.
Tuyến Tuyến đứng ở trạm xe bus liếc đồng hồ trên tay, mặt mày ủ dột nói: “Đã 3h rồi, chờ xe bus tới đến giờ ăn cơm tối là vừa.” Vừa dứt lời, hai mắt Tuyến Tuyến đột nhiên tỏa sáng, chỉ vào đường cái đối diện kêu lên “ Cậu nhìn kìa, đó chính là đường tắt tới quán cơm “Hải Đường” ở Bắc Kinh. Mấy ngày trước mình nghe mọi người nhắc tới chỗ này, vừa hay lại gần nhà cậu, mình đã sớm muốn qua đó thưởng thức một lần.”
Cô không nói tiếng nào đã kéo Trương Tuyết đi qua hướng đối diện treo hai cái đèn lồng đỏ rồi tiếp tục đi về phía con đường tắt.
Đến trước cửa tiệm, Tuyến Tuyến không tự chủ được ngừng lại, ngắm cái cửa màu đỏ trang hoàng cổ kính, nội thất bên trong hoàn toàn được làm từ gỗ lim, Tuyến Tuyến nuốt nước một cái nói: “Không hổ là chi nhánh ở Bắc Kinh, quả không tầm thường. Nhưng bữa nay tỷ tỷ sẽ tha cho ngươi một mạng, chờ ta giàu lên...”
”Tụi mình đi vào đi.” Không đợi Tuyến Tuyến nói xong, Trương Tuyết quăng lại một câu, giống như người mất hồn đi vào quán cơm xây theo kiểu Tứ Hợp Viện.
Tại sao giống đến vậy? Tại sao cách bài trí lại giống Tú Lâu như đúc!
Trương Tuyết ngẩng đầu nhìn cái sân ở giữa hai tầng lầu trong Tú Lâu, không thể tưởng tượng nổi, không thể nào giống đến vậy?! Trương Tuyết mãi suy nghĩ nên không để ý tới Tuyến Tuyến đang gọi cùng ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, cô đẩy nhân viên phục vụ trong Tú Lâu ra, đi thẳng tới phía cửa số đang mở ở tầng hai.
”Két két” một tiếng, hai cánh cửa gỗ chạm khắc hình hoa văn trái nho theo tiếng cửa mở ra, đập vào mắt là căn phòng tựa như phòng đàn của khuê nữ thời xưa, trước mặt đặt một tấm bình phong, sau bình phong là bảo tọa, hương kỷ [2], cung phiến [3], hương đồng [4] từng cái một hiện ra trước mắt.
Trương Tuyết nhất thời ngứng lệ, đẫm nước mắt nhìn mọi thứ vuốt ve, ký ức trong quá khứ cũng theo đó không ngừng tuôn ra trong trí óc cùng với nước mắt—— Trên bảo tọa, Dận Chân dù bận đến mấy vẫn ngồi ung dung thưởng trà; Cửa số phía nam treo rèm, còn cô thì ngồi gẩy đàn.
Trương Tuyết nhớ tới liền đi về phía cửa sổ phía nam có treo một tấm rèm, ngồi xuống, lấy bộ móng từ chiếc hộp đồi mồi đặt trên kệ đàn đeo lên, mười ngón tay chậm rãi đặt lên cây cổ cầm trước mặt nhẹ nhàng gẩy, âm sắc thuần hậu cổ phác theo đó vang lên.
”Trương Tuyết, cậu ——” Tuyến Tuyến chạy theo tiếng đàn phát ra liền đứng sững lại, một tay nắm lấy cánh cửa dưới hiên ngây ngốc nhìn, ánh nắng ấm áp tháng chín tà tà chiếu qua cửa gỗ rọi lên khuôn mặt trầm tĩnh của cô gái nọ.
Bấy giờ mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc, không ai chú ý tới quản lý nhà hàng “Hải Đường” ở Bắc Kinh đang gọi một cú điện thoại.
[1]tạm dịch:
《 cầu Hỉ Thước tiên · tiêm vân lộng xảo 》 là tác phẩm của Tần Quan thời Tống. Đây là một đoạn thơ ca tung tình yêu trong trắng, đoạn đầu viết về Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, đoạn cuối viết về lúc bọn họ ly biệt.
Chuyển thơ:
Âm thầm quá bước ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu.
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chả nỡ ngoảnh trông thước kiều.
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.