• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




phía sau là mặt cười



Thi cuối kỳ gần ngay trước mắt, thi xong là được nghỉ rồi.


Được nghỉ, đa số học sinh ai cũng mừng, nhưng Trì Đường thì không vui nổi. Chỉ cần nghĩ đến lúc nghỉ cần phải trở về, ngày nào cũng phải đối diện với ba nàng, thêm một bà mẹ kế, nàng lại cảm thấy phiền.


Không cần phải nói, đến lúc đó hẳn ngày nào nàng cũng sẽ cãi nhau với bọn họ, đến lúc nhịn không được động tay động chân, nàng lại phải bị đánh. Hơn nữa bên kia hai người, nàng chỉ có một, chắc chắn đánh không lại.


Rất là phiền.


Nàng nhớ đến Tết năm ngoái, có chút do dự nghĩ rằng, hay năm nay cũng nên dứt khoát đi nhà bà nội ở huyện Bồng Ninh ở một thời gian. Tuy rằng lúc trở về từ huyện Bồng Ninh, ba nàng đánh nàng một trận, nhưng giờ muốn nàng ở nhà đối mặt với hai người kia hơn một tháng, đúng là ăn đòn còn dễ chịu hơn.


Cân nhắc đến đó, nàng lại nghĩ đến Du Dư.


Hay là hỏi nàng ấy có muốn đi cùng hay không? Năm trước nàng xúc động nhất thời bèn xách người ta về, cũng vì thời gian ăn tết đó mà hai người mới chính thức thân thuộc hơn, trở thành bạn của nhau. Nhưng năm nay, lúc hai người thân thiết hơn rồi, nàng lại không biết làm thế nào, có chút ngần ngại mở lời.


Nếu năm nay Du Dư không có vấn đề gì, mình tự nhiên đột ngột hỏi nàng có muốn theo mình cùng đi một nơi khác ở không, cứ cảm thấy lạ lạ.


Trì Đường suy đi xét lại như thế, những bạn cùng phòng khác lại không băn khoăn xoắn xít nhiều như vậy. Nguỵ Hành Hành nói đến chuyện nghỉ đông, hỏi thẳng Du Dư: "Du Dư, tết này có muốn đến nhà mình ở mấy ngày không? Nhà mình gần lắm, mình mang bạn bè về ở ba mẹ cũng đồng ý."


Các nàng đều biết hoàn cảnh của Du Dư, rất để tâm đến việc nàng "không nhà để về", ngày thường hay nghỉ ngắn ngày còn có thể ở lại trường học, nhưng kỳ nghỉ đông, nhà trường không cho ai ở lại, vậy nàng sẽ phải tìm chỗ trú thân.


Nguỵ Hành Hành lớn nhất trong phòng ngủ, bình thường luôn quan tâm chăm sóc mọi người, sớm đã nghĩ đến chuyện của Du Dư, lặng lẽ nói trước với người thân, thấy chỉ còn khoảng hai ngày là đến kỳ nghỉ rồi, lúc này mới hỏi thử ý của Du Dư.


Ý tốt trước mặt, Du Dư đành chỉ xin lỗi lắc đầu: "Tiếc quá Nguỵ tỷ, kỳ nghỉ này mình phải tham gia một trại học Toán, cô Kha đã đăng ký cho mình rồi."


Trì Đường - vờ bấm di động, thật ra lại đang nghiêng tai nghe ngóng: "..." Được rồi, nghỉ đông Du Dư có nơi đi chốn về, nàng cũng không phải hỏi gì nữa. Tâm trạng bỗng nhiên đã tệ còn tệ hơn.


Nguỵ Hành Hành: "Cậu đúng là học thần, nghỉ đông không nghỉ còn muốn học... Mà cái trại toán kia chắc cũng kết thúc trước Tết, cao lắm cũng chỉ hai tuần thôi, vậy lúc sau cậu đi đâu?"


Du Dư: "Mình báo trước với cô Kha rồi, tạm thời lúc đó ở nhà cô."


Nguỵ Hành Hành nghe xong, gật gật đầu: "Cũng đúng, tốt rồi, cô Kha tuy nghiêm túc thiệt nhưng là một người tốt, có cô lo cho cậu thì Nguỵ tỷ đây cũng an tâm. Ăn tết xong, mong là có thể thấy Du Dư béo lên năm ký!"


Những người khác đều lo lắng Du Dư nghỉ đông thế nào, tính chuyện ra sao, nhưng bản thân Du Dư lại càng quan tâm bạn cùng bàn của mình hơn.


Du Dư: "Trì Đường, cậu ăn tết là ở nhà hả?"


Trì Đường nhìn di động, đầu không ngẩng lên, chỉ ừ một tiếng.


Những người khác đều thấy câu nói này của Du Dư có chút kỳ quái, tuy nhà Trì Đường có thêm một bà mẹ kế, nhưng không phải ba nàng ấy vẫn còn sao, Tết đương nhiên là muốn ở nhà, sao lại còn hỏi?


Nhìn ra Trì Đường không muốn nhiều lời, Du Dư cũng không hỏi lại.


Thi cuối kỳ đã qua, trước khi mọi người ai về nhà nấy, Du Dư có chút lo lắng, lấy ra một cái di động, tuy mới nhưng cũng không phải loại có nhãn hiệu gì, là loại rẻ tiền dễ dùng. Nàng không quá quen tay mở ra WeChat, bỏ vào WeChat của Trì Đường, lại lưu thêm những phương thức liên hệ khác.


"Giờ mình có di động rồi, có chuyện gì có thể gọi cho mình."


Lúc trước Du Dư cảm thấy không cần thiết nên cứ không mua, hiện tại lại mua. Trì Đường nhìn mấy cái app đơn giản trên màn hình, tên đầu tiên trong danh bạ lại là tên mình, cảm thấy có chút phức tạp.


Chẳng lẽ là, Du Dư mua cái di động này, còn có nguyên nhân là vì nàng sao? Vì trong Tết hai người có thể sẽ không gặp nhau, nên muốn cùng mình liên hệ?



Trì Đường ôm nghi vấn trong bụng, về nhà đã ba ngày, cũng chưa nhìn thấy tin nhắn nào từ WeChat của Du Dư gửi đến. Một tấm avatar phong cảnh xanh mướt mát, tràn ngập cảm giác của người trung niên, an tĩnh nằm trong danh bạ của nàng giả chết.


Nguỵ Hành Hành và Trương Mông gửi cho nàng video ngắn xàm xí, gửi biểu tình bao, còn thảo luận nội dung phim ảnh, một ngày phải vài tin, chỉ có Du Dư, không chút động tĩnh.


Trì Đường nghĩ trăm lần cũng không ra: Vậy rốt cuộc thêm WeChat có lợi ích gì?


Mở ra khung chat, gửi cho nàng cái hình trợn trắng mắt.


Đối phương không ư hử gì, vài tiếng trôi qua, Trì Đường cũng đã quên béng, ngồi chơi game lại thấy màn hình sáng lên, là Du Dư trả lời.


Nàng gửi lúc giữa trưa, bây giờ trời đã tối.


—— "Mình xin lỗi, mình mới thấy tin nhắn, nãy giờ mình đi học, vừa mới học xong." Phía sau còn có mặt cười.


Nếu người khác dùng cái mặt cười này, chắc chắn là đang trào phúng, nhưng Du Dư thì hiển nhiên không phải.


Nhưng Trì Đường vẫn là bị cái mặt cười kia chọc cho nhảy dựng, ôm lấy điện thoại đánh tạch tạch, "Chờ cậu trả lời tui đã lạnh."


Lời này chẳng qua là lên cơn, gửi xong rồi nàng mới thấy câu này hơi quái quái, lập tức gửi tin tiếp theo: "Làm gì đó? Trại giờ còn học sao?"


—— "Mình xin lỗi, WeChat của mình không báo có tin nhắn, lần sau có thể gọi cho mình. Đúng rồi, trại toán lần này còn có học sinh mười một mười hai, còn trường khác nữa, mỗi ngày chúng mình đều phải đi học rồi thi thử." Lại là mặt cười.


Trì Đường thuận tay gửi liên tiếp cho nàng mấy cái mặt cười, nhìn một loạt mặt cười-như-không-cười mới thấy hả hê một chút.


Đối phương cũng nhanh chóng gửi cho nàng một loạt mặt cười, còn nhiều hơn nàng một cái.


Trì Đường: "..."


Hôm nay không tán dóc nổi nữa, di động bị ném sang một bên, nàng tiếp tục chơi game.


Nơi trại toán kia, Du Dư ôm di động bưng chén cơm. Nàng một mình một góc vừa ăn cơm, vừa nhìn di động, nhưng không có tin nhắn mới nữa, mọi thứ ngừng lại ở loạt mặt cười trên kia.


Buổi tối các nàng còn phải học tiết đêm, Du Dư đến phòng học rồi, Trì Đường vẫn chưa gửi thêm tin mới, nàng đành tiếc nuối cất di động đi.


Ở chỗ này nàng không quen bất kỳ ai, cũng không có bạn. Nhưng không sao, nàng đã sớm quen, tới nơi này cũng chỉ để học. Hơn nữa, Trì Đường tuy không ở đây, nhưng cũng vẫn quan tâm mình, tâm trạng nói chung cũng không quá tệ. Nàng ấy gửi một loạt mặt cười, hình như đang rất vui, vậy là nàng an tâm rồi.


Học tiết tối xong, thầy cô ra đề, đòi hỏi các học sinh cùng nhau giải bài, mọi người đều cắm đầu cắm cổ làm, rất nhanh đã đưa ra đáp án.


"Có ba em làm đúng hoàn toàn. Lương Bằng, Nhậm Khâu Lâm và Du Dư. Du Dư, em nói cách nghĩ của em xem."


Du Dư đứng lên giữa ánh nhìn chăm chú của những bạn học xa lạ, tuy rằng trại toán chỉ mới qua mấy ngày, nhưng thử vài lần lấy thứ tự, Du Dư đều nhiều lần đạt top 3, vì thế cũng được các thầy cô yêu thích, những lúc thế này, đều thích gọi nàng trả lời.


Trì Đường đánh một trận xong, một lần nữa cầm di động lên, nhìn thấy một loạt mặt cười, vẫn là nhịn không nổi gửi tin nhắn qua: "Cái hình mặt cười này thật sự quá thiếu đánh, lần sau cậu dám gửi hình này cho mình nữa xem! [ dao nhỏ ][ dao nhỏ ][ dao nhỏ ]"


Một loạt hình dao máu chảy đầm đìa trông cực kỳ hung tàn.


Du Dư đang nói ý nghĩ của mình, bỗng nhiên cảm thấy di động rung một chút, là thông báo có tin nhắn WeChat. Nàng ngừng nói một chút, sau lại thấy phản ứng trong mắt của thầy cô, không tự chủ được mà tăng nhanh tốc độ nói cho xong bài giải.


"Tốt lắm, em ngồi đi." Thầy cô gật đầu khen ngợi.


Du Dư ngồi xuống, do dự chốc lát, vẫn là không nhịn được mà thừa lúc không ai chú ý rút di động ra.


Đúng là tin nhắn của Trì Đường.


Nhưng mà, hình mặt cười không phải rất đáng tin sao, sao lại thiếu đánh? Tuy không biết là vì cái gì, nhưng vậy thì lần sau gửi hình cười to vậy.


Bên này Trì Đường đứng lên xuống lầu ăn cơm chiều. Mấy ngày nay nàng ở nhà cùng một nam một nữ kia, xem như cũng là ổn thoả. Dì Từ kia rõ ràng vẫn còn nhớ lời nói của nàng lần trước, thái độ với nàng là mười phần lạnh lùng, lúc ăn cơm còn ngồi ai oán than thở với Trì Chương dạo này cơ thể không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra, một ánh mắt dư thừa cũng không thèm quăng sang nàng.


Từ lúc bà ta tới nơi này ở, thuê người ở nấu cơm, lại thuê người quét dọn, ở đúng là càng thoải mái hơn một chút. Hơn nữa, Trì Chương vì đứa con trai có khả năng đang tồn tại trong bụng bà ta, cả Trì Đường lão cũng không thèm giáo huấn, xem như nàng không tồn tại.


Đây vốn là sự thanh tĩnh Trì Đường mong muốn, tốt nhất là ai cũng lạnh lùng mặc kệ nhau đi, không cần phải nói bất cứ điều gì với nhau cả.


Chỉ là, không biết vì sao, nàng một người ngồi ở bàn ăn, nghe hai người ngồi bên kia nói chuyện, cảm thấy bực bội nhất từ trước đến nay. Cảm giác hít thở không xong trong chỗ ở hiện tại còn nặng nề hơn lúc còn khói thuốc lá lượn lờ xen lẫn với tiếng đánh bài ồn ào.


Nhanh chóng ăn xong lên lầu, Trì Đường chán chết, lướt web dạo, xem tin nhắn của bạn tốt vừa lúc xem đến tin của Trương Mông, đang quảng cáo khách sạn của nhà mình.


"Nhà trọ Nịnh, nhà trọ gia đình tốt nhất vùng núi Lộc Nguyên, còn có suối nước nóng tự nhiên, đại hạ giá mùa đông, không còn nhiều phòng lắm, tức tốc đặt phòng đi ~ Điện thoại 1xxxxxx..."


Ảnh chụp khách sạn nhìn qua đúng là không tồi, vừa ấm áp lại sạch sẽ, phong cảnh xung quanh cũng rất tốt, non xanh nước biếc, nhìn thôi đã thấy thư giãn.


Trì Đường ấn thích mấy tấm ảnh này, bỗng nhiên sinh ra ý tưởng. Dù sao ở nhà cũng mắc mệt, vậy không bằng đến nhà trọ chỗ Trương Mông ở vài ngày đi?


Lời tác giả:


[ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]


Lời editor:


Lâu lắm mới trồi lên. Dịch dã khổ qué các bạn ơiiiiiii :((


@ all: mình không drop nhé =)) Có mất bao lâu cũng sẽ xong, hứaaaaaaa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK