Gió thổi nhẹ hiu hiu, đồng cỏ lau gợn sóng.
Giang dong bò cho Oa Tử cưỡi. Nó đang tuổi lớn, tuy dáng người mảnh khảnh nhưng màu da bánh mật và ánh mắt tinh anh tiềm ẩn một sức sống dồi dào. Nhìn Giang, Oa Tử đã thấy trước một thanh niên dũng cảm và quả quyết, nhưng lằn ranh giữa lòng quả cảm và bướng bỉnh mảnh như tơ, khó mà phân định.
Càng lớn, Giang càng bướng bỉnh và đòi hỏi, nhất là nó lại quen sống nếp sống phóng túng không gì câu thúc.
Tính bướng bỉnh ấy khiến Oa Tử nhiều khi bực mình, nhất là sự háu ăn của nó, thật không giới hạn. Khi đi ngang qua một quán ăn hay một cửa hàng thực phẩm, thế nào Giang cũng đòi mua một thứ gì. Nếu không thì ì ra, không chịu dẫn bò đi nữa.
Qua xóm Suhara, đã ăn bánh bỏng ở một quán ven đường rồi, mới được vài dặm, Giang đã kêu đói. Cả hai phải tạt vào dùng bữa sáng tại một hàng cơm cuối xóm. Ăn xong, Giang lại nói với Oa Tử:
- Vùng này hồng khô ngon có tiếng. Cô mua một ít mang theo để ăn đường chứ !
Nhưng Oa Tử lờ đi như không nghe thấy.
Đến Fukushima, một thị trấn khá quen thuộc có nhiều món ăn đặc biệt, ngửi mùi thơm từ trong bếp bay ra, Giang không nhịn được, nài nỉ:
- Cô Oa Tử, hay ta nghỉ chân ở đấy một lát.
Oa Tử lặng thinh. Thằng bé hểnh mũi hít hà:
- Thơm quá ! Cô không ngửi thấy gì à ?
- Mình mới ăn xong mà, cứ dừng lại luôn như thế, bao giờ mới đến nơi !
- Nhưng em đói ...
Vừa nói, Giang vừa giữ chặt dây thừng. Con bò, dường như đồng tình với nó, cũng dừng lại gặm cỏ.
- Giang hư lắm. Nếu em cứ thế, cô sẽ xuống đi bộ và mách thầy em ...
Giang phụng phịu. Nó không sợ vì dư biết Oa Tử chỉ dọa chứ không dám làm.
Trong thâm tâm, Oa Tử rất chiều nó.
Quả nhiên, thấy nét mặt Giang không vui, nàng trên lưng bò tuột xuống rồi cùng vào quán. Thằng bé ngồi ngay vào bàn, gọi luôn hai đĩa bánh dày đậu.
- Hành phi trộn với đậu ngọt rắc lên bánh dầy. Ngon tuyệt ! Em thèm rỏ dãi ra đây này.
- Giang ! Em phải giữ ý tứ ! Gọi cho cô ấm trà.
- Cô không ăn bánh ư ?
- Không, cô không đói. Ăn nhiều thành con lợn, xấu lắm.
Giang không để ý đến lời nhắc khéo. Nó vơ vào:
- Nhưng em đã gọi hai đĩa. Vậy để em ăn luôn phần của cô vậy.
Nói đoạn nó gọi thêm trà, buộc lại cây kiếm gỗ ra phía sau lưng cho khỏi vướng, rồi ngồi ngay ngắn chờ bánh mang ra.
Nhìn dáng điệu trịnh trọng của Giang, Oa Tử không khỏi mỉm cười.
Ăn một loáng hết hai đĩa bánh, Giang mới quay nhìn xung quanh. Bỗng nó há hốc mồm, chạy bổ ra cửa.
Tuy ngạc nhiên nhưng Oa Tử cũng uống hết chén trà. Tra tiền chủ quán xong và sắp sửa đứng dậy thì Giang trở về. Thằng bé thở hổn hển, đến bên thiếu nữ, ghé tai thì thầm:
- Mãn Hà Chí ! Em vừa thấy Mãn Hà Chí !
Oa Tử tái mặt:
- Hắn đến đây làm gì ?
- Không biết. Nhưng ông ấy nhìn vào quán. Thấy em, ông ấy bỏ đi, em đuổi theo để coi cho chắc. Đúng là Mãn Hà Chí !
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Oa Tử, Giang nói:
- Cô không tin à ? Hay để em gọi ông ấy lại.
- Đừng ! Đừng làm thế !
Đoạn, ghé tai Giang, Oa Tử hỏi khẽ:
- Thầy em có cách xa đây không ?
Giang lắc đầu:
- Em không biết. Chắc xa. Tại con bò này đi chậm quá !
Oa Tử hồi hộp. Tim nàng đập dồn dập. Sợ càng chùng chình, Thạch Đạt Lang đi càng xa, nàng vịn vai Giang trèo lên lưng bò, bảo nó dẫn lên đường ngay tức khắc.
Trên lộ, Oa Tử và Giang không nói lời nào, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Oa Tử thì lo lắng, nàng không biết xử trí ra sao nếu gặp lại Mãn Hà Chí. Còn Giang thì lấy làm lạ không hiểu tại sao thầy nó lại bỏ đi trước, chỉ dặn nó ở lại cùng đi với Oa Tử và giúp đỡ nàng.
Tuổi trẻ tò mò, không nhịn được, Giang bèn hỏi:
- Cô và sư phụ giận nhau đấy à ?
Thấy Oa Tử không đáp, nó hỏi lại:
- Sao từ khi ở thác, sư phụ không nói gì với cô nữa, lại bỏ đi trước, bảo đợi cô ở Edo là sao ?
Oa Tử quay đi, kín đáo chùi giọt lệ trên khóe mắt. Nàng chẳng biết trả lời thế nào cho phải vì chính nàng cũng chưa tìm được lời giải đáp thích đáng về hành động của Thạch Đạt Lang.
Hồi tưởng lại sáu bảy năm trước khi còn ở chùa Tiểu Sơn, Oa Tử cũng đã bị một viên đội trưởng làm hỗn. Bây giờ thấy hành động ấy ở Thạch Đạt Lang, nàng bối rối.
Mặc dầu hai trường hợp hoàn toàn khác nhau, nàng vẫn không hiểu rõ thái độ dùng sức mạnh để chiếm đoạt như vậy có phải là thường tình của đàn ông hay không và thái độ cự tuyệt của nàng có hợp với hoàn cảnh ấy không ? Mớ ý tưởng hỗn độn và nỗi băn khoăn khiến Oa Tử phiền muộn. Mối u tình nàng mang trong lòng bấy lâu nay như dòng suối êm đềm, bỗng trở thành thác lũ.
Oa Tử liên tưởng đến tiếng thác đổ ầm ầm, tiếng kêu thét ngỡ ngàng của lòng nàng trước hành động của người yêu và vẻ ngạc nhiên trên nét mặt Thạch Đạt Lang. Nàng lại càng hoang mang hơn nữa vì nếu cứ như thế này mãi, cả hai không hiểu nhau thì sự theo chàng như một cái bóng thật là phi lý.
Thấy Oa Tử mắt đỏ hoe, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt, Giang thôi không hỏi nữa. Và nó cũng quên ngay những điều vừa hỏi.
Đến Kozengi, Giang dẫn bò, rẽ sang một đường lớn nhiều người qua lại hơn. Ngay chỗ rẽ là một căn lều gỗ dùng làm trụ sở cho lính tuần tra xét những khách bộ hành để tìm bắt kẻ gian phi và đôi khi cả những kiếm sĩ đối nghịch với chính quyền.
Oa Tử và Giang cũng bị lính tuần chặn giữ, nhưng nhờ có chứng thư của Lưu Cát tướng công nên không bị làm khó dễ gì. Tiếp tục cuộc hành trình, qua nhiều quán xá ven đường, lần này Giang ngoan ngoãn dắt bò đi, không đòi ăn như những lần trước.
Hết quãng đường phố tương đối đông dân cư, lại đến quãng đường vắng vẻ, cây cao và bụi gai mọc chi chít. Giang bỗng hỏi Oa Tử:
- Cô Oa Tử ! Huyền Trang là ai ?
- Huyền Trang ?
- Vâng. Khi qua quán đằng kia, có người chỉ cô và nói “Huyền Trang cưỡi bò” !
Vậy Huyền Trang là ai vậy ?
Oa Tử cười:
- Không rõ có đúng không, cô chỉ biết Huyền Trang là một vị sư nhà Đường bên Tàu, sang nước Thiên Trúc thỉnh kinh và mang về Trung Hoa nhiều bộ kinh quý giá lắm.
- À, cháu biết rồi ! Đấy là ông sư Tam Tạng. Vậy nếu cô là Huyền Trang thì cháu là Tôn Ngộ Không rồi !
Oa Tử cười như nắc nẻ. Nhìn thằng bé đen đủi, chân tay dài múa may như con vượn, nàng trêu nó:
- Ừ, vừa là Tôn Ngộ Không lại vừa là Trư Bát Giới nữa. Vì em háu ăn lắm.
Không vừa, Giang đáp lại:
- Như vậy mới xứng với sư Tam Tạng hay khóc !
Cả hai cùng cười vang, không nhớ gì đến những chuyện buồn phiền trước đấy nữa.
- Tại sao Huyền Trang lại cùng đi với Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới hả cô ?
Oa Tử biết chuyện Tam Tạng thỉnh kinh từ khi còn ở chùa Tiểu Sơn, nhưng nghe thằng bé hỏi thì hơi lúng túng. Nàng chỉ đáp đại khái:
- Ngộ Không tượng trưng cho sự khôn ngoan tháo vát, Bát Giới là lòng dục của con người, còn Huyền Trang, lòng sùng đạo.
Sự giải thích ấy chẳng biết có thỏa mãn được tính tò mò của Giang không, nhưng không thấy nó hỏi thêm gì nữa.
oo - Đứng lại !
Tiếng quát kèm theo bóng người trong bụi nhảy xổ ra chặn đường khiến Oa Tử và Giang giật mình thất sắc. Định thần nhìn kỹ, thì ra là Mãn Hà Chí; một Mãn Hà Chí gầy đen, quần áo xốc xếch. Gã trợn mắt, chỉ tay vào mặt Oa Tử, giọng hằn học:
- Con tiện tỳ kia ! Xuống ngay !
Cơn ghen tức lộ trên nét mặt, gã hùng hổ sấn đến đầu con bò Oa Tử đang cưỡi.
Từ khi giã biệt Thạch Đạt Lang trên sơn đạo ở sườn đồi Sinh Minh, Mãn Hà Chí nghe theo lời khuyên của bạn, đến Edo lập nghiệp. Gã có ý đợi Thạch Đạt Lang tại Liễu kiều để cùng đi. Nhưng số phận run rủi, gã vừa tới Liễu kiều đúng lúc thấy Thạch Đạt Lang sánh vai Oa Tử vào quán trọ. Sự hân hoan trên nét mặt hai người khi tương hội khiến Mãn Hà Chí nổi cơn ghen, quên luôn những lời khuyên chí tình của bạn, cho đó chỉ là những lời dối trá. Gã theo dõi Thạch Đạt Lang và Oa Tử suốt dọc hành trình, đôi lúc lạc dấu vết, mãi đến bây giờ mới được dịp ra tay.
Ngạc nhiên cực độ, Oa Tử không thốt nên lời, trừng trừng nhìn gã.
- Xuống ngay ! Mày theo thằng Thạch Kinh Tử, thất thân với nó rồi phải không ?
Phẫn nộ và khinh bỉ thay cho ngạc nhiên, Oa Tử xám mặt.
- Ta không xuống ! Ta không liên quan gì đến ngươi cả !
- A ! Mãn Hà Chí giận dữ thét. Nhưng ta có liên quan ! Ngươi xuống không ?
Thét đoạn, hắn sấn đến nắm áo Oa Tử. Giang gạt gã ra:
- Ông làm gì thế ? Cô ấy không muốn xuống thì không xuống. Ông có quyền gì ...
Mãn Hà Chí nhảy lui:
- Thằng oắt này là ai ?
- Là ai không cần biết, nhưng ông không được động đến cô Oa Tử.
- A ! Láo ! Ta nhớ ra rồi ! Mày là thằng oắt con bưng rượu ở quán Kitano !
- Mà ông là gã say rượu ở quán ấy ! Phải rồi, ông sống bám vào mụ điếm già, bây giờ bị mụ bỏ chứ gì !
Câu nói của thằng bé khiến Mãn Hà Chí nhảy lên như có ai cầm nắm muối xát vào vết thương đang rướm máu của gã.
- Đúng không ?
Mắt Mãn Hà Chí trợn ngược:
- Nhãi con khốn nạn ! Ai dạy mày thế ?
Gã nhoài tay ra định túm cổ Giang. Nhưng nhanh như cắt, Giang đã luồn qua bụng bò, chuồn sang bên kia, ngoái cổ lại hét:
- Đồ tồi ! Hèn nhát ! Bắt nạt trẻ con !
Con bò vùng lên chạy, mang theo Oa Tử trên lưng. Nàng kinh hãi kêu cứu. Giang chạy theo, định đỡ Oa Tử xuống thì bị Mãn Hà Chí túm được.
- Oắt con ! Tao bắt được mày rồi ! Nói lại những điều vừa rồi tao nghe thử !
Giang vung tay đấm vào mặt gã:
- Đồ tồi ! Đồ hèn nhát ! Ăn bám vào gái điếm !
Mãn Hà Chí túm ngực áo nó nhấc bổng lên. Thằng bé vừa định rút kiếm gỗ ra liền bị Mãn Hà Chí tức giận ném ngay vào bụi rậm. Đầu va vào gốc cây, Giang nằm sóng soài bất tỉnh.
Mở mắt ra, con đường mòn vắng hoe, Giang không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Một tiếng chim lảnh lót từ trên ngọn cây cao vọng xuống, nó nghe như tiếng sáo ai thổi đột nhiên bị cắt đứt.