Tống Nhất Viện tiến lại gần xem, nhìn thấy dưới cuống lá của gốc cây sen đá có một cây con rất nhỏ, trắng nõn mượt mà trơn bóng, trên đó có giọt sương trắng, cực kỳ xinh xắn.
"Đáng yêu quá." Mẹ Vũ nói, "Giống đứa trẻ."
"Vâng." Lúc đầu Tống Nhất Viện còn chưa kịp phản ứng.
Mẹ Vũ quan sát cô, bà hỏi: "Bây giờ các con bao lâu làm một lần?"
Tống Nhất Viện mơ màng, hả?
"Con và Đại Vũ ấy…" Mẹ Vũ rất bình tĩnh, "Bao lâu làm một lần?"
Tống Nhất Viện thấy mẹ Vũ rất bình tĩnh và bình thường khiến cô không hiểu vì sao bà hỏi vậy nên mê man trả lời: "Mỗi ngày ạ."
"Mỗi lần đều dùng bao cao su à?"
Tống Nhất Viện gật đầu. Sau đó bỗng thông minh ra, biết mẹ Vũ muốn hỏi cái gì.
Mẹ Vũ nhìn biểu cảm của Tống Nhất Viện thì biết cô đã đoán được, bà cũng không lập tức đi vào chủ đề mà nói: "Vậy là đúng. Trước khi các con quyết định muốn có con, nhất định phải có biện pháp bảo vệ cẩn thận, đừng để bị bất ngờ khiến các con không kịp trở tay."
"Vâng." Tống Nhất Viện gật đầu, "Chúng con biết ạ."
Mẹ Vũ nói: "Nếu nói mẹ không nóng ruột thì chắc chắn là giả." Bà nhìn Tống Nhất Viện, "Nhưng mẹ không gấp gáp đến mức phải ép các con có con."
"Mẹ ơi chuyện này…" Tống Nhất Viện hơi dừng lại, "Con vẫn chưa chuẩn bị tốt." Tống Nhất Viện cũng ăn ngay nói thật, cho dù là tâm lý hay sinh lý.
"Ừ." Mẹ Vũ cười hiền lành, "Viện Viện nhà ta bây giờ vẫn còn là đứa trẻ đấy." Bà còn nói, "Quả thật sức khỏe của con vẫn hơi yếu, mang thai là chuyện thật sự rất vất vả, mẹ hy vọng sức khỏe của con tốt hơn cho đỡ khổ. Nhưng mà…" Mẹ Vũ khéo léo nói, "Các con phải nghiêm túc thảo luận chuyện này để có công tác chuẩn bị."
Tống Nhất Viện lắng nghe.
"Tuổi của hai đứa cũng không còn nhỏ, đây là sự thật. Vì sức khỏe của con, cũng vì sức khỏe của đứa trẻ, mấy năm tới mang thai là tốt nhất." Mẹ Vũ thở dài, "Làm bố mẹ thì phải nghĩ cho sự bình an của đứa con."
"Con xin lỗi vì đã để bố mẹ lo lắng."
"Nói gì vậy." Mẹ Tống kéo tay cô, "So sánh với quan hệ mẹ chồng nàng dâu loạn cào cào, mỗi ngày cãi vã đấu võ mồm, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ của những người xung quanh thì mẹ thật sự đã gặp được một người con dâu cực kỳ tốt. Con có suy nghĩ của chính mình lại còn tôn trọng người khác, chưa bao giờ nói lời không phải với bố mẹ, cũng không nổi nóng với bố mẹ, kiên nhẫn, dịu dàng, còn thường xuyên tặng quà cho bố mẹ, thân thiết và còn rất tỉ mỉ. Mẹ không ngờ Đại Vũ có thể lấy được con. Nó vui mẹ cũng vui."
"Con cũng rất vui."
Mẹ Vũ cười, "Con muốn thi nghiên cứu sinh, có chuyện con muốn làm là chuyện tốt. Hồi trước vì giúp đỡ bố con nên mẹ không có sự nghiệp của mình, ít nhiều cũng có phần tiếc nuối, tầm nhìn chỉ giới hạn trong nhà cũng không phải tốt. Vì thi nghiên cứu sinh, trong vòng hai năm có lẽ con cũng không nghĩ tới chuyện sinh con, một năm thi nghiên cứu sinh quá bận và mệt mỏi, không có ý định thì thôi, thi đỗ là có thể sinh rồi."
Không biết vì sao, ý của mẹ Vũ và mẹ Tống tương tự nhau nhưng Tống Nhất Viện lại nghe lọt tai.
Có lẽ điểm khác nhau của hai người chính là một người muốn cô tuân theo, còn một người chỉ đang đề nghị.
"Con biết rồi thưa mẹ." Tống Nhất Viện nói, "Con sẽ thảo luận kỹ về vấn đề này với Vũ Nghị."
"Ừ." Mẹ Vũ rất vui, "Cảm ơn con đã lắng nghe những lời này, cũng không chê mẹ chỉ tay năm ngón với cuộc sống của các con."
"Không đâu ạ." Tống Nhất Viện nhìn bà, "Con còn muốn cảm ơn mẹ vì đã quan tâm và tôn trọng cuộc sống của chúng con như vậy."
"Cuộc sống là của các con mà, tương lai cũng là của các con. Đương nhiên các con hiểu cuộc sống mà mình muốn là gì hơn mẹ. Mẹ là mẹ của các con nhưng mỗi người phải tự sống cuộc sống của mình."
"Vâng, con cảm ơn mẹ." Tống Nhất Viện thật lòng nói.
Mẹ Vũ cười, đột nhiên nhắc đến chuyện khác: "Khoảng thời gian trước bà thông gia đến đây à?"
Tống Nhất Viện khựng lại: "Vâng."
"Cãi nhau sao?" Mẹ Vũ vừa nhìn biểu cảm của Tống Nhất Viện thì đã biết.
"Cãi nhau ạ. Cũng vì chuyện mang thai."
"Tính cách bà thông gia có phần nóng nảy, nói năng gay gắt nhưng mềm lòng, không có ai quan tâm con hơn bà ấy cả." Mẹ Vũ nói.
"Con biết." Tống Nhất Viện thở dài, "Mẹ con chỉ gay gắt ngoài miệng thôi."
"Biết là tốt rồi." Mẹ Vũ vỗ tay cô, "Mẹ con không nên giận nhau suốt thế, hãy gọi điện thoại tâm sự việc nhà, đừng để giận dỗi nhất thời trở thành khúc mắc trong thời gian dài."
"Vâng."
"Bà thông gia cũng không dễ dàng gì." Mẹ Vũ cảm khái, "Vào Nam ra Bắc với bố con, một ngày làm việc mười hai tiếng, cứ kéo dài như vậy thì sao tính tình có thể dịu dàng cho được? Nhưng bà ấy cũng không phải người không biết lắng nghe, nếu con nói có lý, bà thông gia sẽ hiểu. Chỉ là có lẽ không bỏ mặt mũi xuống được, cứ xuống nước để mẹ con tiện thể theo xuống, chuyện rồi cũng qua."
Tống Nhất Viện không ngờ mẹ Vũ mới gặp mẹ Tống hai ba lần mà đã hiểu rõ tính cách của bà như vậy.
"Hay là xem thử hôm nay bà thông gia có rảnh không? Người một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm coi như mừng trung thu nhé?" Mẹ Vũ đột nhiên đề nghị.
"Được ạ." Tống Nhất Viện nghĩ đây cũng là thời điểm gọi điện thoại cho mẹ cô, "Con gọi điện thoại cho bố mẹ trước, xem bố mẹ có thời gian không."
"Ừ."
Thế là hai nhà hẹn bảy giờ tối ra ngoài ăn cơm.
Sáu giờ, bố mẹ Tống đã tới rồi, mẹ Tống mang rất nhiều trứng gà, quả óc chó, gà nhà, trứng bồ câu…
"Muốn thi đỗ thì phải thi cho tốt." Mẹ Tống nói, "Nhưng con đừng thức đêm, vốn sức khỏe đã không tốt, cứ thức khuya sức khỏe không chịu được thì làm sao bây giờ? Mấy ngày trước mẹ và bố con mang mấy thứ này từ quê lên, mỗi buổi sáng phải ăn trứng gà, biết chưa?"
Mũi Tống Nhất Viện cay sè.
"Mẹ và bố con không hiểu gì cả, học hành cũng không nhiều, chuyện này không giúp gì được cho con. Con muốn điều gì thì cố gắng giành lấy, kiên định hơn, thận trọng hơn, đừng đi sai đường, biết chưa?"
"Vâng." Tống Nhất Viện khẽ trả lời, "Con biết ạ."
Mẹ Tống nhìn cô một cái, Tống Nhất Viện ôm lấy bà.
Mẹ Tống trìu mến xoa đầu cô, "Được rồi được rồi, đã mấy tuổi rồi mà còn làm nũng."
"Con gái làm nũng với mẹ không phải là chuyện cả đời sao ạ?"
"Đi đi, đi đi, có chồng rồi thì đi mà làm nũng với chồng ấy."
"Không, con muốn làm nũng với mẹ cơ."
Hai mẹ con thân thiết một lúc, Vũ Nghị đã về, cả nhà liền đi ra ngoài ăn tối.
Trong lúc ăn cơm, lại là mẹ Tống và mẹ Vũ nói chuyện sôi nổi nhất
Mẹ Vũ nói: "Hai ngày nay nhìn Viện Viện học hành vất vả quá."
Mẹ Tống nói: "Con bé này từ nhỏ đã như vậy, không học đến lúc mình hiểu hết thì không biết dừng lại. Từ trước đến giờ chuyện học hành không cần chúng tôi quan tâm."
"Đại Vũ cũng thế. Rất độc lập, chịu khó nghiên cứu, chúng tôi cũng không quản lý nó nhiều lắm, tự bản thân nó sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, tôi và bố nó cảm thấy một người con trai chín chắn chịu khó là chuyện tốt nên còn rất chú trọng về mặt này. Không ngờ một cô con gái như Viện Viện cũng vậy, đúng là hiếm có."
"Nào có chứ bà thông gia!" Mẹ Tống ghét bỏ liếc Tống Nhất Viện một cái, "Con bé này ấy à, ngoại trừ chịu khó học hành, những việc khác đều vụng về, vừa lười vừa ngốc, không có ai chú ý thì sẽ làm mấy chuyện điên rồ ngay."
Mẹ Vũ cười tủm tỉm: "Không sao cả, không sao cả, Đại Vũ nhà chúng ta sẽ chăm sóc nó. Hai người chung sống, đúng lúc bổ sung cho nhau."
Tống Nhất Viện không vui nhìn mẹ cô: "Con vừa lười vừa ngốc bao giờ chứ?"
"Lười ăn tối, có phải rất ngốc không?"
Tống Nhất Viện không còn lời nào để nói.
Thế là hai bà mẹ thay nhau ra trận nói với cô ăn bữa tối tốt thế nào, không ăn có hại ra sao khiến cô có áp lực rất lớn.
Vũ Nghị lên tiếng: "Bây giờ Viện Viện đã tốt hơn nhiều rồi ạ, mỗi ngày đều ăn một ít cơm. Hai mẹ yên tâm, con sẽ nuôi cô ấy thật tốt."
Hai bà mẹ cười tủm tỉm nhìn Vũ Nghị.
Mẹ Vũ: "Đối xử tốt với Viện Viện, đừng bắt nạt con bé đấy."
Mẹ Tống: "Nếu nó lì lợm, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ xử lý nó."
Từ lời nói của mẹ Tống, Tống Nhất Viện cảm nhận được mẹ Tống đã có gì đó khác với trước đây đối với Vũ Nghị, cô nghi ngờ nhìn anh một cái.
Vũ Nghị lại hiểu cái nhìn của Tống Nhất Viện thành ý khác, anh nói với mẹ Tống: "Viện Viện rất nghe lời ạ." Sau đó ngoan ngoãn nhìn Tống Nhất Viện như đang đợi cô khen ngợi.
Bố Vũ và Bố Tống nhìn nhau cười rồi cạn chén.
Mẹ Vũ và mẹ Tống cũng nhìn nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
Mặt Tống Nhất Viện đỏ lên, nóng bừng.
Tên ngốc to con này thật là...
Bữa cơm gặp gỡ kết thúc viên mãn, mọi người về nhà tắm rửa đi ngủ.
Nghĩ lời mẹ Tống nói với cô lúc tạm biệt: "Đi làm đi, mẹ không phản đối." Tảng đá lớn trong lòng như đã biến mất, cả người nhẹ nhàng, thậm chí có cảm giác muốn bay lên.
Hai người nằm trên giường, theo lẽ thường nói chuyện phiếm.
Một lần nữa Tống Nhất Viện nhắc đến vấn đề con cái.
Tống Nhất Viện nói thẳng: "Chúng ta lập kế hoạch có con đi anh."
Vũ Nghị nhìn cô: "Khi nào?"
"Thi đỗ nghiên cứu sinh là có thể chuẩn bị. Áp lực học tập của nghiên cứu sinh năm nhất không quá nặng, có thể vừa học vừa sinh con."
Vũ Nghị mấp máy môi: "Nhưng sẽ rất vất vả."
Tống Nhất Viện nhìn anh, "Sinh con lúc còn đi học là ít vất vả nhất, ảnh hưởng đến tương lai cũng không lớn. Bây giờ khả năng của chúng ta đầy đủ, sinh con ra cũng có người giúp, không vất vả như anh nghĩ đâu." Cô còn nói, "Nếu không sinh vào thời điểm đó thì phải lùi lại hai năm nữa, thậm chí còn lâu hơn, khả năng di truyền dị tật ở con sẽ lớn hơn, nguy hiểm cũng nhiều hơn. Em vẫn hy vọng chúng ta sinh một đứa con khỏe mạnh."
Vũ Nghị nhìn cô: "Em muốn sinh sao?"
Tống Nhất Viện nâng mặt anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, không chút do dự trả lời: "Muốn chứ." Sau đó nói: "Thật ra em đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu. Chỉ là bởi vì nó quá mông lung, trách nhiệm quá nặng nề nên em hơi sợ hãi. Nhưng mà…" Tống Nhất Viện hôn anh, "Em chỉ cần tưởng tượng đó là đứa con mang hai dòng máu của chúng ta, nó sẽ gọi chúng ta là bố mẹ thì trong lòng lập tức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn." Cô không chớp mắt nhìn anh, "Anh mang lại cho em cảm giác an toàn, cũng cho em dũng khí, khiến em mong chờ vào tương lai, tất cả những điều em có thể tưởng tượng về tương lai đều có anh. Em không cân nhắc về việc sinh con là vì anh, em suy nghĩ cố gắng sinh một đứa con khỏe mạnh cũng bởi vì anh. Bất giác anh đã trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em. Sinh con là chuyện rất vất vả, nhưng gần như bây giờ em đã có thể chắc chắn, đến lúc đó anh sẽ càng vất vả hơn. Anh yêu em như vậy, sao em không cảm nhận được cơ chứ? Anh yêu em như vậy, em ngủ không ngon anh ngủ không ngon, em ăn không ngon anh không nuốt trôi, em đau anh càng đau hơn… Một người đàn ông như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng bằng lòng sinh con cho anh ấy." Một nụ hôn rơi xuống mũi anh, "Em cũng bằng lòng."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Nhất Viện nói: "Hình như anh không thiếu thứ gì, anh như siêu nhân có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Em cũng không biết mình có thể làm điều gì để biểu đạt "em yêu anh", em cũng chỉ có thể ỷ vào việc anh yêu em, muốn làm gì thì làm. Vậy nên nếu một ngày nào đó anh cần em làm gì thì anh nhất định phải nói với em nhé."
Vũ Nghị nhắm mắt, tình yêu len lỏi vào tận xương cốt, trong lòng thỏa mãn chưa từng có, bây giờ nếu Tống Nhất Viện muốn trái tim anh, anh cũng có thể móc ra cho cô xem.
Như nhặt được báu vật. Báu vật là của anh rồi đúng không?
Đúng rồi.
Anh thật sự nhận được bảo bối của mình.
Vũ Nghị ôm chặt cô: "Có đấy."
"Là gì?"
"Không phải một ngày nào đó cần em." Vũ Nghị hôn lên mái tóc cô, "Mà là mỗi ngày đều cần em." Mỗi ngày đều cần em nhìn anh đầy yêu thương như thế này, mỗi ngày đều cần em trao nụ hôn và âu yếm, mỗi ngày đều cần em khỏe mạnh, nhịp đập trái tim tràn đầy sức sống… Đây là cội nguồn của anh.