Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Lỗ tai Lâm Dữ tê rần, dùng răng nanh cắn xuống, cậu không dám dùng quá sức, cẩn thận nghiến răng.
Chờ dòng máu chảy vào khoang miệng, cậu liền không dùng răng nữa, mà bắt đầu mút vào.
Dòng máu của Đoạn Từ làm cho cả người cậu ấm lên, Lâm Dữ thỏa mãn mà nheo mắt lại.
Đoạn Từ kỳ thực cũng rất thoải mái, cánh tay tê tê, còn có một loại cảm giác đặc biệt hưởng thụ.
Như thể bọn họ vốn nên là như vậy, vốn là một đôi trời sinh...
Chung quanh là các bạn học, Lâm Dữ không dám hút nhiều, rất nhanh liền dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn Đoạn Từ, liếm đi vết máu bên môi.
Đoạn Từ nhìn cậu bị máu tươi nhiễm đỏ môi, giọng nói khàn khàn:
"Đủ chưa?"
Mắt Lâm Dữ sáng rực lên, nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể tiếp tục sao?"
Đoạn Từ cười nhẹ một tiếng: "Ừm, tôi rất thích."
Hắn chếch nghiêng người, che đi Lâm Dữ, chậm rãi nói:
"Không cần sợ, bọn họ sẽ không nhìn thấy."
Thế nhưng vẫn nghe thấy đấy!!!
Lục Vưu điên cuồng gào thét trong lòng, y đã xem phim này rồi, xem lại cũng không thể tập trung được.
Ngay sau đó liền nghe thấy đoạn đối thoại đến từ phía bàn sau.
Dùng thêm chút sức, đủ chưa...
Đây là loại thuật ngữ 'hổ, sói' nào!
Thấy mọi người chăm chú xem phim là có thể muốn làm gì thì làm sao?!
Lục Vưu mặt đỏ bừng.
Y lo lắng nhìn chằm chằm vào máy chiếu rồi liếc qua các bạn học xung quanh, sợ rằng ai đó sẽ phát hiện ra Đoạn Từ và Lâm Dữ đang làm chuyện đáng xấu hổ.
Trần Thần giật giật cái mông, muốn quay đầu cùng Lục Vưu nói chuyện, lại bị Lục Vưu một tát đẩy trở lại.
Lục Vưu cắn răng nói: "Đừng nhúc nhích!"
"Ngoan ngoãn xem phim đi, cũng đừng nói chuyện nữa!"
Được Đoạn Từ che chắn, dây thần kinh căng lên của Lâm Dữ từ từ giãn ra.
Dùng miệng nhỏ mà hút, mắt rơi vào những vết sẹo đan xen trên cánh tay Đoạn Từ.
Trong đó có một vết sẹo nhìn thấy sẽ giật nảy mình, từ khuỷu tay đến cổ tay, giống như bị một món vũ khí sắc bén đâm phải.
Lâm Dữ không tiếp tục hút máu nữa, mà cẩn thận đụng đụng tay Đoạn Từ:
"Làm sao mà lại có vết sẹo này?"
Đoạn Từ rũ mắt, thuận miệng nói: "Lúc đánh nhau không cẩn thận bị, không có chuyện gì đâu."
Lâm Dữ đau lòng hỏi: "Có đau không?"
"Không đau."
Đoạn Từ xoa sợi tóc bay bay của bé con.
Sự đau đớn đó chẳng tính là gì cả.
"Đủ chưa?"
Lâm Dữ ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đoạn Từ rút tay về, miệng vết thương rất cạn, hầu như đã hoàn toàn khép lại, máu chảy quá dấu vết như là một vết hình xăm đỏ.
Lâm Dữ cũng nhận ra, đỏ mặt muốn lau đi, nhưng Đoạn Từ lại tránh được.
Đoạn Từ nhấc mí mắt, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng, chiếm lấy tâm tư của Lâm Dữ.
Hắn chăm chú nhìn cổ tay một lát, chậm rãi liếm lên miệng vết thương.
Mùi máu tanh như sắt gỉ, còn có mùi của bé con.
Lâm Dữ ngẩn người, đại não bị trái tim giành trước một bước, điên cuồng nhảy lên.
Cậu bỗng nhiên hiểu tại sao lại có nhiều người yêu thích Đoạn Từ như vậy.
Sự mị hoặc đến từ từng loại cử chỉ ...
Lâm Dữ dùng tay che đi đôi má ửng hồng của mình, vội vã dời lực chú ý sang chỗ khác.
Phim sắp kết thúc, Lục Vưu từ từ đứng thẳng lưng, đảm bảo sau lưng không có âm thanh kỳ quái nào khác, sau đó mới truyền bài tập cuối tuần xuống.
Y không dám quay đầu lại, chỉ đem bài thi đặt lên bàn.
Gió vừa thổi, bài thi lật lên một tờ, trọng tâm không vững rớt xuống.
Đoạn Từ nhặt lấy bài thi, đưa cho Lâm Dữ, nghi ngờ hỏi:
"Nghĩ gì thế?"
Lâm Dữ bưng lỗ tai, lắc đầu liên tục:
"Không nghĩ gì cả, đừng nói chuyện với tôi."
"Làm sao vậy?"
Nhìn thấy bên tai và hai má của bé con đã hồng thấu, Đoạn Từ nhíu mày: "Bị bệnh rồi sao?"
Hắn dùng mu bàn tay cảm thụ nhiệt độ trên trán của Lâm Dữ, hơi nóng.
"Đi phòng y tế thôi."
"Không đi."
Lâm Dữ gục xuống bàn, đem mặt vùi trong vào trong cánh tay, hơi tức giận nói:
"Ngủ một chút là tốt thôi."
Đoạn Từ không thể cưỡng bách, mở miệng: "Nếu chập tối vẫn còn nóng thì bắt buộc phải đi phòng y tế đấy."
Lâm Dữ hừ hừ hai tiếng, không nói gì.
Đoạn Từ tìm khăn quàng cổ, quấn lên cổ cho Lâm Dữ.
Lâm Dữ trở mình, đối mặt với sau gáy của Đoạn Từ, mắt sáng lấp lánh, không mang theo tia buồn ngủ nào.
Mùi hương trên khăn quàng cổ vẫn còn vương trên chóp mũi.
Cậu từ từ kéo một góc của chiếc khăn rồi dùng mặt mình đặt lên nó.
Trong tiềm thức Lâm Dữ không biết lý do tại sao mình lại làm như vậy.
Lặp đi lặp lại không ngừng trong lòng.
Cậu và Đoạn Từ là bạn tốt, bạn tốt...
Thứ sáu rất nhanh đã đến, tiết học bù buổi chiều kết thúc, Quý Hoằng chặn ở cửa sau:
"Xe đã đến, cặp sách cái gì cũng đừng mang theo!"
"Thư giãn, từ từ rồi làm bài tập về nhà sau."
Lâm Dữ vốn nghĩ bữa tiệc sinh nhật này của Quý Hoằng sẽ giống tiệc sinh nhật của cậu, cả phòng đều chật kín.
Kết quả sau khi đến biệt thự thì trống rỗng.
Không tính Quý Hoằng thì chỉ có bốn người.
Đoạn Từ, cậu, Trần Thần, Lục Vưu.
Quý Hoằng cười hì hì nói với Lâm Dữ: "Tôi vốn đã kêu Lư Thanh Vận tới, ai ngờ cô ấy phải về nhà để chăm em gái nên không tới được."
"Ồ đúng rồi, cái người bạn cùng phòng Trần Phong Phong kia của cậu sẽ tới muộn một chút."
Lâm Dữ cũng không nghĩ nhiều đáp: "Ừ."
Lục Vưu hơi nghi hoặc, Quý Hoằng và Trần Phong Phong căn bản cũng không quen thuộc, bọn họ còn có thể không nhận ra nhau trong đám đông nữa là.
Thế sao lại mời Trần Phong Phong đến?
"Cơm tối là món lẩu, tôi đã gọi thức ăn ngoài."
Quý Hoằng gãi đầu một cái: "Các cậu cứ tùy tiện ngồi đi, tôi đi tìm chút đồ ăn vặt."
Trần Thần sờ đông sờ tây, phát hiện ở góc phòng ăn có một bức ảnh.
Cậu chàng thở dài nói: "Anh của Quý Hoằng đi đến nhiều nơi ghê ta."
"Hai bức ảnh này chênh lệch quá lớn, đúng không? Người đàn ông mười tám đã thay đổi chăng?"
Lâm Dữ đi tới xem, trong tấm hình là Quý Phong mang vẻ mặt ghét bỏ ôm một đứa bé đen thùi lùi, đứa còn lại thì trắng trẻo mập mạp, đáng yêu như tiểu đồng tử trong tranh bức tranh tết, thoạt nhìn còn rất ghét bỏ Quý Phong.
"Đây không phải là Quý Hoằng đâu nhỉ." Lục Vưu nói.
Quý Hoằng đem đồ ăn vặt ném tới trên khay trà, nhìn bức ảnh nói:
"Đứa bé đen gầy kia là tôi, còn đứa bé còn lại chắc là con riêng của ông anh tôi."
Nhìn bối cảnh quen thuộc trong bức ảnh, Lâm Dữ chậm rãi nói:
"Đứa bé còn lại kia hình như là tôi."
Trần Thần nhìn đứa bé trắng mập trong hình, rồi lại nhìn về thân thể nhỏ bé của Lâm Dữ, gật đầu nói:
"Sự thay đổi lớn của đàn ông khi mười tám."
Quý Hoằng hỏi: "Chỗ này không lẽ là nhà cậu sao?"
Lâm Dữ đáp: "Là nhà tôi ở trên núi."
Cậu nhớ lại một lát, hẳn là khoảng thời gian Quý thúc thúc lần đầu bị Cửu cha mang tới núi Phong Danh, nên để cho Vương di hỗ trợ chụp ảnh.
Quý Hoằng chỉ vào mấy tấm hình khác hỏi: "Những nơi này đều là ở nhà cậu sao?"
Lâm Dữ lắc đầu nói: "Không phải, là... ở chỗ khác chơi."
Quý Hoằng khó tin: "Anh của tôi đi du lịch với cậu?"
Cũng không cho đứa em trai ruột của mình đi cùng?
Lâm Dữ bổ sung: "Tôi đi chơi, còn Quý thúc thúc là đi làm việc."
Đoạn Từ nhìn tiểu Lâm Dữ bụ bẫm trong bức ảnh, cầm điện thoại lên chụp lại từng bức.
"Leng keng —— "
Chuông cửa vang lên, Quý Hoằng đi mở cửa, là lẩu được đưa tới.
Nhân viên giao hàng mặc đồng phục bước vào mang theo ba chiếc túi lớn, cẩn thận đặt nồi và các nguyên liệu lên bàn đá cẩm thạch. Mùi hương lẩu đã sớm bao trùm khắp tầng một.
Quý Hoằng bày một loạt rượu, bia, rượu đỏ, rượu đế ra, chỉ là không có đồ uống.
"Đến đến đến, muốn uống cái gì thì uống nhé."
Các loại rượu này Lâm Dữ đều chưa từng được uống, cậu nhỏ giọng hỏi Đoạn Từ ngồi bên tay phải:
"Cái nào có vị ngọt?"
Đoạn Từ quét mắt: "Không có ngọt."
Quý Hoằng sau khi nghe xong, liền nhanh chóng nói: "Ngọt đúng không? Rượu gạo này rất ngọt."
"Cậu nếm thử đi."
Nói xong, liền rót cho Lâm Dữ một chén lớn.
Lâm Dữ nhấp một hớp nhỏ, rất ngọt, còn có mùi rượu nhàn nhạt, rất giống đồ uống.
"Uống nhiều chút, uống nhiều chút."
Quý Hoằng cười như một con sói xấu lớn đã bắt cóc được cô bé quàng khăn đỏ.
Lục Vưu cảm thấy mình đã hiểu ra cái gì đó, im lặng nhấp một ngụm bia.
Trần Thần phụ trách phục vụ các món ăn, một bên vừa gắp ăn một bên vừa uống rượu.
Bụng rỗng uống rượu, là điểm trí mạng nhất.
Cậu chàng thấy Đoạn Từ vẫn gắp rau cho Lâm Dữ, thở dài:
"Đoạn thần ơi, cậu như vậy sẽ cho người khác hiểu lầm đấy."
"Cậu đối tốt với Lâm Dữ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã yêu cậu ấy đấy."
Danh Sách Chương: