Trong đầu toàn là hình ảnh Chung Nguyên cười nhạt bỏ đi ngày hôm qua, trong lòng càng thêm khó chịu. cả đêm qua tôi cứ nghĩ linh tinh cả lên, nghĩ những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa, nghĩ tới Sử Vân Hành, nghĩ tới hôn ước do cha mẹ định đoạt của Chung Nguyên, nghĩ mãi, cuối cùng phát hiện ra, chúng tôi thực sự đã xong rồi.
Giống y như những bộ phim truyền hình lâm li bi đát vậy, yêu nhau mà không được cha mẹ đồng ý, nhất định phải chia xa. Hơn nữa, hiện giờ Chung Nguyên còn yêu tôi bao nhiêu, tôi quả thực không dám chắc.
Rạng sáng, tôi đưa ra kết luận này, tự cổ vũ chính mình, phải nhìn về phía trước, Mộc Đồng đâu phải không có ai cần chứ, việc gì phải ngồi quăng dây tự treo cổ mình ở đây.
Tôi nhìn vào gương mỉm cười rạng rỡ, lẩm bẩm: “Không phải chỉ là một người con trai sao, không có hắn thì thế giới này quay ngược à?”
Miệng thì cười mà nước mắt cứ chảy ra, bởi vì tôi phát hiện, không có Chung Nguyên, thế giới của tôi thậm chí còn không quay nữa rồi.
Cả ngày tôi như cái xác mất hồn, người phụ trách bộ phận tôi làm cũng là người tốt, thấy bộ dạng tôi như thế thì sắp xếp cho tôi ở văn phòng nghỉ ngơi một ngày, dù gì chỉ là thực tập, cũng không làm được gì nhiều nhặn.
Buổi tối tan làm, trời nổi cơn giông, mưa rất lớn.
Tôi lúc đi vội vã quên mang dù, đành phải đứng ở cửa lớn công ty, tính đợi hết mưa rồi về. trong công ty cũng có mấy người giống tôi không mang dù, cũng đứng ở cửa, có người còn bắt đầu gọi điện kêu người đến đón.
Có người giơ dù ra, tốt bụng định cho tôi mượn, nhưng tôi lắc đầu.
Một đêm mất ngủ, chân đứng không vững, đầu óc có vẻ mất đi tri giác rồi, cho nên mới nhìn thấy ảo giác.
Tôi nhìn thấy Chung Nguyên che một chiếc dù xanh, mỉm cười bước về phía tôi.
Đúng là nhớ tới tẩu hỏa nhập ma mà, tôi bất đắc dĩ cười khổ, cụp mắt lại. Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía đó lại vẫn thấy ảo giác.
Chung Nguyên gập dù lại, đi tới trước mặt tôi, kéo tay tôi, giống như chẳng có việc gì, cười nói: “Đi nào, về với anh.”
Tôi lùi về sau hai bước, kinh ngạc mà có chút tức giận nhìn anh. Vì cái gì, vì cái gì mà anh tới đây?
Chung Nguyên tiến lên từng bước, giơ tay lên vuốt khuôn mặt tôi, cười nói: “Đi với anh nào.”
Tôi quay đi tránh, trầm giọng nói: “Tránh ra.”
Chung Nguyên không tránh ra, ngược lại còn khoác tay lên vai tôi, nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tươi rói: “Rốt cục có đi hay không nào?”
Tôi rất khí tiết lắc đầu: “Không đi”
Hành động kế tiếp của Chung Nguyên làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Anh đột nhiên khom người, bàn tay để trên vai trược xuống hông, ôm chặt eo tôi rồi nhấc lên, cứ thế hoàn mỹ mà vác tôi trên vai.
Tôi bị đơ mất một lúc, chờ khi tôi tỉnh hồn thì Chung Nguyên đã vác tôi lên vững vàng, bật được dù và đi vào màn mưa.
Chung Nguyên chỉ che dù cho mình tôi, cẩn thận che kín, làm cho tôi giống như bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, ánh mắt chỉ còn thấy được đỉnh ô màu xanh, cùng với phía sau lưng và hai chân của anh.
Bụng tôi bị ép gập trên vai anh, hít thở có chút khó khăn. Đầu chúi xuống dưới, máu dồn hết lên não, làm cho tôi có cảm giác choáng váng. Tôi định giãy dụa thoát ra, nhưng cánh tay Chung Nguyên giữ quá chặt, không thể nhúc nhích gì được. tôi nắm lấy áo anh định tạo lực bật dậy, nhưng mỗi lần sắp thành công thì Chung Nguyên lại dễ dàng vung ra, làm tôi kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại phải chúc đầu xuống đất.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành lấy tay đấm bùm bụp vào người anh, vừa đấm vừa la lớn: “Chung Nguyên, thả em xuống, thả em xuống!”
Cái ô che trên đầu bị mưa quật vào kêu bồm bộp, trong không gian hỗn loạn đó, tiếng cười gian của Chung Nguyên như có như không truyền đến, càng thêm bực mình.
Chung Nguyên vui vẻ nói: “Không buông!”
Tôi giận, đánh loạn xạ lên người anh, hơi lỡ tay đánh thấp quá, trúng một số chỗ không nên trúng.
Chung Nguyên cười càng gian tà vui vẻ: “Đầu gỗ, em đúng là không biết sợ nhỉ.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên tha tôi tới cạnh một chiếc xe, mở cửa quăng tôi vào trong xe, cất dù rồi chính mình cũng ngồi vào. Tôi vừa bật dậy lại bị đẩy ngược về chỗ ngồi, ngay sau đó đã bị làn môi mềm mại nhưng hơi lạnh ấy tấn công.
Chung Nguyên dùng chân giữ hai chân tôi lại, một tay nắm được hai tay tôi đang rụt lùi về sau, tay còn lại nắm sau gáy cấm tôi không được lộn xộn … bây giờ trông tôi giống như con cá nằm trên thớt, không thể phản kháng, chờ bị làm thịt.
Chung Nguyên hôn rất vội vàng, dùng hết sức mà hôn. Anh chà sát lên môi tôi, mạnh mẽ hôn, đầu lưỡi nhanh chóng khiêu mở hai khớp hàm, tiến quân thần tốc, quấn quít chơi đùa trong miệng tôi. Anh vừa hôn tôi mà hình như trong cổ họng còn phát ra tiếng cười, vẫn cái kiểu hớn hở làm cho người ta cáu tiết.
Điên khùng, hôm nay nhìn thấy Chung Nguyên cứ thấy cười, cười cái đầu ngươi a! Tự nhiên trong lòng tôi thấy cáu thật sự, không chút nghĩ ngợi há miệng cắn anh, cắn rất mạnh, còn dùng răng nghiền nghiền môi anh mới chịu nhả ra.
Chung Nguyên buông tôi ra, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi. Đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe miệng cười gian, đôi môi mềm mại vì hôn mà càng thêm đẹp, làm cho người ta không nhịn được thèm thuồng mà, hơn nữa môi dưới bị chảy máu, nhìn như độc xà, càng làm cho người ta mê muội trầm luân.
Haiz, sao mình chẳng có tiền đồ thế này, chỉ vì cái bộ dạng ngon lành của người nào đó mà cục tức đã xẹp hơn phân nửa ư.
Chung Nguyên buông cánh tay đang kiềm chế tôi, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, cộc trán vào trán tôi, ánh mắt nhìn thẳng, dịu dàng nói: “Đầu gỗ, chúng ta đừng náo loạn nữa được không?”
Tôi nhìn anh nhìn tới chột dạ, cụp mắt lại, miệng hờn dỗi: “Ai thèm náo cái gì với anh.”
Chung Nguyên nhẹ nhàng cọ trán tôi, cười nói: “Em không có náo với anh, là anh sai, hôm qua anh nóng tính quá, cố tình gây sự.”
Chung Nguyên nói chuyện làm cho cảm giác áy náy trong lòng tôi ngày một phình to. Tôi phát hiện Chung Nguyên luôn có bản lĩnh này, lúc anh ấy lên cơn thì không ai có thể làm trái ý, nhưng lúc đi thuyết phục người khác, cho dù là có tức giận anh tới mấy cũng tan thành mây khói ngay, tóm lại, ở bên cạnh anh, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay anh, người khác chỉ có thể ngoan ngoãn để bị khống chế mà thôi.
Tuy rằng tôi không cam lòng, nhưng lại không thể không nhận mệnh, số mệnh của mình chính là lọt vào tay tên yêu tinh này, vĩnh viễn không thể thoát ra, không thể làm gì được.
Chung Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, dường như bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đầu gỗ, anh phát hiện ra, từ sau khi yêu em, chỉ số thông minh của anh từ ba con số giảm xuống còn có hai.”