‘Chàng chờ một chút,’ Sắc mặt tiểu cô nương có chút lúng túng, nàng cầm khăn, kiễng chân lau mặt giúp Hoàng đế, dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, nàng nháy mắt, nhỏ giọng nói: ‘Mới nãy ta không cẩn thận, cào trúng mặt của chàng.’
‘...’ Hoàng đế: ‘Sáng mai trẫm phải thượng triều đấy.’
Thanh Li cúi đầu, chột dạ chĩa chĩa hai ngón trỏ vào nhau.
Thấy nàng vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, giờ khắc này hình như hắn đã bắt được cái đuôi mèo rồi, âm thầm muốn cười nhưng lại cố gắng khắc chế, ngoài miệng nói: ‘Đánh người không đánh mặt, nàng có biết hay không?’
‘không thể hoàn toàn trách ta,’ Thanh Li cẩn thận từng li từng tí chối bỏ trách nhiệm, ‘Nếu không phải chàng sửa móng tay của ta thành dài ngắn không bằng nhau như thế, thì làm sao ta lại không nể nàng chứ.’
‘không chỉ không nhận sai, ‘Hoàng đế nghiêng đầu liếc nàng, ‘Mà còn cưỡng tình đoạt lý.’
Thanh Li ngoan ngoãn cúi đầu, lắng nghe Hoàng đế dạy dỗ.’
Thanh Li dịu dàng nắm tay hắn, hắn cũng không nói nữa mà bắt đầu dắt tay nàng đi ra ngoài.
Thanh Li hỏi: ‘Chàng làm gì thế?’