Đỗ Khanh Khanh là chủ mưu của vụ bắt cóc, vốn phải xử 10 năm tù, nhưng xét thấy cô ta chỉ mời người diễn trò, không biết đùa sẽ thành thật như vậy, vả lại còn có thái độ nhận tội, nên chỉ xử cô ta 3 năm tù.
Nếu sau này chịu cải tạo tốt, có thể sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho cô ta.
"Mẹ không có cách..." Lê Thanh thản nhiên nhìn Đỗ Khanh Khanh.
Vài ngày không gặp, gò má của Đỗ Khanh Khanh hóp lại, đầu tóc cũng loạn xì ngầu. Cuộc sống của trại tạm giam làm cô ta có vẻ mệt mỏi không phấn chấn được.
Đỗ Khanh Khanh bị hai cảnh sát giải đi, cơ thể không thể cử động được, cô ta quơ quơ đôi tay bị còng.
"Ba năm..." Đỗ Khanh Khanh nhẹ nhàng nói, "Đây là đáp án mẹ cho con ư?"
Lê Thanh lạnh mặt, "Con đừng có không biết tốt xấu như vậy, làm ra chuyện như vậy, mà chỉ bị ba năm tù là đã vị tha cho con lắm rồi!"
Đỗ Khanh Khanh cười chế nhạo, rồi há miệng nói thầm hai chữ.
Vẻ mặt Lê Thanh trắng bệch, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Khanh Khanh, đột nhiên cả người lạnh run.
Hôm nay Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến tham gia, cô nghe Đỗ Khanh Khanh bị kết án ba năm tù.
Ba năm, không ngắn cũng không dài, nhưng cũng đủ để Đỗ Khanh Khanh mất đi nhiều thứ.
Cô đi đến trước mặt Đỗ Khanh Khanh, lạnh lùng nói: "Đỗ Khanh Khanh, cô mà cũng có ngày hôm nay."
Đỗ Khanh Khanh thấy cô tới, ánh mắt hơi chấn động, "Chị, không phải chị nên hài lòng rồi sao?"
Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên cười, "Cô nói cái gì vậy chứ?"
"Cô còn sống vui vẻ trên cái cõi đời này, thì làm sao tôi có thể vừa lòng được?"
Đỗ Khanh Khanh run lên một cái, nhẹ nhàng nói, "Chị hận em tới như vậy à?"
"Hận cô?" Đỗ Kiêu Kiêu đi tới trước mắt cô ta, "Cô nghĩ cô là ai? Cô đáng giá để tôi hận sao?"
Đỗ Khanh Khanh dịu dàng nhìn cô, "Chị, chị cứ khẩu thị tâm phi."
Đỗ Kiêu Kiêu bị cô ta nhìn sợ hãi, lui về sau một bước, khẽ hừ, "Cô hiểu rõ tôi sao? Tôi khẩu thị tâm phi à? Đúng, cô nói không sai, tôi hận cô, hận không thể cho cô mau mau biến mất khỏi thế giới này, hận cô không chết sớm một chút, dừng làm chướng mắt tôi nữa."
Trong lòng Đỗ Khanh Khanh tê rần, cười nói với Đỗ Kiêu Kiêu: "Trên thế giới này vẫn còn chị, sao em có thể cam lòng mà chết được?"
Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Đỗ Khanh Khanh, tới bây giờ mà cô còn muốn đấu với tôi nữa sao? Muốn tôi chết cùng à? Nằm mơ đi."
"Ha." Đỗ Khanh Khanh bật cười, "Chị, sao chị lại đáng yêu vậy."
Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, Đỗ Khanh Khanh điên rồi à?
Cô lui về sau, nói với Đỗ Khanh Khanh: "Cô cứ tạm thời giả ngây giả dại trong đấy, Đỗ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, chiêu này chả có tác dụng gì đâu!"
Nói xong, cô kiêu ngạo hất cằm, hừ một tiếng với Đỗ Khanh Khanh rồi xoay người đi.
Đỗ Khanh Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô cười lắc đầu, sau đó liền bị hai người cảnh sát bên cạnh giải vào tù giam.
Lúc đi ngang qua Lê Thanh, cô ta nói với người mẹ còn đang ngây ngốc của mình, "Mẹ, bảo trọng nhé..."
Lê Thanh làm như không nghe thấy.
"Sao thế?" Đỗ Hồng Bân đi tới.
Lê Thanh theo bản năng tránh né, "Không có gì."
"Khanh Khanh bị kết án ba năm, nếu chúng ta tìm được người, thì khoảng một hai năm là con bé có thể được ra." Đây là ý nghĩ của Đỗ Hồng Bân, trước hết cứ để Đỗ Khanh Khanh đi vào, chờ tin tức lắng xuống, sẽ tìm cơ hội cho cô ta ra ngoài.
Lê Thanh vội vàng khoát tay, "Ba năm cũng không quá lâu, cứ coi như là một bài học cho Khanh Khanh. Nếu để Kiêu Kiêu biết được anh muốn chuộc Khanh Khanh về, con bé có thể không cãi lộn với anh ư?"
Đỗ Hồng Bân than thở, Lê Thanh nói đúng, Đỗ Kiêu Kiêu không phải người bao dung, nếu cô biết được, vậy cũng được à.
"Được rồi, ba năm thì ba năm." Đỗ Hồng Bân xoa mày, "Hi vọng con bé có thể tự suy nghĩ lại, sau khi ra khỏi thì đừng làm chuyện gì điên rồ nữa."
Lê Thanh đỡ ông, "Sao lại như vậy được? Khanh Khanh chỉ hồ đồ một lần này thôi. Con bé lúc nào cũng hối hận."
"Hối hận?" Đỗ Hồng Bân giễu cợt nói: "Hối hận cũng vô dụng..."
"Trên đời làm gì có nhiều chuyện có thể hối hận như vậy?" Đỗ Hồng Bân đẩy Lê Thanh ra, "Mấy ngày nay anh sẽ đi công tác một chuyến, những việc ở công ty em giúp anh xử lý một chút."
Lê Thanh gật đầu, "Em biết rồi, anh nhớ mang theo thuốc uống, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi đâu."
Đỗ Hồng Bân quan tâm, chỉ nói: "Đến lúc đó em bỏ vào giúp anh làm được."
"Vậy được rồi..." Lê Thanh cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
Đỗ Hồng Bân không nói cho Lê Thanh biết nơi ông tới chính là thành phố S.
Đi công tác là giả, đến thành phố S là thật.
Ông tự mình lái xe một núi mộ.
Mộ của Ôn Nhã không khó tìm, năm đó lúc an táng bà ở đây, ông đã nhớ kỹ đường xá, dù có nhắm mắt ông vẫn có thể tìm được.
Mà thực ra năm nào ông cũng đến thăm bà.
Chẳng qua là chỉ vào một ngày có vẻ bình thường, ví dụ như, kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.
Hôm nay chính là ngày kỷ niệm ông và Ôn Nhã kết hôn.
Hai người ở chung 20 năm, hình như không có gì lãng mạn, tới lúc người mất rồi, lãng mạn nhưng người không biết.
Ông khoanh chân ngồi trước mộ Ôn Nhã, cười cười với phần mộ không bia.
"Anh lại tới nữa đây."
"Nhất định ở dưới đó em đang thầm mắng anh." Không biết đang nghĩ tới chuyện gì, Đỗ Hồng Bân cong miệng cười, "Không phải là không cho phép anh tới thăm em sao? Anh tới rồi, em tức giận lắm đúng không?"
Lúc tức giận, Ôn Nhã rất thích nhếch miệng lên, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, cái mũi cũng nhăn lại, như một đứa trẻ tức không chịu được.
Đỗ Hồng Bân rất thích dáng vẻ này của cô.
Nhưng sau đó, Ôn Nhã càng lúc càng trở nên lạnh nhạt, mặc kệ Đỗ Hồng Bân có làm gì đi chăng nữa, bà vẫn như cũ, làm người khác dễ dàng nổi giận.
"Em biết Đỗ Khanh Khanh đúng không, chính là cô bé lần trước đi theo Đỗ Kiêu Kiêu tới đây. Con bé bị ở tù rồi." Đỗ Hồng Bân rót cho mình ly rượu, "À đúng rồi, chắc em không biết đâu, đó cũng là con gái của anh."
"Nhưng không phải sinh với em." Đỗ Hồng Bân tiếc nuối nói.
Một cơn gió thổi qua, phần cỏ dại trên mộ phần lay động như đang đáp lại ông.
"Sao em không tức giận được cơ chứ?"
Đỗ Hồng Bân thì thào nói: "Em mắng anh đi, đánh anh cũng được..."
"Anh rất nhớ em, A Nhã."
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một âm thanh thở dài xa xăm trong rừng trúc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn