"Cứ để cafe ở phòng khách cho tôi, cần gì phải mang tận lên đây chứ"
Bỗng Tư Diệp mở cửa phòng anh ra khiến anh ngạc nhiên:
"Tư Diệp, là em à? Anh cứ ngỡ..."
Tư Diệp mỉm cười hỏi:
"Cứ ngỡ là nữ hầu nào đó mang cafe lên tận đây cho anh à?"
Anh gật đầu thì cô tiến tới ngồi cạnh anh tiếp lời:
"Để em lau tóc cho anh"
Cô giơ tay đến chiếc khăn anh đang cầm thì anh chợt gạt tay ra đáp:
"Không cần đâu, anh tự lau được"
Chợt Tư Diệp thấy hụt hẫng, anh hỏi:
"Em vừa đi đâu về vậy? Trên người đầy mùi nước hoa"
Cô mỉm cười đáp:
"Em có thói quen sử dụng nước hoa khi ra đường mà, em vừa đến nhà Tiểu Huyên chơi một lát và tranh thủ về đây với anh đấy"
Anh đứng dậy, đặt khăn lau tóc mình lên bàn gần đó bật hỏi:
"Tư Diệp, hình như em có từng nói với anh em sang nước ngoài hai năm và học thiết kế cùng một người chị đúng không?"
Bỗng cô ngạc nhiên rồi cười gật gượng đáp:
"Phải...sao...sao anh lại hỏi vậy?"
Anh quay lại nhìn cô tiếp lời:
"Anh chỉ thắc mắc vì không thấy em nhắc về nó nữa, nếu đã phí hai năm học xong rồi em không định thực hiện ước mơ của mình sao?"
Tư Diệp bật cười đáp:
"A chuyện này em nghĩ nó không cần thiết nữa, vì sau này em sẽ lấy anh mà đúng không? Nên về việc em học thiết kế chỉ là để cho vui thôi"
Bỗng anh nheo mày không vui:
"Tư Diệp, em nói gì vậy? Em vì đi học thiết kế mà đột ngột rời bỏ anh hai năm, khi không bây giờ lại nói học chỉ để cho vui, em đang nghĩ gì vậy chứ?"
Tư Diệp bật đứng dậy nắm lấy cánh tay anh nhẹ giọng nói:
"Thuần Dương, thật ra khi sang nước ngoài hai năm em đã rất hối hận và quyết định từ bỏ việc học, chọn lựa quay về đây ở bên cạnh anh vì đối với em thì anh quan trọng hơn bất cứ gì hết, cho nên chuyện này không cần thiết nữa rồi"
Chợt Thuần Dương có chút nực cười, anh bật hỏi:
"Tư Diệp, em đã tốn nhiều thời gian học thiết kế như vậy rồi lại dễ dàng từ bỏ như thế sao? Em đừng nói là vì anh, vì khi trở về em còn đang ở quán bar ôm ấp người đàn ông khác kìa"
Anh gạt tay Tư Diệp ra thì cô bật nheo mày nói:
"Không phải chuyện này chúng ta đã không nhắc nữa rồi sao? Sao anh lại..."
Anh tiếp lời:
"Đột nhiên anh cảm thấy có nhiều thứ về em anh không hiểu được, đừng nói là kết hôn vì chính bây giờ anh còn không biết em đang làm gì, mặc dù đã bên nhau lâu như vậy, anh còn không biết ba mẹ em là ai? Và mọi thứ về em anh đều cảm thấy rất mập mờ"
Bỗng Tư Diệp bất an, cô hỏi:
"Nhưng chúng ta bây giờ không phải rất hạnh phúc sao? Và còn sắp kết hôn nữa, đột nhiên bây giờ anh lại nói như vậy là ý gì chứ?"
Anh đáp:
"Thế ba mẹ em là ai? Anh đã từng hỏi về vấn đề này nhưng em lại nói họ ở bên nước ngoài công tác và chưa quay trở về được, lúc bên nhau ba năm, em cũng chưa từng nói với anh rằng em thích học thiết kế, rồi tự dưng đột ngột sang nước ngoài và bảo qua đấy học hành và sẽ định cư không quay về nữa, sau hai năm lại quay về đây và nói là vì anh, anh còn không biết rằng em thích gì? Hằng ngày em đi đâu và làm gì nữa?"
Tư Diệp khẽ nụng nịu, tiến tới nắm lấy tay áo anh:
"Những chuyện đó anh không cần biết, anh chỉ cần biết rằng em đang ở bên anh, và tương lai chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc, anh đừng nói như vậy nữa được không?"
Thuần Dương nheo trán bật hỏi:
"Sao em có thể nghĩ khi một người không hiểu gì nhiều về đối phương thì làm sao có thể bên nhau được? Trong khi có quá nhiều điều em giấu anh"
Tư Diệp tiếp lời:
"Nhưng chúng ta đã biết nhau từ hồi anh còn là sinh viên, đã lâu như vậy rồi mà anh lại bảo rằng anh không hiểu em"
Anh hằn giọng nói:
"Vì mọi thứ mà anh muốn biết, em đều không trả lời anh, em có biết anh đang nghĩ gì không? Nghĩ rằng chuyện em nói sang nước ngoài học thiết kế chỉ là nói dối thôi, em qua đấy làm gì sao anh biết được, những cuộc gọi anh gọi đến đều rất kì lạ, em không nói gì nhiều mà chỉ đáp rằng em bận, em sẽ gọi cho anh sau, thế mà chờ đến một tuần sau em vẫn chưa gọi cho anh một lần nào, việc học của em ở đó bận đến mức không có một phút để gọi cho anh sao? Em nói đi chứ"
Tư Diệp lấp mấp, thấy Thuần Dương đột nhiên nghi ngờ thì cô bèn sợ hãi:
"Em..."
Anh tiếp lời:
"Em nói muốn kết hôn, nhưng sao em không kể cho anh nghe về em nhiều hơn, còn nữa, dạo gần đây em đừng tưởng là anh không biết, em lại tự tiện đuổi nữ hầu của anh là vì cái gì chứ?"
Cô bắt đầu bật khóc đáp:
"Là vì em không muốn ngôi nhà này có người phụ nữ nào khác ngoài em, em muốn đuổi việc hết từng người một"
Anh nghiêm mặt:
"Tư Diệp, em vẫn chưa là vợ anh, em không có quyền"
Tư Diệp sực ngỡ ngàng:
"Anh...anh dám nói như vậy với em sao? Có phải anh đã yêu người khác rồi cho nên bây giờ tìm cớ gây chuyện rồi nghi ngờ em đúng không?"
Anh đáp:
"Anh sẽ kết hôn nếu em nói cho anh biết mọi thứ về em, còn nữa..."
Anh vừa nói vừa tiến tới kéo hộp tủ mình ra, lấy một cái que thử thai đã được sử dụng rồi giơ lên nhìn cô hỏi:
"Có một nữ hầu tìm thấy nó trong nhà vệ sinh khi dọn dẹp ở phòng em và mang lên đưa cho anh xem, trả lời anh đây là cái gì?"
Cô sực bối rối:
"Cái này..."
Anh lại tiếp hỏi:
"Anh đã nghi ngờ về nó, em rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu anh vậy hả?"
Tư Diệp bật to mắt rồi đáp:
"Thật ra em đã có thai"
Câu trả lời ấy khiến anh sửng sốt, một cảm giác hoang mang lập lờ xuất hiện, anh bèn hỏi:
"Em có thai? Đừng nói là..."
Cô gật đầu, ánh mắt sợ sệt đáp:
"Đúng vậy, hồi sinh nhật anh một tháng trước, chúng ta đã ngủ cùng nhau nên cái thai này là của anh, nó đã được một tháng rồi"
Anh sửng người:
"Gì chứ? Em không đùa đúng không?"
Bỗng Tư Diệp ôm mặt bật khóc:
"Em cũng không tin nên mới mua que thử thai về thử, kết quả là sự thật, lúc nãy bước vào đây em đã định nói với anh về chuyện này"
Anh nheo trán mình lắc lư đầu:
"Sao có thể chứ? Rõ ràng lúc đó anh không nhớ gì cả"
Anh sờ trán mình không khỏi thắc mắc thì Tư Diệp tiếp lời:
"Nhưng rõ ràng anh cũng thấy máu ở trên giường em mà, điều đó là sự thật, chúng ta đã ngủ cùng nhau nên bây giờ..."
Nói đến đây cô tiến tới ôm lấy anh, nước mắt cứ tuôn trào xuống hai gò má ra vẻ đáng thương:
"Anh không phải vô trách nhiệm từ bỏ chính đứa con mình tạo ra chứ?"
Anh nheo mày đẩy cô ra nói:
"Anh không tin, vậy là cái tháng đã một tháng, không thể nào, sao anh có thể làm điều đó chứ?"
Rồi anh nhìn cô nói trong nghiêm túc:
"Tư Diệp, nếu là thật thì ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám, được không?"
Cô lại sợ hãi hơn, nếu đến bệnh viện, anh sẽ biết được cô đã mang thai hơn hai tháng chứ không phải một tháng nữa, thấy cô ngật ngờ thì anh xoay lưng tiếp lời:
"Vậy đi, ngày mai anh sẽ tự mình đưa em đến bệnh viện thì kết quả sẽ chắc chắn hơn"
Dứt lời anh bước ra khỏi phòng mình mất, Tư Diệp sợ sệt ngồi xuống giường nghẫm nghĩ:
(Anh ấy đã nghi ngờ mình rồi, làm sao đây, nếu ngày mai đi khám thì Thuần Dương sẽ biết hết tất cả, cơ hội bước vào Phó Gia của mình sẽ bị hủy hoại)
Cô nắm chặt hai lòng bàn tay mình không ngừng lo lắng.
Bên kia, Thuần Dương bước xuống bậc thang thì đúng lúc Hiểu Nhiên cũng vừa mang cốc cafe lên cho anh. Hai người chạm mặt nhau thì cô lên tiếng:
"A...cafe của anh tôi làm xong rồi, lâu quá không thấy anh xuống nên tôi định mang lên"
Anh bước đến, tay vớ lấy cốc cafe rồi nhìn cô nói:
"Cô vất vả rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi"
Sau đó anh lướt qua cô thì cô ngạc nhiên quay lại nhìn bóng lưng anh nghĩ:
(Gì vậy? Khi không lại cho mình nghỉ ngơi, không phải lại bắt mình làm cái này cái kia nữa sao?)
Thấy thắc mắc, Hiểu Nhiên lại đi theo anh ra ngoài. Bỗng thấy anh đang ngồi ở vườn hoa suy nghĩ gì đó, cô đi đến lên tiếng:
"Anh có chuyện gì sao?"
Anh ngẩn mặt nhìn cô hỏi:
"Cô ra đây làm gì?"
Cô chéo hai tay ra sau, ngập ngừng nói:
"Tôi chỉ là..thấy anh rất lạ, nên ra đây xem thử anh có bị làm sao không?"
Anh đứng dậy bật cười nhạt hỏi:
"Cô quan tâm tôi sao?"
Cô chuyển mắt chỗ khác đáp:
"Ai quan tâm anh chứ? Tôi chỉ là tò mò"
Anh cười nhẹ hỏi:
"Thay vì ra đây nói chuyện với tôi, sao cô không dành thời gian đó gọi Diệc Thiên cho đỡ nhớ"
Cô bật ngượng đáp:
"Anh nói vậy là ý gì? Việc tôi nhớ hay không nhớ anh ấy liên quan gì tới anh"
Anh tiếp lời:
"Thế thì việc tôi ngồi đây thẩn thờ suy nghĩ liên quan gì tới cô"
Cô cứng miệng rồi nhăn mặt quay lưng nói:
"Thế thì tôi không làm phiền anh nữa, xem như tôi chưa nói gì đi"
Cô vừa bước đi vài bước thì anh lên tiếng:
"Khoan đã, thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ cô"
Cô ngạc nhiên quay lại hỏi:
"Chuyện gì?"
Anh tiến tới khẽ giọng:
"Mấy hôm trước ở nhà bếp, tôi biết là cô bị Tư Diệp hất cafe vào người và bị chế giễu gây khó dễ, tôi đã rất muốn hỏi...cô có sao không?"
Cô ngạc nhiên, bởi vì lúc đó chỉ có cô và Tư Diệp thì làm sao anh lại biết được chuyện đó, cô trơ mặt hỏi:
"Sao anh lại biết?"
Anh mỉm cười nhẹ, đôi mắt hiện lên sự quan tâm đáp:
"Tháng trước tôi vừa nhờ người đặt camera ở bếp, nên vô tình mở lên xem và biết thôi"
Cô bật sửng sờ nghĩ:
(Vậy những lúc ở nhà bếp mình luôn lầm bầm chửi bới anh ta, anh ta đã nghe hết rồi sao?)
Anh cười hiểm nói:
"Vẻ mặt cô bây giờ trong thật ngớ ngẩn khi biết tôi luôn theo dõi từng câu mắng chửi của cô dành cho tôi rồi nhỉ?"
Cô lấp mấp gật gượng đáp:
"A...tôi nào có ý đó, mà khoan đã khi không anh lại đặt camera ở bếp, nơi tôi làm việc là có ý gì?"
Cô nheo mày hỏi thì anh quay lưng tiếp lời:
"Để theo dõi xem cô có nói xấu tôi không? Sau đó sẽ tính sổ với cô sau nhưng thật đúng như tôi dự tính"
Chợt Hiểu Nhiên bật ngượng thì anh quay lại nhìn cô mỉm cười nói:
"Với lại tôi đã từng hứa với bà nội cô nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, và đó lí do tôi buộc phải đưa cô về đây làm tròn lừa hứa của mình, sau khi dứt hợp đồng, cô có thể đi"
Sau đó anh lướt qua cô đi dần. Cô sửng sờ rồi giơ tay mình lên nắm chặt lại, thoáng buồn bật nghĩ:
(Thì ra đó là lí do anh ta muốn bắt mình về Phó Gia cho bằng được, ra là do đã hứa với bà nội nên mới không đồng ý nhận tiền của anh Diệc Thiên và quyết để mình làm việc ở đây cho đến hết thời hạn, đó cũng là nghĩa vụ chăm sóc mình ư? Vậy mà mình cứ tưởng)
Bỗng cô sực ngạc nhiên:
"Mà sao mình lại buồn vậy nhỉ?"
Sáng hôm sau, tại bệnh viện khoa sản
Bác sĩ đang khám cho Tư Diệp bên trong phòng. Thuần Dương đứng bên ngoài chờ kết quả trong lo lắng, cố nhớ lại những gì đã xảy ra trong hôm sinh nhật mình:
(Rõ ràng hôm đấy vừa uống rượu cùng Tư Diệp xong, mình đã làm gì vậy nhỉ?)
Anh nheo mày:
(Tại sao bây giờ mình chả nhớ gì cả, lúc ấy cô ấy và mình cùng nhau lên xe và sắp trở về nhà thì đột nhiên mình ngủ quên mất)
Anh vò đầu mình nhăn mày tối mặt thì bác sĩ bước ra lên tiếng:
"Anh có phải là chồng cô Lạc Tư Diệp không?"
Anh quay lại đáp:
"Không, chúng tôi vẫn chưa kết hôn"
Vị bác sĩ bật cười nói:
"Cô ấy thật sự đã có thai, chúc mừng cậu"
Anh nheo mày nghiêm túc đặt hai tay lên vai vị bác sĩ hỏi:
"Thế cái thai đã bao nhiêu tháng rồi?"
Bỗng Tư Diêp bước ra đáp:
"Một tháng"
Rồi cô nhìn vị bác sĩ mỉm cười ẩn ý:
"Đúng không bác sĩ"
Vị bác sĩ gật gượng đáp:
"À...ờ đúng vậy"
Thuần Dương bật sửng sờ, chuyện này thật sự quá sốc đối với anh, anh cũng không biết mình nên vui hay buồn liền vội hỏi:
"Giấy khám đâu? Tôi muốn xem giấy khám"
Vị bác sĩ liền giơ một tờ giấy cho anh xem, anh lật đật nhìn từ trên xuống dưới, khi bảng kết quả lại đúng như sự thật, cái thai đã được một tháng thì vị bác sĩ lại nói:
"Hiện tại cô ấy đang mang thai, rất cần sự chăm sóc của anh cho nên cố gắng tẩm bổ cho cô ấy thật nhiều vào"
Anh im lặng thì Tư Diệp tiến lại nói:
"Thuần Dương, đây đúng là tin tốt, em rất hi vọng khi đứa bé này sinh ra, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc cho nên tháng sau chúng ta kết hôn luôn có được không?"
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn không tin vào những gì đang diễn ra thì cô tiếp lời:
"Em biết là anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật nên chúng ta quay về rồi suy nghĩ thêm nhé"
Dứt lời cô ôm lấy cánh tay anh đi dần xa.
Khi bóng dáng Tư Diệp và anh đi mất thì Lăng Nhất chợt bước ra từ phòng khám, vị bác sĩ đẩy kính mình bật hỏi:
"Tôi đã làm theo lời hai người dặn, tuy có chút kì lạ nhưng tại sao hai người lại lừa dối anh ta trong khi cô Lạc Tư Diệp đã mang thai hơn hai tháng chứ? Có phải cái thai đó là con của anh không?"
Lăng Nhất bật cười nhẹ, tay giơ lên một sấp tiền đáp:
"Ông hỏi nhiều làm gì? Cầm lấy đi, với lại tôi muốn cho ông biết một điều, cái thai đó cũng không phải của tôi"
Dứt lời anh vứt sấp tiền ấy vào người vị bác sĩ rồi bước đi dần mất.
Tại Phó Gia, vừa đến nhà.
Tâm trạng anh vô cùng não nề và nặng trịch, Tư Diệp lên tiếng:
"Thuần Dương, anh không vui sao? Chúng ta đã có con với nhau rồi đó"
Anh nói:
"Em đừng nói nữa, anh cần thời gian suy nghĩ về mọi chuyện"
Sau đó anh bước lên phòng mất thì Tư Diệp nhếch môi:
( Cũng may tối hôm qua mình đã nhanh trí nhờ tên Lăng Nhất giúp, sau đó anh ta đã sắp xếp mọi thứ đến phòng khám trước mình và còn làm một bảng kết quả khám thai giả một tháng, vậy là không bao lâu nữa mình có thể chính thức bước vào Phó Gia rồi)
Đúng lúc đó Tiểu Mễ vừa vô tình nghe thấy, cô chạy ra vườn hoa thì thấy Hiểu Nhiên đang tỉa lá, vội lên tiếng:
"Hiểu Nhiên, Hiểu Nhiên à"
Hiểu Nhiên đứng dậy quay lại nhìn bộ dạng lật đật của Tiểu Mễ chạy đến bèn hỏi:
"Cô làm gì hớt hãi vậy? Có chuyện gì sao?"
Tiểu Mễ đáp:
"Tôi vừa nghe lén được một chuyện đấy"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên hỏi:
"Chuyện gì mà làm cô lật đật như vậy, nói nghe xem"
Tiểu Mễ lo lắng nói:
"Chủ nhân và Lạc tiểu thư vừa từ bệnh viện về thì phải, và tôi còn nghe được Lạc tiểu thư đã có thai với chủ nhân rồi"
Chợt Hiểu Nhiên sửng sốt, nhưng rồi cố bật cười nhẹ hỏi:
"Thế thì có chuyện gì làm cô sợ hãi đến vậy chứ? Bọn họ có con trước thôi mà, sớm muộn gì chẳng kết hôn?"
Tiểu Mễ bật đáp:
"Tôi rất sợ Lạc tiểu thư bước vào đây làm thiếu phu nhân và như thế công việc của tôi sẽ rất khó khăn, cô cũng biết cô ấy vừa vào đây không lâu đã tự mình đuổi các nữ hầu khác, còn gây khó dễ cho họ nữa, một khi lên chức thiếu phu nhân thì tôi không thể làm việc được nữa, nếu bị đuổi việc mất thì tôi còn biết làm gì để kiếm tiền lo viện phí cho mẹ chứ?"
Hiểu Nhiên xoa vai Tiểu Mễ nói:
"Cô nghĩ quá rồi đấy, sao cô ấy có thể đuổi toàn bộ chúng ta được chứ?"
Tiễu Mễ nhíp mắt nói:
"Nhưng mà cô cũng đã bị Lạc tiểu thư để mắt tới lâu rồi, cô ấy rất ghét những người làm công như chúng ta, dù không phải chuyện của chủ nhân thì chúng ta cũng sẽ bị ghét bỏ, huhu tôi phải làm sao đây"
Hiểu Nhiên đáp:
"Đừng lo lắng, không có gì phải sợ cả, tôi sẽ bảo vệ cô mà"
"Nhưng mà..."
Tiểu Mễ nói thì Hiểu Nhiên tiếp lời:
"Đương nhiên tôi còn vui mừng khi cô ta đuổi việc tôi nữa, làm như tôi muốn ở lại Phó Gia lắm không bằng"
Tiểu Mễ nắm lấy tay Hiểu Nhiên mỉm cười nói:
"Nghe cô nói như vậy tôi cũng yên tâm, chỉ tự hỏi khi bị đuổi việc thì một người không được ăn học đàng hoàng như tôi đi xin việc ai sẽ nhận chứ, vì bây giờ muốn kiếm một công việc lương cao không phải dễ dàng gì"
Hiểu Nhiên thở dài nghĩ:
(Tiểu Mễ thật sự rất sợ mất việc cho nên mới gắng gượng ở Phó Gia tới bây giờ, tất cả cũng vì người mẹ đang bệnh nặng ở bệnh viện thôi, ít ra mình còn may mắn hơn cô ấy vì không có ai phải lo cả)