2 thằng chúng tôi sau khi hạ được con quỷ nữ kia đang thất thểu đi về thì lại gặp đàn rab trong rừng kéo đến, chắc hẳn là do tiếng súng mà ra. Chúng tôi chỉ có 2 khẩu AK và mấy băng đạn nhưng chúng đã kéo đến quá gần, e là có dừng lại đánh cũng không lại nên quáng quàng bỏ chạy. Đường dốc trơn trợt lại đầy cây lớn cây nhỏ, giữa đám sương mù 2 thằng vừa trèo vừa bám để leo lên trên sườn núi tìm đường thoát thân nhưng coi bộ không ổn.
Giữa cái lạnh và ẩm ướt của cánh rừng, tôi 3 chân 4 cẳng vừa leo vừa trèo nên mồ hôi vẫn đổ ra như tắm. Chuyện bị rab rượt thì có còn lạ gì nhưng tôi cảm thấy lần này thật sự vô vọng vì dốc mỗi lúc mỗi cao còn bọn chúng thì đã rất gần. Thằng Hoàng ở ngay bên cạnh tôi, nó cũng chẳng bình tĩnh hơn tôi là mấy, tay thì bấu chân thì đạp để chạy nhanh nhất có thể, lắm lúc gặp đoạn trơn trượt nên sảy chân xây xướt hết cả nhưng nào có thời gian mà than 1 câu.
Tôi lúc này vẫn cắm cổ leo lên nhưng nghe tiếng gầm gừ rồi lá cây xào xạc đã rất gần, e là chạy nữa cũng không kịp nên phải nghĩ kế, đoạn dốc này còn dài, cứ leo lên thế này kiểu gì cũng đuối nên chi bằng chạy ngang theo sườn núi cho đỡ tốn sức, mục đích trước mắt là phải thoát khỏi đàn rab này còn chạy đến đâu thì chưa cần phải biết. Nghĩ là làm tôi chỉ kịp gọi thằng Hoàng 1 tiếng rồi vẫy tay bảo nó chạy theo. Dốc núi nên chạy ngang không dễ dàng gì, cứ mỗi bước chân thì phải giữ thăng bằng nếu không sẽ trượt xuống dưới nhưng chạy vài bước tôi đã nghĩ ra cách, cứ dẫm chân vào gốc cây bụi cỏ là được. 2 thằng tí tửng chạy nhảy 1 hồi đã khuất tầm mắt của đàn rab vì tụi nó đa số bị trượt chân lăn lông lốc xuống dưới tuy nhiên vẫn chưa phải là an toàn.
Tôi sức còn nhiều nên không sao tuy nhiên nhìn qua thằng Hoàng thì thấy nó đã tái mét đi, hơi thở thì hổn hển, đoạn đường nãy giờ không xa nhưng không khí quá lạnh và ẩm ướt, khi hoạt động mạnh phổi hít vào liên tục thứ khí lạnh này nên đã khan đi, muốn chạy nữa e là cũng không được.
-Này, mày có chạy được nữa không đấy!?
Đáp lại lời tôi chỉ là 1 đống tiếng khò khè không ra hơi, thấy thế tôi liền quay lại lấy miếng băng gạc trong túi quần quấn quanh mặt nó để giảm lượng hơi nước phải hít vào rồi lựa 1 bụi cây dìu nó vào trong.
Nó ngồi dựa ngửa ra thở lấy thở để tay thì đấm vào ngực coibộ đã chịu không nỗi, tôi chỉ biết ngồi canh chừng mà thôi, tuy nhiên ngẫm lại thấy cũng may là quyết định đổi hướng sớm chứ không có lẽ đã đổ máu rồi.
2 thằng cứ ngồi trong bụi rậm 1 lúc lâu, không rõ là mười hay mười lăm phút nhưng cánh rừng đã im ắng hẳn đi, chắc là bọn rab đã chạy theo hướng khác. Giờ đã là giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh nên đã soi được ánh sáng vào giữa khe núi làm tan bớt đi lớp sương mờ. Tôi đợi thằng Hoàng khỏe hẳn thì giục nó đứng dậy đi về phía con suối sau đó tìm đường về chỗ cáp treo. 2 thằng thất tha thất thểu bước đi, tôi nãy giờ lo chạy không để ý, giờ mới thấy vết thương do con quỷ kia cào vào người mỗi lúc 1 đau.
Cũng không phải đi xa, đâu chừng hơn trăm mét đã nghe tiếng suối róc rách rất gần, chúng tôi không ai bảo ai bước nhanh dần vì cổ họng đã khát khô đến nơi do bi đông nước rớt mất khi nào không hay.
Tôi đi trước, thằng Hoàng đi sau, súng đeo sau lưng còn 2 tay thì dò dẫm vạch đám cây cỏ trước mắt, biết chắc đám rab chưa đi xa nên chúng tôi cứ từ từ mà đi mong sao không gặp chúng nó nhưng mà đời dễ gì như người ta tưởng. Tôi luồn mình qua giữa 2 thân cây trên đường, mới thò được cái đầu ra thì trước mặt đã có 1 con rab đứng thu lu, cũng may nó chưa thấy, tôi với tay lấy súng nuốt nước bọt cái ực định bụng âm thầm quay lại thì thằng ôn dịch kia ở phía sau lại huých tới:
-Lẹ! Bố mệt bỏ mẹ ra rồi đây này! Nó lầm bầm
Khỏi nói cũng biết con rab quay lại ngay tắp lự, tôi không muốn bứt dây động rừng lần nữa nên liền lao tới giơ báng súng định gõ vào đầu nó 1 phát nhưng xui sao con rab cúi người né được, tôi quá đà lao luôn về phía bên kia xém tý là ngã chổng vó. Thằng Hoàng lúc này đã chui lọt qua bên này và thấy cái vạ mồm của nó, tuy còn mệt nhưng cũng liều mạng 1 phen, con rab sau khi thấy tôi vuột qua thì quay lại định vồ lấy tôi mà không kịp thấy thằng Hoàng. Tôi biết thế cũng tranh thủ dụ nó tới cho thằng Hoàng ra tay, nó cũng biết không thể nổ súng nên chạy lại dùng súng quàng qua người con rab rồi kẹp cổ nó lại.
Trong tích tắc tôi rút dao phi tới cắt 1 đường ngọt sớt ngay cổ làm máu đen văng tung tóe lên người 2 thằng, con rab cũng không phải vừa, nó vùng vẫy 1 hồi đến cạn máu mới chết. Tôi nhét dao vào lưng quần thờ phào 1 cái thì lại bỗng cố tiếng lạo xạo phía dòng suối:
-Đen thế là cùng, tôi than rồi 2 thằng kéo nhau nấp vào gốc cây xem có động tĩnh gì.
Đang căng mắt căng mũi ra nhìn thì thấy trong bụi cây chui ra 2 tay trinh sát, 2 thằng nó thấy con rab nằm chết dí liền giật mình nhảy bổ ra sau rồi chỉa súng tứ phía, tôi thấy lúc này mà lò đầu ra chắc chúng nó phơ luôn nên gọi khẽ:
-Quân mình! Quân mình! Đừng bắn!
-Đâu? Đâu? 1 thằng đáp.
Tôi nghĩ chắc cũng ổn rồi nên ghé đầu ra, bố khỉ 2 thằng chúng nó, đã bảo quân mình mà cứ chĩa súng vào mặt người ta thế thì ai dám ra.
-Có bỏ súng xuống không thì bảo! Tôi quát
-Thì ông cứ ra đây đã!
-Bỏ xuống rồi tôi ra! Tôi trả treo
Thằng Hoàng thấy nói qua nói lại 1 hồi chắc cũng nản nên xách đít đi ra luôn chả bận tậm gì nữa.
-Mẹ! 2 đồng chí biến đâu mất làm cả đội đi tìm! 1 tay trinh sát chửi đổng rồi đóng chốt an toàn, khoát súng ra sau vai
-Đi thịt con quỷ nữ quỷ niết gì của các ông chứ đâu. Thằng Hoàng đáp
-Sao? Đã giết được nó chưa.
-Rồi!
-Thế nó là con gì vậy? Thằng cha trinh sát hỏi thêm
-Cho uống miếng nước cái. Tôi giật cái bi đông không đợi hắn đồng ý.
-Cứ về rồi kể cho, tôi khoát tay bảo cả bọn đi, thở còn không ra hơi, hơi đâu mà kể.
4 thằng thất thểu 1 hồi đã đến bờ suối quang đãng, tay trinh sát đưa tay lên miệng huýt 1 cái nhại tiếng chim, chừng năm phút sau cả tiểu đội đã tập trung lại đầy đủ nơi bờ suối.
-2 thằng lõi này không nghe tôi nói cái gì ah? Đã dặn từ đầu là không được manh động, tại sao lại vác mạng đi đâu vậy? Vừa thấy chúng tôi tay tiểu đội trưởng đã hùng hổ nạt nộ không thôi.
Tôi cũng chẳng buồn nói gì chỉ ngồi trên tảng đá uống thêm hớp nước vì không muốn gây sự thêm, hắn chống nạnh đi tới đi lui quát thêm mấy câu rồi cũng thôi, lát sau thấy thằng Linh dìu thằng Tiến từ trong bụi đi ra tôi mới lại hỏi chuyện:
-Khi nãy chú mày biến đâu mất vậy?
Nó đang bị thương, chắc gãy xương sườn nên chỉ khò khè được mấy câu:
-Em đi lạc…xong em thấy con quỷ chỉ kịp nấp….
-Nó trèo lên cây nấp, khi tụi mình tới thì con quỷ kia cũng ở ngay trong bụi cây nên không gọi được, xui thế nào mà cái cành cây nó gãy…thành ra. Thằng Linh tiếp lời.
-Ừ, Anh giết con quỷ đó rồi.
Cả tiểu đội nghe tôi nói liền trố cả mắt, tay tiểu đội trưởng cũng đứng dậy hỏi chuyện
-Thật không? Nó là con gì?
-Cũng bị nhiễm bệnh như những con kia thôi, có điều nó không có răng nên chỉ có thể xé xác con mồi rồi uống máu thành ra hung hãn hơn, xác nó ở ngay giữa khe núi, rảnh thì xuống vác về xem. Tôi vừa nói vừa hất hàm chỉ hướng.
-Thôi không cần! Tất cả dọn dẹp đi về. Hắn lệnh.
Cả tiểu đội nghe xong thì đứng dậy phủi đít điểm danh rồi chuẩn bị vào đội hình hành quân về lại chỗ cáp treo, giờ đã quá trưa nên bụng thằng nào cũng đói meo, cả đám cứ vật và vật vờ vượt suối. Dòng suối chúng tôi đi qua tuy hẹp nhưng nước lại siết, thành ra thằng sang trước phải đứng lại níu thằng đi sau nếu không sẽ dễ trượt chân, tôi kéo thằng sau cùng sang cũng là lúc thấy mấy cái bóng quen thuộc xuất hiện.
-Địch! Tôi hét rồi rút súng nổ 1 tràng vào bìa rừng phía bên kia suối. Không ngờ bọn rab đã bám theo từ khi nào không hay, cả toán trinh sát đang rút đi thấy bị đuổi sau đít cũng chẳng kịp dàn đội hình đội ngũ gì sất, mạnh thằng nào thằng nấy rút súng ra bắn ào ào qua bên kia suối.
Đám rab đuổi theo chúng tôi cũng phải ba bốn chục con thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh rừng, có vài con đói mồi liều mạng lao ra liền bị bắn chết tươi, đám còn lại thì tru tréo ầm ầm nửa ẩn nấp nửa chạy tới chạy lui tìm đường sang quyết truy sát chúng tôi cho bằng được.
Toán trinh sát này không hiểu là máu chiến hay dư đạn dư pháo, mười mấy thằng nổ súng ầm ầm không nghỉ thằng này chưa kịp thay đạn xong thằng kia đã kéo cò xong rồi chọi lựu đạn tứ tung cứ như cày xới cả cánh rừng bên kia. Tôi tuy nổ súng đầu tiên nhưng thấy chúng nó bắn cũng chỉ biết ngoác mồm ra quay lại nhìn.
Đám rab kia có vẻ thấy bị tấn công quá dữ dội nên sau 1 hồi cũng bỏ chạy không còn một mống, để lại đằng sau gần 2 chục cái xác tung tóe máu me.
Cũng may là chúng tôi đã kịp vượt suối chứ chậm trễ 1 chút bị phục kích trong rừng thì có lẽ kết quả đã khác, vì đám rab này chết dưới hạ nguồn nên không ảnh hưởng gì đến dòng nước, chúng tôi cũng không muốn lằng nhằng nên chạy lẹ về phía cáp treo để về lại pháo đài.
Mười ba mạng thằng đùn thằng đẩy lên cabin, thằng Tiến bị thương nên phải cột dây lôi lên mới xong, tay tiểu đội trưởng gọi bộ đàm về trước nên khi chúng tôi về tới nơi đã có y tá đợi sẵn băng bó cho thằng Tiến, số còn lại thì kéo nhau qua nhà ăn. Nhiệm vụ hôm nay đã xong nên chúng tôi được tùy nghi di tản.Tôi ăn vội mấy chén cơm rồi nhờ thằng Hoàng xin thêm mấy cuộn băng gạc và cồn, 2 thằng vào trong phòng đóng cửa lại rồi xử lý vết thương.
Nó thì bị xây xát tay chân, tôi thì hơn chục vết cào sâu hoắm, cũng may không có vết nào vào động mạch chứ lỡ mà vào cổ chắc tôi cũng chẳng sống nổi. Hoàng nó băng bó xong thì định phụ tôi một tay nhưng tôi bảo thôi vì máu tôi không được sạch, chết vì gì chứ vì ngu thì không được.
Băng bó xong nó xuống đất nằm ngủ thẳng cẳng, thằng Linh lo cho thằng Tiến xong cũng lò dò đi vào, thấy cả thau băng gạc cũng hỏi han 1 hồi mà tôi bảo không sao, nó chắc cũng mệt nên lên giường nằm. Tôi bốc điện thoại bàn gọi cho thằng Long liên lạc ở Đà Nẵng:
-Alo, cho tôi gặp cậu Long liên lạc viên của bộ chỉ huy khu.
-Ai đấy?
-Bảo là Minh trên Bà Nà gọi báo cáo.
-Alo, Anh Minh! Em Long, có gì không anh?
-Mấy tay bị sốt rét hôm trước về khu sao rồi em?
-Đã chuyển vào viện nhưng vẫn còn sốt nặng anh ạ.
-Bên Y tế xét nghiệm máu chưa?
-Rồi, không thấy bệnh.
-Chắc không?
-Em chắc!
-Em cứ bảo bà Vy cách li chúng nó ra cho anh.
-Ơ sao ạ?
-Em cứ bảo anh Minh nói thế, không thì bảo bà ấy tối gọi cho anh. Khẩn đấy nhé.
-Dạ vâng, còn gì không anh?
-Chú bảo bà ấy anh sắp chết trên này rồi, vài hôm sau lên mà bê xách anh về.
-Dạ thường chết thì chôn luôn trên đó chứ dưới này chỗ đâu mà chôn anh!?
-Mẹ! cái thằng này, nó đần thật hay giả vờ đần thế không biết. Tôi lầm bầm
-Nói chung sắp xếp cho a lui về sớm, thế nhé.
-Vâng!
Tôi gác máy thở phào 1 cái rồi lại chỗ giường ngồi xuống, vết thương nãy giờ không để ý nên đã rỉ máu ra ngoài, vì sợ dơ nệm nên tôi xuống đất chỗ thằng Tiến nằm đỡ, tối hôm qua gác khuya còn sáng phải dậy sớm nên tôi cũng tranh thủ chợp mắt 1 lát. Đâu tầm 4-5h chiều pháo lại nổ ầm ầm khiến cả 3 thằng chúng tôi lại phải lồm cồm bò dậy ra ngoài lòng vòng rồi đi ăn, tối chúng tôi lại đi gác nhưng hôm nay chỉ ngồi chịu lạnh 1 tý rồi về, lúc đang gác thì tay Hòa lại mò lên hỏi linh tinh, tôi đáp cho có rồi thôi.
Ngày thứ 3 cũng không có gì mới, cũng chỉ tuần tra loanh quanh, phụ khiêng đạn ra chỗ pháo rồi thay nhau dọn dẹp rửa bát nhưng đến ngày thứ 4 thì có chuyện không ổn.
Sáng lúc chúng tôi dậy thì gọi mãi thằng Linh mới mở mắt ra, mồ hôi toát ướt đẫm cả người trong khi nó vẫn đang run cầm cập. Tôi biết chắc chắn là bệnh nên nhờ thằng Hoàng đi xin thuốc hạ sốt cho nó sau đó gọi gấp về quân khu nhưng cả thằng Long liên lạc lẫn Vy đã đi ra cảng Tiên Sa đến chiều tối mới về, không có 2 người đó thì tôi cũng chẳng có danh phận gì nên nói không ai nghe, đành gác máy mà lòng như lửa đốt.
Tôi chưa kịp ăn sáng thì có kẻng tập trung, tôi vác đồ chạy ra thì có lệnh tuần tra vành đai nhưng hôm nay tiểu đội thiếu những 3 thằng, thằng Tiến gãy xương, 2 thằng bị sốt là thằng Linh và 1 thằng nữa đi chung với tôi hôm trước tôi không nhớ rõ tên, tranh thủ cả đội đang chuẩn bị đạn dược thì tôi chạy về lán y tế. Chui vào trong thì thấy khoảng 6 người đang nằm sải lai với 2 thằng Y tá đang đánh cờ tường, thấy tôi chui vào 1 thằng cũng hỏi vài câu cho có rồi thôi.
Trừ thằng Tiến gãy xương, 5 thằng kia gồm cả thằng Linh đều sốt cả. Tôi lại xem xét thì thấy bọn họ đều sốt rất nặng, run cầm cập, có người còn bất tỉnh nhân sự, triệu chứng không khác đám người bị chuyển về khi tôi mới lên là mấy.
-Này! Thuốc thang hết chưa mà bị nặng thế này. Tôi hỏi 1 tay y tá.
-Truyền nước với tiêm thuốc xong rồi.
-Có báo cáo để chuyển về dưới chưa?
-2 hôm nữa có xe lên mới đưa về được. Hắn trả lời rồi tiếp tục đánh cờ.
Tôi thấy trước mắt chưa giải quyết gì được vả lại giờ cũng quá sớm để xác định có phải là dịch nên đành ra đi tuần tra trước rồi mới tính.
Chúng tôi ra ngoài đi tuần tra vành đai đến chiều mới về, vừa vào phòng tôi lại gọi điện về Đà Nẵng lần nữa nhưng vẫn không gặp được Long hay Vy trong khi thằng lính trực điện thoại đã bắt đầu cáu gắt. Hết phương hết nước nên trước giờ ăn tôi phải gọi tay Hòa ra cầu cứu, sau 1 hồi dài dòng hắn mới hỏi:
-Thế ông có chắc chắn là dịch không?
-Khoảng 80%.
-80% là thế nào? Mà dịch gì còn chưa rõ, sốt rét rừng thì ai mà chẳng bệnh, nếu do đám rận thì là dịch hạch có gì phải lo. Hắn khua tay
-Nếu đúng là do virus thật thì Đà Nẵng đi tong chứ đừng nói đến cái pháo đài này ông biết không?
-Thế ông muốn tôi cách ly mấy ngưới trên này rồi gọi về bảo cách ly luôn dưới Đà Nẵng trong khi họ chỉ bị sốt ah?
-Cẩn thận không thừa, tội vạ đâu tôi chịu.
-Ông là người bên liên quân chứ có phải bên tôi đâu mà đòi chịu, thằng cha Luân chỉ huy phó cay ông từ ngày đầu rồi, ông nói đố mà nó nghe.
-Thế tôi mới nhờ ông.
-Nhờ tôi rồi tội vạ đâu tôi chịu ah?
-Thế tôi móc cái tờ lệnh ra nhé. Tôi thò tay vào túi
-Ấy! Chưa đâu vào đâu mà cả đội nó biết ông là chân tay của bà Vy là chết bà ấy lẫn chết cả tôi đấy!
-1 là ông nghe tôi, 2 tôi lấy quyền chỉ huy trưởng ngay trong tối nay. Ông rõ chưa? Tôi đằng hắng
-Thôi thôi! Cơm xong tôi nói với tay Luân xin xe lên chở đám bệnh này về còn phần ông cố mà liên lạc với bà Vy cách ly người ở Đà Nẵng.
– Còn nữa, ông bảo đám lính trong pháo đài vệ sinh hết chăn màn đi.
-Lằng nhằng quá đi mất, hắn quăng 1 câu cuối rồi thủng thẳng bỏ đi.
Tôi thấy chẳng tin tưởng thằng cha này cho lắm nên khá bực mình, thằng Hoàng thấy vậy cũng hỏi nhưng tôi chẳng buồn giải thích. Tối tôi gọi về Đà Nẵng lần nữa mà chẳng đâu vào đâu:
-Alo!cho gặp Long thông tin.
-Ai đấy, Long không có đây.
-Xách đít lên mà tìm nó về đây! Tôi cáu
-Thằng nào đấy?
-Thằng bố mày, mày là thằng nào mà trực như cục mứt. Tôi chửi
-Tít..tít…. hắn dập máy
Tôi điên tiết gọi lại mấy lần đều không được, có lẽ đã bị nó ngắt liên lạc. Thế là coi như đi tong kế hoạch, đành trông chờ vào tay Hòa vậy.
Đợi mãi đến gần khuya thì hắn mới nghé qua bảo đã sắp xếp ổn thỏa, mai có xe lên đón mấy người bệnh trên này còn phần tôi nếu sốt ruột thì cùng về dưới đó luôn, tôi thấy cũng không còn cách nào khác nên bảo thằng Hoàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lại Đà Nẵng sau 5 ngày vật vờ ở đây.
Chúng tôi khăn gói xong đã gần 11 giờ, 2 thằng nằm chợp mắt 1 lúc nhưng tôi cứ thấy nóng ruột thế nào, nằm mãi mới chìm vào giấc ngủ nhưng đâu lúc 3 giờ sáng thì có Kẻng báo động dội liên hồi, cả pháo đài lập tức lao ra sân tập trung. Tôi mở cửa ra thì thấy toán sĩ quan đang đứng trên tường thành nhìn về phía Đà Nẵng, giưa màn đêm mịt mùng nhưng ở Phía Tây bỗng sáng đỏ như mặt trời sắp lên kèm theo khói đen mịt mùng, tiếng đì đùng như pháo giã vọng về từng hồi.
Tôi nhanh chóng chạy lên tháp pháo thì thấy Đà Nẵng đang bị pháo kích dữ dội không rõ từ đâu bắn tới,khu chỉ huy trung tâm,bệnh viện và dãy nhà máy đang cháy dữ dội.Tay Luân chỉ huy phó cũng không biết chuyện gì xả ra, Hắn bảo mang điện đàm tới để gọi nhưng Đà Nẵng không trả lời, đang định gọi cho chốt bên Hải Vân thì họ cũng gọi qua hỏi Đà Nẵng có chuyện gì, rồi tới chốt ở Ngũ Hành Sơn, cả 3 nơi gọi qua gọi lại cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Tôi nhanh tay giật lấy ống nhòm của tay Hòa rồi nhìn về phía biển.
-Là Hải Pháo của tàu chiến ngoài vịnh. Tôi nói
-Thật không? Tay Hòa giật lại ống nhòm rồi nhìn.
-Thế là thế nào, sao tàu chiến lại bắn vào khu an toàn. Tay Luận nhăn tráng.
-Trễ rồi! Tập trung anh em rồi về Đà Nẵng mau! Tôi nói với tay Hòa
-Cậu nói cái quái gì thế? Tay Luận ngạc nhiên quay lại nhìn tôi và tay Hòa.
Tôi biết không còn thời gian giải thích nên móc tờ lệnh ở túi áo ra đưa cho tay Luận, hắn chưa hiểu gì nhưng cũng mở ra đọc cùng với mấy tay sĩ quan còn lại. Tôi thì chạy về Phòng lấy Ba lô với súng ống ra, Lúc ra ngoài thì tất cả đã đứng nhốn nháo ngoài sân.
-Thế này là thế nào? Tay Luận chất vấn tay Hòa.
-Lệnh trên là như thế chứ thế nào. Hắn đáp
-Tự nhiên lại có chỉ huy trưởng mới rồi chả ai báo cáo tôi là thế nào. Luận cáu gắt.
Tôi thấy có tranh cãi cũng chẳng đâu vào đâu nên gọi riêng toán chỉ huy ra nói rõ trắng đen cho họ biết, tất nhiên có vài thằng bất đồng, nhất là thằng to con gây sự với tôi hôm trước nhưng tôi cũng chẳng buồn lời qua tiếng lại vì giấy trắng mực đen đã như thế rồi.
-Nếu như bỏ chốt rồi Đà Nẵng cầu cứu viện phải làm sao? Tay Hòa thắc mắc
-Để lại 2 tiểu đội pháo. Còn lại trinh sát với bộ binh đi hết. Tôi quyết
-Chúng ta còn chưa biết tình hình dưới đó thể nào? Giờ hành quân về có quá sớm không?
-Đúng rồi. Cứ đợi, kiểu gì cũng có lệnh. Anh không thể liều mạng như thế được, từ đây về Đà Nẵng đâu dễ gì, chúng ta cũng không có đủ xe.
-Còn gì nữa? Tôi hỏi.
-Đà Nẵng phòng thủ chặt như thế không thể nào….
-Nghe này! Chắc chắn là xảy ra dịch ở trong khu an toàn rồi, chính là do đám chỉ huy trưởng hôm trước được đưa về, chắc là dịch xảy ra nhanh quá không cản nổi nên tàu chiến trong Vịnh phải bắn vào chặn đường vào trong khu an toàn. Trước hết chúng ta phải cách ly nốt những người đang bệnh trong pháo đài rồi về hỗ trợ cho Đà Nẵng sớm chừng nào hay chừng đó.
-Tôi nghĩ là không cần, dưới đó thiếu gì quân mà phải cần chúng ta, cứ giữ ở đây là được rồi. Tay Luận bàn lùi.
-Vấn đề không phải là vậy, người ở Đà Nẵng không biết được dịch lây qua đám chấy rận, nếu họ chỉ cách li những người đã phát bệnh mà giữ những người đang nhiễm lại thì cả khu an toàn sẽ bị nhiễm, mà ở Đà Nẵng có bao nhiêu dân?
-250,000. Hắn đáp.
-Nếu không có tiếp tế chúng ta trụ được bao lâu? Tôi hỏi thêm
-3 tuần! Tay Hòa đáp.
-Sau 3 tuần 250.000 dân kia mà nhiễm bệnh hết chỉ cần một phần mười kéo lên đây thì các anh có trụ nổi không?
-Chúng ta có pháo lại phòng thủ kiên cố.Tay chỉ huy pháo binh lên tiếng
-Anh càng bắn chúng nó càng tập trung lại, mới có vài chục con ở dưới khe núi đã vất vả rồi, dù chúng không leo lên được tới đây nhưng hàng chục ngàn con vây hãm thì các anh không giải quyết được đâu.
Tôi chậm rãi giải thích hết lời cũng suy chuyển được đám sĩ quan. Đã 4 giờ sáng tiếng pháo đã tắt nhưng phía Đà Nẵng vẫn cháy dữ dội, liên lạc mất hoàn toàn vì trạm truyền tin trung gian dưới đó có vẻ cũng đã hư hỏng.
Sau 1 hồi hội ý thì chúng tôi quyết định hành quân nhanh về, chỉ để lại 2 tiểu đội pháo canh gác và cách li hoàn toàn 5 người đang bị sốt. Khó khăn ở chỗ chúng tôi có 80 người nhưng chỉ có 1 chiếc xe tải và 2 xe bán tải, nhồi nhét lắm cũng chỉ đủ được nửa số quân phần còn lại chưa biết phải tính sao.
-Khu du lịch dưới chân núi có 1 bãi xe gắn máy vẫn còn khá nhiều xe chúng ta sửa lại biết đâu dùng được. Tay Luân gợi ý, tôi chợt nghĩ mãi mới thấy thằng cha này hữu dụng được 1 chút
-Nhưng mà đi xe máy để ra khỏi núi quá mạo hiểm. Hòa phản đối
-Lửa cháy lớn như vậy bọn người bệnh chắc cũng sẽ bị thu hút ra khỏi núi và hướng về Đà Nẵng, nếu chúng ta đợi đến trưa có lẽ sẽ đỡ nguy hiểm hơn. Tôi đáp sau 1 hồi ngẫm nghĩ.
Vậy là chúng tôi nhất trí phương án triển khai quân về giải cứu Đà Nẵng bằng mọi giá, dù tình hình dưới đó chưa rõ ràng nhưng cứ nhanh phút nào hay phút ấy, tới nơi cụ thể ra sao sẽ tiếp tục tùy cơ ứng biến. Trời cũng đã sắp sáng, toàn quân được lệnh chuẩn bị quân trang đồng thời triển khai 2 tiếu đội đi cáp treo xuống chân núi để chuẩn bị phương tiện, chỉ mong sao số xe máy cũ kia hoạt động tốt.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong tôi chui ra khỏi lều chỉ huy thì thằng Hoàng đã nhảy bổ ra lôi tôi qua 1 góc:
-Ông làm cái quái gì thế? Ở trên này không sướng, chui về đó làm gì?
-Thế em định để cho thằng Vinh thành rab dưới đó ah?
-Ừ nhỉ! Quên mất. Nó ngớ người ra.
-Nhưng mà chuyện này là thế nào, sao phải cách li rồi bệnh gì linh tinh cả lên vậy?
-Em có nhớ cái nhóm người bệnh sốt rét được đưa về hôm mình lên không? Thực ra họ bị nhiễm virus qua trung gian là đám chấy rận. Lính ở đây xuống khe suối dọn dẹp thi thể không cẩn thận nên bị rận từ rab bò sang rồi sống ký sinh trên đầu sau đó từ từ lây sang cho nhau. Thằng Linh cũng bị nhiễm là do đám rận sống trong chăn chiếu, anh cũng không biết điều này cho tới khi thấy 1 thằng trinh sát bị rận cắn rồi phát bệnh.
-6 người bị đưa về Đà Nẵng hôm trước không lẽ không được xét nghiệm sao?
-Mới phát ra thì có xét nghiệm cũng không thấy đâu. Vancouver sống kí sinh bên trong hồng cầu nên không thể phát hiện được nó cho tới khi cơ thế tạo ra kháng thể, người ta nhận diện được kháng thể thì mới xác định là đã nhiễm bệnh. Khi Vancouver tấn công vào hồng cầu thì hủy hoại hệ thống miễn dịch và các tế bào từ từ cho đến khi tế bào não bị tổn thương thì người ta phát bệnh. Chu kỳ này diễn ra dài hay ngắn là do sức đề kháng, khối lượng máu của mỗi người.
Như em thấy ai bị rab cắn mất máu nhiều thì nhanh chóng điên dại, còn những người này chỉ bị 1 con rận bé tý cắn, số lượng virus vào máu khá ít trong lượng hồng cầu trong cơ thể còn nhiều dẫn tới thời gian phát bệnh lâu hơn và xét nghiệm ngay cũng không phát hiện được.
-Cũng phải! Mà anh học cái này ở đâu đấy?
-Anh nằm ở Singapore 2 tháng, ngày nào chả nghe mấythằng cha Tiến sĩ lẩm bẩm. Mà theo anh sang chỗ thằng Linh cái.
2 thằng tôi đi sang lán y tế xem công việc cách li như thế nào. Vào trong thì thấy tất cả bệnh nhân đều đã được trói chặt và bất tỉnh, thời gian chuyển bệnh chỉ là sớm hay muộn nhưng phải đợi họ phát bệnh mới khai tử được.
Thằng Linh đang sốt mê mang, mắt đỏ ngầu và trợn trừng lên, đồng tử giãn mạnh, 2 bên thái dương từng gân xanh nổi lên rõ rệt chứng tỏ Vancouver đã lên tới não. Tôi nhờ tay y tá lấy hộ con dao cạo và bắt đầu kiểm tra. Tối hôm mới lên pháo đài tôi nhớ nó bị đốt ngay sau gáy nên muốn kiểm tra vết đốt xem sao, nhờ tay y tá cố định phần đầu, tôi dùng dao cạo bớt 1 phần tóc thì thấy rõ 3 vết đốt bị bầm đen to như đồng xu, kiểm tra trên thân thể mấy người đang phát bệnh khác cũng thấy các dấu vết tương tự.
Để đảm bảo an toàn cho cuộc hành quân, tôi nhờ sĩ quan tập trung toàn bộ quân số để kiểm tra sức khỏe, tất cả đều bị lột trần truồng và cạo trọc đầu để kiểm tra xem có bị đốt hay không, quả là lo xa không thừa, có thêm 4 người có dấu hiệu bị đốt nhưng chưa phát bệnh. Trong quá trình kiểm tra cũng phát hiện nhiều rận ký sinh trên cơ thể họ và ở chỗ ngủ, toàn bộ chăn màn được mang ra đốt, giờ cả đại đội ai nấy đều đều trọc lóc không có 1 cọng tóc nên có lẽ tôi tạm gọi là đại đội biệt kích trọc đầu.
9 giờ sáng, sau khi mọi thứ chuẩn bị đã xong thì chúng tôi tập hợp trong sân để ra kế hoạch tác chiến. Dù ít hay nhiều từ trong núi về đến Đà Nẵng cũng sẽ gặp rab, vì vậy 1 chiếc bán tải đầy đủ vũ trang sẽ chạy đầu tiếp đến là gần 20 chiếc xe máy, mỗi chiếc có 2 người, 1 lái 1 bắn theo đội hình 2 hàng dọc, mỗi hàng canh chừng 1 bên, cuối cùng là chiếc xe tải và bán tải còn lại khóa đuôi. Đạn dược cần chuẩn bị đầy đủ vì có thể phải tác chiến dài ngày.
Hành quân kiểu này sợ nhất là toán rab xông vào giữa nên không cần di chuyển nhanh nhưng phải sát nhau để giữ vững đội hình, ngoài ra trên các xe bán tải phải trang bị đại liên và trung liên bắn áp chế liên tục, mục tiêu là phải về được đến ngoại ô thành phố.
Kể thì vắn tắt nhưng khi họp chúng tôi đã đưa ra rất nhiều phương án ứng phó trên bản đồ, từng khúc cua từng con dốc đều được tính toán cho tới khi ra khỏi núi. Đa số anh em lính tráng trên này chủ yếu làm nhiệm vụ bảo vệ nên lâu rồi không đánh đấm gì nghe hành quân cũng lên tinh thần kha khá.
Đúng 9 giờ 30 phút sáng, chúng tôi lên cáp treo và chuẩn bị tiến về Đà Nẵng.
Lưu Ý: Tay chỉ huy phó tên Luận còn cậu liên lạc viên tên Long, chap trước tác giả gõ nhầm.Vậy là ít ai ngờ Đà Nẵng bị tiến công từ phía trong chứ không phải từ ngoài, toán biệt kích này sẽ giải cứu Đà Nẵng ra sao kính mới các bạn đọc phần sau sẽ rõ.