Chương 52: Vô trần bảng, khiêu chiến (1)
Đám người Tiết lão bản im lặng, vừa rồi một chiêu đánh bay của nàng ta cũng không nhìn ra hai người có quan hệ tốt bao nhiêu.
Bạch Vũ tò mò đánh giá Hoàn Tố Âm, vị này chính là người mà Hạ Lâu Trinh luôn treo bên miệng – Hoàn tỷ, Hoàn Tố Âm? Khiến cho Hạ Lâu Trinh ăn vào Thi Độc Hoa đi báo thù, sau khi thua lại không chút do dự lập tức bỏ qua, thật là ngoan độc!
Lúc này, mọi người biết được thứ bọn họ trúng chính là Thi Độc Hoa, đã làm ầm ĩ lên, phải biết rằng Thi Độc Hoa là loại độc không có thuốc giải!
”Không cần lo lắng. Các người trúng độc không sâu, chỉ cần mua một ít Tẩy Độc Thảo một hai trăm năm nấu nhừ thành nước uống, mỗi người uống một chén, trong vòng năm ngày không được tiếp xúc với độc vật có thể khỏi hẳn.” Bạch Vũ nói.
Tiết lão bản vui mừng khôn xiết: “Nguyên lai Bạch Vũ cô nương còn là một vị Y sư.”
Tiết lão bản vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, lập tức sai người đi làm, ở trường thi đấu có rất nhiều người bị trúng độc hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Rất nhanh, một bát lớn Tẩy Độc Thảo cũng được nấu xong, sau khi người bị trúng độc phân ra uống, lập tức cảm giác tốt hơn rất nhiều, đều hướng Bạch Vũ nói lời cảm tạ, Tiết lão bản cũng đem tiền thưởng chia cho nàng.
Triệu hoán sư trong hai ngày hoàn thành 20 trận thắng liên tiếp, đừng nói ở Bình Thạch thành chưa từng có, phóng mắt hết cả Đông Nhạc Quận quốc cũng không có nhiều! Người lúc trước hoàn thành được hành động vĩ đại như vậy là người có niên kỷ hơn một trăm năm trước, chính là đương kim cung chủ Vô Trần Cung!
Hắn có dự cảm, cô nương này sau này thành tựu sẽ không thể đếm được.
Bạch Vũ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút là lạ, bất quá nàng chỉ để ý mình nhận được bao nhiêu tiền.
Cái này đối với một Triệu hoán sư mà nói cũng là một số tiền đáng kể, làm cho Bạch Vũ cao hứng đến mức không đứng dậy được.
Nàng cần bán dược liệu với giá 120 vạn, bận rộn nửa ngày lại vẫn kém 20 vạn, cũng không biết họ Hành mập mạp ở Công hội Triệu hoán sư kia có thể đưa sổ nợ cho nàng hay không.
”Bạch Vũ, có thể thắng liên tiếp 20 trận, coi như ngươi có bản lĩnh. Nhưng Hạ Lâu Trinh là bằng hữu của ta, ngươi không phân biệt tốt xấu giết chết nàng, ta muốn thay nàng báo thù! Ngươi có lá gan nhận ước chiến của ta không?” Hoàn Tố Âm bỗng nhiên thanh âm xót xa mở miệng, ý nghĩa trong lời nói, giọng điệu đúng lý hợp tình không có nửa điểm chột dạ.
Người mà nàng ta đã hạ quyết tâm muốn giết chết làm sao có thể sống thật tốt được? Nàng ta không cho phép! Nếu những kẻ khác đều là phế vật, nàng ta liền tự mình ra tay.
Bạch Vũ nâng mi: “Ta nhớ rõ nàng ta ở phút cuối cùng hình như là bị ngươi đánh chết?”
”Nói bậy! Nếu không phải do ngươi, nàng sao có thể bị độc phát mà chết?”
”Khiêu chiến ở trường thi đấu, sinh tử tự chịu.”
”Đối với ngươi ta chỉ là vì muốn thay nàng báo thù. Ta và ngươi tỷ thí, chính là khiêu chiến lên Vô Trần bảng, ngươi không thể cự tuyệt.” Hoàn Tố Âm thanh âm lạnh như băng gợi lên khóe miệng, lộ ra ẩn ẩn đắc ý tươi cười.
Bạch Vũ khó hiểu nhìn về phía Tiết lão bản, trong mắt tràn ngập lời giải đáp. Hoàn Tố Âm tìm ta tỷ thí cùng Vô Trần bảng có quan hệ gì? Vì cái gì ta không thể cự tuyệt?