“Có muốn vào trong với em không?”
Vào 12 giờ trưa, máy bay chở Lương Chi Ý và Bùi Thầm hạ cánh tại sân bay thành phố J, khi ra sân bay thì có người phụ trách đón đưa họ tới đại học C.
Lương Thiên Minh cũng có cơ ngơi tại thành phố J, ông bận chuyện ở tập đoàn, Trọng Tâm Nhu thì có công việc, cũng không dành ra được thời gian, hai người không thể đi cùng Lương Chi Ý tới đại học nhập học được, nên đã chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện ở nơi này.
Hai người được đưa tới cổng đại học C. Trước khi xuống xe, tài xế đưa cho cô gái một tờ giấy viết tay và một chiếc chìa khóa, rồi cung kính nói:
“Thưa cô Chi Ý, đây là căn hộ mà chủ tịch Lương mua cho cô ở thành phố J, tôi đã viết địa chỉ ra giấy, nếu bình thường cô không muốn ở ký túc xá thì có thể tới bên đó ở, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Nếu có vấn đề gì hay cần gì thì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, trên tờ giấy có phương thức liên lạc của tôi.”
Lương Chi Ý gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Sau khi xuống xe, cô và Bùi Thầm đi vào trong khuôn viên trường, hôm nay là ngày tân sinh viên tới nhập học, trong khuôn viên trường cực kỳ sôi nổi. Lúc này đang giữa mùa hè, nhìn về phía xa là một vùng xanh um rậm rạp, những tòa nhà với kiến trúc xa xưa cổ kính phản ánh di sản văn hóa của ngôi trường có tuổi đời hàng trăm năm này.
Dọc đường đi, phong cảnh tựa tranh vẽ.
Một lát sau, họ đi theo bảng chỉ đường tới ký túc xá sinh viên. Bùi Thầm đưa Lương Chi Ý tới dưới tầng ký túc xá của cô trước, cô gái cười với anh: “Bùi Thầm ơi, thế em lên trước nhé.”
“Được.”
Cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi: “Thế khi nào thì anh qua đây đón em vậy?”
Bây giờ cô là kiểu càng yêu đương thì càng bám người.
Bùi Thầm chỉ ước gì có thể giữ cô ở bên cạnh mỗi ngày.
Chàng trai xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Chờ em bận xong rồi thì liên lạc với anh, nhé?”
“Được.”
Cô gái lên tầng, đi vào phòng ký túc xá được phân cho, ba người bạn cùng phòng khác cũng đã tới, mấy cô ấy nhìn thấy cô gái với mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, làn da trắng hơn tuyết thì ngạc nhiên:
“Ấy…”
Đôi mắt ngấn nước của Lương Chi Ý cong lên, cô mỉm cười với mấy cô ấy:
“Chào các cậu, mình là Lương Chi Ý.”
“Cậu là Chi Ý ư?!”
Hồi nghỉ hè mấy người họ có trò chuyện trong nhóm chat nên đã quen biết lẫn nhau từ trước:
“Ban đầu khi cậu vào thì bọn mình còn tưởng cậu học nghệ thuật đấy, cậu cũng xinh quá rồi!”
“Chi Ý à, lúc trước mình cũng chưa thấy ảnh tự sướng của cậu đâu đấy, hóa ra là một người đẹp!”
Aaa người đẹp học giỏi khoa quản trị kinh doanh.
IQ và nhan sắc cỡ này khiến người ta hâm mộ quá trời!
Lương Chi Ý mỉm cười, ngượng ngùng trước những lời mà mấy cô ấy nói, cô chào hỏi mấy cô ấy, nhận mặt từng người trong nhóm chat. Bốn cô gái trò chuyện, gặp nhau vui vẻ, bầu không khí cực kì hài hòa.
Sau khi dọn dẹp ký túc xá, có người hóng hớt hỏi một câu: “Chị em à, mấy cậu có bạn trai hết cả chưa? Mình nói rõ trước nhé, mình là một con chó độc thân.”
“Mình cũng không có bạn trai.”
“Khóc, mình cũng vậy.”
Sau đó ba người đồng loạt nhìn về phía Lương Chi Ý, “Chi Ý à, cậu chắc chắn có, trông cậu xinh như này thì nhất định là có người theo đuổi!”
Cô gái mỉm cười.
Ngoại hình bạn trai còn quyến rũ hơn thì phải làm sao, cô là người theo đuổi anh trước đấy.
Cô gật đầu, thừa nhận là có người yêu, có người hỏi: “Ấy, thế cậu và bạn trai cậu yêu xa sau khi lên đại học hở?”
“Anh ấy học khoa máy tính.”
“Òa! Khoa máy tính đó, hai cậu đều là học sinh giỏi hở?! Ấy, có phải bạn trai cậu tuấn tú lắm không?”
Cô gái nâng má, hàng mày cong lên:
“Thì cũng…bình thường.”
Sau khi dọn dẹp ký túc xá xong, Lương Chi Ý nhắn tin cho Bùi Thầm. Một lát sau cô xuống tầng thì thấy Bùi Thầm đã chờ ở bên dưới.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng lá, vẩy rắc ánh sáng loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, đường nét khuôn mặt sắc bén. Anh vô thức ngước mắt lên, nhìn về phía cô, đôi mắt trong trẻo dần nhuốm nét dịu dàng.
Cô mỉm cười chạy về phía anh, rồi bị anh kéo vào lòng.
Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Bạn Bùi à, mới không gặp nhau một lúc mà em thấy hơi nhớ anh.”
“Hơi thôi à?”
“Được rồi, nhớ rất rất nhiều.”
Anh cong khóe môi, rồi nắm tay cô tới căng tin. Dưới bóng cây có làn gió nhẹ phất qua, cô gái nhìn các bạn sinh viên đi ngang qua ở xung quanh, rồi chợt bùi ngùi: “Bùi Thầm à, anh có thấy hối hận chút nào khi ở bên em không?”
“Gì cơ?”
“Nếu anh không yêu đương với em thì khi lên đại học anh có thể gặp được những cô gái xinh đẹp hơn em rồi. Hồi nãy em có thấy nhiều chị gái xinh đẹp lắm đấy, anh bỏ lỡ cả khu rừng rồi.”
“…”
Bùi Thầm cạn lời: “Anh không thấy thế.”
“Chắc chắn là anh sẽ âm thầm thấy thế.”
Anh kéo cô vào lòng, cúi người xuống, giọng nói lọt vào tai cô: “Nếu em không sợ anh xử em thì em cứ nói tiếp đi.”
Cô gái nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, nhớ tới tối qua, cô ngồi ở trong lòng anh, mặt đối mặt với anh, bị hôn đến mức nhũn cả chân thì hai má ửng đỏ.
Sau khi yêu đương thì bộ mặt thật của người này càng ngày càng lộ rõ.
Cô khẽ hừ một tiếng, “Bùi Thầm à anh hư quá rồi đấy.”
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, yết hầu anh lên xuống, rồi nhếch khóe môi, cúi đầu trả lời: “Ừ.”
Anh cứ muốn hư với cô một chút.
***
Sau khi nhập học, học kì mới bắt đầu, tham gia câu lạc bộ, vận động bầu cử trong khoa, ngoài đi học ra thì cuộc sống đại học cũng cực kỳ nhiều màu sắc.
Lương Đồng Châu, Tuyên Hạ và Quý Phỉ Nhi cũng học ở thành phố J, nhưng không học cùng trường nên không thể gặp nhau thường xuyên.
Khai giảng có chút bận rộn, có lúc mỗi ngày Lương Chi Ý và Bùi Thầm chỉ có thể ăn với nhau bữa cơm, nhưng cũng may họ là có thể ở bên nhau vào dịp cuối tuần.
Bọn họ học ở đại học C, trong lòng cũng rất lo cho Bùi Vĩnh Hạ ở thành phố Lâm, ngày nào Bùi Thầm cũng sẽ gọi điện thoại cho bố, hỏi thăm tình hình của ông.
Bùi Vĩnh Hạ ở đầu bên kia bảo rằng Củng Cầm Tâm chăm sóc ông rất chu đáo, bảo anh yên tâm. Bùi Thầm vốn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng dần dần, khi anh thấy sắc mặt bố càng ngày càng tốt và có tinh thần qua video thì dần yên tâm.
Đồng thời Bùi Thầm cũng gia nhập đội bóng rổ của trường. Trong tình huống bảo vệ cho chân không bị thương, màn thể hiện của anh ở đội bóng rổ của trường vẫn xuất sắc tỏa sáng như cũ. Bình thường khi anh chơi bóng rổ ở trường thì thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Vào một buổi tối nào đó, khoa máy tính của bọn họ và khoa quản trị thi đấu với nhau, rất nhiều người chú ý tới trận đấu này. Vào buổi tối trước khi trận đấu bắt đầu, sinh viên của từng khoa đã tụ tập ở sân vận động.
Lương Chi Ý là sinh viên khoa quản trị, cô và ba người bạn cùng phòng cũng đi xem. Khi bốn người tới cửa sân vận động, Lương Chi Ý đang nói chuyện với bạn thì có một giọng nam chợt vang lên ở bên cạnh:
“Chi Ý…”
Cô quay đầu nhìn thì thấy mấy chàng trai thuộc đội bóng rổ của khoa bọn họ đã đi tới, chàng trai dẫn đầu có dáng người cao lớn, đang nhìn thẳng vào cô.
Chàng trai tên là Hàn Đông, bạn cùng lớp với cô, thỉnh thoảng hai người có nói chuyện ở lớp, lúc trước có rất nhiều người nói với cô rằng cậu Hàn Đông này có ý với cô.
Hàn Đông đi tới trước mặt cô gái, mấy chàng trai ở xung quanh đùa giỡn, cậu ta có chút ngượng ngùng, mỉm cười hỏi cô: “Chi Ý à, tối nay cậu tới xem khoa chúng ta thi đấu hả?”
Ờm…
Thật ra chủ yếu là cô tới xem bạn trai của mình chơi bóng rổ qwq.
Nhưng xung quanh đều là bạn bè cùng khoa, là một sinh viên khoa quản trị, chắc chắn cô không thể nói vậy được, nên lịch sự cười với cậu ta: “Ừ.”
“Chi Ý à, mình còn tưởng là bình thường cậu không xem thi đấu bóng rổ đâu đấy…”
Hàn Đông đang nói, Lương Chi Ý di chuyển đôi mắt thì thấy Bùi Thầm và mấy chàng trai cũng đã đi tới.
Chàng trai mặc một bộ quần áo chơi bóng rổ không tay màu trắng, người cao chân dài, lưng rộng eo gầy, lộ ra đường cong cơ thể mượt mà trên cánh tay. Anh đeo túi trên vai, dưới mái tóc đen và hàng mày sáng bộc lộ mùi hormone đậm đặc.
Lúc này Hàn Đông vẫn còn đứng trước mặt cô gái, nói với cô: “Chi Ý này, cậu tới xem bọn mình thi đấu, tối nay mình nhất định sẽ thể hiện thật tốt…”
Bùi Thầm và mấy chàng trai đi ngang qua, anh ngước mắt lên, nhìn Hàn Đông đang đứng trước mặt cô gái, trong đôi mắt là tia sáng lạnh lẽo.
Lương Chi Ý không có cơ hội chào anh, thấy anh và các thành viên trong đội đã đi xa, cô không nhìn nữa, chột dạ sờ mũi.
Toang rồi, chắc chắn là người này ghen tị rồi…
Cô nhìn Hàn Đông ở trước mắt, rồi bỗng thấy hơi đau lòng, không biết tối nay cậu ta sẽ gặp phải một Bùi Thầm như nào trên sân bóng nữa đây.
Sau khi Hàn Đông đã đi, cô và ba người bạn cùng phòng cũng đi vào sân vận động, tìm được chỗ ngồi trên khán đài rồi ngồi xuống.
Một lát sau, trận đấu bắt đầu.
Tối nay Bùi Thầm chơi ở vị trí hậu vệ ghi điểm, Hàn Đông vừa khéo đối kháng với anh. Anh làm một động tác giả trơn tru rồi xoay người vượt qua một người, đột phá hàng phòng ngự của Hàn Đông, bước nhanh thực hiện cú jelly layup, thoải mái nhảy lên, đưa bóng vào rổ.
Bùi Thầm buông cái tay đang giữ thành rổ ra, nhảy xuống đất, rồi ngước mắt nhìn thoáng ra Hàn Đông, nghĩ tới dáng vẻ của đối phương khi đứng trước mặt Lương Chi Ý hồi nãy thì ánh mắt anh lạnh lẽo như băng sương.
Tiếng hò reo vang dội như sấm ở hiện trường.
Lương Chi Ý nhìn vẻ đẹp trai của Bùi Thầm thì mê muội tới mức trái tim trào bong bóng, cô vui vẻ vỗ tay cùng với các sinh viên khoa máy tính.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhìn cô:??
“Chi Ý à, là người bên khoa máy tính ghi điểm đó!”
Cô gái dừng vỗ tay ngay tắp lự, nhanh chóng tém lại vẻ vui mừng trên khuôn mặt: “Ờ thì, mình đang cổ vũ cho khoa quản trị ấy mà.”
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhìn vào sân, rồi tức giận nói: “Cái cậu cầu thủ áo số 10 bên khoa máy tính đó đáng ghét thật đấy! Bóng của Hàn Đông cứ bị cậu ta cướp suốt!”
Lương Chi Ý nhìn về phía Bùi Thầm, đôi mắt lặng lẽ cong lên, gật đầu như giã tỏi, rồi xỉa xói: “Đúng vậy, cậu ta tưởng rằng bản thân đẹp trai, chơi bóng rổ hay thì giỏi lắm sao, quá đáng quá rồi.”
Bạn cùng phòng:?
Sao mà lại có cảm giác như đang khen người ta vậy nhỉ?
Trận đấu tiếp tục, Bùi Thầm nắm giữ tiết tấu cả sân, mấy cú úp rổ đẹp trai ngời ngời cùng với bóng ba điểm hoàn toàn khiến cả hiện trường bùng nổ.
Động tác của chàng trai vẫn phóng khoáng tự nhiên như thế, phong cách chơi bóng quá nổi bật. Trước mặt anh, các thành viên đội bóng rổ khoa quản trị căn bản không phải là đối thủ.
Sinh viên của khoa quản trị đồng loạt cổ vũ cho khoa của mình, hy vọng khoa máy tính không thắng được bọn họ, mặt khác thì họ lại bị Bùi Thầm quyến rũ tới mức điên đảo thần hồn, tâm lý đúng là đấu tranh tới cực hạn*.
(*)
Cuối cùng, trận đấu kết thúc, dưới sự phối hợp của Bùi Thầm và đồng đội, bọn họ đã giành được gần 30 điểm chênh lệch, đánh bại khoa quản trị.
Sau khi trận đấu kết thúc, hai bên bắt tay nhau. Đây không phải là trận đấu chính thức gì, ở ngoài sân mọi người đều là bạn bè, trong đó còn có mấy người cùng ở trong đội bóng rổ của trường.
Có rất nhiều người bắt tay Bùi Thầm, cực kì khâm phục anh:
“Bùi Thầm à, cậu chơi bóng rổ đúng là trâu quá…”
“Đệt mợ, mấy lần cậu đột phá phòng ngự trong tối nay khiến mình ngu luôn…”
Lương Chi Ý đi từ trên khán đài xuống, cô đang định đi tìm Bùi Thầm thì chợt nhìn thấy Hàn Đông đi tới trước mặt cô.
Chàng trai xấu hổ gãi đầu, nói: “Chi Ý à, xin lỗi nhé, hôm nay bọn mình chơi không tốt, chắc là cậu đã thất vọng rồi nhỉ?”
Cô gái mỉm cười cổ vũ: “Không đâu, mấy cậu đã chơi tốt lắm rồi.”
Hàn Đông nghe thế thì vui mừng nhếch khóe môi: “Chi Ý này, thế cậu có rảnh không, mình muốn mời cậu đi ăn khuya…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì bỗng nhìn thấy Bùi Thầm đi tới bên cạnh Lương Chi Ý, anh giơ tay ôm eo cô, rồi kéo cô tới bên cạnh như đang tuyên bố chủ quyền.
Anh ngước mắt lên, nhìn Hàn Đông với đôi mắt tối tăm.
Hàn Đông ngẩn cả người.
Lúc này có thành viên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó thì nở nụ cười, nhao nhao nói:
“Bùi Thầm à, cậu như này cũng quá không khiêm tốn rồi!”
“Bùi Thầm này, cậu chẳng tốt tính gì cả, không dẫn tới cho bọn mình gặp sớm hơn, cậu còn không giới thiệu một chút coi là ai đi à?”
Khuôn mặt cô gái hơi đỏ lên, rồi chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng kiên định của chàng trai vang trên đầu:
“Lương Chi Ý, bạn gái của mình.”
“Ái chà chà…”
Người ở xung quanh ầm ĩ, Hàn Đông nghe thế thì cả khuôn mặt hoàn toàn cứng đờ.
Nghĩ tới việc bản thân bị Bùi Thầm lấn át trên sân bóng hồi nãy, cậu ta cực kỳ xấu hổ, mặt xám mày tro nhanh chóng đi mất.
Mấy chàng trai tới cạnh sân lấy túi, rồi nói muốn đi ăn khuya. Bùi Thầm nói không đi, có người nở nụ cười ôm vai anh: “Đã muộn thế này, đương nhiên là Bùi Thầm sẽ không đi ăn khuya cùng chúng ta rồi, chắc chắn là người ta có chuyện quan trọng hơn.”
Bùi Thầm bị bọn họ trêu chọc, đôi mắt cụp xuống cuồn cuộn cảm xúc trong chốc lát, tai hơi nóng lên.
Làm lơ đám người đó, anh đi tìm Lương Chi Ý, cô gái được anh dắt tay, hai người đi tới cửa sân vận động. Ở đằng trước, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy họ thì ngạc nhiên há hốc mồm:
“Chi Ý này? Cậu cậu…?!!!”
Lương Chi Ý đưa mắt nhìn Bùi Thầm, sau đó nở nụ cười, nói với ba người bạn cùng phòng: “Cầu thủ áo số 10 mà các cậu nói đó chính là bạn trai mình. Bùi Thầm à, đây là bạn cùng phòng của em.”
Bùi Thầm: “Chào các cậu.”
Ba người:!!!
“Thì ra cậu ấy là bạn trai cậu à?!”
Mấy cô ấy nhìn Bùi Thầm, rồi nghĩ tới lời đánh giá của Lương Chi Ý về đối phương lúc trước: Bình thường thôi.
Mẹ nó chứ, như này mà kêu bình thường á???!
Cuối cùng ba người cũng nhìn thấy người thật, cả đám kích động: “Chi Ý à cậu quá đáng quá rồi đấy, hồi nãy còn lừa bọn mình nữa chứ, đang bảo sao mà lúc thi đấu cậu ấy ghi điểm cậu lại kích động thế, hóa ra là bạn trai của cậu!”
Cô gái mỉm cười, “Chẳng phải là đang nghĩ chờ lát nữa đích thân dẫn tới cho mấy cậu nhìn đó sao?”
Có người cười nói: “Bạn trai Chi Ý này, bọn tôi phải tố cáo, bạn gái cậu nói là dáng dấp của cậu bình thường, cậu dạy dỗ lại cậu ấy tử tế đi.”
“Ấy, đó là mình đùa thôi mà…”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, đuôi mắt hiện nét cười, rồi dịu dàng nói: “Cô ấy nói đúng lắm, đúng là dáng dấp của tôi bình thường.”
Lương Chi Ý: “…”
Đúng là tự sướng*!
(*)
Cuối cùng mấy người bạn cùng phòng rời đi trước, Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của cô, đuôi mày nhướng lên: “Bình thường tới nỗi em vừa quen anh thì đã đuổi theo anh xin phương thức liên lạc ấy hả?”
“…”
Cô xấu hổ lúng túng khẽ hừ một tiếng, vẫn nói hùng hồn: “Bạn Bùi à, anh sao thế? Hồi đầu em theo đuổi anh, giờ anh còn khoe khoang nữa hả?”
Khóe môi anh khẽ nhếch: “Không dám, là vinh dự của anh.”
“Hừ.”
Vẻ tươi cười của Bùi Thầm càng rõ ràng, anh dắt tay cô đi về phía trước.
Trên đầu là màn đêm sâu thẳm, ánh sao ngợp trời, làn gió nóng mùa hè phất qua người.
Cô gái và anh nói về trận đấu tối nay, cô nhớ tới dáng vẻ anh chơi bóng rổ hồi nãy thì không nhịn được mà cảm thán: “Bùi Thầm à, cảnh anh chơi bóng rổ tối nay đúng là siêu đẹp trai, em thích xem anh chơi bóng rổ lắm.”
“Có đẹp trai hơn cái cậu bên khoa của em không?”
Cô nhận ra là anh đang chỉ Hàn Đông, không khỏi nở nụ cười, “Sao anh lại còn ghen nữa thế?”
Cô kiễng mũi chân hôn má anh, cười mà mắt cong lên: “Bùi Bùi nhà em đẹp trai nhất, không ai sánh bằng.”
Nhờ một câu này mà sự buồn bực nơi đáy lòng anh lập tức tiêu tan.
Anh kéo cô vào lòng mà hôn, sau đó thì hỏi cô có muốn đi ăn gì không, cô nói không đói, “Thế thì đưa em về ký túc xá nhé?”
Cô lắc đầu: “Ngày mai không có tiết, tối nay em muốn ở bên ngoài.”
Chính là căn hộ mà Lương Thiên Minh đưa cô hồi trước, thỉnh thoảng cô sẽ qua đó.
Cô đung đưa tay anh: “Hay là anh đưa em qua đi? Muộn thế này em gọi xe một mình hơi sợ.”
“Được.”
Cho dù cô không nói thì anh cũng sẽ làm thế, lát nữa anh đi tàu điện ngầm về là được.
Hai người gọi xe đi, hai mươi phút sau thì tới nơi. Họ đi vào chung cư, khi sắp tới dưới tầng, đi qua một chỗ tối tăm không người, Bùi Thầm lưu luyến kéo cô vào lòng.
“Chi Chi à, hôm nay vẫn chưa hôn em.”
Giọng anh thấp xuống, hun nóng tai cô.
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, “Đâu có, rõ ràng là hồi nãy mới…”
Anh nhìn cô chăm chú: “Không tính cái hồi nãy.”
“Hả?”
“Như bây giờ thì mới tính.”
Anh vừa nói xong thì giữ gáy cô rồi hôn.
Đầu quả tim Lương Chi Ý rung động, cô nhắm đôi mắt lại, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, cảm nhận được cái lưỡi của anh, hơi nóng cuồn cuộn dâng lên liên tục không ngừng nghỉ, hơi thở quấn quít vô cùng.
Tối nay anh chơi bóng rổ, lúc này cô gái ngửi được mùi bột giặt quần áo hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn với mùi mồ hôi thoang thoảng trên người anh, rồi lại cảm nhận được cái tay mạnh mẽ có lực đang ôm lấy cô của anh, bộc lộ hormone nam giới bùng nổ, không ngừng trêu chọc thần kinh của cô.
Cô có cảm giác bản thân sắp hòa tan trong lòng anh tới nơi.
Nụ hôn này dần dần có chút mất khống chế.
Cái tay bóp lấy eo cô của Bùi Thầm siết chặt, ngón tay ma sát lúc nhẹ lúc nặng, lại khó có thể xoa dịu sự khô nóng nơi đáy lòng, trái lại còn khó chịu hơn nữa.
Con trai ở tuổi này thì sao có thể không tràn trề tinh lực ở mặt nào đó chứ.
Huống hồ Lương Chi Ý còn là người đầu tiên của anh.
Tất cả những xúc động ngây ngô mà nhiệt liệt đầu tiên đều có liên quan tới cô.
Một ít hình ảnh không thể miêu tả nhảy ra trong đầu một cách không thể kiểm soát.
Sau một lúc lâu, lý trí mạnh mẽ cản lại cảm tính, nụ hôn của Bùi Thầm chậm rãi ngừng lại, hơi thở của anh nặng nề, lúc này đôi mắt tối đen lóe sáng.
Anh nhìn thẳng vào cô, yết hầu lên xuống, khi mở miệng thì giọng bặt tiếng:
“Chi Chi à, em đi lên đi.”
Yết hầu của anh di chuyển, nói một cách đè nén và kiềm chế: “Anh về trước đây.”
Nếu mà còn ở lại nữa thì anh căn bản không khống chế nổi.
Anh đang xoay người định đi thì cô gái chợt giữ tay anh lại.
Mặt mày cô cong lên: “Không được đâu Bùi Thầm, anh phải lên tầng với em…”
Anh sững ra.
Cô gái bĩu môi, nói: “Anh không đưa em tới cửa căn hộ thì em hơi sợ, gần đây có nhiều tin xấu lắm, có thể sẽ có người rình rập trước cửa nhà vân vân.”
Cô ngước mắt nhìn anh, rồi nói với vẻ đáng thương: “Anh yên tâm để em một mình sao?”
Bùi Thầm nghe thế, một hồi lâu sau thì không kiên trì nữa. Anh gật đầu, nói với giọng khàn khàn: “Anh đưa em lên.”
Hai người đi thang máy lên tầng, cuối cùng ra khỏi thang máy, đi tới cửa nhà, Bùi Thầm cụp mắt, kiềm chế nói:
“Chi Ý à, anh về trước đây, em nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Hành lang im ắng lạ thường.
Cô gái nghe thế thì cong mày mỉm cười, cô ôm lấy cổ anh, cơ thể dán lên, rồi hôn lên môi anh với vẻ quyến rũ.
Đầu óc Bùi Thầm căng ra, đôi mắt tối sầm, cảm xúc bị đè nén lại trào dâng lần nữa.
Cô như yêu tinh quấn lấy anh, xinh đẹp và quyến rũ.
Quả nhiên là cô có mục đích khi gọi anh lên đây.
Cô gái vốn tưởng rằng anh thờ ơ, ai ngờ khi đang nghĩ thế thì cơ thể đã bị nâng lên, cô sợ tới mức hai chân kẹp lấy anh, rồi bị anh đè mạnh lên cửa.
“Ưm…”
Cô khẽ kêu một tiếng, sau đó nụ hôn che trời lấp đất của anh ập tới.
Hoàn toàn mất kiểm soát.
Đầu quả tim cô run rẩy, biết bản thân đã hoàn toàn chọc phải anh rồi…
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm khó khăn dừng lại, hơi thở nặng nề, khó chịu muốn bùng nổ. Hai cái trán kề sát nhau, Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, cô cảm nhận được điều gì đó, môi đỏ cong lên:
“Bùi Thầm à, anh có muốn vào trong với em không?”
Cô ghé lại gần tai anh rồi bật hơi, giọng nhẹ nhàng: “Bây giờ anh đã ‘cứng’ tới mức này rồi, còn đi được nữa sao?”
Hết chương 52.