Uống rượu có lẽ cũng là chuyện tốt, vô tư lự, dễ quên, Tân Uyển cứ thế nằm vùi trong lòng anh khóc một trận thật lâu, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, vừa xong liền nói đói bụng, không còn rụt rè, tay đưa thẳng vào bên trong quần áo mà xoa bụng, nói: "Xẹp xuống mất rồi."
Tống Hành lái xe khỏi ven đường, quay đầu về: "Trưa nay ăn gì?"
"Buổi trưa em không có khẩu vị, nên chỉ ăn một nửa bát mì trộn."
Có vẻ như từ khi còn học cấp 3 Tân Uyển đã luôn như vậy, ăn uống thất thường, không bao giờ để ý đến, để rồi cứ hễ ra là đau dạ dày, Tống Hành không nhìn cậu, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Vậy thì chịu đói đi."
"Xin anh mà, năn nỉ năn nỉ, em đói quá, em sắp chết đói mất rồi." Tân Uyển bắt đầu làm nũng, khép đôi tay, quơ qua quơ lại như mèo thần tài, trong mắt còn ánh nước, vô cùng ngoan ngoãn: "Người tốt ơi, cho em ăn chút gì đi."
Anh hơi tức giận, nhưng Tân Uyển đang say rượu, nói ra được những lời lẽ văn vở này khiến cho người khác không tài nào nổi giận được với cậu, Tống Hành mua một hộp sủi cảo tôm bên ven đường, cũng không xuống xe, gọi thêm một ly trà sữa. Cô chủ tiệm đưa ly trà sữa vào cửa sổ xe, Tân Uyển ngẩng đầu cười với cô, ngoan ngoãn nói: "Em cảm ơn chị."
Đoạn đường còn lại không còn quậy gì nữa, cậu lặng lẽ hút ly trà sữa đó, nhai trân châu.
Tới Sấu Nguyệt Lý, lúc xuống xe cứ khăng khăng muốn nắm góc áo của Tống Hành, Tống Hành để yên cho cậu năm, trong khi chờ thang máy, Tân Uyển bỗng thần bí vẫy vẫy tay với anh, khi anh cúi người xuống, cậu mới nói bên tai của anh: "Chị ấy đẹp thật á."
Tống Hành nhất thời không nhớ ra: "Ai?"
"Chị gái cho em ly trà sữa đó." Thang máy ting một tiếng, Tân Uyển bước theo anh, đến khi cửa đóng lại mới nói tiếp: "Mắt chị ấy to tròn, còn cho em ly trà sữa trân châu nữa."
Cho? Cho cái gì. Không hề thoải mái, Tống Hành bất lực cảm thấy bực bội, biết là không nên so đo với sâu rượu, nhưng giọng điệu nghiêm túc của Tân Uyển cứ như đang đâm kim vào lòng anh, anh hỏi: "Thích cô ấy?"
"Không thích." Tân Uyển vô tư, "Em vẫn thích anh mà."
Tống Hành dừng lại một chút, cây kim nhỏ ấy được rút ra, nhưng vẫn còn dấu vết, ngưa ngừa, tựa như có ai đó đang nhẹ nhàng gãi, anh rũ mắt nhẹ giọng hỏi: "Thích tôi?"
"Anh mua đồ cho em ăn, không để em đói bụng mà chết." Tân Uyển chắc chắn gật đầu, "Anh là người tốt."
Tống Hành bật cười, duỗi tay gãi cằm cậu, không nói gì thêm nữa.
Vào cửa, Tân Uyển không cởi giày ra, đi thẳng đến nhà bếp lấy đũa, trong hộp tổng cộng có mười viên sủi cảo tôm, cậu phải dùng đũa xiên lên để ăn, Tống Hành búng trán cậu: "Thay giày đi."
Trong miệng chứa đồ ăn, nói không ra lời, Tân Uyển gật đầu "ừm ừm", rồi vẫn nghe lời, đôi sang dép lê mới ăn tiếp, cậu ăn ngon lành, rất nhanh đã no, còn thừa ba viên chừa cho Cầu Cầu, lúc Tống Hành đi ngang qua còn ráng che bát cơm của Cầu Cầu lại, sợ bị phát hiện, Tống Hành nhìn qua: "Sợ tôi cướp đồ ăn của nó à?"
"Anh sẽ tức giận." Tân Uyển nhỏ giọng nói, "Vì em ăn không hết."
Tống Hành rót một ly nước âm: "Ăn không hết thì không ăn nữa, lại đây uống thuốc."
Chưa ngoan được nửa giờ, hoàng hôn vừa mới lui xuống, Tân Uyển lại bắt đầu giở thói xấu, lắc đầu nhìn viên thuốc trắng đó, ngồi trên sofa, vô cùng đáng thương mà nói: "Em không muốn uống, em không uống được chứ?"
Tống Hành cau mày nhìn cậu: "Tân Uyển."
Tân Uyển muốn lấy cớ khác để dời sự chú ý của Tống Hành, vươn tay lên: "Em đau."
Đau cái gì mà đau? Chỉ là không muốn uống thuốc đây mà, Tống Hành nói: "Đã thổi rồi."
Biện pháp này vô dùng, Tân Uyển gấp gáp, bỗng nghĩ ra cái gì đó, lại vẫy tay với anh, nói "Anh lại đây", chờ Tống Hành bước tới, cậu vội quỳ trên ghế sofa, kéo cổ áo hoodie: "Anh ngửi đi."
Tân Uyển rất trắng, bẩm sinh đã trắng, khác với loại trắng vì không tiếp xúc với mặt trời, mà là trắng trẻo hồng hào, Tống Hành thấy đầu tiên là bóng của xương quai xanh, tiện thể nhìn đường cong cổ của cậu, Tân Uyển tựa như đang hiến tế vật quý: "Anh ngửi đi, thơm phải không?"
Anh tiến lên phía trước, quả thực Tống Hành ngửi thấy mùi thơm trên người cậu, hương sữa tắm, còn có hương hoa nhàn nhạt, toàn thân toát lên vẻ mềm mại, chỉ là hơi gần quá, chóp mũi đã đụng lên làn da của cậu, Tân Uyển nói: "Có thơm không?"
"Thơm." Tống Hành hỏi, "Sao vậy?"
Tân Uyển nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: "Anh thích không?"
Mấy chữ này như va vào tim.
Mắt Tống Hành giật giật, nhìn vào mắt của cậu thật lâu, nhẹ giọng hỏi: "Có say thật không vậy?"
"Em không có sau, nhưng anh phải nhớ kỹ mùi hương này, lỡ như sau này em lại đi mất, lỡ như em quên mất anh, anh có thể dựa vào mùi hương này để tìm được em." Tân Uyển tự cho đây là cách thông minh, nhìn anh cười, "Nhưng anh đừng đánh mất em nha."
Tống Hành lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào, tay ôm lấy gáy của Tân Uyển, hôn lên môi cậu.
Bầu không khí bùng nổ.
Tống Hành không nhớ bây giờ là mấy giờ, cũng không biết bên ngoài đã tối chưa, hay là có con chim nào đang nhìn ngó hay không, chỉ nhớ rõ anh muốn hôn Tân Uyển, rất gấp gáp, chỉ đứng sau hô hấp. Đầu tiên chỉ chạm vào một chút, rồi hôn lên lần nữa, hôn sâu hơn.
Môi rất mềm, mùi thơm càng gần hơn, rất dễ ngửi, Tân Uyển không chống cự, thậm chí còn duỗi tay ôm anh, trong cổ họng phát ra âm thanh thoải mái, phấn hồng trên da càng đậm hơn, cả người mềm nhũn, ngậm môi dưới của anh, chủ động vươn đầu lưỡi, lúc thở không nổi nữa mới đẩy anh ra.
"Tôi không muốn lợi dụng lúc cháy nhà mà hôi của." Tống Hành thở gấp, dùng đầu ngón tay xoa cánh môi cậu, màu đỏ đậm hơn, khàn giọng nói, "Do em tự tìm lấy."
Đệm trên sofa rơi xuống đất, Tân Uyển không nhìn rõ được trước mắt là gì nữa, hơi thở bên tai như đang thiêu đốt, cả người cũng nóng rực lên, cậu mơ màng hôn môi, cơ thể như đang giữa không trung, tay Tống Hành luồng vào trong vạt áo, vuốt ve eo cậu, làm cho cậu hơi ngột, cười rộ lên ngay lúc này: "Nhột, đừng chạm vào đó..."
"Ở đâu?" Tống Hành thấp giọng hỏi.
"Anh đừng bắt nạt em." Tân Uyển chỉ đang chơi đùa, lại biện hộ ra cái cớ, "Anh đừng đụng eo em — ui cha, tay em đau."
"Lý do này không vạn năng được đâu." Tống Hành nhìn vào đôi mắt cậu, đáy mắt ửng hồng, lực tay tăng lên, tựa như cố ý làm cậu đau, "Tân Uyển, không chỉ mỗi mình em đau."
Tuy nhiên tất cả chỉ dừng lại ở nụ hôn, Tân Uyển bỏ trốn giữa chừng, nói phía dưới không thoải mái, muốn đi tiểu. Tống Hành nhìn cậu chân trần mà chạy, bỗng cười rộ lên, lắc đầu, nghi ngờ có khi mình cũng đang say rượu nên mới làm ra chuyện hoang đường như vậy, anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ một hồi, bấy giờ mới chậm rãi đi đến phòng vệ sinh, Tân Uyển vẫn còn đứng đối diện bồn toilet, gấp gáp: "Em tiểu không được."
"Cứng đến nỗi tiểu không được à." Tống Hành thở dài, che đôi mắt cậu từ phía sau, "Nhắm mắt lại."
...
Sau khi tắm xong thì vẫn phải uống thuốc, hương hoa trên người Tân Uyển đã được tẩy sạch hoàn toàn, không còn cái cớ nào để chắn nữa, đành phải nhăn mặt mà uống, Tống Hành đẩy ly nước qua, nói: "Sau này không được uống rượu nữa."
"Em không uống say." Gương mặt của Tân Uyển vẫn còn hồng, trợn mắt nói dối, "Thật mà."
Cậu nằm trên giường, trong miệng vẫn còn lầm bầm lẩm bẩm nói chuyện, nhưng rất mau bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, mắt không mở lên nổi, thế mà vẫn còn không quên ngửi quần áo mình: "Sao bây giờ, trên người em hết thơm rồi."
Tống Hành tắt đèn, trả lời qua loa: "Còn thơm, ngủ đi."
"Anh ngửi được sao? Sao em không ngửi thấy gì hết."
"Ngửi được."
"Anh đang lừa em phải không?"
Tống Hành lăn lộn cũng đã mệt mỏi, dứt khoát đưa tay bịt miệng cậu lại, giọng nói trong bóng tối rất rõ ràng: "Không có mùi thơm thì tôi cũng sẽ không đánh mất em, yên tâm chưa?"
Tân Uyển yên tâm, gật đầu thật mạnh, ngáp một cái thật dài, rốt cuộc cũng chịu nhắm mắt.
—
Tác giả: Phải mất một lúc cả hai mới nói hết chuyện cho nhau, còn việc phải làm, trước tiên dạo đầu một phát đã, còn lại tương lai còn dài.
Danh Sách Chương: