• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai nhà Hứa - Đường có giao tình không tồi, bằng không cha Hứa sẽ không luôn để tam đến chuyện của Đường Tri như thế.
Lúc Đường Tri xảy ra chuyện, Hứa Tâm Như vẫn luôn muốn đi thăm anh ấy.

Sau đó nghe cha Hứa nói anh ấy đã ổn nên Hứa Tâm Như mới thở phào nhẹ nhõm rồi cũng quên luôn chuyện thăm hỏi.
Nhưng hiện tại nghe Cố Mông lại nói vấn đề của Đường Tri vẫn chưa được giải quyết là sao?
“Không những chưa được giải quyết mà tình trạng của anh họ cậu còn nghiêm trọng hơn ấy.” Cố Mông nói.
Nghe xong, Hứa Tâm Như hơi nhíu mày, trong lòng liền hơi lo lắng, cô nhịn không được hỏi Cố Mông: “Anh Đường Tri đang gặp chuyện gì? Là trúng tà sao? Nhưng tớ thấy tinh thần anh ấy tốt lắm, trông chẳng giống như đang gặp vấn đề gì đâu.”
Vừa rồi trông Đường Tri cực kì khỏe mạnh, không nhìn ra chỗ nào không ổn cả.
Cố Mông thay đổi tư thế phơi nắng, híp mắt lười biếng nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là anh cậu bị cô hồn dã quỷ ở đâu đó chiếm thân thể thôi.”
“Cô hồn dã quỷ chiếm thân thể á?” Hứa Tâm Như nhịn không được kêu lên, âm lượng cao vút khiến người xung quanh hoảng hốt quay lại nhìn.
Hứa Tâm Như rụt cổ lại, mặt đen như đít nồi hỏi: “Ý của cậu là thân thể anh Đường Tri bị một con cô hồn dã quỷ nào đó chiếm mất rồi sao? Thế, thế hồn của anh Đường Tri đâu rồi?”
“Hồn phách của anh ta tất nhiên vẫn ở trong người anh ta rồi, nhưng mà xem ra tình hình không khả quan cho lắm.

Tên cô hồn dã quỷ kia sau khi chiếm thân xác của anh ấy sẽ từ từ nuốt hồn phách của bản thể, chờ đến khi hắn nuốt hết hồn phách của Đường Tri thì có trời mới cứu được.”
Vừa rồi khi thấy “Đường Tri”, cô đã phát hiện hồn phách của anh ấy đã cực kì yếu ớt, sợ là không bao lâu nữa sẽ bị cô hồn dã quỷ kia nuốt hết.
Đến lúc đó trên đời này không còn Đường Tri nữa, chỉ có “Đường Tri” - một cái cô hồn dã quỷ không rõ đến từ đâu chiếm mất thân xác của Đường Tri.
Nghe vậy, Hứa Tâm Như như kiến bò trong chảo nóng.

Cô chớp mắt nhìn Cố Mông mơ màng sắp ngủ, nhẹ giọng một tiếng: “Cố Mông ơi.”
Cố Mông nhấc mí mắt nhìn cô, đôi mắt ngấn nước do ngái ngủ.

Đôi mắt cô vốn đen nhánh và sâu thẳm, mặt trời chiếu vào đó khiến chúng như sáng lấp lánh.
Hứa Tâm Như lập tức bị lóa mắt, nghĩ thầm đôi mắt này của Cố Mông thật là đẹp, nhưng nó có chút lạnh lùng.
Chớp chớp mắt, cô lại tiếp tục nói: “Cố Mông à, cậu biết không nhà họ Đường cực kì giàu có, thậm chí còn giàu hơn cả nhà cậu đấy.

Nếu cậu có thể cứu anh Đường Tri thì dì sẽ tặng bao lì xì rất to cho cậu đấy!”
Một bao lì xì rất to!
Cố Mông vấn đang bình tĩnh sau khi nghe vậy thì mắt giật giật, tia sáng dưới đáy mắt cô lập tức biết thành luồng sáng chiếu thẳng vào người Hứa Tâm Như.
“……Ít nhất cũng phải tầm hai trăm vạn!” Hứa Tâm Như giơ hai cái ngón tay ra sau đó dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Mông, cười tủm tỉm hỏi: “Cho nên, Cố Mông, cậu có thể cứu anh Đường Tri của mình được không?”
Cố Mông nâng mắt nhìn cô, sau đó gật đầu thật mạnh, trong lòng nghĩ: Bao lì xì khổng lồ hai trăm vạn! Bảy chữ số đấy!
*
Tại nhà họ Đường.
Đường phu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm vỗ vỗ lên mặt, đang vỗ thì đột nhiên nhịn không được thở dài.
Đường Thụ Nhân nằm ở trên giường đọc sách, thấy vợ thở dài thì không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại thở dài? Chẳng phải bà nói hôm nay Đường Tri rất hòa hợp với tiểu thư nhà họ Trần à, chuyện này nên vui mới đúng chứ?”
Đường phu nhân khẽ nhíu mày, bà quay lại hơi chần chừ hỏi: “Thụ Nhân, ông có nhận ra dạo này con trai mình là lạ không, tính cách…… hình như có sự thay đổi.”
Nghĩ đến lúc gặp tiểu thư nhà họ Trần kia, Đường Tri chỉ cần dùng mấy câu ngắn ngủi mà đã chọc con gái nhà người ta cười khanh khách, hảo cảm với nó cũng tăng gấp bội, chuyện này khiến bà có chút ngạc nhiên.
Trước kia tính tình của Đường Tri rất dịu dàng, với phái nữ cũng rất lịch sự, nhưng nó lại nổi danh là không biết lãng mạn.

Khi gặp mặt bất luận cô gái nào, thằng bé cũng giữ khoảng cách, càng không có chuyện chọc cho con gái nhà người ta vui.
Nghe vợ nói xong, Đường Thụ Nhân lại cảm thấy buồn cười, ông không đọc sách nữa mà ngẩng đầu cười nói: “Bà mới kì lạ đấy, trước kia Đường Tri không sát gái thì bà lo con không tìm được người yêu, chẳng ai chịu thích nó.

Giờ nó chọc con gái vui vẻ thì bà lại thấy nó lạ, bà bị làm sao thế?”
Nghe vậy, Đường phu nhân cũng phì cười, bà ép tay lên ngực, nói: “Tôi cũng chẳng rõ nữa, tim tôi cứ đập không yên ấy.

Tôi vẫn cứ cảm thấy có chuyện gì đó……”
Nói rồi, bà cười khổ, trên mặt lộ ra mơ hồ nói: “Tôi còn thấy Đường Tri có sự thay đổi, làm tôi cảm thấy có chút xa lạ.”
Đường Thụ Nhân không để tâm lắm, ông nói: “Tôi thấy bà nghĩ quá nhiều thôi.

Đường Tri mới trải qua kia nên tính tình có sự thay đổi cũng là chuyện bình thường.”
Nghe chồng nói như vậy, Đường phu nhân cẩn thận hồi tưởng, rồi cũng nghĩ vậy.
“May mà có Nguyên Nhất tiên sinh, bằng không nhất định Đường Tri nhà mình đã bị con nữ quỷ đó hại rồi!” Đường phu nhân có chút giận dữ nói, hiện giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy sợ.
Thiếu chút nữa Đường Tri nhà bà đã bị con quỷ đó hãm hại!
“Được rồi, không còn sớm, nhanh đi ngủ thôi.

Ngày hôm nay bà suy nghĩ nhiều rồi.” Đường Thụ Nhân nói.
Đường phu nhân thở dài một tiếng, vợ chồng hai người cũng đi ngủ luôn.
Lúc này, ở trong phòng ngủ của Đường Tri trong phòng ngủ, đột nhiên truyền đến một tiếng mắng.
“Nữ quỷ này cũng thật si tình, đã hồn phi phách tán rồi mà còn dùng tàn hơi để bảo vệ mày.”
“Đường Tri” cười lạnh nói, sắc mặt âm trầm còn tâm trạng thì cực kì không vui.
Hắn ấn ngực mình, lầm bầm lầu bầu nói: “Mày rất cam lòng sao? Nhưng mà không cảm lòng thì sau, chờ đến khi tao nuốt hết hồn phách của mày thì tao chính là Đường Tri, kể cả người của Huyền môn cũng không thể phát hiên ra tao chỉ là một cô hồn dã quỷ đang trú ngụ trong thân xác của mày.”
Nói đến đây, hắn cảm thấy cực kì đắc ý, nói: “Nói đi phải nói lại, tao cũng phải cảm ơn mày.

Tao đã sớm theo dõi mày, thấy mày rất hợp với tao, nếu không phải nữ quỷ kia vẫn luôn ngăn tao thì thân thể mày đã sớm thuộc về tao rồi.”
“Đáng tiếc, nữ quỷ kia hao hết tâm tư bảo vệ mày vậy mà cha mẹ mày lại mời thiên sư về đánh tan hồn phách của nó.

Nếu không phải như vậy, tao cũng không chiếm đươc thân thể của mình sớm như thế.”
Chỉ là chiếm được thân thể còn chưa đủ, hắn còn phải nuốt hết hồn phách của Đường Tri nếu không hắn không thể nào dung hợp hoàn toàn.

Nếu không phải nữ quỷ lúc sắp chết còn để lại tàn lực để bảo vệ hồn phách của Đường Tri thì hắn đã sớm nuốt hết rồi.

Nhưng si tình thì sao? Cuối cùng không phải vẫn bị hồn phi phách tán đấy còn gì?
Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, “Đường Tri” vươn tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt, nói: “Có phải hiện giờ mày thấy hối hận không? Đáng tiếc, nữ quỷ đó đã chết, nó thật sự quá ngu xuẩn!”
Vì bảo vệ một người đàn ông mà biến bản thân thành quỷ, nếu không cô ta cũng không dễ dàng bị Nguyên Nhất đánh tan hồn phách như thế.
Nhưng đối với “Đường Tri” mà nói, hắn nên nói lời cảm tạ Nguyên Nhất, bằng không hắn còn phải tốn nhiều công sức.
*
Ngày thứ hai, Đường Thụ Nhân cùng Đường Tri ăn xong bữa sáng rồi đi làm, Đường phu nhân giúp đỡ người hầu trong nhà thu dọn bát đũa trên bàn.
“Hôm nay gói sủi cảo rau cần, vậy mà Đường Tri ăn những mười cái!” Người hầu nói chuyện với Đường phu nhân, trong giọng nói cực kì kinh ngạc.
Nghe vậy, động tác trên tay Đường phu nhân khựng lại.
Phải biết rằng, thằng bé Đường Tri này có hơi kén ăn, nó ghét nhất là mùi rau cần, chỉ cần ngửi đã thấy khó chịu rồi đừng nói chi là ăn.
Người hầu cười nói: “Xem ra là trưởng thành rồi nên không kén ăn nữa.”
Đường phu nhân phục hồi tinh thần nghĩ cũng thấy đúng, vội giúp đỡ thu bát đũa vào phòng bếp.

Cha con Đường Thụ Nhân đi làm hết nên trong nhà chỉ còn một mình Đường phu nhân lấy len ra đan.
Chờ đến buổi chiều người hầu trong nhà nói có Hứa tiểu thư tới.
“Tâm Như sao cháu lại tới đây?”
Nhìn thấy Hứa Tâm Như và Cố Mông, Đường phu nhân có chút kinh ngạc, lại cảm thấy vui vẻ mời hai người ngồi xuống, một bên hỏi: “Sao tự nhiên hai đứa lại đến đây chơi?”
Hứa Tâm Như đưa quà cho người hầu của nhà họ Đường mang vào, ngồi xuống cùng Đường phu nhân nói chuyện, cô nói: “Cháu đến để thăm anh Đường Tri ạ, từ ngày anh ấy ốm cháu chưa qua thăm được.”
Nghe vậy, Đường phu nhân cười nói: “Cháu có lòng quá.

Đúng rồi, dì nghe mẹ cháu nói gần đây cháu sinh bệnh, thế nào rồi?”
“Vẫn ổn ạ, cháu khỏe rồi.” Hứa Tâm Như trả lời.
Sinh bệnh trong miệng Đường phu nhân chính là lúc trở về từ thôn Lê gia.

Cha mẹ Hứa còn định đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lí vì sợ chuyện đó để lại bóng ma tâm lí cho cô.
Cũng may, hiện tại đều ổn rồi, giờ nhớ lại cô cũng không còn sợ như trước nữa.

Thêm nữa còn có Cố Mông ở đây, nghĩ đến cô ấy trong lòng Hứa Tâm Như cảm thấy yên tâm hẳn.

Cố Mông trong lòng cô là không gì không làm nổi.
Hứa Tâm Như cùng Đường phu nhân hàn huyên vài câu, sau đó chỉ vào Cố Mông nói: “Dì Đường ơi, đây là bạn học của cháu, Cố Mông, thật ra hôm nay chúng cháu đến đây là có chuyện muốn nói.”
Cố Mông?
Đường phu nhân nhíu mày, cảm thấy cái tên này quen quen, trong lòng nghĩ vậy còn miệng bà vẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hứa Tâm Như nghiêm túc nói: “Dì Đường à, chuyện của cháu chắc dì cũng đã nghe qua.

Bốn tháng trước, cháu cùng bạn học đi du lịch, không ngờ gặp phải chuyện ý muốn……”
Cô cười khổ, đem chuyện xảy ra ở thôn Lê gia tóm tắt rồi kể lại, sau đó nói: “Lúc ấy may mà có Cố Mông, bằng không chúng cháu đã lành ít dữ nhiều rồi.

Sợ là không ngồi đây nói chuyện nữa đâu.”
Cô kể chuyện của mình mà cứ như kể chuyện cổ tích, cốt truyện li kì khiến Đường phu nhân cũng cảm thấy thấp thỏm, chỉ bằng mấy câu chữ ít ỏi cũng làm bà mường tượng ra tình thế nguy hiểm khi đó.
“May mà cháu không sao.” Đường phu nhân nói.
“Cố Mông rất lợi hại, hơn nữa trong phương diện trừ tà cũng rất lành nghề.” Hứa Tâm Như nhìn về phía Đường phu nhân, lúc này mới nói ra mục đích chính hôm nay đến đây: “Hôm nay cháu tới là bởi vì ngày hôm qua sau khi gặp dì và anh Đường Tri, Cố Mông nói…… Cô ấy nói, trông anh Đường Tri không ổn.”
Không ổn, không ổn chỗ nào?
Đường phu nhân còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Hứa Tâm Như nhỏ giọng nói: “Cô ấy nói anh Đường Tri bị cô hồn dã quỷ chiếm thân thể.”
Nghe vậy, Đường phu nhân trừng mắt, bà vô thức trả lời: “Không thể nào! Nữ quỷ muốn chiếm thân xác A Tri đã sớm bị Nguyên Nhất tiên sinh diệt trừ, tận mắt dì nhìn thấy mà.”
Cho nên, sao Đường Tri nhà bà có thể còn bị cô hồn dã quỷ chiếm thân thể được?
Nhưng nghĩ đến sự thay đổi của Đường Tri thời gian gần đây.

Người làm mẹ sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi của Đường Tri?
Nghĩ vậy, Đường phu nhân biến sắc liên tục.
Hứa Tâm Như nói: “Cố Mông rất lợi hại, cô ấy nói được thì nhất định là được.”
Trước đó cô trải đường rất cẩn thận, thậm chí còn kể cảm chuyện ở thôn Lê gia kể ra chủ yếu là để Đường phu nhân biết Cố Mông rất lợi hại, như vậy dì ấy mới không hoài nghi Cố Mông.
Cố Mông vẫn luôn trầm ngâm đột nhiên mở miệng nói: “Không phải thân thể của mình, cho nên hiện tại con quỷ kia đang trong trạng thái dung hợp với thân thể, cho nên có đôi khi sẽ làm người ta cảm giác không hòa hợp.

Điểm này, chắc Đường phu nhân cũng nhận ra rồi nhỉ.”
Không hòa hợp……
Đường phu nhân suy sụp dựa vào sô pha , sau một lúc lâu tiêu hóa hết tất cả thông tin, bà mới quay đầu nhìn về phía Cố Mông, ánh mắt sáng quắc, khẩn trương hỏi: “Nếu Cố tiểu thư nói là thật thì bây giờ Đường Tri nhà tôi đâu, Đường Tri nhà tôi có khỏe không? Nó……”
Không phải nó bị con quỷ đó làm hại rồi chứ?
Cố Mông như hiểu ý của bà, cũng không úp úp mở mở, nói: “Trước mắt thì hồn phách của Đường Tri vẫn ổn, nhưng để lâu hơn thì tôi không chắc.

Con quỷ kia chiếm thân thể anh ta và cũng đang nuốt hồn phách của anh ta, chờ đến khi hồn phách bị con quỷ kia ăn hết thì tôi không cứu được.”
“Cố tiểu thư! Cầu xin ngài nhất định phải cứu Đường Tri nhà tôi!” Hốc mắt của Đường phu nhân lập tức đỏ hoe.
Ban đầu cho rằng hết thảy sự tình đều đã được giải quyết xong rồi, nhưng ai ngờ nó căn bản chưa hề kết thúc, hiện tại thân thể của Đường Tri đang bị một con quỷ chiếm mất.
“Thảo nào tôi cứ cảm thấy Đường Tri có điểm kì lạ, tôi còn nghĩ nó bị chuyện của nữ quỷ kia đả kích cho nên tính cách mới có sự thay đổi.” Có một số việc nếu không để ý thì nó sẽ không thành vấn đề, nhưng một khi đã có hoài nghi thì càng tìm hiểu sẽ càng thấy kì lạ.
“Trước kia nó chưa bao giờ ăn khoai tây, cũng không ăn rau cần, vậy mà hai ngày trước nó lại ăn sủi cảo rau cần.”
Đường phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy sự tình không đúng, trong lòng bà có chút hối hận, nói: “Sao mình lại không nhận ra sớm hơn chứ?”
Hứa Tâm Như vội vàng an ủi: “Chuyện này không thể trách dì được, có ai nghĩ sự việc thành ra như thế đâu?”
Đặc biệt là sau khi Nguyên Nhất diệt trừ nữ quỷ kia, họ lại càng không hề nghi ngờ.

Cho dù phát hiện Đường Tri khác lạ cũng chỉ cảm thấy thằng bé bị chịu đả kích nên tính tình mới thay đổi.
Nếu không phải ngày hôm qua bị Cố Mông bắt gặp thì có lẽ con quỷ kia sẽ nuốt sạch hồn phách của Đường Tri, chiếm mất thân thể cùng ký ức của anh ta, cũng chiếm mất thân phận của anh ta hoàn toàn trở thành “Đường Tri” thật sự.

Nghĩ vậy, trong lòng Đường phu nhân càng cảm sợ hãi.
“Cố tiểu thư, ngài nhất định phải cứu A Tri nhà tôi nhé!” Đường phu nhân nhìn về phía Cố Mông nói.
Hai trăm vạn đó……
Cố Mông trong đầu hiện lên bảy con số, trên mặt lại vẫn bình tĩnh gật gật đầu: “Tất nhiên cháu sẽ cứu anh ấy.”
Không chỉ vì hai trăm vạn mà những chuyện như cứu người chính là việc tốt, làm xong nhất định có công đức.
*
Tới bốn giờ rưỡi chiều, Đường Tri tan làm trở về.

Anh ta vừa là tổng giám đốc, vừa la cậu cả nhà họ Đường vừa có tiền vừa có sắc nên trong công ty có không ít cô gái ngầm tán tỉnh anh ta.
Đáng tiếc, Đường Tri từ xưa đến giờ là người cứng nhắc, với những nhân viên nữ xun xoe vẫn luôn giữ thái độ xa cách.
"Đường Tri" trêu đùa cô thư kí trong khi đang đi thang máy xuống lầu, anh ta nghĩ trước kia Đường Tri đúng là cái loại có phúc mà không biết hưởng.
Nhưng mà cũng may, hiện giờ hắn đã là Đường Tri nên cô thư kí xinh đẹp kia sẽ thuộc về hắn.
Đường Thụ Nhân có hẹn buổi tối cho nên chỉ có Đường Tri lái xe về một mình, về đến nhà thì nghe nói nhà có khách.
“Mẹ, con nghe nói nhà mình có khách đúng không?” Vừa đi vào phòng khách hắn vừa nói, dứt câu thì cũng nhìn thấy người đang ngồi.
Ngoài Đường phu nhân còn có hai cô gái trẻ đang ngồi.

Trong đó có Hứa Tâm Như là hắn biết, còn cô gái ngồi bên cạnh thì không.
Ánh mắt của Đường Tri dừng trên người đối phương, sau đó sắc mặt liền đông cứng lại, quay đầu định bỏ chạy không chút suy nghĩ định.
Rất nguy hiểm!
Nhìn cô gái tầm thường, thậm chí còn hơi xấu xí này hắn lại cảm nhận được sự nguy hiểm khiến da đầu hắn tê rần.

Tuy hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ bình thường, nhưng nhiều năm qua hắn vẫn luôn dựa vào trực giác nhạy bén để trốn thoát khỏi những linh hồn mạnh mẽ hơn.
Bây giờ, trực giác đang mách bảo hắn ta nên rời khỏi đây ngay.
“Hô hô hô!”
Ba luồng ánh sáng hiện lên, động thái đi về phía trước của “Đường Tri” đột nhiên dừng lại, hắn nhìn ba lá bùa trên tường, sắc mặt đen xì.
“Đường Tri” quay đầu cong môi cười, nói: “Mẹ, vị tiểu thư này là ai vậy? Cô ấy định làm gì thế?”
Cố Mông còn chưa nói lời nào thì Đường phu nhân liền nhịn không được cả giận nói: “Thứ cô hồn dã quỷ như mày đừng gọi tao là mẹ!”
Nghe vậy, “Đường Tri” biến sắc, sắc mặt trầm xuống.

Hắn lui về sau hai bước, không biết mình sơ sẩy chỗ nào để Đường phu nhân phát hiện ra mình không phải Đường Tri.
Cố Mông rút ra một lá bùa, cô cực kì hứng thú với chuyện diệt trừ ma quỷ này.

Ở trong mắt cô, nó không chỉ là một con quỷ mà chính là xấp tiền giá trị hai trăm vạn.
“Đường Tri” quay đầu nhìn lá bùa dán ở trên cửa, trên đó vẽ những hoa văn quái dị bằng chu sa, màu đỏ tươi toát ra sự nhuy hiểm.
“Từ từ! Các người không thể giết tôi đâu!” Mắt thấy Cố Mông sắp động thủ, Đường Tri vội vàng mở miệng, hắn nói: “Nếu các người làm hại tôi thì tôi lập tức giết chết Đường Tri!”
Sắc mặt của Đường phu nhân đại biến, nói theo bản năng: “Đừng mà!”
Thấy dáng vẻ sốt ruột của bà, “Đường Tri” tức khắc nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: “Chỉ cần các người không ra tay thì tôi sẽ không làm tổn thương anh ta, bằng không tôi cũng không ngại cá chết lưới rách đâu.

Trước khi các người bắt được tôi thì tôi sẽ bóp chết anh ta!”
Dừng một chút, hắn lại thay bằng vẻ mặt âm ngoan, nói: “Chỉ cần các người thả tôi đi, sau khi thoát thân tôi sẽ thả Đường Tri cũng trả thân thể lại cho anh ta.”
“Cố tiểu thư!” Đường phu nhân lập tức nhìn Cố Mông.
“Nếu là thả mày ra thì mày sẽ nuốt luôn hồn phách của Đường Tri để mình dung hợp hoàn toàn với thân thể này chứ gì, mày cho rằng tao sẽ cho mày cơ hội đấy ư?” Cố Mông hơi nâng cằm, con ngươi đen nhánh ánh lên sự lạnh lùng.
Nói xong lời này, không đợi con quỷ này phản ứng lại cô đã khép hai ngón tay trỏ về phía trước, hơi ngoắc tay.
“Xuy ~”
Có một âm thanh rất nhỏ vang lên, “Đường Tri” đột nhiên xoay đầu lại thì thấy hai luồng ánh sáng đang lao tới, chúng nhân lúc hắn quay lại mà chui thẳng vào mi tâm của hắn.
Trên trán “Đường Tri” xuất hiện hai phù văn màu đỏ giống như được xăm lên vậy.
Tại vách tường phía sau lưng hắn ta, hai lá bùa từ từ bay xuống.

Lá bùa trống trơn, những phù văn viết bằng chu sa vậy mà biến mất.
“A! Đau quá!”
“Đường Tri” thống khổ kêu lên, hắn ôm đầu như là cực kỳ đớn, gân xanh trên trán nổi lên, biểu cảm dữ tợn.
Trong lúc hắn đang giãy giụa, một bóng người trong suốt từ trong cơ thể Đường Tri muốn thoát thân.
Thấy cảnh tượng này, Đường phu nhân và Hứa Tâm Như cùng hít một hơi, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Bọn họ ý thức được bóng người này chính là cô hồn dã quỷ đang ẩn náu trong cơ thể Đường Tri.
Nhìn kỹ thì thấy con quỷ này có vẻ ngoài gần giống Đường Tri nhưng dáng vẻ lại có hơi lấc cấc, thoạt nhìn lộ ra vài phần đáng khinh và bất kham.
“Không, không!” Biết mình bị thân thể này bài xích, hồn phách của hắn cũng từ từ bị thân thể này đẩy ra ngoài, biểu cảm của con quỷ đột nhiên thay đổi.
Hắn tốn nhiều công sức như vậy, giờ cũng chỉ thiếu một chút nữa thôi là biến thành người rôì.

Hắn có thể ăn hồn phách của Đường Tri rồi sau đó hắn sẽ là Đường Tri chân chính.
Việc đã đến nước này vậy mà lại thất bại trong gang tấc? Con quỷ này thật sự là không cam lòng.
Nhưng mà dù hắn có cam lòng hay không thì hắn cũng đã bị ép ra khỏi thân thể Đường Tri.

Hắn vừa thoát ra, thân thể Đường Tri cũng mềm nhũn ngã xuống đất hôn mê bất tình.
“Mày!” Nhìn thân thể của Đường Tri, con quỷ lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.


Đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ, phẫn hận nhìn về phía Cố Mông như muốn lấy mạng cô.
“Tao giết mày!” Hắn hét lớn, âm khí trên người nổ ra, khí lạnh khiến người ta run run.
Dã quỷ nhìn về phía Cố Mông, nói: “Chỉ một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa thôi! Đều do mày hủy hoại công sức của tao! Tao phải giết mày!”
Gió lạnh nổi lên, ngay lập tức ánh sáng trong phòng trầm xuống, bên tai như có tiếng quỷ khóc ai oán đến mức nổi da gà.
Đường phu nhân sắc mặt trắng bệch, nói: “Sao, sao lại thành ra thế này, bây giờ phải làm sao?”
Biểu cảm của Hứa Tâm Như cũng có chút cứng đờ, nhưng cô tự nhận mình là người đã từng trải qua sóng to gió lớn nên khi nghe vậy liền an ủi: “Không sao đâu, cháu nói dì nghe, Cố Mông giỏi lắm.

Có một trăm con quỷ như thế này cũng chẳng làm gì được cậu ấy đâu!”
Đường phu nhân có chút hoài nghi nhìn Cố Mông nhỏ con kia, trông cô gái này còn gầy hơn cả Hứa Tâm Như.

Tay chân thế kia chỉ cần bẻ nhẹ cái là gãy thôi.
Chuyện này…… thật sự không thành vấn đề sao?
Trong lòng Đường phu nhân rất nghi ngờ.
Nhưng Cố Mông đã dùng hiện thực để cho bà thấy chuyện này thật sự không thành vấn đề.

Trong khi con quỷ kia vẫn đang phô trương thanh thế, cô lại lơ đãng niệm mấy chữ đã khiến nó phải hét lên.
Chỉ thấy hai phù văn màu đỏ trên trán con quỷ kia biến thành màu vàng, từng tấc trên nét chữ sáng lên, sau đó có ánh sáng từ trong cơ thể con quỷ bắn ra.
Những vệt sáng xuất hiện trên hồn phách của hắn giống như những vết rạn và linh hồn của hắn sẽ vỡ vụn trong gang tấc.
Cố Mông đi về phía trước một bước, cô đi đến trước mặt còn quỷ và vươn tay ra bóp cổ hắn.
Cánh tay cô nhìn tưởng chừng yếu ớt đang nắm chặt lấy cổ con quỷ, dù hắn có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát nổi.
“Không!” Hắn kêu lên, ánh mắt nhìn Cố Mông lộ ra vài phần hoảng sợ.
Hắn có chút hối hận, vừa rồi lúc đi vào hắn đã thấy người này cực kì nguy hiểm không dễ dây vào.

Vừa rồi lúc bị đánh từ trong cơ thể Đường Tri ra, hắn nên đi ngay mới đúng.
Quỷ thét chói tai xin tha: “Đại sư, cầu xin tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi mà! Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa, có được không?”
Cố Mông chẳng thèm động mí mắt, vươn tay móc từ ngực của hắn.
Khi mở lòng bàn tay ra, trong đó là một hạt châu màu xám có chứa âm khí lạnh lẽo.
“Hồn châu……” của mình!
Con quỷ này trừng mắt nhìn hồn châu của mình trong tay Cố Mông, hắn ngơ ngác cúi đầu, một câu còn chưa nói xong thì thân thể đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, rồi sau đó hóa thành những chấm vàng rơi rào rào xuống đất.
Những chấm vàng như kim loại vụn sáng lấp lánh, nháy mắt liền loại bỏ toàn bộ âm khí thuộc về con quỷ kia.
Đường phu nhân và Hứa Tâm Như trợn tròn mắt nhìn một cảnh này, sự sợ hãi trong lòng biết mất ngay lập tức.
“Đường Tri!” Lúc này Đường phu nhân mới nhớ tới Đường Tri vẫn đang bất tỉnh, vội vàng chạy tới xem tình trạng của con trai.
Còn Hứa Tâm Như thì chạy đến bên Cố Mông, hỏi: “Con quỷ kia đã chết rồi à?”
Cố Mông ừ một tiếng.
“A Tri, A Tri…… Cố tiểu thư, ngài mau xem A Tri nhà tôi với!” Đường phu nhân sốt ruột gọi Cố Mông.
Cố Mông đi qua, sau một hồi kiểm tra tình trạng của Đường Tri, cô ừm một tiếng, nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là hồn phách bị hư tổn, khả năng cao khi tỉnh lại sẽ thành kẻ ngốc.”
“Cái gì?” Đường phu nhân thất kinh.
Hứa Tâm Như nói: “Cố Mông, chắc chắn cậu có cách.

Chỉ cần cậu chữa khỏi cho anh Đường Tri thì dì sẽ không bạc đãi cậu đâu.”
Nói rồi cô nháy mắt với Đường phu nhân.
Đường phu nhân thấy mầm biết cây, vội nói: “Cũng nhờ có ngài cứu mạng A Tri, ân cứu mạng này chắc chắn phải đền đáp thật nhiều! Như vậy đi, nếu Cố tiểu thư có thể làm cho A Tri nhà tôi không biến thành kẻ ngốc thì tôi sẽ biêú ngài 300 vạn!”
Khi nói câu này, trong lòng Đường phu nhân vẫn có hơi kiêng dè.

Phải biết rằng, trong Huyền môn có rất nhiều người tính tình rất quái dị, bà sợ mình biến khéo thành vụng, lấy tiền mua chuộc sẽ khiến người ta phật ý.
Nhưng thật may Cố Mông không phải là người như vậy, vừa nghe con số 300 vạn hai mắt cô liền sáng lên.

Thấy biểu cảm này của cô, Đường phu nhân thầm thở phào trong lòng.
Có đôi khi, tiền cũng không giải được vấn đề, kể cả mình có rút ví ra người ta cũng vẫn thờ ơ.
Cố Mông cân nhắc một lát, nói: “Có thể chữa được, hồn phách bị hao tổn thì tẩm bổ hồn phách thôi.”
Vừa hay trong tay cô có hồn châu của con quỷ kia, ban đầu cô định để ăn nhưng để cho Đường Tri tu bổ hồn phách cũng được.

Hơn nữa bởi vì con quỷ kia ở trong thân thể của Đường Tri lâu này nên hồn châu của hắn và hồn phách của Đường Tri có độ dung hợp rất cao.
Thứ yếu ớt như hồn phách chỉ cần hơi va chạm một chút đã khó lường lắm rồi.

Cho nên, việc tu bổ hồn phách này, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó.
Bất quá, điểm này mấy người như Đường phu nhân không biết, bởi vì ở trong mắt bà, Cố Mông làm cực kì nhẹ nhàng, dùng hồn châu của con quỷ kia tu bổ cho hồn phách của Đường Tri dễ như trở bàn tay.
“Hồn phách này tuy đã chữa khỏi nhưng vẫn còn yếu, sau này còn phải củng cố lại cho vững chắc!” Cố Mông bóp nát hồn châu đã không còn linh lực, suy nghĩ một chút mới nói: “Thế này đi, để tôi viết cho anh ta một phương thuốc, dùng phương thuốc nấu thành nước tắm, mỗi ngày cho cậu Đường ngâm một lát.

Cứ ngâm như thế mười ngày thì hồn phách của Đường thiếu gia sẽ không còn vấn đề gì.”
“Hơn nữa, âm khí trong cơ thể Đường thiếu gia rất nặng nên dễ bị quỷ nhập, cũng rất dễ bị cô hồn dã quỷ chiếm thân xác.

Con quỷ kia có thể nhập vào người Đường thiếu gia cũng vì nguyên nhân này.

Cho nên, khi Đường thiếu gia tỉnh lại thì để anh ta phơi nắng nhiều hơn nhằm xua đi vận đen.”
Cố Mông khó mà nói nhiều được như vậy, hơn nữa thái độ thật ôn hòa làm Hứa Tâm Như nhìn cô bằng con mắt khác.
Đường phu nhân liên tục gật đầu, bà nhìn thoáng qua Đường Tri còn đang hôn mê, do dự mà hỏi: “Vậy khi nào A Tri nhà tôi mới tỉnh lại.”
“Chắc là sáng mai thôi.

Anh ta chưa tỉnh lại là do đang dưỡng hồn thôi, dì không cần lo lắng.”
Tuy rằng cô nói không cần lo lắng nhưng chưa nhìn thấy Đường Tri tỉnh lại thì sao Đường phu nhân yên tâm được.

Cho nên bà mong hai người Cố Mông lưu lại qua đêm, ít nhất phải đợi đến khi Đường Tri tỉnh lại.
Cố Mông vốn định từ chối, nhưng nghe Đường phu nhân nói: “Đương nhiên thù lao sẽ tăng thêm.

Tôi sẽ không bạc đãi Cố tiểu thư đâu.”
Cố Mông câu từ chối chưa thốt ra biến thành độ cong nơi khóe môi, cô gật gật đầu, nói: “Tôi sẽ ở lại đây đợi đến khi Đường thiếu gia tỉnh lại.”
Nghe vậy, Đường phu nhân vui mừng, vội vàng bảo người hầu đi dọn phòng cho khách.
*
Quả nhiên đúng như lời Cố Mông nói, sáng sớm hôm sau Đường Tri đã tỉnh, tuy rằng sắc mặt trông hơi tái nhưng có vẻ thân thể không có vấn đề gì.
Cố Mông tới kiểm tra một lượt, Đường phu nhân thấy cô hơi cau mày thì có chút sốt ruột, vội hỏi: “Cố tiểu thư, thân thể của A Tri nhà tôi thế nào rồi?”

Đường Thụ Nhân nói: “Đúng vậy, Cố tiểu thư, A Tri không sao chứ.”
Đêm qua, sau khi ông về mới biết chuyện đã xảy ra trong nhà.

Ông chưa từng nghĩ tới, ngoài nữ quỷ kia thì trong cơ thể Đường Tri vẫn còn một con quỷ trú ngụ.
Chẳng lẽ là vận số năm nay không may mắn?
Đường Thụ Nhân nhịn không được suy tính.
“Không sao, thân thể Đường thiếu gia rất ổn.

Chỉ là bị quỷ nhập lâu ngày nên hơi yếu ớt một chút thôi.” Cố Mông nói.
Đôi mày đang nhíu chặt của cô giãn ra, nói: “Tôi chỉ phát hiện một chuyện, theo lý mà nói, Đường thiếu gia bị con quỷ kia chiếm thân thể một thời gian, thời gian dài như vậy cũng đủ để con quỷ kia nuốt được hồn phách của anh ấy.

Nhưng mà hồn phách của Đường thiếu gia vẫn mạnh khỏe.

Ban đầu tôi chưa hiểu lắm nhưng giờ thì hiểu ra rồi, thì ra có một sức mạnh vẫn luôn bảo vệ Đường thiếu gia.”
Nghe thấy lời cô nói, ai trong phòng cũng sửng sốt, Đường Tri ngẩng đầu lên nhìn Cố Mông.

Anh ta nghẹn ngào mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi tỉnh lại: “Là Đào Hoa, là Đào Hoa đang bảo vệ tôi.”
Nghe vậy hai vợ chồng nhà họ Đường nhìn nhau, biểu liền phức tạp.

Bọn họ không ngờ đến lúc này Đường Tri vẫn còn nhớ thương nữ quỷ kia.
“Đào Hoa?” Hứa Tâm Như có chút tò mò hỏi: “Đấy là ai vậy ạ?”
Đường phu nhân cảm thấy hụt hẫng, bà nói: “Đào Hoa là một nữ quỷ.”
Hứa Tâm Như kinh ngạc, bất giác nói: “Nữ quỷ á?”
“Khoảng thời gian trước, chẳng phải anh Đường Tri của cháu bị trúng tà sao, chú dì có mời Nguyên Nhất tiên sinh tới bắt quỷ thì phát hiện có một con nữ quỷ chiếm thân thể của nó……”
“Không phải, Đào Hoa là đang bảo vệ con!” Đường Tri ngắt lời mẹ.

Cảm xúc của anh ta có chút kích động, khóe mắt thậm chí còn có nước mắt, nói: “Nếu không nhờ Đào Hoa, con đã sớm bị con quỷ kia chiếm mất thân thể rồi.”
Đường phu nhân ngạc nhiên, bà nói: “Nhưng mà chính mắt bố mẹ nhìn thấy nữ quỷ kia bị đánh ra khỏi người con, hơn nữa, còn suýt làm hại con ngay trước mắt chúng ta còn gì.”
Hứa Tâm Như nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường phu nhân hít vào một hơi thật sâu sau đó tóm tắt lại sự việc kể lại, bà nghi ngờ nói: “Rõ ràng chúng tôi đã thấy nữ quỷ kia thoát ra từ người A Tri vậy là cô ta dám nó rồi, sao giờ lại thành cô ta bảo vệ A Tri vậy?”
Cố Mông nhướng mày, nói: “Có lẽ là lúc ấy Đường thiếu gia bị cô hồn dã quỷ nhập nên nữ quỷ tên Đào Hoa kia đã đến để bảo vệ anh ấy, cho nên cô ấy cũng ở trong cơ thể Đường thiếu gia.”
Hai con quỷ đều ở trong người Đường Tri, lúc ấy Nguyên Nhất lại chỉ phát hiện nữ quỷ.

Tuy ông cảm thấy âm khí trong người Đường Tri rất nặng nhưng chỉ tưởng do nữ quỷ nên cũng không nghĩ nhiều.
Ai mà ngờ vẫn còn một con quỷ khác trong cơ thể của Đường Tri.
Đường phu nhân vội nhìn Đường Tri, quả nhiên thấy biểu cảm thống khổ bi thương của con trai.
Anh ta lẩm bẩm: “Là tôi sai rồi, tôi nên tin tưởng cô ấy mới đúng.

Cô ấy tốt như vậy thì sao cô ấy làm hại tôi được?”
“Chuyện này cũng không thể trách con được, cũng do mẹ sai.” Đường phu nhân thở dài, dựa theo những gì Cố Mông nói, bọn họ đã hại ân nhân cứu mạng của Đường Tri rồi.
Đường Tri ôm mặt, có nước mắt từ khe hở giữa các ngón tay chảy ra, anh nói: “Dù có chuyện gì xảy ra con cũng nên tin cô ấy.

Lúc đó, chắc cô ấy đã thất vọng lắm, nhất định rất đau khổ……”
Thật ra lúc ấy dù Đường phu nhân nói gì thì Đường Tri vẫn tin Đào Hoa, cho đến khi cô ấy nói xin lỗi với anh, nói tất cả mọi chuyện là lỗi của cô ấy mới khiến lòng anh bị dao động.

Sau đó lại thấy đột nhiên Đào Hoa lao về phía mình, lúc này anh mới hoàn toàn thất vọng.
“Cô ta xin lỗi anh cũng đúng thôi, việc anh bị ác quỷ quấn thân một phần do cô ấy.” Cố Mông nói.
Những người khác quay đầu nhìn về phía cô, không hiểu cô đang nói gì.
Cố Mông nói: “Người quỷ khác biệt, bốn từ này được lưu truyền không phải không có nguyên nhân.

Người và quỷ ở chung lâu ngày sẽ khiến người bị dính âm khí, anh chính là trường hợp đó.

Anh tiếp xúc với nữ quỷ kia lâu như vậy nên trên người không tránh khỏi bị dính âm khí.

Đối với quỷ, một thân thể tràn ngập âm khí từ trong lẫn ngoài chính là thân xác tuyệt vời để trú ngụ.”
Dưới tình huống như thế, một số ít cô hồn dã quỷ tất nhiên có ý đồ riêng, con quỷ kia là một trong số đó.
Những người khác nghe xong lời giải thích của cô thì cảm thấy như bừng tỉnh cảm thán thì ra là thế.

Thảo nào Đường Tri dễ dàng bị quỷ nhập như vậy.
Đường phu nhân nhìn về phía Đường Tri, nhịn không được thở dài.
Cho dù là biết nếu không vì nữ quỷ kia thì Đường Tri cũng sẽ không bị cô hồn dã quỷ kia chiếm thân thể, nhưng dù sao cô ta vẫn luôn bảo vệ con trai mình vậy mà cuối cùng người nhà họ Đường lại khiến cho cô ấy hồn phi phách tán.
Đến Đường phu nhân còn cảm thấy khó chịu trong lòng đừng nói là Đường Tri.
Anh ta vẫn luôn lẩm bẩm: “Mình nên tin tưởng cô ấy, mình không nên hoài nghi cô ấy.”
Chuyện này sẽ là nỗi đau suốt đời của anh, trở thành vết xước dưới đáy lòng.
*
Cố Mông và Hứa Tâm Như đều không thích nhìn dáng vẻ đau lòng của người ta, hai người nhanh chóng lẩn ra khỏi phòng của Đường Tri.
Đường phu nhân miễn cưỡng phục hồi tinh thần, nói: “Vừa rồi may mà có Cố tiểu thư ngài, nếu không Đường Tri nhà tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Mông không nói, chỉ nhìn bà ấy bằng ánh mắt mong đợi.
Đường phu nhân bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn đến mức mất tự nhiên, nhịn không được hỏi: “Cố tiểu thư, chẳng lẽ trên người tôi có vấn đề gì sao?”
Cố Mông lập tức lắc đầu, nói: “Không có, thân thể của Đường phu nhân rất khỏe mạnh.”
Nghe vậy, Đường phu nhân mới cảm thấy an tâm một ít, đột nhiên sực nhớ ra, lôi từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Cố Mông, nói: “Đây là 350 vạn thù lao tôi đã hứa biếu Cố tiểu thư.”
Mắt thường có thể thấy hai mắt Cố Mông hơi sáng lên.

Nhìn biểu cảm của cô ấy, Đường phu nhân mới chợt nhận ra ý nghĩa của ánh mắt mong chờ vừa nãy.
Nhận ra điều này, bà liền thấy dở khóc dở cười.
Sau khi tiễn hai người Cố Mông, Đường phu nhân do dự một lát rồi vẫn chọn đi về phía phòng của Đường Tri.
Đường Tri không nằm trên giường nghỉ ngơi mà đứng ở phía trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.
Anh nói: “Mẹ à, Đào Hoa đã cảm ơn……”
Đóa hoa đào thuộc về anh đã lụi tàn, cả đời này anh sẽ không bao giờ tìm được đóa hoa nào diễm lệ như thế nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK