Mặt dây chuyền rơi xuống ngực Cố Trì Khê, Ôn Ninh tùy ý cô ôm, vươn tay chụp lấy, mở nắp ra, cẩn thận cầm vào trong lòng bàn tay ngắm.
Mười năm trước, chụp ảnh rất thịnh hành, mỗi người chụp một bộ tặng đối phương, nhưng ảnh chụp của Cố Trì Khê đã bị Ôn Ninh ném đi rồi —diện tích ảnh nhỏ, ngoài mặt ra cũng không dư thừa.
Ôn Ninh trầm tư.
"Đây là người tôi thích nhất," Cố Trì Khê rũ mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Những thứ khác ở chỗ tôi, đồ vật em tặng cho tôi đều giữ lại."
Nói xong, cô dùng môi chạm vào mặt nàng.
Ôn Ninh còn đang ngẩn người, không biết có nghe lời cô nói hay không, đột nhiên nàng đóng nắp mặt dây chuyền lại, buông ra, thả rơi về chỗ cũ.
Hai tay vô thức đặt lên vai Cố Trì Khê.
Nàng áp đầu vào ngực cô.
Cả buổi chiều, trái tim trống rỗng của nàng lúc này căng phồng lên như một quả bóng đầy không khí, nàng thở rất gian nan.
Thân thể Cố Trì Khê cứng đờ, da thịt đều căng thẳng, cô giống như một bó hoa hoặc một là cây cỏ bên đường, Ôn Ninh như một con bướm trắng đậu trên người cô, nếu gió thổi, con bướm sẽ liền bay đi.
Đêm rất yên tĩnh, cửa kính ban công không đóng, tiếng nhạc khiêu vũ của quảng trường đứt quãng thoảng qua.
"Sao em uống nhiều thế?"
"Ngày mai có ca."
Uống rượu sẽ không thể vượt qua bài kiểm tra nồng độ cồn.
Ôn Ninh biết, nhưng nàng thực sự muốn uống cho mình say, cho nên dùng rượu thay thế.
Nàng vẫn nhớ như in lần trước uống rượu hỏng việc, đem chính mình đưa vào miệng “sói”.
Nói xong, nàng lắc đầu, Cố Trì Khê lập tức trở nên khẩn trương, nhưng nàng chỉ đổi sang một tư thế thoải mái, dựa vào người cô, Cố Trì Khê lại thả lỏng, giống như một sợi dây thun.
Hai cánh tay Cố Trì Khê đau nhức, một tay vòng qua eo nàng, một tay nâng lên, dùng đầu ngón tay nhéo vành tai trắng nõn mềm mại của nàng, cẩn thận xoa xoa, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ôn Ninh không nói.
Da đầu tê dại, cổ ngứa ngáy, đó là một loại cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ có thể cùng Cố Trì Khê tiếp xúc gần mới có được.
Nhưng nàng nghĩ rằng bất cứ ai nàng biết đủ quen thuộc sẽ có thể được.
Nhưng chiều nay...!
Hà Du ôm lấy nàng, gần như vậy, nàng chỉ cảm thấy hoảng sợ, môi Hà Du chỉ khẽ chạm vào nàng, nàng liền cảm giác như bị điện giật, tuy rằng đầu óc trống rỗng, nhưng bản năng lại phản ứng nhanh hơn.
Nàng đẩy Hà Du ra, không thể tiếp thu, còn cảm thấy bị chạm vào một chút đều là tội lỗi.
Hai người đã đủ quen thuộc, nhưng không phải giữa tình nhân, một khi vượt qua ranh giới đó, nàng liền không làm được.
Ôn Ninh phát hiện chính mình trong xương cốt vẫn là cô gái nhỏ khao khát tình yêu, khao khát này là hướng tới Cố Trì Khê, bị cát lún chôn vùi trong dòng sông dài của thời gian.
Tất cả những tưởng tượng của nàng đều dừng lại vào ngày nàng biết Cố Trì Khê đã rời đi.
Từ đó trở đi, nàng đông cứng như một con dấu sáp trên đầu bút bi.
Một khi phong ấn bị phá vỡ, nàng chỉ có thể chảy về phía Cố Trì Khê, họa ra hay viết các ký tự trên một tờ giấy trắng đều tên là Cố Trì Khê.
Phát hiện này khiến nàng vô cùng mâu thuẫn.
Cả buổi chiều, lòng nàng đau buốt tê tái như bị sâu mọt đục rỗng, đau nhức.
“Đừng giữ trong lòng, nói cho tỷ tỷ biết đi.” Cố Trì Khê nhéo vành tai của nàng, ôn nhu dỗ dành.
Ôn Ninh không nhịn được.
Ngày qua ngày, nàng phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn trái tim lao về phía cô, ngăn mình rơi xuống vực sâu.
Nhưng lúc này, nàng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nói cho cái gì?
Nói với tỷ tỷ là Tiểu Du thích nàng sao?
Cố Trì Khê nhất định rất để ý.
Ôn Ninh có thể tưởng tượng rằng nếu nàng nói sự thật, Cố Trì Khê nhất định sẽ hỏi nàng nghĩ gì, nàng thản nhiên nói rằng mình không thích Tiểu Du, sau đó Cố Trì Khê sẽ hỏi nàng thích ai, dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn nàng, sao nàng có thể chống đỡ được, nàng sẽ trả lời như thế nào...!Cuối cùng, Cố Trì Khê sẽ có khúc mắc với Tiểu Du.
Không ai nói tới vấn đề này, không biết phải làm gì, chỉ có thể nghện ở trong lòng.
“Không có gì.” Ôn Ninh nhàn nhạt nói.
Tay Cố Trì Khê dừng lại, chậm rãi rời khỏi vành tai nàng, dùng ngón tay cái liên tục vuốt ve đường vân bên tai nàng, "Tôi đoán, là vì nhớ tỷ tỷ."
Lời này vừa rơi xuống đã bị đánh mạnh vào lưng.
"Ai nhớ chị? Tự mình đa tình." Ôn Ninh đẩy cô ra, quay mặt đi.
Cố Trì Khê rất nguyện ý cho rằng nàng đang làm nũng - nếu không đối với cô sẽ rất thống khổ, vô số nhát dao sắc bén cắm vào tim.
“Đi tắm đi.” Ôn Ninh quay đầu vỗ vỗ cô, “Nếu không đừng ngồi trên giường tôi.”
"Được."
Cố Trì Khê vuốt tóc ở thái dương nàng, xoay người đi xuống lầu.
Lúc cô quay lại, Ôn Ninh đang ngồi ở đầu giường, ôm laptop đặt trên đùi, xõa búi tóc, mái tóc dài đen nhánh hơi xoăn buông xõa, trong ánh đèn màu cam ấm áp lộ ra một loại mỹ cảm lười biếng.
Cố Trì Khê bò lên giường, dựa gần nàng, liếc nhìn màn hình máy tính, trên mạng nội bộ là trang chuẩn bị kế hoạch chuyến bay.
Hai người lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Ôn Ninh đang trả lời câu hỏi, lúc nàng tập trung tinh thần, hàng mi như đôi cánh bướm đậu trước mắt, thần thái có chút nghiêm nghị nghiêm túc, lạnh đến mức khiến người không dời mắt được, không nhịn được nhìn nhiều hơn.
Trong trí nhớ của Cố Trì Khê, Ôn Ninh vẫn còn hai mươi tuổi, là một cô gái ngây thơ đơn thuần, thích làm nũng, thỉnh thoảng cáu kỉnh, ôm vào trong ngực ngọt ngào mềm mại.
Hiện tại Ôn Ninh đã trưởng thành, đã không còn là thiếu nữ non nớt mà trở nên trưởng thành lãnh diễm, có chút phong tình, ngồi yên cũng có chút liêu nhân.
Tầm mắt đi xuống, áo ngủ mở một cúc, không thể nhìn rõ cảnh bên trong.
Cố Trì Khê thò người tới muốn xem kỹ, Ôn Ninh đóng trang web lại, xuống giường, đặt máy tính lên bàn, ngáp một cái.
Mới hơn chín giờ nhưng nàng đã có chút buồn ngủ.
Nàng nhìn Cố Trì Khê, Cố Trì Khê cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau vài giây, Cố Trì Khê sắp bị đuổi ra ngoài, còn muốn "chơi chiêu" một chút, Ôn Ninh chưa lên tiếng, cô tuyệt đối không chủ động đi.
“Tôi ngủ.” Ôn Ninh nói.
Cố Trì Khê tự giác đi xuống.
Ôn Ninh sửng sốt hỏi: "Chị đi đâu vậy?"
"Không phải em...!đi ngủ sao?"
"À, chị không ngủ ở chỗ tôi sao? Vậy ngủ ngon." Ôn Ninh lại ngáp một cái rồi leo lên giường.
Cố Trì Khê lại bò lên giường.
"Chị làm gì vậy?"
"Ngủ với vợ."
Cô lập tức tắt đèn, không cho Ôn Ninh cơ hội đổi ý.
Sau khi trở về từ Vịnh Thiên, Hà Du ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích.
Kông uống một ngụm nước, không ăn một ngụm cơm, nhìn bầu trời dần tối, thành phố lên đèn.
Ồn ào náo nhiệt thuộc về người khác, cô chỉ còn lại cô độc.
Cánh cửa phòng khách mở ra, Khâu Diệc Thế trở về.
"Cá nhỏ~"
Trong phòng yên tĩnh quỷ dị, nhìn thấy Hà Du ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nàng khó hiểu đi tới, "Tiểu Du, làm sao vậy?"
Hai mắt Hà Du nhìn thẳng, giống như không nghe thấy.
"Tiểu Du?"
"Cá nhỏ?"
Nàng đưa tay ra trước mắt cô quoe quơ, vẫn không có phản ứng gì, cả người như đông cứng lại, nếu không phải đôi mắt chớp chớp liền giống như một bức tượng điêu khắc.
Khâu Diệc Thế ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cánh tay cô, "Chị không vui sao?"
“Đừng làm phiền tôi—” Hà Du cau mày, đẩy nàng ra.
Lực đạo quá lớn khiến cơ thể Khâu Diệc Thế ngã về phía sau, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, nàng chống một tay lên thành ghế, đơ ra vài giây, hoàn hồn lại, ủy khuất mà nhìn Hà Du.
Hà Du sững sờ ở đó, trong mắt hiện lên hối hận cùng lo lắng, cảm xúc như sóng dâng trào, hết đợt này đến đợt khác.
Nguc quan sâu thẳm của cô như phủ một lớp bụi.
Là bê tông khô trong không khí, bao phủ cô từ đầu đến chân, mất đi linh hồn cùng sức sống.
Khâu Diệc Thế đột nhiên cảm thấy cô rất kỳ quái.
"Tiểu Du, có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
- Uc ục.
Bụng đúng lúc kêu lên.
Hà Du quay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khâu Diệc Thế liếc nhìn bàn ăn trống không, đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ toàn nguyên liệu chưa chế biến.
Nàng lấy một quả trứng, một miếng giăm bông, lôi một gói mì từ trong tủ ra.
Nàng thử nấu mì.
Đun sôi nước lạnh, cho mì vào, nhìn thế nào cũng thấy mì rất ít, nàng cứ cho vào, bỏ hơn nửa bịch, Hà Du thầm nghĩ cũng đủ ăn một bát, nhưng sau khi luộc mềm, nồi lớn tràn đầy, không đủ nước.
Nàng vội vàng thêm nước lần nữa, dùng đũa khuấy đều, hơi nước nóng xộc thẳng vào mặt.
Lúc đập trứng nàng không khống chế được lực, vỏ trứng vỡ rơi vào trong nồi, nàng vô thức đưa tay nhặt lên, nhưng nóng mới nhớ dùng đũa.
Mì luộc lâu bị nhão, nàng nhớ tới còn có giò nên lấy kéo cắt, rất lâu mới bóc ra.
Cuối cùng, mì được nấu chín.
Một nồi lớn.
Khâu Diệc Thế đổ đầy một bát, múc trứng vào, đặt lên bàn, "Tiểu Du, ăn mì đi."
Người kia không còn ở bên cửa sổ, mà là từ trong phòng ngủ đi ra.
Hà Du nhìn chằm chằm vào bát mì không đẹp mắt này, ngồi xuống, dùng đũa ăn một ngụm.
“Ngon không?” Khâu Diệc Thế chống cằm cười nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.
Hà Du cau mày, nói, "Không thêm muối."
"..."
"Không xì dầu."
"..."
Hà Du cắn một miếng trứng nữa, lòng đỏ trực tiếp chảy ra ngoài.
“Em…” Khâu Diệc Thế xấu hổ cắn môi dưới, “Em quên.” Nàng khoanh tay xoa xoa, vô tình chạm vào chỗ bị bỏng, “A—“
"Sao vậy?"
"Không, có chút nóng."
Hà Du đặt đũa xuống, đi tới tủ TV, tìm một miếng thuốc mỡ bôi bỏng, đưa tới, "Tự bôi đi."
Khâu Diệc Thế thấp giọng đáp, vừa mở hộp vừa lén nhìn cô, thầm ảo nảo vì mình không nấu mì được, không nhịn được nói: "Thôi bỏ đi, gọi đồ ăn đi, em—"
“Không sao, mì chín là được rồi.” Hà Du xua tay, lấy sốt trên bàn, vắt một ít vào trong bát, đảo đều, liền ăn.
Ngay cả những lời an ủi cũng nghe thật lạnh lùng.
Người này...!
Khâu Diệc Thế thầm thở dài than vãn mình đã gặp phải một hòn đá.
Nàng bóp thuốc mỡ bôi lên làn da đỏ ửng, cảm thấy càng ngày càng ủy khuất, Hà Du đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói: “Em về nhà của chính mình đi.”
“Sao vậy?” Khâu Diệc Thế sửng sốt.
Ánh mắt Hà Du có chút trốn tránh, đũa cắm ở trong mì, lại cúi đầu, "Về sau không cần liên lạc nữa."
Ngày hôm sau, Lạc Thành bắt đầu mưa nhẹ.
Cố Trì Khê đứng trước cửa sổ văn phòng, khẽ híp mắt, từ tòa nhà cao tầng nhìn ra ngoài, bầu trời xám xịt, cơn mưa như kim châm phủ lên thành phố một lớp vải tuyn.
Có tiếng gõ cửa.
Đàm Giai từ bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô, "Cố tổng, hai ngày nay Đào Lệ đều ở phòng thuê, khi nào ngài cần tôi qua đó?"
Đào Lệ là thực tập sinh vừa bị Chu Minh cưỡng gian.
"Chiều nay."
"Được."
Trong vấn đề này, trước mặt Cố Trì Khê có hai lựa chọn.
Đầu tiên là không quan tâm, Chu Minh sẽ ngồi tù.
Thứ hai, bàn bạc riêng với nạn nhân, dùng tiền giải quyết.
Nếu Đào Lệ nguyện ý giải quyết riêng, thay lời nói là cô ấy tự nguyện sẽ nhận được 50 vạn tiền bồi thường, hơn nữa sẽ không phải lo lắng về việc bị truy cứu tội vu khống và nước bọt của dư luận.
Cố Trì Khê xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, thản nhiên nói: "Trước tiên trấn an cảm xúc của cô ấy, chân thành xin lỗi, sau đó lại dò hỏi có nguyện ý hay không."
Mặc dù khả năng khiến nạn nhân tình nguyện là rất nhỏ, nhưng phải thử mới biết có hiệu quả hay không.
"Tôi sẽ cố gắng."
"Ừm."
Đứng một hồi, Cố Trì Khê quay người trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại lên kiểm tra, có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
[Vừa mới họp trước chuyến bay, hiện tại ra sân bay]
Ôn Ninh gửi mười phút trước.
Cô không khỏi cong khóe môi, đáp: [thượng lộ bình an]
...!
Mưa tạnh.
Sân bay Lạc Thành tấp nập, trung bình cứ hai phút lại có một chiếc máy bay đến và đi, chuyến bay của Ôn Ninh hôm nay khởi hành là 11 giờ 40, lúc này là 10 giờ 40, một nhóm người vừa mới lên máy bay.
Liên tục nghỉ ngơi một tuần, Ôn Ninh vừa bước vào buồng lái, trong lòng không khỏi hưng phấn.
Cơ phó bay cùng nàng là một cô gái họ Diêu, còn rất trẻ, mới vào nghề chưa đầy hai năm, vừa được thăng chức F1 vào tháng trước, đây là lần đầu tiên cô gái làm việc cùng nàng, khi ngồi xuống liền muốn chụp ảnh với nàng.
Ôn Ninh vui vẻ đồng ý.
Cả hai gọi trưởng thừa vụ đến hỗ trợ, lần lượt đặt tay trái tay phải lên ga rồi cùng nhau tạo dáng chụp hình.
Chụp xong, mỗi người đi làm việc.
Ôn Ninh mặc áo dạ quang, đi xuống kiểm tra, quay lại hai lần, phát hiện khe hở giữa động cơ số 1 và cánh tương đối lớn, nàng nhìn hồi lâu rồi vẫy tay với nhân viên thanh tra hàng không.
"Đây là chuyện gì vậy? Động cơ đã được sửa chưa?" Nàng hỏi.
Tiểu ca thanh tra nhìn kỹ, sau đó nhìn số đăng ký, gật đầu nói: "Đúng vậy, tháng trước tôi có ghé xưởng chứa máy bay kiểm tra định kỳ, thay động cơ mới, hôm kia mới trở về."
"Tháng trước là ngày mấy?"
"Mười sáu."
“Sao lâu vậy?” Ôn Ninh cau mày.
Tiểu ca thanh tra hàng không bất lực nói: "Tôi đã chờ đợi những bộ phận và phụ tùng hàng không bị thiếu, chờ tới rồi sẽ thay ngay, đường vá đã thay lớn như vậy, hôm qua hôm kia đã bay bảy chặng, không có việc gì."
Ôn Ninh không yên tâm, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đưa danh sách lỗi và danh sách bảo trì cho tôi xem."
Thanh tra hàng không rất phối hợp, lập tức đi lấy hai danh sách, Ôn Ninh đọc kỹ, phát hiện không có vấn đề gì, lại kiểm tra một lần, cùng tiểu ca thanh tra tán gẫu vài câu, trong lòng yên tâm.
Máy bay gần như đã sẵn sàng, hành khách lần lượt đi lên.
Trên đường đi, cơ phó chủ trì, Ôn Ninh phụ trách thông tin liên lạc, hôm nay không có chậm trễ, đài đưa ra thời gian rất đúng giờ, thuận lợi lăn bánh đến cuối đường băng.
Ôn Ninh liếc nhìn đường trung tâm của đường băng, nói: "DC5391, đã đi vào bên trái đường băng 36, yêu cầu cất cánh."
"DC5391, gió mặt đất 040, tốc độ gió 1 mét, trái đường băng 36, sẵn sàng cất cánh." Giọng nói của người điều khiển trong tần số là công thức hóa.
Diêu cơ phó vặn van tiết lưu.
Tiếng động cơ quay to hơn, lực đẩy tăng đột ngột, có cảm giác đẩy ngược mạnh mẽ, V1, bánh xe quay, nhấc lên khỏi mặt đất.
Rất ổn định.
Ôn Ninh liếc nhìn ghế bên phải.
Gương mặt cô gái căng thẳng, tập trung cao độ.
Nàng thu bộ phận hạ cánh lại, nhìn chằm chằm vào thiết bị, tiếp tục liên lạc với người điều khiển: "Khởi hành Lạc Thành, DC5391, cất cánh từ bên trái đường băng 36, bộ phát đáp 1066, làm theo chỉ dẫn."
"DC5391, rada đã xác định, phía trên độ cao là 5800."
Máy bay đang lên cao, khung cảnh trên mặt đất ngày càng nhỏ lại, ước chừng mười lăm phút sau, khi đạt đến độ cao hành trình, luồng không khí ổn định, Ôn Ninh mới bật chế độ lái tự động.
Bay đến thành phố K phải mất ba giờ, nằm ở phía tây nam.
Mây rất dày, như xuyên qua bông gòn trắng mềm mại, bầu trời là biển xanh, bông gòn bồng bềnh trên mặt biển, ánh nắng gắt gao chiếu vào không chút kiêng kỵ, Ôn Ninh và Diêu cơ phó không hẹn mà cùng lấy kính râm ra đeo.
Ổn định bay ước chừng một giờ, bụng Diêu cơ phó kêu lên một tiếng, cô quay đầu thấp giọng hỏi: "Cơ trưởng, chị đói bụng không?"
Tới giờ ăn tối rồi.
Đột nhiên, máy bay rung lắc dữ dội, tiếng ồn lập tức giảm đi một nửa.
Giá trị lực đẩy động cơ trên bảng điều khiển giảm mạnh..
Danh Sách Chương: