• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


ĐĂNG LÚC 00:57:17 NGÀY 14-05-2017
Hôm nay là Ngày của Mẹ, chúc các bà mẹ ngày lễ vui vẻ.

Ta chưa bao giờ làm cho người khác bớt lo.

Lúc mẹ ta mang thai ta có tiếp xúc với rất nhiều vật chất có độc có hại, cho nên luôn sợ sinh ra quái thai.

Sau khi sinh hạ còn phải xem đi xem lại, thì phát hiện việc kiểm tra bằng mắt thấy tương đối bình thường, nên hơi yên tâm một chút, nhưng lại phát hiện ra không có sữa cho ta bú.

Bớt ăn bớt mặc cùng cha ta để mua sữa bột, nhưng ta rất dễ đói mà khóc đêm, thế là trộn mễ cao (米糕 - tạm dịch là bánh gạo ngọt) vào bên trong để cho bú cùng.

Sau này biết được ăn mễ cao quá sớm thì sẽ biến thành em bé đầu to, ta có phần nghĩ mà sợ.


Cuối cùng cũng biết đi biết nói khi tới giai đoạn cần phải biết đi biết nói, mà còn đi rất nhanh.

Mẹ ta lại lo lắng ta đi không vững, sẽ sứt cánh tay đứt chân, không thể về nhà một cách toàn vẹn.

Sau đó trị số vũ lực của ta tăng lên, thì lại sợ ta làm cho mấy bạn nhỏ khác sứt cánh tay đứt chân.

Nhưng trị số trí lực không hề tăng lên đồng bộ cùng với trị số vũ lực, thế là lại bắt đầu lo lắng ta không thi đậu đại học, vị vũ trù mâu (là sửa nhà trước lúc trời mưa, ví với việc đề phòng trước) mà nghĩ hết biện pháp.

Cuối cùng sau nhiều năm nàng lo lắng, sau khi ta bị đánh N lần vào lòng bàn tay, thì trị số trí lực của ta đột nhiên tăng cao, vậy mà thi đậu vào một trường cấp ba cũng khá tốt.

Mẹ ta lại bắt đầu lo lắng, thường xuyên đứng hạng chót trong lớp thì có thể mắc bệnh trầm cảm không.

Phát hiện ta vẫn tương đối vui tươi hoạt bát làm cho người ta yêu thích, thì lại sợ ta làm cho người ta yêu thích quá, sẽ dẫn đến hoa đào.

Sau đó phát hiện người khác không hề xem đứa con gái mà nàng coi như báu vật là báu vật, thì hơi yên tâm một chút, nhưng lại sợ ta không đủ dinh dưỡng trong kỳ tuyển sinh đại học, nên liều mạng thay đổi phương pháp nuôi nấng ta.

Cuối cùng cũng thi đậu đại học, nhưng lại bởi vì trường đại học quá xa ngoài tầm tay với mà lo lắng, ăn có ngon không, có thích ứng không, có theo kịp không.

Còn có, có bạn trai không, bạn trai có trung thực không, tính cách có tốt không, là người nơi nào, trong tương lai sẽ tìm việc làm ở đâu.

Kết quả ta tìm bạn gái theo cách không ngờ tới, mẹ ta càng lo lắng hơn, đêm không thể ngủ.

Cuối cùng ta chia tay với bạn gái, mẹ ta thở phào nhẹ nhõm, kết quả ta lại tìm một người bạn gái, còn dẫn về cho nàng xem.


Mẹ ta nhìn thấy ta tay trong tay với bạn gái, thì trái tim đã tan nát rồi, nhưng nàng không nói gì cả, mà giả vờ không biết.

Những chuyện sau này, càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn, càng lo lắng hơn.

Bây giờ nàng lớn tuổi rồi, đến phiên ta vì nàng mà lo lắng.

Lo lắng không biết nàng ăn có ngon không, lo lắng không biết đầu gối của nàng có khỏe không, lo lắng không biết nàng có uống thuốc cao huyết áp không, lo lắng không biết nàng có phải lại đi ngủ trưa mà quên tắt lửa bếp không.

Nhưng dường như nàng rất vui vẻ, hôm nay đi múa trên quảng trường, ngày mai đi dạo trong đại siêu thị.

Có người nói con cái là quỷ đòi nợ, kiếp trước tạo nghiệt nên kiếp này mới sẽ vì nó mà lo nghĩ.

Mấy ngày trước ta có xem một topic trên Thiên Nhai, "nếu như ngươi có thể gặp mẹ ngươi năm nàng 17 tuổi, thì ngươi sẽ nói gì với nàng."
Ta đã thống kê được ba đáp án đứng đầu:
1.

Đừng lấy người đàn ông mà ngài sắp gặp, ta thà rằng không tồn tại.


2.

Đừng sinh hạ ta, bởi vì quá lo nghĩ.

3.

Mua nhà, nhất định phải dùng hết khả năng mà mua mua mua nhà ở khu vực tốt.

Ta hỏi mẹ ta "mẹ, ta khiến ngài lo lắng như vậy, ngài có hối hận khi đã sinh hạ ta không."
Mẹ ta nói: "không có, ngươi cũng mang đến cho ta rất nhiều hạnh phúc."
Lúc ta đang cảm động, thì mẹ ta bỗng nhiên nói "ngươi cũng sinh một đứa đi, thực ra rất tốt."
Ta ".......!Hôm nay ngài đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK