Sau khi Mạc Nhược Vũ kết hôn thì mẹ cô cũng sang Singapore định cư cùng nhà ngoại, từ đó trở đi đã gần hai năm không gặp trực tiếp.
Hiếm khi được gặp lại nên Mạc Nhược Vũ và mẹ tâm sự rất nhiều chuyện, kể cả lý do khiến Kiều Chính Hạo ngoại tình, và cả sai lầm khi từng yêu Hải Lâm.
Buổi tối trong phòng, Kiều Chính Hạo ngồi ở sofa cảnh giác dõi theo Mạc Nhược Vũ, cô tắm xong cười cười đi đến chỗ anh, anh liền đoán được cô sắp nói gì liền vội lên giường tránh đi.
Mạc Nhược Vũ cười khổ, bám theo sau Kiều Chính Hạo, lên giường ngồi cạnh anh đang giả vờ nhắm mắt ngủ kia.
“Em qua ngủ với mẹ nhé?”
Kiều Chính Hạo biết chuyện đó rất bình thường nhưng nửa đêm tỉnh giấc chỉ có một mình thì anh lại cảm thấy không an toàn.
Anh mở mắt nhìn cô, bắt đầu biện mình lý do để từ chối: “Cả ngày hôm nay em với mẹ ở nhà nói chuyện vẫn chưa xong à? Có gì thì mai nói tiếp, cả ngày không ở bên nhau em lại nhẫn tâm bỏ rơi anh”
“Nhưng lâu rồi em vẫn chưa được ngủ với mẹ”
Biểu cảm Kiều Chính Hạo ấm ức nhưng không thể cấm đoán, anh nằm úp xuống giường, trong giọng nói có chút giận dỗi: “Em đi đi”
Đệm chuyển động, Kiều Chính Hạo kinh ngạc ngước đầu dậy, trong bụng tức giận gào thét, vừa bảo Mạc Nhược Vũ đi cô liền đi.
Đèn phòng được Mạc Nhược Vũ tắt, Kiều Chính Hạo nằm một mình trên giường liền cảm thấy trống vắng.
Trong tầm mắt bỗng hiện lên bóng Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo ngạc nhiên bật dậy nhìn cô đang đóng cửa kiếng bao quanh giường ngủ, anh mừng rỡ ra mặt: “Em không đi nữa à?”
“Ừm” Mạc Nhược Vũ kéo chăn đắp lên nằm xuống, Kiều Chính Hạo bỗng quay sang ôm chặt lấy, chân gác trên người cô.
Mạc Nhược Vũ dở khóc dở cười, kể từ sau khi chuyến khám bệnh từ thiện trở về thì độ bám người của anh tăng vọt không kiểm soát, chẳng khác nào con bám mẹ.
Tối thứ sáu hai nhà gặp lại kể từ ngày hôn lễ của Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ gần hai năm trước, lần này bố cô còn không biết xấu hổ đưa tình nhân theo.
Mẹ Mạc Nhược Vũ vừa nhìn thấy chồng cũ đã muốn đập cho ông ta một trận, năm đó lấy tiền cưới của vợ chồng con gái, tiền vàng sính lễ cũng trộm đi nuôi tình nhân, khi hết tiền lại trở về tỏ ra khổ sở bất đắc dĩ.
Bố mẹ Kiều Chính Hạo không mấy để tâm đến việc bố Mạc Nhược Vũ trộm tiền, đối với họ thì số tiền đó chẳng đáng là bao nhiêu, huống chi Mạc Nhược Vũ lúc làm dâu chưa từng làm phiền lòng, từ chuyện gia đình đến công ty đều nỗ lực giúp gia đình chồng, tính ra họ vẫn lời hơn.
Mới bắt đầu bữa ăn, quan sát thấy Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ ngồi cạnh nhau nhưng lại như người lạ không màng tới nhau, bố cô lại lôi chuyện anh ngoại tình ra bênh vực để kéo anh về phía ông ta, chỉ cần con gái chưa chính thức bước ra khỏi Kiều gia thì vẫn có cơ hội lấy được tiền.
“Bố nói này, đàn ông ra ngoài gặp gỡ cặp kè người này người kia cũng là bình thường thôi, đàn ông ai mà chẳng có lúc này lúc nọ, làm phụ nữ đừng có hở tí lại đánh ghen hay đòi ly hôn”
Mẹ Mạc Nhược Vũ cười lạnh lườm chồng cũ, bố mẹ Kiều Chính Hạo cũng không vội xen vào, để anh trực tiếp đưa trả câu trả lời.
Kiều Chính Hạo gật gù trước lời nói của bố Mạc Nhược Vũ, anh bày ra vẻ mặt tán thành, cố ý nói với cô bằng thái độ hách dịch, lên giọng gắt gỏng: “Nghe thấy chưa?”
Mạc Nhược Vũ từ đầu buổi đã không cười không nói, giờ đây cũng không phản ứng trước lời khích của Kiều Chính Hạo.
Bố mẹ Kiều Chính Hạo và mẹ Mạc Nhược Vũ hơi hoang mang bởi trước đó chưa có mặt bố cô thì anh vẫn rất tình cảm, không hề tỏ ra lạnh lùng cao ngạo như lúc này.
Nam thư ký của Kiều Chính Hạo bỗng từ ngoài vào mang theo một bìa trình ký đôi trên tay đến đưa cho bố Mạc Nhược Vũ.
Ngoại trừ Kiều Chính Hạo, ai cũng khó hiểu, chỉ riêng bố Mạc Nhược Vũ và tình nhân lại đinh ninh rằng anh đang muốn tặng chút quà đền ơn đáp nghĩa như nhà hoặc chung cư cao cấp.
Xem xong giấy tờ bên trong, nụ cười đắc ý trên môi bố Mạc Nhược Vũ và tình nhân tắt lịm, ông ta thẹn quá hóa giận, hùng hổ đập bàn đứng lên lớn tiếng: “Kiều Chính Hạo, anh như vậy là có ý gì? Nếu không có tôi thì anh nghĩ anh đã lấy được Mạc Nhược Vũ sao? Tôi là bố nó, dù tôi có làm gì thì không ai được quyền bắt tôi từ mặt trừ phi tôi tự nguyện”
Biểu cảm Kiều Chính Hạo dành cho bố Mạc Nhược Vũ không còn hùa theo như lúc nãy, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt vô cảm nhìn thẳng vào ông ta ngồi phía đối diện.
Anh chậm rãi rút ở lưng quần phía sau ra một thanh súng ngắn, ném thẳng đến trước mặt ông ta, lãnh đạm cất tiếng: “Ông không muốn ký cũng chẳng sao, tôi trực tiếp giết chết ông là được”
Bố Mạc Nhược Vũ mặt cắt không còn giọt máu, tờ giấy trong tay run lên vì sợ hãi.
Mạc Nhược Vũ tâm tư rối loạn nhìn Kiều Chính Hạo, cô nghĩ cô biết lý do vì sao anh lại muốn bố cô ký giấy từ con, suốt những ngày tháng làm dâu ở Kiều gia, cô không dám ngẩng mặt nhìn ai chỉ vì năm đó bố cô trộm tiền cưới, điều đó đã để lại một vết sẹo tinh thần không thể nào xóa trong cô.
Sắc mặt của Kiều Chính Hạo không đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào bố Mạc Nhược Vũ chờ ông ta ký tên, anh liếc sang thư ký ra dấu, anh ta liền đặt một tấm chi phiếu lên bàn trước mặt bố Mạc Nhược Vũ.
Kiều Chính Hạo cất tiếng nhắc nhở: “Nếu không nhờ Nhược Vũ, ông nghĩ mình có thể chạy trốn đến tận bây giờ sao? Số tiền ngày trước tôi không tính, còn đây là số tiền để ông cắt đứt hoàn toàn với Nhược Vũ, sau này dù ông có bất cứ chuyện gì cũng không được phép bén mảng đến tìm cô ấy”
Tình nhân của bố Mạc Nhược Vũ liếc thấy số tiền ghi trên chi phiếu không nhỏ, liền lôi kéo ông ta ký tên.
Bố Mạc Nhược Vũ dù lấy hay không lấy tiền cũng phải ký giấy từ mặt, nếu không e là không còn mạng trở ra.
Nghĩ rồi ông ta ký giấy từ con, cầm chi phiếu cùng tình nhân lập tức rời khỏi.
Không khí dần trở nên ấm áp trở lại, Kiều Chính Hạo cầm tờ giấy từ mặt bố Mạc Nhược Vũ vừa ký vô cùng hài lòng, anh chợt quay đầu sang Mạc Nhược Vũ đang nhìn anh không rời mắt, anh nhếch môi cười, trong lời nói mang theo sự dịu dàng: “Công chúa nhỏ, em không còn lý do phải áy náy nữa”
Cảm xúc trong lòng Mạc Nhược Vũ rối rắm, nửa vui nửa buồn, nửa mừng nửa lo, lại cảm thấy biết ơn Kiều Chính Hạo vì đã luôn nghĩ cho cô, dù chuyện đó cô chưa từng nói với anh rằng cô đã phải khổ sở vì hành động thiếu suy nghĩ của bố mình.
Bố mẹ Kiều Chính Hạo và mẹ Mạc Nhược Vũ cuối cùng có thể nhìn thấy được con cái mình trưởng thành nghiêm túc với hôn nhân, tuy rằng năm đó bắt đầu không có tình cảm nhưng hiện tại đã chứng minh, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, kể cả tình yêu của bất kỳ ai.
Danh Sách Chương: