Yêu thầm một người là cảm giác thế nào? Có thể nói Mục Đồng đã tự mình trải nghiệm chuyện này hiểu hơn ai hết.
Cậu nâng thiệp chúc mừng trong tay, thất thần hồi lâu, dường như cậu nhìn thấy bóng dáng bản thân ngày xưa trên người Dịch Nhiên.
Bấy lâu nay, Mục Đồng luôn cảm thấy tính cách của cậu và Dịch Nhiên khác nhau quá nhiều, hai người đã định sẵn khó có điểm tương đồng.
Kể cả hiện tại, khi đã hiểu sâu Dịch Nhiên hơn cậu của năm ấy, song trước giờ suy nghĩ này vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn.
Đến tận khoảnh khắc này của ngày hôm nay, cậu mới như tỉnh khỏi cơn mơ, cảm nhận một cách tuyệt đối, hoá ra bản thân cậu và Dịch Nhiên lại có nhiều điểm tương đồng khiến người ta phải kinh ngạc đến vậy.
Một khi phải lòng một người, họ đều âm thầm hy sinh cho đối phương chẳng chút ngần ngại, dù biết rõ đến cuối cùng, đối phương sẽ chẳng thể nào hay biết mọi việc mình đã làm, dù biết rõ niềm yêu lẻ bóng này sẽ chẳng bao giờ nhận được lời hồi đáp.
Tựa như nàng tiên cá dưới ngòi bút của Andersen.
Tình yêu của nàng tiên cá nhỏ dành cho hoàng tử là không giữ lại chút gì, là chân thành nồng cháy, cũng là kìm giữ dồn nén. Khi biết hoàng tử đã có người chàng thương, nàng không lựa chọn tuyên bố sự thật mà âm thầm gửi lời chúc phúc, không quấy rầy chàng, cuối cùng một mình gánh chịu mọi đau khổ và đắng cay.
Thế giới thực không có nàng tiên cá nhỏ, nhưng nàng lại là hình ảnh thu nhỏ của hàng vạn con người yêu mà không có được.
Ấp ủ vạn phần cảm xúc trong tim, Mục Đồng cầm điện thoại trên bàn lên, soạn cho Dịch Nhiên một tin nhắn.
[Sao anh không nói cho em biết chuyện thiệp mừng sinh nhật]
Lúc chuẩn bị đặt dấu chấm hỏi cuối cùng, đối phương tình cờ gửi tin nhắn đến.
[R]: Mấy ngày gần đây em rảnh không?
Mục Đồng xoá tin nhắn đã nhập vào khung, gõ chữ lần nữa, trả lời một câu: Dạ rảnh.
[R]: Anh muốn hẹn em ra ngoài.
Trước đó họ đã bàn xong việc này, đến tận bây giờ hai người mới bắt đầu quyết định thời gian.
[Mục đồng]: Dạ được.
[Mục đồng]: Đi đâu vậy anh?
[R]: Thành phố kế bên.
Thu Lâm cách thành phố mà Mục Đồng sinh sống 3 giờ đi xe, không quá xa. Hưởng lợi từ hoàn cảnh địa lý trời ban, nơi đây sở hữu mấy con suối nước nóng dưỡng bệnh nức tiếng gần xa, vì vậy còn được truyền thông nước ngoài gọi là "vùng đất an dưỡng".
Từ khi xuất viện đến nay, nơi xa nhà nhất mà Mục Đồng đi chỉ mới đến ngoại thành. Cân nhắc khả năng chuyến đi này sẽ tiêu tốn mấy hôm, Mục Hy Tình cố tình chuẩn bị cho cậu một ít đồ dùng cá nhân cho chuyến đi ngắn ngày.
"Đây là sữa dưỡng thể, thời tiết mùa đông hanh khô, ra ngoài tốt nhất nên mang theo, phòng hờ khi cần." Mục Hy Tình bỏ sữa dưỡng thể vào balo của Mục Đồng, sau đó bà hỏi cậu: "Ngày mai mấy giờ con xuất phát?"
"Dạ 1 giờ chiều."
Mục Hy Tình nghe xong chỉ bình tĩnh "à" một tiếng.
Nói nghe cũng kỳ, thế này chẳng giống tính cách nhọc lòng lo nghĩ của mẹ mọi ngày chút nào, Mục Đồng không nhịn được hỏi: "Con phải rời nhà mấy hôm đó, chẳng nhẽ mẹ không lo hả?"
"Chẳng phải có Dịch Nhiên giúp mẹ chăm sóc con à, mẹ thấy rất yên tâm."
Từ giọng điệu nhẹ nhàng khi trả lời của Mục Hy Tình, có thể thấy được sự tín nhiệm tuyệt đối của bà với Dịch Nhiên. Cũng chẳng trách, đúng là sự trưởng thành trầm ổn của anh có thể đem lại cho người ta cảm giác đáng để dựa dẫm.
Ngày xuất phát, Dịch Nhiên lái xe đến cửa nhà Mục Đồng chờ cậu.
Lần này cùng đến Thu Lâm còn có ông bà của Dịch Nhiên, ban đầu Dịch Sùng Anh dự định đón hai ông bà qua bên này ở một khoảng thời gian, nhưng ông bà đã quen sống ở nhà cũ, chưa hết Tết đã quấy đòi về.
May sao chuyến đi của Dịch Nhiên lại thuận đường, nên anh chở hai ông bà theo luôn.
Lần trước Mục Đồng đến thăm nhà Dịch Nhiên, Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh vẫn còn ở nhà bác cả của Dịch Nhiên, mãi đến hôm nay mới là lần đầu cậu gặp hai ông bà.
Trước khi lên xe, Mục Đồng gật đầu cất tiếng chào hai vị phụ huynh xa lạ, ngay giây tiếp theo đã được bà nội dúi cho hai bao lì xì to.
Bà cụ rất nhiệt tình, nếu từ chối tiếp sẽ trông có vẻ khá giả tạo, Mục Đồng lịch sự cảm ơn bà rồi nhận lì xì.
Sau khi lên xe, Mục Đồng nhìn khắp chung quanh một lượt, cậu hỏi Dịch Nhiên: "Đa Đa không đi cùng ạ?"
"Bệnh viêm dạ dày của nó mới khỏi chưa lâu, không tiện chạy nhảy lung tung, kẻo tới đó lại lạ nước lạ cái."
"Vậy à."
Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh là người có tính tình thoải mái, cả chặng đường luôn rủ Mục Đồng trò chuyện, đề cử đủ loại suối nước nóng dưỡng bệnh ở Thu Lâm cho cậu.
Trương Hiểu Oánh nói: "Ở bên đó nhiều suối nước nóng lắm, đã ngâm nhiều năm vậy rồi, bà cảm thấy viện điều dưỡng giữa lưng chừng núi sau Nguyệt Hồ hiệu quả nhất."
"Hình như lần này tụi con đến chỗ đó đấy ạ." Mục Đồng nói với bà.
Dịch Thư Hồng xoa cằm ra vẻ suy ngẫm: "Giờ đang là mùa cao điểm, chỗ đó cũng khó đặt trước nhỉ? Tụi con đặt ngày nào?"
Mục Đồng nói: "Con nhớ là ngày mai."
Vì chuyến đi được quyết định khá cận ngày, suất của hôm nay ở viện điều dưỡng sau Nguyệt Hồ đã kín cả rồi, họ chỉ đành dời lại một hôm.
"Vậy hôm nay tụi con ở đâu?"
Bà nội vừa hỏi xong, ông nội đã giành trả lời thay cháu mình: "Còn ở đâu được nữa, đương nhiên là tới là mình rồi."
Thực ra Dịch Nhiên không dự định như thế, cân nhắc đến khả năng Mục Đồng không quen ở nhà người khác, anh định sau khi đưa ông bà về sẽ qua chỗ lân cận tìm một khách sạn để dừng chân.
Nhưng còn chưa kịp nói ra, Trương Hiểu Oánh đã bắt đầu suy nghĩ chuẩn bị cơm tối cho mấy đứa cháu: "A Nhiên và Đồng Đồng muốn ăn gì? Lát nữa về đến nhà bà nấu cho tụi con."
Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn Mục Đồng, hỏi ý kiến của cậu.
Mục Đồng nói: "Em ở đâu cũng được, không sao."
Dịch Nhiên tùy theo ý cậu, nhưng vẫn nhắc một câu: "Ông của anh được cái chơi không giỏi nhưng thích chơi, đến lúc đó em phải gánh team rồi."
Mục Đồng nghe xong mà hoang mang, cho đến khi tới nhà Dịch Thư Hồng, cậu mới hiểu ý của Dịch Nhiên.
Dịch Thư Hồng thích chơi game y như thanh niên vậy. Trong những năm ông nghỉ hưu, phần lớn thời gian ông đều tập trung mở rộng trò chơi điện tử, bất kỳ ai lần đầu đến nhà ông làm khách đều bị mấy tủ trưng bày đĩa game của ông cướp mất sự chú ý.
Mục Đồng nhìn mấy tủ trưng bày thuỷ tinh chứa đầy ắp đồ, sợ là tổng số game mà cậu đã chơi trong hai mươi mấy năm qua còn chẳng nhiều bằng ông, quả thực cậu hơi bất ngờ.
Dịch Thư Hồng vừa về đến nhà là mở máy chủ trò chơi theo thói quen, cười ha ha kéo theo Mục Đồng, bảo cậu cùng chơi "It Takes Two" với mình.
Mục Đồng từng chơi trò này ở tiệm của Dịch Nhiên, nhưng phản ứng của cậu khá chậm chạp, thao tác cũng khập khiễng.
Mặc dù Dịch Thư Hồng thường xuyên chơi game, nhưng dẫu sao ông cũng là một cụ ông đã cao tuổi, cung phản xạ hơi chậm là điều khó tránh khỏi.
Hai người thần kinh phản xạ không quá nhạy tụ chung một chỗ, song phối hợp không chê vào đâu được.
Đã lâu lắm rồi ông cụ chưa gặp ai ngang sức ngang tài với mình như thế, ông vui quên trời quên đất, giơ ngón tay cái khen cậu lia lịa.
Dịch Nhiên ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người chơi game, lúc chờ vào đoạn phim hoạt hình cắt cảnh, Mục Đồng hỏi anh: "Anh muốn chơi chung không?"
Không đợi Dịch Nhiên đưa ra ý kiến, ông nội đã trưng ra khuôn mặt chê bai mà xua tay: "Chơi với nó chán lắm."
Dịch Nhiên: "..."
Dịch Nhiên cũng bất lực lắm, thực ra anh chơi game khá giỏi, nhưng mỗi lần chơi trực tuyến cùng ông nội, vì trình độ của hai người cách nhau quá xa nên trải nghiệm chơi game của ông nội cực kém. Sau này để chiều theo ý ông, Dịch Nhiên luôn cố ý nhường cho ông thắng, kết quả Dịch Thư Hồng lại không vui, nói chung là có làm kiểu gì cũng không thể khiến ông hoàn toàn ưng ý được.
Dịch Nhiên cầm điện thoại lên, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Mục Đồng, anh hỏi cậu: Nếu em thấy mệt muốn đi nghỉ thì cứ nói với anh một tiếng, ông nội anh mà chơi game là không có điểm dừng đâu.
Mục Đồng ngẩng đầu liếc nhìn anh, cậu cười đáp: Không mệt, em chơi vui lắm.
Gửi tin nhắn xong, đúng lúc đoạn phim cắt cảnh kết thúc, trò chơi bắt đầu chương mới.
Mục Đồng điều khiển nhân vật nhảy về phía trước, bỗng dưng tay cầm bị đơ, nhân vật trên màn hình chợt buông tay, rơi từ giữa không trung xuống.
"Tay cầm hết pin rồi, bên kia có cái dự phòng đấy." Dịch Thư Hồng chỉ cái kệ kế bên máy chơi game, nói với cậu.
Mục Đồng qua đó, lấy tay cầm trên kệ, nhấn nút khởi động nhưng nó vẫn không có phản ứng gì: "Ông ơi, hình như cái này cũng hết pin rồi."
"Con lấy nhầm rồi, chắc là cái bên cạnh đấy, cái này bị rơi hỏng lâu rồi."
Mục Đồng nhìn kỹ một lần nữa mới phát hiện trên tay cầm có mấy vết xước cực kỳ rõ ràng, cần gạt bên trái lung lay, thậm chí một nút bấm trong số đó đã rơi mất tiêu.
Rốt cuộc đã kinh qua bao nhiêu cú va chạm oanh liệt mới bị hỏng thành cái kiểu này thế?!
"Sao bị hỏng nghiêm trọng vậy ạ?"
Dịch Thư Hồng chỉ Dịch Nhiên ở kế bên: "Cái này con phải hỏi nó."
Mục Đồng: "???"
Dịch Nhiên chỉ hời hợt nói một câu: "Hồi trước lúc chơi game kích động quá."
Mục Đồng cứ ngỡ từ "kích động" chẳng dính dáng gì đến tính cách của Dịch Nhiên, cậu thật lòng khó mà tưởng tượng được dáng vẻ vì bị con game cho ăn hành mà nổi điên chộp lấy tay cầm ném lung tung của Dịch Nhiên.
Trong thoáng chốc cậu không nhịn được, bật cười khì khì.
Vì tình cờ phát hiện ra chuyện này mà Mục Đồng rất vui, cậu nói với Dịch Nhiên: "Thì ra cũng có lúc anh mất bình tĩnh."
Dịch Nhiên nhướng mày: "Em hơi thần thánh hoá anh quá thì phải?"
Mục Đồng dằn độ cong nơi khoé môi xuống: "Em thấy rất thú vị, vì nó hơi khác với hình tượng bình thường của anh."
Dịch Nhiên nhận lấy tay cầm bị hỏng trong tay cậu, cúi đầu ngắm nghía tới lui một hồi: "Anh cũng chỉ là một người bình thường có tình cảm và phiền muộn mà thôi."
Qua một thoáng, Mục Đồng lại hỏi anh: "Chẳng nhẽ nhìn anh qua lớp màng lọc không tốt ư?"
Dịch Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Không tốt lắm đâu em, nếu màng lọc bị hư thì rất dễ khiến người ta thất vọng."
"Không thất vọng chút nào, thực ra em rất vui."
Dịch Nhiên: "?"
Mượn bài nhạc nền của trò chơi để che giấu, Mục Đồng dùng âm lượng chỉ hai người họ nghe được, khẽ nói với anh: "Vì em đã gần anh thêm một chút rồi."
Danh Sách Chương: