Tôn Vũ lắc đầu, “Em không biết mình muốn ăn gì, em cảm thấy ngày hôm nay của em tệ quá. Chỉ có em trải qua điều tồi tệ này hay là tất cả mọi người đều đã từng trải qua?”
“Anh biết không? Dự án khởi nghiệp của em không tìm được nguồn đầu tư, bọn em vốn chẳng cần bao nhiêu tiền, chỉ cần có thời gian. Nhưng chẳng ai sẵn lòng cho chúng em thời gian cả.”
“Bọn em đã nghiên cứu kỹ thị trường hôn nhân ở các thành phố tuyến hai tuyến ba, nhưng thị trường ở đó quá phức tạp. Hoạt động tổ chức ở Hàm Đan của chúng em bị người ta phá hoại, có hội viên đã bị thương.”
“Chân của em đau quá.”
Tôn Vũ nghĩ mình đã kiên cường lắm rồi, nhưng vẫn phải buông bỏ áo giáp trước mặt Tôn Viễn Chứ. Tôn Viễn Chứ yên lặng lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng lại đưa khăn giấy cho Tôn Vũ.
Đến tầm chiều tối, Tôn Vũ cuối cùng cũng cảm thấy mình đã khá hơn một chút. Cô lau đi giọt nước mắt cuối cùng, cười ngượng ngùng, “Hôm nay của em đúng là tệ quá đi. Cảm ơn anh nhé Tôn Viễn Chứ, em làm anh sợ rồi thì phải?”
“Không đâu.” Tôn Viễn Chứ nghĩ giây lát rồi đưa một chiếc khăn giấy cho Tôn Vũ, “Anh có một người bạn, cậu ấy nói với anh là cậu ấy thường xuyên có những suy nghĩ coi thường mạng sống của mình. Cậu ấy mà xúc động lên thì còn kịch liệt hơn em như ban nãy nhiều. Không sao cả, có thể giải tỏa cảm xúc là chuyện tốt.”
“Anh biết không? Em cảm thấy chuyện may mắn nhất đối với em là trước kia tay môi giới đã lừa em, khiến em chỉ có thể sống ở đây, rồi em được quen biết mọi người.”
Thật sự quá là may mắn.
Đúng là quá may mắn.
Họ đều cảm thấy tạo hóa trêu ngươi con người, nhưng cũng chưa hẳn đều là thất bại. Thi thoảng, khổ tận thì những điều ngọt ngào mới đến, đây là quy luật tự nhiên của cuộc sống.
- -
Buổi trần thuật của Thượng Chi Đào quả nhiên chỉ là một hình thức, cô trình bày bài báo cáo của cô, các đồng nghiệp khác làm việc riêng, Alex cũng chỉ hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt, sau đó đưa ra đánh giá. Cô cảm thấy hơi khó hiểu, đây hoàn toàn không giống buổi trần thuật chuyên gia mà cô được nghe. Sau khi buổi trần thuật kết thúc, cô lén hỏi Lumi: “Em đã qua chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
“Thật đó. Alex đã nói với chị là năm nay phòng chúng ta chiếm tỉ lệ cao, cô lại nỗ lực như thế, tất nhiên phải cho cô qua rồi.”
“Được tăng lương không ạ?”
“Tăng chứ, tăng khoảng mười lăm phần trăm gì đó.”
Thượng Chi Đào nhẩm tính, sau đó trợn tròn mắt: “Mười lăm phần trăm? Thế thì nhiều quá!”
Lumi buồn cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, “Giỏi!”
Hai người cười hỉ hả một lúc rồi mới tập trung làm việc. Hội nghị ở các chặng tiếp theo, Lumi đều làm giám đốc dự án, Thượng Chi Đào xung phong đảm nhận nhiệm vụ tổ chức hội nghị ở những địa điểm phụ để giảm tải áp lực cho Lumi, thực lòng thực dạ làm một người tốt chốn công sợ.
Dự án này kéo dài đến tận tháng Tám.
Công việc chính là như vậy, một khi công việc trở nên bận rộn, sẽ dần dần mất đi cuộc sống. Thượng Chi Đào vẫn chưa biết cách thoát khỏi công việc, một khi cắm đầu vào làm thì khó lòng mà thoát ra được. Cô lại là người nghiêm túc, dù công việc được giao có ra sao cũng không được để xảy ra sai sót, dù chỉ là một lỗi sai nhỏ nhoi cũng khiến cô không thể tha thứ cho mình.
Trong buổi tiệc chúc mừng sau khi hội nghị ở chặng Lạc Dương kết thúc, Thượng Chi Đào đã uống chút rượu. Tảng đá đè nặng trong lòng đã được trút bỏ, cô kéo tay Lumi, hỏi cô ấy: “Em phối hợp ổn chứ?”
“Được ra phết.” Lumi giơ ngón cái với cô, sau đó nói với cô rằng: “Công ty cho phòng chúng ta kỳ nghỉ nhóm đặc biệt đấy, bốn ngày, để chúng ta đi đâu đó team building. Cô cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Hả?” Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào nghe đến kỳ nghỉ nhóm đặc biệt, “Đấy là kỳ nghỉ gì thế ạ? Còn có kỳ nghỉ như vậy sao?”
“Vì chúng ta phải quên ăn quên ngủ để làm những dự án này vất vả quá, nên công ty đã cho một kỳ nghỉ đặc biệt và kinh phí. Ban nãy Alex còn nói là muốn tranh thủ cuối tuần, đưa chúng ta đi biển.”
“Oa.”
Thượng Chi Đào thích biển, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội để đi.
“Chúng ta đi đâu nhỉ?”
“Thấy bảo là đi đảo Phuket.”
“Oa!”
“Nào về Bắc Kinh thì đi mua bikini cùng nhau nhé!”
Tâm trí Thượng Chi Đào bị ba chữ “Bikini” chi phối, trong đầu toàn là ánh nắng, bãi biển, hàng dừa, những mỹ nữ diện bikini cùng với những anh giai ngoại quốc cơ bụng cuồn cuộn. Cô ngân nga một đoạn bài hát, về phòng lấy đồ đạc thì nhìn thấy Loan Niệm đang đứng nói chuyện ở chỗ giếng trời của khách sạn, anh đứng quay lưng với cô, tâm trạng có vẻ không tệ. Lúc Thượng Chi Đào đi ngang qua, nghe thấy Loan Niệm nói: “Chỉ muốn một bó hoa thôi sao?”
“Được. Vậy thì cuối tuần tôi sẽ mang hoa đến gặp cậu.”
Cuối tuần mang hoa đến gặp em. Thượng Chi Đào vừa đi vừa tưởng tượng ra cảnh Loan Niệm cầm bó hoa đi trên đường, chắc chắn sẽ thu hút bao ánh nhìn. Đột nhiên cô nảy ra ý định đi leo núi Thái Sơn với các bạn cùng nhà vào cuối tuần. Thế là cô nhắn vào trong nhóm, trả lời họ: [Em vừa hỏi lại rồi, thứ Sáu đi không thành vấn đề!] Cô nghĩ cô không nên bỏ qua cơ hội tụ tập với bạn bè chỉ vì phải gặp Loan Niệm vào thứ Sáu. Cô cũng nên có những ngày cuối tuần thuộc về mình, lúc nào muốn ở bên anh thì sẽ đến tìm anh, lúc nào không muốn ở cùng anh thì sẽ sắp xếp công việc của mình, giống như lúc này.
Nếu đã quyết định thì bắt đầu chờ đợi thôi. Tối thứ Năm cô về đến nhà, chăm chú nghe Trương Lôi trình bày kinh nghiệm phượt Thái Sơn, bốn người quyết định khăn gói đơn giản lên đường, lên đến núi rồi mới thuê áo khoác quân đội. Hai thanh niên phụ trách mang đồ ăn vặt và trái cây của mọi người, mỗi người chỉ mang theo một chai nước.
Thượng Chi Đào chuẩn bị quần áo thay đổi và balo theo hướng dẫn của Trương Lôi, 5 giờ sáng hôm sau đã rời nhà đến công ty làm việc. Tinh thần trách nhiệm và quan niệm đạo đức của cô nổi dậy, khiến cô không thể nào ngang nhiên trốn việc, cô thà đến công ty sớm hơn để làm bù, như vậy thì lúc cô đi chơi cũng không đến nỗi phải cảm thấy áy náy.
Có điều, khi dự cuộc họp rồi nghe thấy Alex tuyên bố kỳ nghỉ đặc biệt mà công ty thưởng cho mọi người được ấn định ở đảo Phuket, công ty sẽ chịu mọi chi phí, đột nhiên cô lại đổi ý. Cô chủ động xin nghỉ với Alex: “Tôi có thể về lúc hai giờ chiều được không Alex?”
“Được.” Ngay cả nguyên nhân Alex cũng không hỏi, điều này khiến Thượng Chi Đào cảm thấy yên tâm.
Đến 2 giờ chiều, cô hiên ngang khoác balo rời khỏi công ty. Cô tự cảm thấy xấu hổ vì ý định trốn việc của mình. Khi cô ra khỏi thang máy, cô đã bắt gặp Loan Niệm vừa mới đi công tác về, vali để bên chân, thảnh thơi chờ thang máy. Nhìn thấy Thượng Chi Đào khoác balo, anh nhấc cổ tay xem đồng hồ rồi lại nhìn Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào tươi cười với anh, nói một câu với vẻ chột dạ: “Chào Luke.”
“Trốn việc?”
Xung quanh có người đi ngang qua, hai chữ “Trốn việc” dọa Thượng Chi Đào toát mồ hôi hột, chỉ sợ Loan Niệm lên cơn thần kinh, vì Alex không bảo cô nghỉ phép trên hệ thống, cô cũng sợ liên lụy đến Alex. Thế là cô đành phải nhìn Loan Niệm bằng ánh mắt “Tha cho em một lần”. Loan Niệm nhìn thấy nhưng lại vờ như không thấy.
Anh lại hờ hững hỏi cô: “Trốn việc?”
Giờ Thượng Chi Đào mới nhận ra, tâm trạng của anh không tốt. Lúc tâm trạng của anh không tốt thì chớ có bướng với anh, đây là kinh nghiệm mà Thượng Chi Đào đã rút ra được. Cô đành nói: “Em có việc đột xuất.”
“Đã báo với Alex và phòng chấm công chưa?”
“Báo rồi ạ.”
“Đi đâu vậy?”
“Đi Thái Sơn với bạn ạ.”
“Hôm nay là thứ Sáu.”
“Vâng đúng rồi ạ, đi hôm nay đến Chủ nhật về vừa khéo.” Cửa thang máy sau lưng hết mở rồi đóng, đóng rồi lại mở, đã lên xuống mấy lượt rồi mà trạng thái giằng co khó hiểu giữa cô và Loan Niệm vẫn chưa kết thúc. Thượng Chi Đào biết Loan Niệm nói hôm nay là thứ Sáu là có ý gì, nhưng cô không muốn tiếp lời.
Không phải cứ thứ Sáu nào anh muốn gặp em là em đều phải có mặt đâu nhé. Cô mỉm cười chào Loan Niệm: “Em phải đi rồi Luke, tạm biệt.” Sau đó xoay người chạy biến.
Cô ngồi tàu điện ngầm đi thẳng đến ga tàu hỏa. Mấy người họ hiếm khi nào tụ tập lại cùng nhau đi du lịch ngắn ngày, ai cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lần đầu tiên trong đời Thượng Chi Đào leo núi ban đêm đã dâng hiến cho núi Thái Sơn như thế. Họ bắt đầu khởi hành từ lúc 11 giờ đêm, từng bước leo lên đỉnh núi. Đây là một loại trải nghiệm rất thần kỳ, không khí hạ nhiệt từng chút một, chỉ có một con đường núi chật hẹp, xung quanh là đủ loại người. Thậm chí còn có cụ già chống gậy, đi được một bước lại dừng lại, giống như đang đi hành hương.
Những ánh đèn leo lắt trên đường núi tựa như ánh sao lạc xuống trần gian, dẫn bạn đến vũ trụ bao la.
Đêm thứ Sáu không có Loan Niệm đã trôi qua không tệ chút nào. Chỉ có điều, một người không leo núi thường xuyên như Thượng Chi Đào, đột nhiên trải qua cường độ vận động như này nên có phần mệt nhọc, cô dần dần tụt lại ở phía sau.
Tôn Viễn Chứ không nghe thấy tiếng ngân nga của Thượng Chi Đào thì quay lại nhìn, bóng dáng của cô đã mất hút. Thế là anh nói với Tôn Vũ và Trương Lôi: “Hai người chờ ở đằng trước nhé, để tôi đi tìm Thượng Chi Đào.”
Anh ngược dòng người để đi xuống, cuối cùng cũng tìm được Thượng Chi Đào sau khi đi qua hơn ba trăm bậc thang. Cô đang lau mồ hôi, hình như cũng thấy hơi lạnh. Trông thấy Tôn Viễn Chứ quay lại tìm mình, cô cười hớn hở.
Hai người sóng vai đi lên trên, Thượng Chi Đào ngưỡng mộ vì Tôn Viễn Chứ có thể lực tốt, không nhịn được hỏi anh: “Sao anh leo núi nhanh thế?”
“Vì anh lớn lên ở miền núi mà. Thú tiêu khiển vui nhất hồi bé chính là leo núi.”
“Trên núi vui lắm ạ?”
“Trên đó ẩn chứa một thế giới thần kỳ đấy.”
Thượng Chi Đào có chút háo hức với thế giới thần kỳ mà Tôn Viễn Chứ đã nói, chắc là thú vị lắm đây. Lên đến cổng Bắc, vách đá cao chót vót như thác mây dẫn lên trời, chân Thượng Chi Đào hơi bủn rủn, một bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô, Tôn Viễn Chứ nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em nhé.”
Sự ấm áp xua tan giá lạnh, để lại chút dấu vết nhẹ tênh trên cơ thể, tựa như mưa xuân lặng lẽ thấm nhuần vạn vật, để rồi sau này ngẫm lại người ta vẫn cảm thấy sâu sắc.
Họ đã lên đến đỉnh núi, mỗi người khoác một chiếc áo phao quân đội, tìm vị trí ngắm mặt trời mọc đẹp nhất trên đỉnh Ngọc Hoàng - nơi cao nhất trên núi Thái Sơn, rồi ai nấy cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ. Thời gian mặt trời mọc vào hôm đó là 5 giờ 57 phút sáng, trước khi mặt trời mọc, biển mây dần dần hiện ra. Tôn Viễn Chứ gọi từng người dậy, nói với mọi người: “Trời sắp sáng rồi.”
Trời sắp sáng rồi.
Tôn Vũ lẩm nhẩm. Họ ngồi ngang hàng nhau, nhìn biển mây trước mắt từ từ đổi màu, khi mặt trời ló rạng từng chút một và rồi cuối cùng nhảy ra khỏi tầng mây, Thượng Chi Đào nghe thấy Tôn Viễn Chứ nói: “Thật sự muốn nhảy vào trong biển mây.”
Trong mắt anh thậm chí còn lấp lánh ánh lệ.
Không một ai lên tiếng và cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ cảm thấy cả quãng đường vất vả đến lúc này đã được đền đáp. Trong đời này nhất định phải trải qua rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc như thế này, chịu khổ sở rồi mới nếm được trái ngọt, những gì chúng ta được nếm trải đều xứng đáng.
Họ dừng lại chỗ có cảnh đẹp nhất trên đường xuống núi để chụp ảnh. Thượng Chi Đào thích nhất ba bức ảnh trong đó: Một bức là ảnh chụp bốn người họ, đứng sóng vai bên nhau, tắm mình trong nắng ban mai, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời; Một bức là ảnh chụp chung của cô và Tôn Vũ, Tôn Vũ tựa đầu lên vai cô, hai người đều nở nụ cười rạng rỡ; Còn bức cuối cùng là ảnh của cô và Tôn Viễn Chứ, hai người đứng cách nhau một khoảng, hình như ai nói câu gì đó, họ quay sang nhìn vào mắt nhau.
Khi đó bọn họ đang ở độ tuổi đôi mươi, đó thực sự là quãng thời gian tươi đẹp, là độ tuổi mà cơ thể trao đổi chất mạnh mẽ, ăn bao nhiêu cũng không mập, nhìn còn non dại và ngây ngô, với đôi mắt trong veo.
Những con người mà họ gặp gỡ vào quãng thời gian đó đáng được trân trọng cả đời.
Điều tôi nói đều là sự thật.
Khi bọn họ đi mát xa chân, Tôn Vũ đã nói đi nói lại những lời này bên tai Thượng Chi Đào, sau đó nói với cô: “Đoạn này mà dùng làm slogan cho hoạt động xem mắt lần này của chúng ta thì có được không nhỉ?”
“Được chứ.”